Ai, Anh Hùng Khí Đoản!

Chương 2


Đọc truyện Ai, Anh Hùng Khí Đoản! – Chương 2

Một tháng sau, Phượng Chuẩn đã cùng tiểu Phúc tử tại một thành thị ở Hàn triều nhàn nhã đi dạo đường phố. Thần thái sắc mặt khiến người khác không mảy may nhìn ra bọn họ đã lặn lội đường xa, bao lâu không ngủ không nghỉ mới đến đến nơi đây. Không có biện pháp, bản đồ của Phượng Chuẩn quá lớn, số lượng nước láng giềng quá nhiều Phượng Chuẩn vì tiết kiệm thời gian, cùng tiểu phúc tử đi đường không hề trì hoãn chút thời gian nào, nếu không cho dù phải muộn thêm một tháng nữa, cũng không phải không có khả năng.

“Ân, nơi này thật đúng là không tồi, ngươi thấy đúng không, Phúc nựu ( chỉ nữ nhân) .”Phượng Chuẩn nhìn thấy phố xá náo nhiệt mà không ngừng gật đầu, trong lòng đã đem nơi này trở thành vật trong túi của mình.

Đối với kiểu xưng hô khó nghe như vậy, trong vòng một tháng này tiểu phúc tử đã hoàn toàn tiêu hóa được . Nghe thấy Phượng Chuẩn hỏi chính mình, hắn nhịn không được nghi hoặc: “Đúng vậy công tử, nơi này thực phồn hoa, tuyệt không giống có một quốc gia quân chủ ngu ngốc, thần tử gian nịnh.” Hoài nghi ngắm ngắm chủ tử: “Công tử, ngươi không phải là dùng lý do này lừa gạt những lão đại nhân đáng thương chứ?”Ngẫm lại chủ tử ác liệt, ân, khả năng như vậy là vô cùng lớn.

“Buồn cười, ngươi nghĩ ta là ai? Ta chính là lời vàng chữ ngọc, nói chuyện giữ lời.”Phượng Chuẩn hừ một tiếng. Cùng lúc đó, tiểu phúc tử ở trong long cũng hừ một tiếng: lời vàng chữ ngọc, nói chuyện giữ lời, lời này chỉ sợ ngay cả quỷ cũng không tín. Nhớ tới trên triều Phượng Chuẩn không nói hai lời liền đem trọng trách đặt lên trên người mấy vị lão đại nhân, nhớ tới mỹ sắc mặt của hữu tướng quốc có thể so sánh với đêm đen, tiểu phúc tử không khỏi cảm thấy đồng tình vạn phần, ai, làm thuộc hạ của chủ tử,ách, thật đen đủi?

Đang nghĩ ngợi,tới, chợt nghe chủ tử nhà mình ở đâu đó lầm bầm lầu bầu : “Ân, nơi nơi đều là người, chán muốn chết, tìm nơi nào hảo hảo hưởng thụ đây?”Không đợi tiểu phúc tử nói, bên cạnh đã có người đáp lời : “Vị công tử này nghĩ muốn hưởng thụ, hãy mau đến Dương Ngọc lâu đi a, hôm nay chính là ngày tổ chức cuộc thi hoa khôi toàn thành, không thấy trên đường nhiều người như vậy ư? Đều là đi xem náo nhiệt. Công tử nếu có chút thực lực, nói không chừng còn có thể vịn cành hái được đóa hoa tiếp theo về.”


Người đáp lời là một nam nhân đầu trâu mặt ngựa, vừa nói trên lại vừa lộ ra nụ cười *** đãng. Tiểu phúc tử từ trước đến nay cho rằng mình là người lòng dạ rộng lượng, bất quá giờ phút này, hắn lại hận không thể đem người này ngũ mã phanh thây, mà sau khi nhìn thấy sắc mặt rõ ràng vui sướng của Phượng Chuẩn, hắn thay đổi chủ ý , nên đem người này lăng trì xử tử mới đúng.

Vì cái gì? Rất đơn giản, Phượng Chuẩn là ai a, là hoàng đế, quý thể ngàn vàng, người này lại xui hắn đến kỹ viện. Úc, vạn nhất thật để mắt đến ai, kỹ viện nơi đó, có đúng không đây? Sự cứng đầu của chủ tử lại càng không đúng, chẳng may nhiễm trúng cái gì đó, chỉ bằng một tiểu thái giám như mình, chết mười vạn lần cũng không đủ a.

Tiểu phúc tử vừa định cố dùng miệng lưỡi khuyên ngăn, đã bị một câu nói của Phượng Chuẩn chèn miệng: “Nga, có náo nhiệt như vậy, thật tốt quá, phúc nữu, chúng ta đi xem xem.”

Sau một hồi khuyên can tận tình không có hiệu quả, tiểu phúc tử lại một lần nữa khẳng định, làm thuộc hạ của chủ tử quả thực là thập phần đen đủi, mang theo tâm tình không cam không nguyện, hắn cùng Phượng Chuẩn theo dòng người đi tới trước một tòa lầu tráng kiện, liếc mắt khinh thường tòa kỹ viện này một cái: tấm tắc, thật sự là tầm thường đến khó nhẫn, đâu đâu cũng là kim quang lóe ra, đừng có nói so sánh cùng hoàng cung Phượng triều, chính là còn kém xa kỹ viện của Phượng triều, mức độ này cũng không chỉ kém mười vạn tám nghìn dặm thôi a. Quay đầu lại nhìn sắc mặt Phượng Chuẩn , từ cặp lông mày hơi nhíu kia có thể nhìn ra, chủ tử cũng là thập phần khinh bỉ kiến trúc của nơi này.


Bất quá đây cũng không trọng yếu, quan trọng là ….những mỹ nhân được tuyển trong tòa kỹ viện tục khí này,từng người từng người đều là không tầm thường chút nào. Tiểu phúc tử tức giận, đều dùng những mỹ phẩm dung tục này thì thôi , đã thế những giai nhân đang ngồi hoặc đứng phân bố ở trên đài cao, mỗi người đều quốc sắc thiên hương, tuy rằng so sánh với các thê thiếp của Phượng Chuẩn trong hậu cung, các nàng còn hơi kém một chút, nhưng mà hoa nhà không có mùi thơm của hoa dại, đây là đạo lí mà ai cũng biết, tiểu phúc tử lại vì cái đầu trên cổ của mình mà lo lắng không thôi.

Chỉ chốc lát sau, người chủ sự đi lên đài, chỉ thanh thanh giọng nói, hiện trường ồn ào liền trầm tĩnh xuống. người chủ sự tựa hồ thực vừa lòng, thần tình tươi cười nói: Hội thi hoa khôi thành Hưng Châu chúng ta đã tổ chức vài năm nay, quy tắc mọi người cũng đều biết, ai muốn bình chọn cho cô gái mà mình thích, cần phải xuất ra chút thực lực, nói không chừng mảnh thành tâm của ngươi, có thể giành được trái tim của giai nhân nga.”Hắn ha ha cười to: “Được rồi, không chậm trễ các vị, mời báo giá đi.”

Thanh âm của hắn vừa hạ, trên các hoa khôi đẹp tựa thiên tiên trên đài cao đều lộ ra dáng vẻ tươi cười động lòng người, trong nháy mắt, sắc vàng của tường đại sảnh giống như càng rức rỡ thêm . Tiếp theo, một loạt thanh âm gấp gáp vang lên: “Ta xuất 3 nghìn lượng cho Thụy Thụy cô nương . . . . . Ta xuất 5 nghìn lượng cho Tường Vi cô nương. . . . . . Ta xuất 8 nghìn lượng cho Hương Hương cô nương. . . . . .”

Tiểu phúc tử ở một bên nghe, không thể không bội phục chủ sự nhân kiếm tiền có cách, mắt thấy tranh đấu ngày càng kịch liệt, có đại phú hào vừa mở miệng liền đã năm vạn lượng, tiền bạc cuồn cuộn chảy vào hầu bao của các tú bà. Hắn nhìn nhìn Phượng Chuẩn, chỉ thấy hắn một bộ dáng hứng thú đần độn, lẩm bẩm: “Ai, tướng mạo mặc dù không tồi, đáng tiếc không có khí chất gì cả, không thú vị a không thú vị.”Hắn trong lòng âm thầm nhẹ nhàng thở ra, thật tốt quá, xem ra nhãn quan của chủ tử cao chút cũng không phải chuyện xấu gì.


Đang tự cảm thấy may mắn , ngay sau đó, chỉ thấy chủ tử một giây trước đang miễn cưỡng bỗng nhiên hưng phấn lên, lớn tiếng nói: “Thật tốt quá thật tốt quá, rốt cục tìm được rồi.”Tiểu phúc tử lắp bắp kinh hãi, không đợi cùng thương lượng, Phượng Chuẩn đã gấp gáp báo giá: “Ta. . . . . . Ta ra mười vạn lượng. . . . . .”

Tất cả mọi người bị hoảng sợ, mười vạn lượng? Này bút tích cũng quá lớn đi. Còn không chờ người chủ sự ta nói, một đại tài chủ mặt đỏ bừng bừng ở phía dưới đứng lên, cao giọng hô: “Ta xuất 15 vạn lượng cho Phù Dung cô nương.”

Mọi người lại bị kinh sợ, người vừa hô lên chính là đại phú thương thứ nhất của thành Hưng Châu, hắn thích Phù Dung của Lưu Tiên lâu là chuyện mà mọi người đều biết, xem ra lần này hắn là phải hạ hết vốn liếng trợ giúp Phù Dung đoạt được hoa khôi vị này . Mấy phú thương vốn muốn tranh chấp vừa thấy khí thế của hắn, không khỏi đều co cổ lại, lặng lẽ hành quân.

Phượng Chuẩn khinh miệt nhìn thoáng qua Lưu Khôi, cười lạnh vài tiếng, theo trong lòng,ngực lấy ra hé ra tiền giấy, nhẹ nhàng đích giơ giơ lên: “Mập, nghe cho rõ chứ, ta xuất chính là. . . . . . Mười vạn lượng. . . . . . Hoàng kim.”

Tựa như một bát nước đổ vào trong một cái nồi thật nóng, phía dưới” Ồ ” lên nổ tung , ngay cả những người chủ sự đều sững sờ ở trên đài. Mười vạn lượng hoàng kim, hắn, hắn không có nghe sai đi, thu thuế một năm ở thành Hưng Châu cũng bất quá là tám vạn lượng hoàng kim mà thôi. Bất quá hắn quả thực gặp rộng biết nhiều, vội vàng thu lại sự kinh ngạc, hô lớn: “Mọi người yên lặng một chút, yên lặng một chút.”Liên tiếp hô mười bảy mười tám thanh, cuối cùng mới trấn an được xung quanh.


Việc đã đến nước này, ai cũng đều hiểu được không bao giờ … có thể có người tiếp tục cùng tranh giành với vị công tử dung mạo bất phàm này . Chủ sự nhân kích động hỏi: “Ách, vị công tử này, nhưng không biết ngươi mười vạn lượng này là giành cho vị cô nương nào?”Hắn vừa dứt lời, các mỹ nhân trên đài ánh mắt đều như sáng lên, chưa bao giờ thấy thanh niên anh tuấn như vậy, huống hồ ra tay lại kinh người như thế , ai không muốn hắn trở thành quân cờ trong trướng của mình đây?

“Ta phải chọn nàng ta phải chọn nàng.”Phượng Chuẩn hưng phấn chỉ tay về hướng một thiếu niên luôn ngồi tại một góc đài: “Ha ha, cô nương, cộng tất cả mỹ nhân ở nơi này lại, cũng không so được với một đầu ngón tay út của ngươi. Ngươi mặc một thân nam trang này, làm người vốn tuyệt đại tao nhã nay càng tăng thêm một hương vị hiên ngang, ha ha ha, ta rất thích , nga, nhưng không biết danh tính của cô nương, mau nói cho ta biết, hoa khôi vị này ta nhất định lấy về cho ngươi.”

Tiểu phúc tử không dám tin nhìn chằm chằm chủ tử mình đang sung sướng khoa tay múa chân, lão nhân gia hắn rõ ràng đem lời răn “Hỉ nộ không hiện ra mặt” cho bay tới chín tầng mây rồi Chính là hai người một cái hưng phấn, một cái khiếp sợ, bởi vậy nên không có ai chú ý tới, người chung quanh đều dùng ánh mắt như gặp ma mà nhìn bọn họ, hơn nữa lại còn nhanh chóng lùi xa bọn họ 3 bước.

Ha ha ha, tiểu thụ đêm nay chính là chỉ lộ diện một chút mà thôi, trò hay còn ở phía sau.haha.

Chỉ thấy thiếu niên áo trắng ở góc sáng sủa đó chậm rãi đứng lên, trên mặt cũng nhìn không ra biểu tình gì, từng bước từng bước đi tới, thẳng đến trước người Phượng Chuẩn dừng lại, trừng mắt nhìn hắn một lúc lâu, khóe miệng biên bỗng nhiên lộ ra một nụ cười vô cùng diễm lệ, từng chữ từng chữ hỏi: “Ngươi vừa rồi nói cái gì?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.