Bạn đang đọc Ác Quỷ Của Em – Chương 64
Bầu trời âm u mây đen bao phủ từng cơn mưa nặng hạt nặng nề rơi xuống đôi vai gầy , một than hình run rẩy hai tay ôm lấy đôi vai gầy nặng nhọc bước trên đường khuôn mặt mệt mỏi tím tái vì lạnh Ánh Minh nặng nề ngước lên nhìn bầu trời mưa không ngớt cô đã đi như vậy bao lâu rồi chính cô cũng không biết nữa chỉ biết rằng bây giờ cơ thể rất mệt chân nhũn ra như muốn quỵ xuống . Từ khi ra khỏi nhà Thiên Kỳ , Ánh Minh không dám quay về nhà nữa cô không biết mình lo sợ điều gì có lẽ điều cô lo sợ chính là Thiên Kỳ tới tìm cô và buông ra thêm những lời tàn nhẫn ấy những lời nói khiến lòng cô đau đớn đến ngạt thở . Đi mãi đi mãi bỗng nhiên Ánh Minh lờ mờ thấy một ngôi nhà gỗ rất quen thuộc cô cố lắng lê bước chân mệt mỏi đi tới ngôi nhà ấy , đó chính là ngôi nhà Thiên Kỳ đã tặng cô Ánh Minh nhìn căn nhà trước đây mỗi lần cô nhìn thấy đều chan hòa ánh nắng ấm áp bao phủ nhưng bây giờ thì mưa gió bão bùng âm u tới đáng sợ . Thân thể run rẩy Ánh Minh chậm bước tới căn nhà tìm chiếc chìa khóa hình trái tim anh để dưới thảm chùi chân mở cửa không khí ấm áp bao phủ lấy Ánh Minh cô nhìn quanh nhà mỉm cười nhẹ nhàng , toàn than mệt mỏi vô lực Ánh Minh nặng nề nhắm mắt lại ngã xuống thảm chìm vào hôn mê …
…………………………………
Cơn mưa nặng hạt dày đặc không dứt Thiên Kỳ lái xe đi mọi con phố nhưng vẫn không thể tìm thấy Ánh Minh , Thôiên Kỳ mệt mỏi dừng xe lại bên đường ánh mắt nhìn về phía xa lo lắng không yên
-Ánh Minh em đang ở đâu ?
Bỗng nhiên trong đầu anh chợt lóe lên một tia hy vọng anh nhớ tới căn nhà nhỏ bên hồ có thể cô đến đó , anh lập tức khởi động xe trong bong đem dày đặc chiếc xe lao vút đi trong cơn mưa đêm xối xả .
Đén gần căn nhà nhìn căn nhà nhỏ không một ánh đèn anh cảm thấy suy sụp anh xuống xe mặc kệ cơn mưa đi đến trước cửa nhà cúi xuống muốn tìm chìa khóa mở cửa nhưng lại phát hiện nó không có ở đó , Thiên Kỳ thử đẩy cửa nhưng cửa không hề khóa anh mang theo tâm trạng chờ mong bước vào nhà đang bước đi mò mẫm trong bong tối muốn tìm công tắc bật đèn chân anh chợt vướng vào một thứ gì đo , Thiên Kỳ sợ hãi lùi lại lấy điện thoại từ trong túi áo soi xuống dưới . Một than ảnh nhỏ bé co rúm đáng thương nằm trên sàn nhà khiến anh giật mình hoảng sợ hét lên
-Ánh Minh …
Ánh Minh mơ màng nghe thấy có người gọi tên mình nhưng cô không tài nào mở nổi mắt nhìn cô mơ màng mở miệng
-Thiên Kỳ …
Thiên Kỳ không nghe thấy lời cô nói khẩng trương ôm lấy Ánh Minh đưa cô vào phòng nghỉ . Đặt Ánh Minh lên chiếc giường êm ái cảm nhận than thể cô run rẩy nhè nhẹ vì lạnh Thiên Kỳ nhìn quần áo cô ướt sũng lúng túng không biết làm thế nào , suy nghĩ một chút anh lại thấy Ánh Minh co người lại run rẩy Thiên Kỳ không quan tâm lễ nghĩa gì đó nữa dù sao những gì không nên làm họ cũng đã làm cả rồi còn lo sợ gì chứ ? Quyêt định trong chốc lát Thiên Kỳ đưa tay đặt lên quần áo Ánh Minh vùa cởi được một nút anh bỗng giật mình vì cô đã tỉnh dậy nhìn anh ngây ngô hỏi
-Anh làm gì thế ?
Thiên Kỳ buông tay nhìn Ánh Minh lạnh lùng nói
-Tỉnh rồi thì tự thay đồ đi có quần áo khô trong tủ
Vì căn nhà này là mua cho cô nên những đồ dung cần thiết như quần áo đồ vệ sinh cá nhân Thiên Kỳ đều chuẩn bị đủ cả , Ánh Minh nhìn Thiên Kỳ lạnh lùng nói rồi bước ra khỏi phòng như thể chỉ cần ở với cô thêm một chút anh sẽ không chịu nổi vậy như thể cô là loài rắn độc nhất định phải tránh xa . Ánh Minh cố nén nước mắt xuống giường đi lấy quần áo khác để thay .
……………………………………….
Ở một nơi khác Thiên Hoàng ngồi gục đầu xuống hai tay vò tóc tới rối bù Gia Kiệt nói chuyện điện thoại xong quay sang nói với mọi người
-Không tìm được
Thiên Bảo đứng lên hỏi Ánh Dương
-Ngoài những chỗ đó ra chị ấy còn hay đi đâu nữa không ?
Ánh Dương lắc đầu buồn bã
-Không từ khi trở về nước chị ấy chẳng có bạn bè gì nữa ngoài những chỗ chị ấy hay đi cũng không nhiều
Quốc Tuấn trầm tư suy nghĩ một lát rồi nói
-Hay gọi hỏi anh Thiên Kỳ đi anh ấy chắc chắn sẽ biết nhiều hơn chúng ta
Thiên Hoàng nghe vậy đứng dậy lấy điện thoại gọi cho Thiên Kỳ nhưng anh tắt máy , thất vọng tràn trề anh quay lại nói với mọi người
-Tắt máy rồi để anh đi tìm anh ấy
Cầm lấy áo khoác rồi chạy ra khỏi nhà với sự ngơ ngác của mọi người xun quanh Ánh Nguyệt lo lắng nói
-Chị em sẽ không sao chứ ?
Quốc Tuấn vỗ vai cô chấn an
-Đừng lo lắng mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi
Căn phòng lại một lần nữa chìm vào im lặng mưa vẫn rơi tí tách con đường ẩm ướt không người qua lại …
………………………………………
Ánh Minh thay xong quần áo bước ra ngoài phòng khách thì thấy Thiên Kỳ ngồi trên ghế nhìn cô chăm chú , Ánh Minh cúi đầu đi tới ghế chọn chỗ ngồi cách xa Thiên Kỳ rồi từ từ ngồi xuống . Thiên Kỳ cảm thấy Ánh Minh cố tình lảng tránh anh điều này khiến cho anh tức giận không phân biệt lời nói có thể mang bao nhiêu tổn thương vẫn lạnh lùng nói ra
-Cô tới đây làm gì , ôn lại kỉ niệm sao ? Hay muốn chờ tôi tới nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối của cô ?
Ánh Minh kinh ngạc nhìn anh , từ bao giờ anh có thể tàn nhẫn với cô như vậy trái tim vì những lời nói của Thiên Kỳ mà nhói đau mắt cũng cảm thấy cay cay nhưng cô không muốn khóc trước mặt anh lúc này , ngẩng mặt lên nhìn Thiên Kỳ cô nói
-Em không có ý định tới đây , khi nãy em bị lạc đường cứ đi mãi không ngờ lại tới đây
Thiên Kỳ cười khinh bỉ cô nghĩ rằng anh sẽ tin lí do vớ vẩn đó sao ? cô sai rồi
-Cô nghĩ tôi sẽ tin cô ?
Ánh Minh lắc đầu
-Em biết cho dù em có nói gì anh cũng chẳng tin em nữa vì vậy anh có tin hay không em cũng không quan tâm
Thiên Kỳ hoàn toàn bị sự bình tĩnh đáng ghét của cô chọc giận anh lạnh lùng nhìn lướt cô một lượt rồi những lời nói tàn nhẫn lại tuôn ra
-Chuyện đêm qua cô tính thế nào ?
Ánh Minh sững sờ anh đang hỏi cô chuyện đêm qua sao ? anh đang hỏi cô tính sao ư ? anh có thể tàn nhẫn tới mức độ này sao ? Ánh Minh đau sót cho chính bản thân mình nghẹn ngào nói
-Em không muốn nói lại chuyện đó nữa và em tin rằng anh cũng không muốn nhớ đến nên hãy quên đi
Nói rồi cô đi vào phòng lấy từ trong túi sách của mình một chiếc hộp nhung dài màu đỏ mang ra ngoài đưa cho anh nhẹ nhàng nói nhưng ai biết phía sau giọng nói bình thản nhẹ nhàng ấy chính là một trái tim đang rỉ máu ?
-Đây là giấy tờ căn nhà này , hôm nay em trả lại cho anh
Anh nhìn chiếc hộp nhung cách đây không lâu chính anh đã đưa lại cho cô nói với cô nhất định phải giữ cẩn thận không được làm mất đúng là cô không làm mất nhưng cô lại muốn đem trả nó lại cho anh , Thiên Kỳ đẩy chiếc hộp về phía cô nói
-Cô cứ giữ lấy coi như đây là sự bồi thường về sự việc sảy ra đêm đó
Thái độ anh khinh khỉnh lạnh lùng mặc kệ trong lòng có bao nhiêu đau đớn nhưng anh vãn muốn trừng phạt Ánh Minh vì cô đã phản bội lại còn bày ra vẻ mặt bất cần với anh .
Lúc này Ánh Minh đã hoàn toàn sụp đổ cô không biết nói gì cả , tình cảnh này giống như cô đi bán than vậy cô trao cho anh tất cả nhưng cô không cần anh cho cô cái gì hết vậy mà anh lại mang căn nhà có biết bao kỉ niệm đẹp của bọn họ làm thù lao cho đêm đó sao ? Cô hít một hơi thật sâu cố gắng nở nụ cười nói với anh
-Như vậy quá nhiều rồi em không cần anh cho em nhiều như vậy đâu
Nói xong cô tặng anh một nụ cười tươi tắn
Thiên Kỳ rất ngạc nhiên anh cứ nghĩ sau khi nghe những lời này cô sẽ chửi mắng hay khóc thét lên nhưng cô lại không như vậy , anh lạnh lùng nhìn biểu hiện của cô rồi nói
-Vậy cô cần gì ? nói đi bao nhiêu tôi cũng đáp ứng
Thiên Kỳ cũng ngạc nhiên vì bản thân mình anh bắt đầu tàn nhẫn như vậy từ bao giờ ?
Ánh Minh muốn khóc thét lên nhưng tình cảnh hiện giờ không cho phép cô làm như vậy cô phải cười vì sự tôn nghiêm cuối cùng của bản than cô nhất định phải cười . Cô cổ vũ bản thân mình đứnh lên đi về phía Thiên Kỳ ngồi lên đùi anh lấy hai cánh tay choàng lên cổ anh rồi từ từ kéo đầu anh về phía mình , cô biết hành động như vậy chỉ làm anh thêm chán ghét khinh bỉ mình nhưng thì sao chứ dù sao đây cũng là lần cuối cùng cô có quyền được ôm lấy anh và hôn anh .
Nhìn gương mặt Ánh Minh đang từ từ tới gần Thiên Kỳ rất muốn đẩy cô ra nhưng anh không làm được khi hai đôi môi chạm nhau như có một thứ gì đó chạm nhẹ vào tim anh rất nhẹ anh đưa tay ôm lấy cô vào lòng bắt đầu biến mình thành kẻ chủ động .
Nụ hôn khiến hai người khó thở cuối cùng cũng kết thúc Ánh Minh nhìn anh bằng đôi mắt dịu dàng nhỏ nhẹ nói
-Thứ em cần chính là cái này
Thiên Kỳ đẩy Ánh Minh ra khiến cô không chút phòng bị ngã xuống dưới sàn nhà tuy trên sàn có một lớp thảm nhưng khi cô bị ngã lưng lại va vào bàn gỗ khiến than thể đau điếng , Thiên Kỳ không biết cô bị đau lạnh lùng bước qua cô trước khi đi còn không quên nói thêm một câu
-Loại phụ nữ như cô thật không đáng để tôi phải hao tâm lo lắng
Ánh Minh cười tự giễu bản than mình ngu ngốc tại sao lại cố chấp muốn một nụ hôn cuối trước khi ly biệt để bản than phải thành ra như vậy chứ , cô vịn tay vào bàn đứng dậy đi lấy túi sách khi ra tới cửa cô nuối tiếc quay lại nhìn quanh căn nhà nhớ lại từng kỉ niệm đẹp mà mình và anh đã có ở đây trong lòng càng đau đớn trái tim như muốn tan ra thành từng mảnh nhỏ cô đóng cửa xoay người rời đi căn nhà này từ nay có lẽ sẽ không ai tới nữa …
Cơn mưa nặng hạt rơi mãi không ngừng Thiên Kỳ ngồi trong xe nhìn bóng dáng cô khuất dần trong cơn mưa , tới khi bóng cô mất hẳn anh mới buồn bã khởi động xe bỏ đi , vừa lái xe anh vừa suy nghĩ về tất cả mọi chuyện đang sảy ra anh không biết phải giải quyết sao cả mọi chuyện sảy ra quá nhanh khiến anh trong một chốc không thể tiếp nhận nổi chính bản than anh cũng không hiểu vì lí do gì khiến mình phải tàn nhẫn với Ánh Minh như vậy là do cô phản bội anh sao ? Hay vì thái độ bất cần của cô khi vừa nãy nói chuyện với anh ? Thiên kỲ thở dài dù sao anh cũng chẳng muốn quan tâm nữa anh yêu cô là sự thật nhưng anh sẽ không bao giờ chấp nhận loại phụ nữ ngoài mặt thì chung tình nhưng bên trong thì lẳng lơ như vậy .
Trời mưa ngày càng to chiếc xe ô tô màu đen lao vút đi trong cơn mưa nặng hạt hòa vào dòng người , xe đông đúc nhưng tại sao trong dòng người , xe đông đúc đó trông nó lại thật cô đơn ?
End chap 56