Ai Bắt Nạt Ai ?

Chương 36


Bạn đang đọc Ai Bắt Nạt Ai ?: Chương 36

Mấy hôm nay,Giang Hồng Phong cứ lang thang khắp các quán cà phê để tìm cho được quán cà phê ngon nhất. Dạo này, bà vợ yêu dấu kia ngoài công việc ở sở cảnh sát ra thì lại còn phải bận bịu với mấy cái xác khiến ông xanh xao mặt mày
Có hôm, thấy vợ về muộn quá, ông cằn nhằn “Bà xã, em có thể dành tình yêu ấy cái xác kia san bớt cho anh đi, dạo này em bỏ bê anh suốt. Hừ, cả tuần nay anh với Gia Kỳ phải nuốt mì rồi, anh choáng mất thôi. Bây giờ, nhìn đâu cũng thấy mì”
Hòa Nhã chẳng thèm quan tâm, hững hờ bảo “Vậy thì anh kiếm con nào về mà nấu cơm cho anh, tôi đây không rảnh!”
Ngọn nguồn bắt đầu từ bốn năm trước khi Tiểu Khuê bất tỉnh nhân sự, ông đã quyết định dẹp hết công việc cho Gia Kỳ và Tô Thành xử lí, ngoan ngoãn trở về với bà xã yêu. Không ngờ, vụi bà xã nào đó lại nghĩ rằng ông chán việc công ty, thích làm ông xã cưng nên quyết định giao phó trách nhiệm quốc gia cho ông : nấu cơm, rửa bát, lau nhà,đến cọ nhà vệ sinh ông cũng phải làm
Chúa ơi, sao ông lại dính phải bà vợ kiểu này!
Than vãn cũng vô ích, ông mon men đến gặp con rể tương lai, đàm phán “Gia Kỳ, chẳng lẽ con thấy ta suốt ngày làm lão Tấm hiền hay sao, con phải giúp ta làm việc nhà,bằng không lần sau đừng ăn mì ta nấu!”
Đang xem tài liệu, Gia Kỳ cảm giác mình đang bị đe dọa ,chẳng hứng thú mà tiếp chiêu “Chú Phong,bỏ mì vào nước sôi mà gọi là nấu ấy hả? Sao chú không hỏi là ai đã cắm ấm nước sôi kia cho chú?”
Ông sầm mặt lại, cau có “Đừng tính toán thế, đàn ông con trai tính toán như thế làm sao cưới vợ. Dù gì Tiểu Khuê cũng giao cho con, con nên tỏ chút thành ý mới phải”
“Thành ý? Hay chú thuê ô sin đi”
“Không..không! “Ông vội xua tay “ Ta mà thuê ô sin, cam đoan vợ yêu của ta cho ta ngủ phòng khách”
Hắn ôm trán một cách thất thiểu, không biết cặp bố mẹ vợ tương lai này rốt cuộc ưa nhau ở điểm gì mà có thể yêu nhau được đây
Híc! Công việc thì gấp ba lần đỉnh Phan-xi-Phăng, người chơi thì nhiều, người làm việc thì ít
Đã vậy, ông chú Tô Thành kia đánh chết không bỏ tính lăng nhăng. Ôi thôi, một ngày có 24h giờ thì bắt gặp ông chú này đi chơi với 12 cô em xinh tươi. Hứng thì đi làm, không thích thì đi vũ trường, đi Pub,uống bia vỉa hè.

Bốn năm nay, không biết phải nuốt hết của hắn mấy con BMW rồi
Bất bình cho bản thân, hắn có nói chuyện với ông chú cực phẩm này. Thế mà ông chú còn kiêu hãnh vỗ ngực bảo “Ta chỉ nuốt hết của con 4 chiếc BMW thôi mà, làm gì căng thẳng. Đàn ông là phải thế”
Hắn tức giận tới mức gân xanh nổi lên, hai mắt đỏ ngầu như quái thú “Chú nuốt BMW của cháu mà không sợ nghẹn hay sao? Lần nào cũng đem khuê làm bia đỡ, rốt cuộc chú có còn là chú hay không?”
Tô Thành thản nhiên nói “Xin lỗi đời đi nha, ta đây không rảnh, bái bai”
Vậy là toàn bộ trách nhiệm công việc đổ lên vai hắn khiến hắn không có thời gian đến biệt thự thăm Tiểu Khuê, không biết bao giờ cô mới chịu tỉnh
Hắc xì!
Giang lão đại thanh thản nhâm nhi ly cà phê bên vỉa hè,tâm trạng vô cùng thoải mái. Cảm ơn con rể tương lai, nếu không có con chắc ta không rảnh thế
Rút tiền ra khỏi ví, ông vội dảo bước đi khắp con phố một chút. Dù sao bây giờ cũng rảnh, chi bằng đến biệt thự thăm Tiểu Khuê
Đến biệt thự, ông bất ngờ nhìn đống hỗn độn bên trong, gọi điện cho vợ yêu
“Bà xã, cho người đến biệt thự đi, Tiểu Khuê tỉnh lại rồi!”
Đang trong phòng họp, hắn nhận được tin liền lao vội ra khỏi phòng, chạy xe đến biệt thự
Ôm ấp cô gái bé nhỏ trong lòng, tô Thành nhận được tin, sốt sắng tới mức nhảy vọt khỏi giường, vội mặc quần áo để gặp đứa cháu ngoan, mặc kệ cho ánh mắt ai oán của cô nàng nào đó trên giường
Tại biệt thự
Tiếng ồn ào, náo nhiệt của mọi người khiến ngôi biệt thự kia vốn đã yên tĩnh giờ đây trở nên nhộn nhịp hẳn. Tiếng máy chụp hình tanh tách, tiếng máy quét kêu vang tít tít
Chuông gió ngừng kêu. Chim ngừng hót. Mọi người trong căn phòng im lặng đợi chờ kết quả
“Báo cáo boss, đồ đạc bị di chuyển,nền nhà có nhiều vết chân,phát hiện hai mẫu tóc đàn ông khác nhau. Ở đây đã sảy ra vụ trộm,có cả đánh nhau. Vết bám trên tường kia cho ta biết có kẻ xâm nhập. Baó cáo, hết”
Hòa Nhã gật đầu, bà ôm cằm suy nghĩ một lát rồi ra lệnh ột viên cảnh sát gần đó “Lệnh trong vòng 3 ngày, các người không tìm được tung tích của Tiểu Khuê thì nộp đơn nghỉ việc luôn đi!”
Hắn đưa mắt nhìn mọi vật, dừng lại ở trên giường. Ga giường nhăn nhúm,chiếc trâm biến mất
Trâm? Đúng thế, máy GPS!
Hắn lạnh mặt rời khỏi biệt thự, lấy điện thoại ra kiểm tra
Chết tiêt, ngoài vùng phủ sóng!
Tiểu Khuê, rốt cuộc em đã đi đâu rồi? Tại sao tỉnh lại mà còn đi lùn tung?
Tiểu Khuê, dù có phải bới ba tấc đất của đất nước này, anh nhất định phải tìm ra em, Giang Tiểu Khuê, anh không cho phép em rời xa anh

Anh không cần gì cả, anh chỉ cần em
Khuê, em ở đâu rồi, em ở đâu
Xa em bốn năm rồi, anh không sức kiên định nữa đâu. Em ở đâu, xin em quay về bên anh, anh chỉ cần em thôi
“Đừng buồn nữa, nhất định ta sẽ tìm ra con bé” Hòa Nhã vỗ vai an ủi
“Dì Nhã” Hắn bảo “Dì, con phải đi tìm cô ấy”
Nói rồi, anh quay xe lao vun vút
Anh quyết tìm ra em! Dù phải san núi hay bạt rừng, anh nhất định tìm em! Tiểu Khuê, chờ anh!
Mặt mày của Beo bỗng xám xịt, hắn khổ tâm nhìn cô “chị Đại, em không muốn học làm trộm nữa, em không muốn! Chỉ cần gnhe chị giảng lí thuyết em đã muốn ói lộn ruột. Làm ơn đi, em không muốn học, chị tha cho em”
“Tha” Cô nhíu mày, tỏ ý không hài lòng “Chị làm gì mà mày phải xin tha” lấy thước gõ mạnh vào bàn “Tập trung vào chuyên môn”
Híc
Tên Beo bây giờ mới biết thế nào là thấm đượm tinh thần nhân văn sâu sắc!
Cuộc đời làm trộm của hắn chưa bao giờ bi đát như thế, ăn trộm mà còn phải học chữ, ăn trộm mà phải học làm thơ, viết văn
Ông trời ơi, con muốn ngồi tù!
Tên la hãi hùng nhìn cô, ôm mặt “Lão đại, chị không thể suốt ngày dày vò tụi em như thế, em không muốn học chữ” Ánh mắt dụ dỗ “Hay tụi em cho chị đi học nha”
“Học ở đâu?”
Nơi cô đang ở là một hòn đảo nhỏ nằm cách đất liền 143 hải lí,diện tích khoảng 20 kilomet vuông. Dân cư ở đây tuy thưa thớt, sống bằng nghề đạo tặc

Khung cảnh nơi đây cũng không tệ, nhưng tệ nhất là mỗi sáng sớm lại nghe tiếng eo éo chửi nhau của mấy mụ hàng xóm giành nhau tiền xóc đĩa.Mấy đứa trẻ con cắp sách đi học rõ oai nhưng bản chất thì vở trắng,đầu óc rỗng tuếch,không biết chúng đi học cái kiểu gì
Cô cảm thấy lũ trẻ này có vẻ rất giống ai đó nhưng nghĩ cả ngày mà không ra, rốt cuộc, bọn chúng giống ai?
Sau khi bị hai tên trộm lôi kéo, dụ dỗ, cuối cùng cô đành chấp nhận đến lớp học cùng bọn trẻ kia
Lớp học khá rộng, trang thiết bị giáo dục cũng không tồi. Liếc nhìn vị thầy giáo đáng kính trên bục giảng, cô không khỏi cười phá lên,thầy giáo kiểu gì dạy học sinh kiến thức tạp nham
Ôi, nào là phải làm thế nào để giả vờ làm người lương thiện, ánh mắt nào biểu thị sự sợ hãi, quy tắc cơ bản khi ăn trộm
Cô chửi thầm, dạy làm ăn trộm sao? Lãng xẹt!
Đã vậy, chưa hết giờ học, ông giáo trên bục giảng kia còn trân trọng gõ thước thật mạnh lên bàn, hắng giọng bảo “Ngày mai là hạn chót nộp học phí, các em nhớ đóng đầy đủ cho thầy”
Một đứa bé nhất trong đám dơ tay, ánh mắt long lanh nhìn thầy giáo “Thầy ơi,mẹ em bảo là nhà em hết tiền rồi. Chờ bố em có thời gian bay sang Trung Quốc làm một vụ ở ICBC Bank thì em mới có tiền đóng!”
Ông thầy phẫn nộ nhìn học trò “Thế bao giờ thì đi cướp nhà băng đó?”
Học trò ngây thơ nhìn thầy, mạnh dạn đáp “Mùa quýt năm sau ạ!”
Thầy”…” Mặt tím tái
Các bạn trong lớp ôm bụng cười
Lạy chúa! Đám tiểu yêu nghiệt này thật dễ thương a


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.