Ai Bắt Nạt Ai ?

Chương 37


Bạn đang đọc Ai Bắt Nạt Ai ?: Chương 37

Tay chiên trứng, tay cầm đĩa, Beo căm phẫn nhìn bà vợ hổ đói của mình. Khốn thật! Đời thuở đâu có chuyện đàn ông phải xuống bếp.
Khuê nhìn hắn với ánh mắt khinh bỉ, không quên tặng cho hắn châm ngôn vĩ đại mang tính toàn cầu “Vợ ấy à, vợ là để yêu thương chứ vợ không phải là con ở”
Hắn nhổ vào. Lấy vợ để yêu thương hay lấy vợ để bị vợ bạo hành
“Chồng, nấu cơm xong chưa?” -Vợ của Beo là Thúy, một người phụ nữ mạnh mẽ,bạo dạn, âm thanh trầm bổng phát ra từ cổ họng không khác gì sư tử giống. Thúy cầm cái roi quật một phát lên bàn, dịu dàng hỏi
Hắn chỉ biết ngoan ngoãn gật đầu
La khinh bỉ “Đại ca, anh cứ để cho chị nhà dắt mũi thế hử?”
Thúy nhướn mày, trợn mắt lên “Chú muốn sao, ý kiến gì?”
La chỉ biết nép sau lưng Khuê, chân chó xu nịnh “Nào dám, nào dám, chị Thúy quả nhiên là cường nữ nha, khâm phục, khâm phục”
Khuê nhìn cảnh này mà cười đến lộn ruột, cái gia đình kiểu gì đây
Không biết gia đình cô cũng giống gia đình nhà Beo hay không? Mẹ cô là người thế nào, bố cô là người thế nào? Cô có anh hay có chị gì gì đó không? Nhà cô ở đâu? Tại sao không ai đến tìm cô
Cô đoán mình là trẻ mồ côi, không cha, không mẹ nên mới cô độc sống trong tòa biệt thự đó
Nhưng biệt thự đó là của ai, chủ nhân của ngôi biệt thự kia đi đâu? Tại sao cô lại ở đó
“Lão đại, chị không đi học sao?” Tiếng Thúy Vang lên
Vân vê mấy lọn tóc, cô trầm ngâm “Uhm, đi học không vui như tôi tưởng. Thầy giáo dạy kiểu gì ý, càng nhe càng mờ mịt, không bằng tự tôi dạy học cho xong!”
Beo đang băm thịt, nghe được câu của cô thần kinh hắn bống rung lên, mặt mày tái mét. Hắn vội la toáng lên
“Không, không thể được đâu, lão đại! Em xin chị, chị đi học cho em nhờ”
“Đúng, với tài năng của chị, chị không phải là học sinh ưu tú thì cũng có thể lật đổ lão thầy đó rồi tự mình dạy học” Tên La nói, trong lòng ngầm khinh bỉ chính bản thân

Lật đổ?
Ý kiến không tồi, cô nên thử sức, dù gì dạo nhày cũng rảnh rỗi
Nhờ cao kiến của La tiên sinh, chưa đầy 30p, thầy giáo đã phải khốn khổ , nước mắt lưng tròng,hận mình tuổi già sức yếu đấu không lại thanh niên,rời bỏ bục giảng, trở về với nghề đạo tặc
Học sinh của lớp thì khâm phục, kính trọng cô, nhất thiết phải tôn cô làm thánh cô (bọn này xe nhiều tiểu thuyết Kim Dung quá)
Một học sinh mạnh dạn dơ tay “Thánh cô, sao cô không thử xuất đảo giống Tôn Ngộ Không, lên núi hay xuống biển gì gì đó, tầm sư học phép thuật rồi quay về đảo dạy chúng con”
Cô liếc mấy đứa, gõ thước giảng giải “Họ hành đã đến nơi đến chốn đâu mà đòi học 72 phép biến hóa của Tôn Ngộ Không. Yên tâm, các con cứ chăm học đi, mốt ta rảnh, ta sẽ tầm sư học đạo. Học được rồi, ta sẽ cho các con đi Caribe, ở đó chúng ta có rất nhiều đồng môn sư huynh, tha hồ mà cướp!”
Bọn trẻ nghe xong vô cùng phấn khởi, cô dạy gì, chúng học theo, và còn học rất chăm chỉ. Bố mẹ của chúng còn không tiếc gì tiền để cho bọn trẻ theo cô học kiến thức chuyên môn, hi vọng sau này cướp được nhiều
Lạy chúa, không phải là cô đang phát triển tà giáo ở đảo, đơn giản vì cô thấy thú vị
Ba tháng trên đảo, hết ăn lại chơi, hết chơi lại dạy học, hết dạy học lại đi chơi, cô bắt đầu cảm thấy chán. Đảo nhỏ thế này, bới ba tấc đất lên cũng không có gì thú vị
“Thánh cô, thánh cô, Tiểu Vi bị đau bụng, Tiểu Vi bị đau bụng!” Một học sinh la lên
Cô hốt hoảng chạy đến xem tình hình,cô hỏi một đứa học sinh ngồi cậu “Bị đau từ bao giờ?”
Cô bé ngồi cạnh Tiểu Vi thản nhiên nói “Mới thôi cô, bốn tiếng trước”
Hử? Bốn tiếng mà không thèm báo với cô, để nông nỗi này mới báo, lũ tiểu yêu này!
Cô tức giận, mắt trợn lên với đứa học sinh kia “Sao không nói với co ngay từ đầy”
Học sinh đó ấp úng, cúi đầu hối hận “Em quên mất cô là thánh cô. Bình thường, nếu thầy Hán ở đay, thầy toàn mặc quách chúng em thôi. Thánh cô, thánh cô đừng phạt em, cô cứ phạt thầy Hán đi. Con hư tại mẹ, trò hư tại thầy, thánh cô cứ lôi thầy Hán ra mà xử”
Cô không nói gì, nhìn Tiểu Vi đang ôm bụng đau quằn quạy, hai mắt ấng nước, trông rất xót xa
“TRên đảo có bác sĩ không?” cô hỏi

Đứa học sinh lắc đầu “Không, thưa cô” rồi trầm ngâm suy nghĩ gì đó, đột ngột thốt lên “Ở đây chỉ có đốc tờ Thái thôi, đốc tờ Thái chữa bệnh rất giỏi”
Cô ôm trán, đau khổ nhìn học sinh, bác sĩ với đốc tờ không phải là một à?
Đưa Tiểu Vi đến vị được mệnh danh là đốc tờ Thái, chẳng mấy chốc, bệnh tình của Tiểu Vi được hồi phục nhanh chóng, bụng không còn đau nữa. Cũng may không phải là đau ruật thừa, chỉ là ăn uống quá nhiều đâm ra bội thực
Gần tối cô mới lết về nhà. Vừa bước vào cửa đã nghe tiếng nheo nhéo của vợ chồng nhà Beo
“Bà xã, nghe anh đi, em không nên liều như thế?’ Beo lên tiếng
“Hừ, đồ thỏ đế nhà anh, liều mới ăn nhiều, hiểu không? Là đàn ông, anh nên dứt khoát đi. Mẹ kiếp, đàn ông kiểu gì mà ẻo lả thấy ghê, trộm với cướp khác quái gì nhau. Không nói nhiều, ngày kia con tàu kia đã đi qua đây rồi, nếu không nhanh tay, bọn người nhà Hổ sẽ ra tay mất” Thúy
“Chị Thúy nói đúng. Đại ca, anh đừng lôi đạo đức của kẻ trộm với em, đạo đức có mài ra ăn được hay không? Hơn nữa, nếu ta không ra tay, kẻ khác cũng hớt tay trên. Đại ca, chúng ta chốt đi!” La
“Chốt cái đầu mày, mày nghĩ cướp tàu đó mà dễ sao? Hơn nữa, người của chúng ta mỏng như thế, nhỡ có chuyện thì sao? Thôi, bỏ ý định ấy đi” Beo
Nghe qua, cô đoán là bọn người này đang định tính phi vụ to tát nào đó, chắc là cướp tàu.Thân là lão đại của họ, cô không cho phép mình bỏ qua chuyện này
Rầm!
Một cước của đổ rập xuống.La tròn mắt, miệng há hốc. Beo kinh hãi nhìn. Thúy đang uống nước thì bị sặc
“Lão đại!” Cả bao người đều lên tiếng
Nhìn họ, thẩm đoán thái độ, cô cương quyết đập bàn, kiến nghị
“Tôi là lão đại của các người, sao các người dám bơ tôi. Khốn! “
“Không phải, lão đại nghe em giải thích ” La lên tiếng, níu tay vào áo cô “Bọn em nghĩ lão đại cũng không hứng với mấy phi vụ của tụi em”
“Nghĩ..” Cô rít lên, mắt vằn đỏ “Khốn kiếp,các người có coi tôi là lão đại hay không.Thôi, không cần nói nhiều, tôi quyết sẽ tham gia vụ này, ai cãi, chớ trách vô tình”

La “..” Đây chính là đạo lí giang hồ, lão địa, chị quả nhiên xứng đáng làm lão đại của tôi
Beo “ *không thể nào tin* Chẹp miệng, lắc đầu “Sư cũng ăn thịt chó sao?”
Thúy vỗ tay tán thưởng “Có thế chứ”
Cả đêm cô cùng mấy người bọn họ bàn bạc kế hoạch tác chiến
Kế hoạch dự kiến rằng sẽ mời bên người nhà Hổ ra tay,thêm người thêm sức. Hơn nữa, cô cũng không thể liều sức mình, lấy trứng chọi đá được
Sau khi lên kế hoạch đến gặp nhà Hổ, cô mới nhận ra mình đã sai khi nghĩ rằng thuyết phục bọn họ. Trên đời, miếng mồi ngon đâu thể dâng cho kẻ khác. Quy tắc giang hồ là quy tắc giang hồ, quy tắc Hắc đảo cũng không thể dễ dàng phá vỡ
“Haizz, còn ngày hai ngày nữa, làm sao đây lão đại” La xoa xoa chiếc nhẫn trên tay,lừng thừng hỏi
Cô chán nản lắc đầu, chuyện này không phải khó nhưng cũng không phải là chuyện dễ. Người nhà Hổ, bọn chúng khét tiếng chuyên đánh cướp tàu buôn trên biển,hống hồ cô và bọn người Beo chỉ biết “cướp cạn”, kinh nghiệm không có, bọn họ không thể ngu ngốc khi hợp tác
Biết là vậy, nhưng không lẽ cô lại bỏ cuộc
“Không, chúng ta nhất định có cách” cô lên tiếng
Sang những ngày tiếp theo, mọi chuyện vẫn chìm trong yên lặng
Bất giác nhìn bầu trời, có lẽ không thể làm khác được. Biện pháp duy nhất lúc này chính là đàn áp, chỉ có đàn áp thì mới có tia hi vọng
Nửa đêm, cô lệnh cho Beo đột nhập vào nhà Hổ đánh thuốc
“Xong chưa?” Cô sốt sắng hỏi
Beo cười tươi như trăng rằm, vỗ ngực khoe khoang “mọi việc trên đời có thể làm khó được thằng Beo này, nhưng riêng bỏ thuốc là sở trưởng của em rồi. Yên tâm, chỉ trừ lạc đà chứ hễ là người thì phỉa uống nước, ha ha”
Kế hoạch đã hòn thành sớm hơn dự định.
Ngay hôm sau,cô nhanh chóng cho bọn người của Beo cử thêm một vài chí sĩ nữa đến nhà Hổ trói người.Chẳng mấy chốc, người nhà Hổ và thuộc hạ bị cô trói lại.Mặc chúng kêu la thảm thiết như bị chọc tiết, cô vẫn điềm nhiên như không sảy ra chuyện gì
“Dẫn lão Hổ vào đây!” cô lên tiếng
Lão Hổ là một người đàn ông ngoài ba mươi tuổi. Thân hình cân đối, mắt bị chột một bên nhưng không thể làm mất đi khí chất của cướp biển trong con người. Bị trói nhưng ánh mắt không hề sợ hãi, trái lại, hắn trừng mắt nhìn cô, kinh tởm đến mức nhổ một bãi nước bọt xuống đất mà chửi

“Khốn kiếp, không ngờ lão Hổ ta lại chết trong tay một con ranh miệng còn hôi sữa”
Bốp
La tát cho lão Hổ như ngầm cảnh caó, lão đại của bọn họ là ai mà ngươi dám mở mồm chửi rủa, có tin ba đời nhà người đàn ông bị cưỡng bức không
Trừng mắt cảnh cáo, La biết ý im lặng như không có chuyện gì sảy ra, lão đại à, em đang giúp chị chỉnh hắn đấy, chị nhìn em làm cái gì
“Lão Hổ, chúng ta có nên làm công tác ngoại giao một chút không nhỉ? Người đâu, cởi trói!”
Ngay lập tức, lão Hổ được thả ra, nhưng ánh mắt vẫn chối chết nhìn cô, vừa oán hận, vừa không chịu khuất phục
“Lão đại, cô muốn tôi với cô nói về vẫn đề gì?”
“Ha ha, lão Hổ, tôi cứ nghĩ anh là người thông minh chứ, anh làm tôi thất vọng chết đi được” cô cười khanh khách, không khách khí vỗ vài cai lên vai lão Hổ “Lão Hổ à, thông minh một đời, ngu ngốc một giờ”
Lão Hổ giận đến tím mặt, nuốt hận trong lòng, vờ cười cợt “Cô đang nói về chuyện hợp tác cướp tàu Nhan Thông sao? Cô đừng mơ, cô nghĩ cô là ai mà muốn hợp tác cùng chúng tôi?”
Cô lạnh mặt lại, gõ nhẹ vò đầu mình, hướng mắt nhìn lão Hổ “Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là tôi có thể đánh bại anh trong một đêm. Anh nghĩ xem, lão đại tôi đây có đủ tư cách hay không? Sao, anh có phải nên suy nghĩ một chút hay không?”
Trong tình thế bị uy hiếp, dao kề ngay cổ, thử hỏi ai có thể chống cự? Tính mạng là quan trọng, tính mạng là quan trọng
“Được, chúng tôi sẽ hợp tác với cô, lợi nhuận chia đôi” Lão Hổ suy nghĩ hồi lâu mới lên tiếng
“Chia đôi” cô nhíu mày “Anh có thể thông minh hơn không? Anh nghĩ trong tình huống này, anh ccos quyền lựa chọn? Lõ Hổ à, anh nghĩ tôi là con nít sao”
Sít!
Một đứa con gái mà có thể uy hiếp hắn như vậy thật đáng chết! Nhưng phải nhịn, phải nhịn
“Được, giờ cô muốn sao?” Lão Hổ
“Theo anh, tôi muốn sao?”Ngưng lại một chut, cô nhấm nháp chút trà, tiếp tục đàm phán “Tôi tám, anh bảy, được không?”
“Cô…” Lão Hổ tức xì khói “Được!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.