Ai Bẻ Cong Người Ấy Chịu Trách Nhiệm

Chương 20: Cần tiền thì gọi cho tôi


Đọc truyện Ai Bẻ Cong Người Ấy Chịu Trách Nhiệm – Chương 20: Cần tiền thì gọi cho tôi

Edit + Beta: Vịt

Lư Ninh mê man không biết ngủ bao lâu, giữa lúc mông lung nghe được tiếng người huyên náo, cậu muốn mở mắt ra, nhưng thế nào cũng không mở ra được. Lư Ninh thần trí thì thanh tỉnh, sau khi thử mấy lần trong lòng bắt đầu nói thầm, chả lẽ Thích Thiên Bách trói cậu quá chặt, không cẩn thận ngủ bị bệnh bại liệt rồi?

— Bản thân cậu thờ chủ nghĩa duy vật, không vui vẻ nói quỷ áp giường, vậy không khoa học.

Lư Ninh ở trên giường tê liệt tới thế nào cũng không tỉnh lại được, thời gian có chút gấp, lại qua một đoạn thời gian, đột nhiên có người hung hăng đẩy cậu một cái, Lư Ninh mới từ từ mở mắt ra, từ trong lúc ngủ say tỉnh lại.

Ánh sáng trong nhà vẫn như cũ lờ mờ, cậu mở mắt ra đối diện với khuôn mặt Thích Thiên Bách, Lư Ninh nhìn chằm chằm khuôn mặt sửng sốt của hắn một lát, từ trên giường bò dậy, trên người cậu không biết lúc nào đã đắp thêm một lớp chăn đơn, theo động tác cậu đứng dậy trượt xuống giường.

Cậu theo bản năng nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng không có nhìn thấy “rất nhiều người” trong tiềm thức.

“Cậu đang nhìn cái gì?”

Thích Thiên Bách theo hướng Lư Ninh nhìn nhìn sang, chỗ đó không có gì cả. Lư Ninh ý thức được hành động của mình không bình thường, vội vàng thu hồi tầm mắt, sau đó lắc lắc đầu. Thích Thiên Bách nhíu nhíu mày vươn tay về phía cậu: “Tới đây, cởi trói cho cậu.”

Lư Ninh nhìn chằm chằm hắn do dự hồi lâu, từ từ xoay thân thể qua chỗ khác, đem tay trói ở sau lưng lộ ra, thừa dịp Thích Thiên bách cúi người xuống cởi sợi dây cho cậu hỏi: “Anh trai xong rồi? Tôi không nói dối đi.”

Động tác Thích Thiên Bách cởi sợi dây chần chờ chút, nhưng không nói chuyện, hắn kéo chân Lư Ninh qua, lại cởi sợi dây trên chân cho cậu.

Cổ tay trói tới quá lâu, đã tê rần, còn có chút đau, Lư NInh cầm cổ tay mình xoa bóp, trong lúc đó tầm mắt ở trên người Thích Thiên Bách trượt hai vòng lại thu lại. Cậu cuối cùng không nói ra lời trào phúng — thói quen ngụy trang thành thân sĩ, thời gian dài, Lư Ninh hình như liền thật sự trở nên rất lịch sự, mặc dù Thích Thiên Bách đối với cậu chuyện phi thường quá phận, trên miệng cậu vẫn là nhịn được, không đối hắn châm chọc.

Thích Thiên Bách là người muốn mặt mũi, hắn rất lúng túng.

Loại lúng túng này không chỉ có đến từ hắn oan uổng Lư Ninh, càng đến từ chân tướng mình điều tra rõ — Thích Thiên Bách hiện tại không thể không thừa nhận, cha mẹ mình vì tranh đoạt gia sản, quả thật làm rất nhiều chuyện không nhân phẩm, còn liên lụy đến người ngoài.


Cái này làm cho hắn kết thúc thế nào.

Nghĩ nửa ngày cảm thấy vẫn là tránh nói chuyện với nhau khá tốt — Thích Thiên Bách căn bản sẽ không nói xin lỗi người khác, để cho hắn chủ động thừa nhận sai lầm quả thực khó như lên trời.

Lư Ninh thấy hắn không nói câu nào xoay người rời đi, vội vàng từ trên giường bò xuống. Đối phương cũng dừng lại nhìn về phía cậu, trong lòng hắn có chút nói thầm — chẩ lẽ quan hệ xã hội này muốn theo mình đòi bồi thường?

Lư Ninh giơ tay lên đem tóc dài lộn xộn trên đầu mình vuốt ra phía sau, cười nói: “Thích thiếu gia, nên trả di động cho tôi đi?”

Thích Thiên Bách mày nhíu lại tới chặt chẽ: “Sẽ trả cho cậu, tôi hiện tại đưa cậu về.”

Lư Ninh chỉ vào thân thể quang lõa của mình hỏi: “Tôi trở về như vậy?”

Quần áo lúc trước của cậu bị Thích Thiên Bách xé thành vải rách, vị đại thiếu gia này sẽ không thật sự định để mình trần truồng như vậy về quá đi. Lư Ninh thấy Thích Thiên Bách ngẩn người, không thể làm gì khác hơn là tiến thêm một bước giải thích: “Phiền anh, có thể cho tôi mượn một cái áo hay không.”

“…… Cậu đi theo tôi.”

Tủ quần áo của Thích Thiên Bách rất kỳ quái, bên trong treo rất nhiều quần áo mác treo cũng không lấu xuống, Lư Ninh đại khái quét qua một cái, một dãy nhãn mác hàng. Cậu vội vàng thu hồi tầm mắt — tủ quần áo của người có tiền quá dọa người.

Thích Thiên Bách không bình thường nhíu mày nhìn về phía Lư Ninh, chỉ vào tủ quần áo nói: “Tự mình chọn.”

“…… Cái này không thích hợp đi, áo T shirt bình thương là được rồi.”

Thích Thiên Bách đưa tay ở trong đống quần áo lục tìm, nhưng tính tình hắn không quá tốt, chưa lục mấy cái đã không bình tĩnh, hắn thô bạo mà rút ra một cái nhét vào trong ngực Lư Ninh, ra lệnh: “Mặc cái này.”

Lư Ninh căn bản không cần lật nhãn hiệu, một cái liền nhận ra là kiểu mới của Zegna (*), cậu cầm cái áo đó căn phải không biết làm phản ứng gì tốt, ghen tỵ khiến cậu xa cách. Nhớ năm đó Lư Ninh cầm tiền lương quý đầu tiên mới mua một bộ tây trang của Zegna, thỉnh thoảng có mặt trường hợp quan trọng mặc, Thích Thiên Bách vung tay một cái liền vung ra hơn vạn……


((*) Zegna là hãng thời trang cao cấp của Ý)

“Tôi sẽ trả lại anh.”

Thích Thiên Bách không nói chuyện, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm cậu, dùng ánh mắt thúc giục cậu nhanh chóng mặc quần áo vào.

Hai người sau khi lăn qua lăn lại một phen xuống lầu, xe con đã đợi ở cửa. Lư Ninh lần này chú ý một chút nhãn hiệu xe, càng cảm thấy kỳ quái — Thích Thiên Bách người này có tiền là khẳng định, nhưng trên người hắn mặc chính là nhãn hiệu giá cả bình thường, xe lái thậm chí ngay cả level Mercedes-Benz cũng không đến…… Làm một siêu cấp phú nhị đại, quá chịu khổ rồi.

Hai người sau khi lên xe Thích Thiên Bách mới đưa điện thoại di động trả lại cho Lư Ninh, lại đeo kính râm của mình lên, ôm cánh tay ngữ khí cứng nhắc nói: “Tới bệnh viện xem vết thương trên cổ tay chút, thiếu tiền gọi cho tôi.”

Lư Ninh liếc hắn một cái: “Cái gì?”

Thích Thiên Bách rốt cục không đứng đắn, đưa tay cầm lấy cánh tay Lư Ninh, kéo tay áo cậu: “Tôi nói cổ tay cậu bị thương.”

Ninh Kinh Hồng da mỏng thịt non, hai tay bị trói tới quá chặt, cộng thêm cậu lại giãy dụa kịch liệt, chỗ cổ tay sưng đỏ tới lợi hại, còn có chút rách da, Lư Ninh không kiểm tra mắt cá chân mình, chắc hẳn nơi đó càng nghiêm trọng.

Nhưng mà Thích Thiên Bách sao phải để ý điểm này?

Lư Ninh rút tay mình về, kinh ngạc nói: “Bị thương ngoài da mà thôi, không sao.”

Thích Thiên Bách đột nhiên vì mình xen vào việc của người khác cảm thấy có chút lúng túng, người trong cuộc đều thoải mái như vậy, hắn còn chột dạ cái gì. Hắn chặt chẽ cau mày nhìn thẳng phía trước, mặt ngoài rất khốc, trong lòng kỳ thực rất buồn bực. Hắn rất ít phán đoán sai lầm, lần này chẳng những sai lầm, còn làm khó dễ một tiểu bạch kiểm, điều này làm cho hắn có loại ảo giác mình cậy mạnh hiếp yếu, thật mất mặt.

Lư Ninh cũng đang nghĩ, chả lẽ Thích Thiên Bách kỳ thật sự là thanh niên tốt tâm địa thiện lương lại chịu trách nhiệm?


Cậu một bên nghĩ mấy việc đẩu đâu này một bên lật danh bạ của mình, lật ra mấy cuộc chưa nhận, còn có mấy cái tin nhắn, đều là Hoàng tiên sinh hỏi cậu đi đâu vậy, sao còn chưa tới chỗ hẹn.

— Thích Thiên Bách là một thanh niên tốt lời này cậu chưa nói.

Lư Ninh càng xem càng lo lắng, đơn này khẳng định truy không trở lại nữa, vốn còn muốn dùng vụ này đánh một phen khắc phục đẹp đẽ, hiện tại tốt rồi, cậu triệt để lật không được thân.

Lư Ninh tâm tâm niệm niệm nhớ tới chỗ ngồi của kim bài quan hệ xã hội ở quán bar Ánh trăng, cũng không phải nhất định phải vì Liên Hồng Nhất chia sẻ khó khăn, cậu không nặng tình nghĩ như vậy, chẳng qua là kể từ sau khi biết Trang Việt khả năng có liên quan tới buôn bán ma túy, Lư Ninh liền có loại cảm giác kỳ quái — cậu khi còn sống tiếp xúc qua, có “Tài lộ” có thể ngăn, chỉ mấy người như vậy.

Bọn họ đều là khách quen quán bar Ánh trăng, chỉ cần cậu vẫn là kim bài quan hệ xã hội, danh tiếng của quán bar Ánh trăng vẫn là tốt như vậy, bọn họ còn có cơ hội gặp mặt lại, nhưng nếu như danh tiếng trong nghề không còn là “Ánh trăng” vang nhất, tin rằng mấy người có tiền này sẽ lập tức lựa chọn Hàm Tố.

Muốn tra nguyên nhân cái chết của mình, một lần nữa trở lại vị trí kim bài quan hệ xã hội rất có cần thiết.

Một đường đi hai người đề mang tâm sự riêng, trầm mặc một đường, xe dừng lại trước quán bar Ánh trăng, Thích Thiên Bách rốt cuộc tìm được cơ hội mở miệng.

Hắn cảm giác mình là một người trưởng thành có ý thức trách nhiệm, Lư Ninh lại một bộ dáng gầy nhom, nhìn qua giống như ngày nào cũng chịu hành hạ vậy, cho nên một lần nữa cường điệu: “Tôi không rảnh dẫn cậu tới bệnh viện, phải chi trả tiền thuốc thang có thể tùy thời tìm tôi.”

Lư Ninh vừa rep xong tin nhắn cho Hoàng tiên sinh, hoàn hồn liền nghe thấy một câu như vậy, cậu có chút khó chịu: “Anh muốn bồi thường tôi à?”

Thích Thiên Bách không nói chuyện, Lư Ninh tiếp tục nói: “Vậy Thích thiếu gia không bằng bồi thường khách hàng lại cho tôi. Ngài và Thích tiên sinh thật đúng không hổ là hai cha con, trong miệng nói sẽ không làm chuyện trái pháp luật, một bên hạn chế tự do của tôi. Tôi bởi vì hai người các anh thả chim bồ câu 3 tiếng cho khách hàng, còn không biết người ta có chịu tha thứ hay không đây.”

“……”

Lư Ninh càng nói càng cảm thấy tức giận, nhét di động lại túi quần, quay đầu mỉm cười nhìn chằm chằm Thích Thiên Bách: “Tôi khác với Thích tiên sinh và Thích thiếu gia, muốn ăn cơm thì phải làm việc, bà chủ thương hại tôi trẻ tuổi, trên sự nghiệp cho tôi cơ hội, tôi làm cho chị ấy thất vọng như vậy, nói không chừng tiền đồ cũng đứt.”

Thích Thiên Bách bị Lư Ninh một trận không mềm không cứng đóng định bộp bộp bộp đầy mặt, tức giận nhưng là không thể nào giải thích. Cũng không phải hắn muốn trốn tránh trách nhiệm, nhưng mà, người bình thường đâu có nói như vậy……

“Cậu muốn tôi bồi thường cậu thế nào? Tôi thay cậu đi xin lỗi vị khách hàng kia?”


Lư Ninh cười lạnh nói: “Thế thì không cần, Thích thiếu gia thân phận tôn quý, làm sao xin lỗi người ta, vẫn là tôi tự mình làm đi.”

“Cậu mở cửa xe bước ra một cái chân, lại giống như nghĩ đến cái gì đó quay đầu lại, lé mắt liếc nhìn Thích Thiên Bách: “Tôi đơn thuần không thích mình biệt khuất, để cho tên đầu sỏ gây chuyện anh không chút gánh nặng trong lòng nào, hi vọng các anh lần sau lại tìm tôi nhớ sớm hẹn trước, thời gian của tôi rất quý. Tạm biệt.”

— Thiên hạ người có tiền ngàn ngàn vạn, kiếm tiền ai cũng cũng đều kiếm, nhưng cũng đừng để cho cậu nhìn thấy đám khốn khiếp họ Thích này nữa! Đại gia, cậu chọc không nổi trốn không được.

Thích Thiên Bách lần đầu tiên bị nam nhân đập cửa xe, sửng sốt hồi lâu, tài xế nhịn không được, ở phía trước “Phốc” cười ra tiếng, Thích Thiên Bách khó chịu mà nhìn về phía hắn: “Ngẩn cái gì! Lái xe!”

Sắc trời đã muộn, Lư Ninh cả người đều mẹt mỏi trở lại quán bar Ánh trăng, lúc này trong quán đã lục tục tới vài vị khách, lẻ tẻ ở quầy bar hoặc là trên ghế salon xung quanh. Quán bar Ánh trăng ngoại trừ làm ăn quan hệ xã hội, còn có quầy rượu bên ngoài làm ăn có thể duy trì, khu vực nơi này không tệ, làm ăn vẫn có thể.

Liên Hồng Nhất ngồi ở vị trí dễ thấy, bồi một vị khách tán gẫu, vừa thấy Lư Ninh vào cửa liền gọi cậu tới.

Lư Ninh ở trên tóc mình vuốt vài cái, theo thói quen mang theo nụ cười đi về phía hai người bọn họ. Cậu ở cửa đã nhìn thấy rõ, cùng Liên Hồng Nhất ngồi một chỗ chính là Hoàng tiên sinh, Lư Ninh ở trong điện thoại nói với người ta buổi tối gặp mặt, không nghĩ tới Liên Hồng Nhất giúp cậu tiếp đãi.

Bà chủ tốt a, thật là bà chủ tốt.

“Chị Liên. Hoàng tiên sinh, chờ lâu rồi.”

Bộ dáng Liên Hồng Nhất nhìn thấy Lư Ninh rõ ràng giật mình, cô là mắt thấy Lư Ninh bị người chặn ở trong quán sau đó mới chạy trốn, sau đó cơ hồ cả ngày không có tin tức, gặp lại cậu sắc mặt không tót, tóc cũng có chút lộn xộn, quần áo trên người cũng đổi, chấn kinh sợ không nhỏ — đứa nhỏ này sẽ không phải bị đánh đi.

Bất quá cũng may Liên Hồng Nhất nhìn quen cảnh đời lớn rồi, phản ứng rất nhanh, lập tức dùng nụ cười đem kinh ngạc trên mặt che giấu đi: “Kinh Hồng, sao cậu mới tới, để cho Hoàng tiên sinh chờ lâu rồi.”

Lư Ninh ngồi xuống một cái ghế khác, thuận thế bồi tội: “Xấu hổ quá Hoàng tiên sinh, tôi xảy ra chút ngoài ý muốn, chỗ đi tới điện thoại không có tín hiệu. Không bằng chúng ta trực tiếp tiến vào chủ đề, tán gẫu vụ án một chút?”

Hoàng tiên sinh đối với Lư Ninh tới trễ là có chút bất mãn, bất quá cậu người coi như dễ nói chuyện, cộng thêm ấn tượng “Ninh Kinh Hồng” để lại cho hắn cũng không tệ lắm, không có quá gây khó dễ. Trên quy củ lúc quan hệ xã hội tiếp đãi khách hàng người khác không thể ở một bên, hai người nói chuyện so với ba người nói chuyện cảm giác thân mật hơn chút, Liên Hồng Nhất thấy bọn họ muốn nói chính sự, liền lấy cớ tránh ra.

Lư Ninh rót một chén rượu cho Hoàng tiên sinh, cười nói: “Nếu như tôi đoán không sai, ngài đã đi tìm quan hệ xã hội quán bar Hàm Tố đi? Kết quả…… Không hài lòng lắm?”

Lư NInh đi thẳng vài vấn đề chỉ ra mấu chốt trong đó, Hoàng tiên sinh cũng không giả bộ nữa, thở dài gật đầu một cái: “So với cái đó còn nghiêm trọng hơn. Tôi không nghe cậu khuyên, làm hỏng chuyện rồi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.