Bạn đang đọc Ác Quỷ Của Em – Chương 63
Bình minh dần hé rạng trong căn phòng đã bớt đi vẻ âm u lạnh lẽo khi ánh sang ban ngày chiếu vào Thiên Kỳ nhíu mày từ từ tỉnh dậy đầu anh nhói đau từng cảnh tượng không biết là mơ hay thực được tua lại một cách chân thật trong đầu anh , Thiên Kỳ mở mắt khuôn mặt hốt hoảng nhìn quanh lần nữa chỉ thấy từng mớ vải rách hỗn độn rơi khắp nơi trên sàn nhà chứng tỏ điều trong giấc mơ kia là thật nhưng cô gái kia thật là Ánh Minh sao ? Thiên Kỳ cười tự giễu bản than mình suy nghĩ quá nhiều làm sao có thể là cô ấy ? vén chăn lên muốn xuống giường đột nhiên một vết máu đỏ tươi dính trên ga trải giường thu hút sự chú ý của Thiên Kỳ anh hoảng hốt tìm khắp nơi trong phòng nhưng không thấy ai cả cho dù cô gái đó là ai thì cũng đã đi rồi . Mệt mỏi đi vào phòng tắm , tắm rửa sạch sẽ mùi rượu khó ngửi trên cơ thể Thiên Kỳ quay lại phòng thì cửa bật mở Thiên Hoàng nhìn cảnh tượng hoang tàn trong phòng kinh ngạc hỏi anh
-Anh đã làm gì chị ấy ?
Thiên Kỳ ngồi xuống giường khan giọng hỏi lại
-Ai ?
Thiên Hoàng tức giận gầm lên chạy tới tóm áo Thiên Kỳ hét lớn
-Anh đã làm gì Ánh Minh ? chị ấy đâu ?
Thiên Kỳ nhếch môi cười nhạt
-Cô ta có chết cũng chả lien quan anh , anh và cô ta chia tay rồi
Thiên Hoàng càng nghe càng mất hết kiên nhẫn hét lên
-Anh điên rồi đêm qua chị ấy tới tìm anh , anh đã làm gì chị ấy
Thiên Kỳ choáng váng đầu óc đứng phắt dậy nắm cổ áo Thiên Hoàng
-Nói lại , đêm qua ai đến tìm anh ?
Thiên Hoàng buông tay ngồi xuống giường tự trách
-Lẽ ra em không nên để chị ấy ở lại một mình
Thiên Kỳ hét ầm lên
-Tại sao cô ta ở đây ?
Thiên Hoàng ngẩng lên nhìn anh , ánh mắt bi thương nghẹn ngào kể lại
-Hôm qua em vừa về nhà thì gặp chị Minh chị ấy vừa gặp em đã kích động hỏi anh ở đâu , đúng lúc đó anh suất hiện thấy hai người như đang giận dỗi em muốn để cho hai người nói chuyện riêng nên ra ngoài không ngờ lại ra nông nỗi này
Thiên Kỳ sụp đổ hoàn toàn , giấc mơ kia hoàn toàn là thật và cô gái kia chính là Ánh Minh anh đã làm cái quái gì thế này ? Nhưng nghĩ lại sự phản bội đó anh lại cảm thấy hả hê đó là cái giá của sự phản bội anh ngẩng lên nhìn Thiên Hoàng dặn dò
-Đi tìm Ánh Minh đi
Thiên Hoàng không hiểu ý anh hỏi lại
-Tại sao anh không đi ?
Thiên Kỳ cười nhạt
-Chia tay rồi tìm làm gì ?
Thiên Hoàng tức giận đứng dậy túm áo anh gằn giọng
-Anh không chịu trách nhiệm ?
Thiên Kỳ ngửa đầu cười lớn
-Tại sao ? dù sao nếu hôm qua cô ta chống lại chắc chắn sẽ không có chuyện gì , anh thấy cô ta chính là muốn chuyện đó sảy ra thì đúng hơn còn trách nhiệm đừng mơ nữa nếu là hai ngày trước anh sẽ không ngần ngại lấy cô ta về nhưng bây giờ bộ mặt thật của cô ta đã lộ tẩy anh không muốn dây dưa với loại phụ nữ đó
Thiên Hoàng càng nghe càng tức giận tuy không biết họ có chuyện gì nhưng Thiên Kỳ cũng không thể như vậy được , Thiên Hoàng nhanh chóng gọi điện cho Ánh Minh nhưng luôn là tắt máy
Thiên Kỳ ngồi bên cạnh lạnh nhạt hỏi
-Không gọi được ?
Thiên Hoàng chạy ra ngoài trước khi đi còn để lại một câu
-Thiên Kỳ khi tôi quay lại anh hãy giải thích rõ rang cho tôi …
Thiên Kỳ ngồi một mình trong phòng nhìn những mớ quần áo hỗn độn trong nhà nhớ lại cảnh tượng tối qua anh đã cưỡng bức cô ư ? hay là cô tự nguyện ? Thiên Kỳ hai tay ôm lấy đầu không muốn suy nghĩ thêm nữa đứng dậy đi ra khỏi phòng ngủ .
…………………………………………..
Thiên Hoàng chạy tới nhà Ánh Minh thì gặp Ánh Nguyệt cùng Quốc Tuấn anh vội vàng hỏi
-Nguyệt chị Minh đâu chị ấy có về nhà không ?
Ánh Nguyệt lắc đầu
-Không chị ấy đi công tác từ hôm trước nghe nói tối nay mới về mà ?
Thiên Hoàng lắc đầu lo lắng
-Không chị ấy đã trở về đêm qua rồi nhưng sảy ra một số chuyện nên biến mất không biết đã đi đâu nữa điện thoại thì tắt máy
Ánh Nguyệt lo lắng đứng lên
-Sảy ra chuyện gì ?
Thiên Hoàng cũng không biết đã sảy ra chuyện gì cũng không muốn nói ra những gì mình chứng kiến bèn nói tránh đi
-Anh cũng không rõ nhưng Thiên Kỳ nói bọn họ chia tay nhau rồi
Ánh Nguyệt kinh ngạc đứng lên tức giận hét
-Anh ta đã làm gì chị gái em ? anh nói đi anh ta đang ở đâu ? em sẽ giết chết anh ta
Quốc Tuấn nhanh chóng đứng lên kéo tay cô lại ngăn cản cô kích động mà làm liều khan giọng nói
-Bình tĩnh đã mấy chuyện đó tính sau bây giờ quan trong là tìm Ánh Minh xác nhận chị ấy không sao đã rồi sẽ tìm hiểu giữa họ có chuyện gì , Ánh Nguyệt em ngồi xuống bình tĩnh lại gọi Linh và Dương bảo các em ấy về nhà ngay lập tức
Ánh Nguyệt gật đầu đứng lên đi vào trong gọi điện thoại . Quốc Tuấn đập tay lên vai Thiên Hoàng chấn an
-Không sao đâu đừng lo lắng chị Minh không phải là người yếu đuối chị ấy sẽ không sao đâu
Thiên Hoàng gật đầu nhưng sắc mặt lo lắng không giảm bớt chị ấy mạnh mẽ nhưng một cô gái bị như vậy làm sao có thể sống nổi “ Ánh Minh chị đang ở đâu , chị về đi được không dù có chuyện gì em cũng sẽ giúp chị tìm ra sự thật chỉ cần chị quay về chị về đây được không ? “
………………………………………………….
Trong căn nhà nhỏ mọi ngày chàn ngập tiếng cười cùng sự vui vẻ nay lại toát ra một vẻ lạnh lẽo những tiếng khóc nức nở nhẹ nhàng truyền ra ngoài , Thiên Bảo nắm bà tay Ánh Dương nhẹ nhàng chấn an
-Không sao đâu chắc chắn sẽ tìm thấy chị ấy thôi
Ánh Linh bình tĩnh nhìn Thiên Hoàng hỏi
-Thiên Kỳ nói chia tay rồi là ý gì ? Sao anh ta không đi tìm chị Minh
Thiên Hoàng lắc đầu
-Anh cũng không hiểu anh ấy nghĩ cái quái gì nữa nhưng anh tin anh ấy chắc chắn sẽ đi tìm chị Minh thôi
Thiên Hoàng nói không hề sai , ở công ty Thiên Kỳ liên tục cảm thấy lo lắng không yên anh biết bản than mình đã làm gì với cô , tuy trong lòng có chút cảm giác hả hê khi có được cô nhưng cảm giác vui vẻ đó dần tan biến lo lăng lại cuộn trào trong anh , Thiên Kỳ nghĩ đi nghĩ lại xem Ánh Minh có thể ở đâu vì ở đây cô chẳng có bạn bè gì cả vậy cô sẽ đi đâu ? Sự lo lắng ngày càng tăng lên Thiên Kỳ không chịu nổi cảm giác này nữa anh đi ra khỏi phòng nói với thư kí vài câu rồi chạy đi tìm Ánh Minh …
……………………………….
Trên một ngọn đồi cô lập hoàn toàn với sự phòn hoa ồn ào của thành phố , một căn biệt thự được thiết kế theo phong cách cổ điển hiên ngang rực rỡ hai hang cây xanh chia thàng hai hàng của lối đi . Joe cất xe vào gara sau đó đi vào trong nhà , Như Ngọc đang ngồi an nhàn đọc báo vừa nhìn thấy anh tới liền mất hứng hỏi
-Tới làm gì ?
Joe ngồi xuống sô pha hai chân vắt chéo nhìn cô
-Có chuyện muốn cô giúp
Sau khi người giúp việc mang trà ra đặt lên bàn rồi nhanh chóng ra ngoài , Như Ngọc ngồi thẳng lưng nhìn Joe nói rõ ràng
-Tôi với anh đã không còn lien quan gì tới nhau nữa tại sao tôi phải giúp anh ?
Joe vẫn ung dung uống trà nhìn cô cười
-Không có quan hệ ? cô nghĩ cô có thể cứ vậy mà phủi sạch quan hệ của chúng ta sao , cô không thể đâu
Như Ngọc tức giận đứng lên khỏi ghế chỉ tay vào mặt Joe hét lên
-Tôi nói cho anh biết giữa chúng ta chẳng có gì để gọi là không thể cắt đứt cả tôi nói hết là hết anh hiểu chưa ?
Joe ngồi yên tại chỗ nhàn nhã nâng tách trà lên uống một ngụm nhỏ rồi đáp lại
-Được vậy tất cả những chuyện chúng ta đã làm với Kim Ánh Minh tôi sẽ công khai ra hết
Như Ngọc sợ hãi
-Anh sẽ không dám …
Joe cười lớn đi tới chỗ Như Ngọc thì thầm vào tai cô
-Thử xem , Joe này trước nay không có chuyện gì là không dám làm cả
Dừng một lát anh đi tới chỗ của mình ngồi xuống nhún vai bình thản nói tiếp
-Với lại cho dù tôi có nói ra thì tôi cũng chẳng tổn thất gì nhưng ngược lại cô sẽ mất tất cả …
Như Ngọc sợ hãi run rẩy ngồi thụp xuống đất cô hoảng sợ lắp bắp
-Anh ….. muốn … gì ?
Joe cười lớn đ tới bên Như Ngọc kéo tay cô đứng dậy ôm cô vào lòng nhỏ nhẹ nói
-Ngoan lắm , anh biết em sẽ như vậy mà
Như Ngọc khó chịu vùng ra khỏi vòng ôm của anh , Joe nhún vai không để ý tới hành động đó của cô đi thẳng vào vấn đề chính
-Được rồi không giỡn nữa , tôi muốn cô ăn cắp thong tin mật của T.K đem tới cho tôi
Như Ngọc lập tức phản đối
-Không tôi không thể làm vậy
Joe cười lạnh đi tới nắm lấy cằm Như Ngọc bắt cô ngẩng lên nhìn vào mắt anh . ánh mắt sắc nhọn nhìn cô chăm chú gằn giọng
-Nói lại , cô làm hay không ? đừng tưởng cô có ông bố già của mình làm chỗ dựa thì cô sẽ thoát khỏi tôi Như Ngọc à tôi có thể chỉ trong một chốc lát khiến cô mất đi tất cả
Như Ngọc sợ hãi run rẩy cô đã làm ra chuyện gì thế này ? Joe thấy Như Ngọc sợ hãi hài lòng buông cô ra
-Tôi cho cô hai ngày để mang tài liệu về T.K toàn bộ thong tin mật mang tới cho tôi nếu không hậu quả sẽ rất khó lường
Bỏ lại Như Ngọc ngơ ngác Joe bỏ đi , Như Ngọc nước mắt từng giọt chảy xuống tự trách bản than mình
-Mày đã làm gì ? Như Ngọc mày đã làm gì thế này ?
End chap 55