Đọc truyện Ai, Anh Hùng Khí Đoản! – Chương 3
Rầm một tiếng, đám người nhất thời lại lui về phía sau ba bước, nhưng ai cũng không chịu rời đi, cả đám kéo dài cổ hóng về phía bên này. Tiểu Phúc tử phát giác điểm khác thường, Phượng Chuẩn lại nửa điểm cũng không, một đôi tinh nhãn gắt gao nhìn lên người giai nhân trước mặt, nóng bỏng nói: “Cô nương, ta nói ta nhất định sẽ giành hoa khôi vị đến cho ngươi, với phong thái đẹp như tiên tử của cô nương, đừng nói mười vạn hoàng kim, chính là trăm vạn, cũng là đáng giá. Ta chỉ là không phục, vì cái gì chủ sự đem ngươi an bài tại một góc không tiện mắt như vậy. A, ta đã biết, nhất định là cô nương phẩm tính cao thượng, khinh thường việc thiên tư làm rối kỉ cương. Cô nương yên tâm, đợi một chút ta nhất định lấy lại công đạo cho cô nương. Ai,cũng thật giận những kẻ ở dưới đài này không ai nhìn ra, chỉ có ta tinh mắt, nhìn ra phong tư hơn người của cô nương.”
Tiểu phúc choáng váng, hắn biết da mặt Hoàng Thượng rất dày, chính là không nghĩ tới thế nhưng có thể dày đến được trình độ này. Nhìn về phía “cô nương” “nữ phẫn nam trang” phía đối diện, chỉ thấy sắc mặt của người nọ hết trẳng rồi lại biến xanh, chậm rãi gật gật đầu: “Không tồi, ánh mắt của người quả thực rất chuẩn.”Ngay sau đó, “cô nương “ trầm ổn cử chỉ đoan trang này bỗng nhiên nhảy lên, xuất kỳ bất ý đè xuống đầu của Phượng Chuẩn, đánh như mưa xuống, một bên hét lớn nói: “Mẹ nó, ta đánh chết ngươi tên vương bát đản này, dám nói ta là nữ nhân, ta đánh chết ngươi đánh chết ngươi đánh chết ngươi, ta phi, còn cái gì tinh mắt, ngươi con mẹ nó một đôi cẩu nhãn nên đào ra uy cẩu mới đúng.”
Đột nhiên nổi giận, tiểu Phúc tử hoàn toàn bị dọa sợ , từ nhỏ đến lớn, hắn ở trong mơ cũng không nghĩ tới chủ tử anh minh thần võ, trí kế vô song sẽ bị đánh như vậy ở trước mặt công chúng. Mà Phượng Chuẩn thì hoàn toàn bị đánh tới tối tăm mặt mũi , hắn cũng không nghĩ tới thế nhưng sẽ có nữ nhân có thể đối với người phong thái tao nhã, anh minh thần võ, trí kế vô song như mình mà ra tay nặng như vậy.
Cơ hồ là ngay lập tức, quần chúng vây quanh xem bắt đầu chạy trối chết, một bên hô lớn: “Má ơi, Tri phủ đại nhân nổi bão , chạy mau a.”Chính là ngươi nhìn kỹ sẽ biết, đám người kêu loạn căn bản là chạy ra ngoài cửa, mà là đều tìm kiếm góc để núp vào, dù sao đi nữa kịch hay như vậy cũng không phải hay gặp, mọi người cũng không muốn bỏ qua cơ hội này.
“Tri phủ. . . . . . Đại nhân?”Sắc mặt tiểu Phúc tử bắt đầu biến xanh, không có khả năng, này tuyệt đối không có khả năng, kẻ đang ra tay đối với chủ tử của mình, hành vi của hắn hoàn toàn có thể xứng với một tiểu tử văn hóa quét rác , như thế nào có thể là tri phủ của một châu. Tri phủ của một châu có thể tới địa phương như kỹ viện này? Còn là ngang nhiên nữa, nghênh ngang đi tới kỹ viện. Không để ý tới chủ tử chật vật hai tay ôm đầu, hắn một tay giữ lại một đại hán ở một góc sáng sủa: “Uy, ngươi nói đùa ư? Tri phủ? Là nói hắn họ chi tên phủ phải không?”Ông trời tha thứ hắn thiếu hiểu biết văn hóa, lớn như vậy cũng chưa nghe qua có người họ như vậy.
“Ngươi là ngoại nhân đi?”Đại hán vẻ mặt vui sướng khi thấy người gặp họa, cười: “Ta nói này, người địa phương làm sao dám đặt tên là tri phủ. Tiểu muội muội, ngươi nói không sai, vị kia chính là tri phủ đại nhân của chúng ta, năm nào hắn cũng đến xem cuộc thi hoa khôi của chúng ta, bất quá đều là hành sự thầm lặng, xuất đầu lộ diện đánh người như vậy, vẫn còn là lần đầu. nhờ công tử các ngươi ban tặng, bằng không cũng không có kịch hay như vậy để xem.”
Hành sự thầm lặng? Này còn gọi là hành sự thầm lặng? tiểu Phúc tử đáng thương đã trong tình trang hóa thạch hoàn toàn. Có vẻ không nhẫn tâm nhìn hắn mặt mày như vậy, đại hán thực”Hảo tâm”nhắc nhở: “Tiểu muội muội, ngươi không đi giúp công tử của ngươi một chút ư? Phải biết rằng, Anh tri phủ hận nhất kẻ nào dám bàn luận về tướng mạo của hắn , huống chi vị công tử kia còn dám nói hắn thành nữ nhân.”Hắc hắc, đã lâu rồi không thấy tri phủ đại nhân ra tay , cần hảo hảo ghi nhớ chiêu thức, để sau này ứng phó đám đông ẩu đả, nhất là cuộc ẩu đả của các lão bà.
Rốt cục ý thức được chủ tử của mình còn đang bởi vì thương hoa tiếc ngọc mà không nỡ ra tay đánh trả, tình trạng có bao nhiêu nguy hiểm, tiểu Phúc tử”Ngao ô”Một tiếng liền vọt đi lên, bày ra một vẻ mặt”Trung tâm hộ chủ”, hiên ngang lẫm liệt rống lên: “Công tử, tiểu tử kia thật sự là nam nhân, ngài cũng đừng băn khoăn nữa.”
Một giọng nói đưa tới sự ghé mắt của tất cả mọi người, chỉ một thoáng, tiếng thì thầm khe khẽ khắp bốn phía “Uy, cô nàng này giọng nói the thé thô lỗ, hành vi hung dữ, xem ra cũng là bông hoa hồng nhỏ có gai a.”
“Đúng thế đúng thế, có thể so được với mấy bà vợ sư tử Hà Đông rống của chúng ta . Người như vậy ta cũng không dám chọc giận.””Ai nói nào, ta lại thích cây ớt nhỏ như vậy, nhất là ở trên giường, rất có lực a.”
Tiểu Phúc tử rốt cục cũng hiểu được vì sao vị tri phủ kia lại không sợ mất mặt mà nặng tay với chủ tử của mình như vậy , bởi vì hắn cũng có xúc động muốn đánh người.
Tri phủ đại nhân đánh người xong, Phượng Chuẩn vẫn chưa dám tin thiếu niên tuấn mỹ vô trù trước mặt mình là nam nhân. Đánh giá cẩn thận , đột nhiên, hắn ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng kêu thảm, bởi vì hắn rốt cục thấy được hầu hết ở trên cổ thiếu niên kia, không cần nói gì cả, đây là chứng minh tốt nhất.
Không đợi hắn nói câu nào, vị tri phủ sau khi đánh người xong tâm tình đã tốt lên thuận tay lấy luôn ngân phiếu trên người của hắn, ngữ khí thoải mái: “Ngươi nói đây là tranh hoa khôi cho ta đúng không? Như vậy đi, hoa khôi ta không cần, kim phiếu ta sẽ không khách khí với ngươi , đa tạ đa tạ.”Nói xong, trên mặt hắn mang theo tươi cười thắng lợi, đem kim phiếu cất vào trong ***g ngực, nghênh ngang rời đi.
Còn. . . . . . Còn có thiên lý không? Còn. . . . . . Còn có vương pháp không? Phượng Chuẩn trợn mắt há hốc mồm nhìn thấy Anh Nguyên mang theo hai tùy tùng nghênh ngang rời đi. Tức giận đến các đầu ngón tay không khống chế được mà run rẩy. Khiến tiểu Phúc tử có chút lo lắng chủ tử có thể hay không tức giận đến động kinh. Vì mười vạn lượng hoàng kim, không đáng giá a.
Còn không kịp nói không nên coi trọng chút vật ngoài thân như tiền tài, đã thấy gương mặt anh tuấn của Phượng Chuẩn dần dần vặn vèo, bỗng nhiên ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng, sau đó hướng về phía quần chúng đang vây xem xung quanh nói: “Cường đạo, cường đạo a, các vị hương thân, các ngươi bình phân xử cho ta, hành vi này có khác gì hành vi của cường đạo đây? Đây……….. đây rõ ràng là cướp đường mà. Không được, ta phải cáo quan, ta muốn đi cáo cho hắn thân bại danh liệt, cầu mọi người làm chứng cho ta. . . . . .”
“Phần phật”Một tiếng, đám người vây quanh xem lập tức như chim vỡ tổ mà biến mất, tiếng nghị luận lớn còn quanh quẩn trong không khí suýt nữa làm cho Phượng Chuẩn thổ huyết.
“Làm chứng cái gì? Rõ ràng chính hắn nói dùng mười vạn lượng hoàng kim để tranh hoa khôi cho Anh tri phủ, nếu Anh đại nhân không tranh hoa khôi, kim phiếu nên đưa cho hắn mới đúng.””Đúng thế đúng thế, thật không biết hắn nghĩ như thế nào, Anh đại nhân cho dù rất tuấn mỹ, cũng không nên nói ra a, giống như chúng ta không phải cũng chỉ dám trộm nghĩ ở trong lòng thôi sao, đại nhân hung dữ như vậy, tấm tắc.””Ân, đợi đến khi tiểu tử này đi cáo quan, chúng ta sẽ đi làm chứng cho Anh đại nhân. Hắc hắc, mười vạn hai hoàng kim đó, Anh đại nhân làm quan thanh liêm, nhất định sẽ dùng số vàng này phát triển trên Hưng Châu chúng ta, ha ha ha.”
Tri phủ? Làm quan thanh liêm? Một kẻ nam nhân thô tục vừa đánh một công tử tao nhã như mình thành đầu heo , đi ra từ kỹ viện, thế nhưng chính tri phủ một châu? Một tên tiểu nhân tham lam mới vừa ở trước mặt mọi người cướp đi mười vạn lượng hoàng kim của mình , nhưng lại được nói thành quan thanh liêm? Ông trời, đây đều là cái thế đạo gì a? Mà tất cả mọi người lại đều đi làm chứng cho tên tri phủ hỗn đản đó. Phượng Chuẩn cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, cho là thần kinh của hắn đủ kiên cường dẻo dai, lúc này cũng không nhịn được lung lay sắp đổ.
Tiểu Phúc tử vội vàng đỡ lấy hắn, theo dòng người hỗn loạn thoát ra khỏi kỹ viện, tuy rằng hắn cũng cho rằng một người không bao giờ giảng đạo lí như chủ tử lần này lại nói rất chính xác, nhưng là không có biện pháp, ai bảo đây là một địa phương không biết nói đạo lí đây.
“Không được, ta nhất định phải báo thù, nói lầm bầm, cơn tức này không xả phi quân tử, cái tên xú tiểu tử kia, ỷ vào hắn là tri phủ liên vô pháp vô thiên, hắn tri phủ thì tính là cái gì. Ta còn là hoàng đế đây, cả Hàn triều bọn chúng ta đều không để trong mắt, hắn tính là cái gì a?”đường phố yên tĩnh lúc đêm khuya, hai chủ tớ bộ mặt quét rác bởi vì trong vòng một ngày danh tiếng lan xa ở Hưng Châu, khiến cho bị tất cả khách *** đều đuổi ra ngoài.
“Công tử a, theo nô tài. . . . . . A, không đúng, theo nô tỳ thấy, ngài hay là thôi đi.”Tiểu Phúc tử thập phần cẩn thận khuyên chủ tử đang nộ hỏa đến trời : “Tục ngữ nói ‘ cường long không đấu với rắn độc’, huống chi con này đã không tính là rắn độc nữa , hoàn toàn là đẳng cấp của đầu long rồi, cái nhỏ mà không nhịn được thì khó thành đại nghiệp, đợi chúng ta chiếm được Hàn triều, một tri phủ nho nhỏ như hắn, còn không phải do ngài định đoạt hay sao?”
“Không được, ta chờ không nổi. Hừ, hiện tại mới hiểu được, cái gì mà quân tử báo thù mười năm không muộn, đều là chó má. Ta hiện tại cần phải xả được cục tức này, trong vòng một tháng, ta. . . . . . Phượng Chuẩn, lấy danh nghĩa các vị Phượng thị tổ tiên ra thề, nhất định phải làm cho hắn mặt xám mày tro bồi thường nhận lỗi với ta. Phúc nữu, ngươi cũng không ngẫm lại, hai chúng ta hiện tại lưu lạc đầu đường là do ai làm hại? A?”
Tiểu Phúc dạ dạ trả lời, nghĩ thầm: chủ tử lấy danh nghĩa chính mình thề là được rồi, lấy tổ tông ra làm gì? Nếu thực hiện không được, chẳng phải là liên lụy tới tổ tông trên trời bị người ta nhạo báng ư? Bất quá lời này hắn cũng không dám nói ra.
Đã là đầu mùa thu, gió lạnh ban đêm vù vù thổi, chủ tớ hai người lưu lạc lại càng giống như lạnh tới đáng thương. Nhưng này chỉ là bên ngoài giống như thôi, võ công của Phượng Chuẩn cùng tiểu Phúc tử chút gió đó còn không đặt trong mắt bọn họ. đang đi, tiểu Phúc tử bỗng nhiên nghe thấy thanh âm nghiến răng phát ra từ chủ tử của mình, hắn ngạc nhiên ngẩng đầu, trước mắt rõ ràng là một tòa phủ đệ, ở giữa có một tấm biển lớn, viết sáu chữ rồng bay phượng múa “Nha môn tri phủ Hưng Châu” .
Tiếng nghiến răng ngày càng lớn, tiểu Phúc tử nhìn trái nhìn phải, may mắn sắc trời đen sẫm, xung quanh không có ai. Lúc này ở tri phủ trong nha môn truyền ra một tiếng gáy ngân nga. Ngay sau đó, cửa đại môn mở ra , một Phụ nhân mập mạp xách một cái làn đi ra đại môn, một bên lẩm bẩm: “Hôm nay đi sớm như vậy, chắc không ai có thể tranh với ta đi.”Nói xong vừa ngẩng đầu, đột nhiên nhìn thấy Phượng Chuẩn cùng tiểu Phúc tử, mập phụ nhân hoảng sợ, lớn tiếng quát hỏi: “Các ngươi là ai? Lén lút ở trước cửa tri phủ nha môn làm cái gì?
“Đại thẩm, thương cho chúng ta đi, ta cùng công tử vốn là con nhà phú gia, bởi vì lão gia đột nhiên qua đời, nhị lão gia chiếm lấy tài sản đáng lẽ thuộc về thiếu gia ta, còn đuổi chúng ta đi Thiếu gia là người đọc sách, nhị lão gia thế lực lớn, chúng ta không dám tranh chấp a, bởi vậy lưu lạc đầu đường, hôm nay vừa lúc đi ngang qua quý phủ, vừa thấy đại thẩm chính là có tấm lòng nhân từ, đáng thương đáng thương cho chúng ta đi, cho chúng ta vào phủ làm chút tạp vụ sống, kiếm miếng cơm ăn đi.”Tiểu Phúc tử mặt không đổi sắc nói dối như cuội.
Phượng Chuẩn vui mừng gật đầu, mang tiểu tử này ra ngoài quả nhiên là không sai, vừa rồi hắn dùng truyền âm nhập thuật cho tiểu Phúc tử biên một cái lí do để trà trộn vào phủ nha, người này ngay cả mày cũng chưa nhăn liền êm tai nói tới, nhìn thấy mập phụ nhân khóe mắt hồng hồng, nghe miệng nàng đối với nhị lão gia giả dối hư ảo kia mắng, hắn biết chính mình thành công rồi .
Ban đầu,chủ ý mà Phượng Chuẩn cùng tiểu Phúc tử nghĩ ra rất hay, trà trộn vào trong, sau đó nhân cơ hội thả thuốc xổ vào trong đồ ăn, hảo hảo xem Anh tri phủ chật vật. Ai có thể có thể tưởng tượng được, trà trộn vào tri phủ nha môn mới năm ngày mà thôi, Phượng Chuẩn cùng tiểu Phúc tử rất không có cốt khí mà ý định chuồn, cũng không phải là tri phủ Anh Nguyên phát hiện bọn họ, mà là. . . . . . nói như thế nào đây, sự thật là trong những ngày sống ở trong tri phủ, kia căn bản không phải là cuộc sống của con người a.
“Chủ tử, ta nhớ lợn sữa nướng, gà nướng, cá chua tây hồ, thịt kho trứng ở trong cung. Chủ tử, ta nhớ chúng nó a, liên ngay cả con vịt bát bảo nướng chưa chín ngày trưởng công chúa sinh năm ngoái bị ta bỏ đi, hiện tại nhớ lại đều mê người như vậy, ta vì cái gì lại ném nó xuống a, tối thiểu trên bề mặt cũng là lớp dầu bóng loáng a? Ô ô ô, chủ tử, ta thề, sau khi hồi cung phải quý trọng thức ăn, tuyệt đối tuyệt đối không lãng phí thực thức ăn nữa.”trong đêm khuya cô tịch, hai người đói tới không ngủ được đánh phải ngồi nói chuyện .
Phượng Chuẩn nuốt một ngụm nước miếng, vịt bát bảo, tiểu Phúc tử thật đúng là không phải lãng phí bình thường, hiện tại chỉ sợ một con vịt sống ở trước mắt, hắn cũng có thể nuốt sống. Ai, hắn ngàn tính vạn tính, chính là không nghĩ tới trong tri phủ phủ đệ lại có thể tiết kiệm thành như vậy, đừng nói thức ăn mặn , liền ngay cả dầu, đều là tính theo số giọt mà bỏ vào món ăn.
“Tiểu Phúc tử, ngày mai. . . . . . Sẽ cố kiên trì thêm ngày mai một ngày nữa, nếu vẫn là kiểu cháo thêm chút dưa như thế này, chủ tử ta kiên quyết dẫn ngươi thoát li cái cạm bẫy này, được không? Hiện tại mau ngủ đi, trời sắp sáng rồi.”Bụng phát ra những tiếng kêu tu tu, mùi vị chịu đói thật đúng là khổ sở, Phượng Chuẩn thề sau khi trở về nhất định phải cố gắng hơn, áp bức hơn nữa năng lực của các tân đại thần, làm cho dân chúng Phượng triều thoát li khỏi cảnh nghèo đói.
“Đói tới không ngủ được a chủ tử.”Tiểu Phúc tử trở mình, ngáp một cái: “Ai, nếu trong mơ có thể ăn đến một miếng thịt nai nướng, thì tốt biết bao a.”