Ác Quỷ Của Em

Chương 32


Bạn đang đọc Ác Quỷ Của Em – Chương 32

Chap 32
Ánh bình minh chiếu vào căn phòng , Ánh Minh cồi co người trên chiếc giường rộng lớn hai tay ôm lấy đầu gối gương mặt thất thần , trắng bệch . Cả đêm qua cô đã không thể ngủ được cô không thể ngờ quyết định tin anh một lần nữa lại là sai lầm hận anh ư ? không bây giờ cô quá mệt mỏi rồi không muốn hận không muốn yêu , không muốn có bất cứ cái gì liên quan tới anh nữa . Gục mặt xuống đầu gối cô khóc nức nở tiếng khóc vang vọng khiến không khí chở nên u buồn , ảm đạm .
Trong văn phòng công ty , Thiên Kỳ đứng bên cửa sổ tay nắm chặt chiếc điện thoại . Anh cứ gọi mãi gọi mãi nhưng bên kia luôn là tổng đài nhắc đi nhắc lại thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được . Từ hôm qua tới nay không biết anh đã gọi cho cô bao nhiêu cuộc điện thoại nữa chỉ vì muốn yên tâm rằng cô không sảy ra chuyện mà thôi , anh không hề muốn giải thích bất cứ gì có lợi ình vì người sai là anh lẽ ra anh không nên gặp lại Hồng Anh . Nhưng Thiên Kỳ biết bản thân sẽ không vì chuyện này mà để mất Ánh Minh lần nữa vì anh không thể để cô đi . Buông điện thoại đầu óc rối bời Thiên Kỳ nhớ lại lời nói hôm ấy Ánh Minh đã nói khi hai người ở căn nhà bên hồ , cô nói nếu anh tổn thương cô thì cô sẽ biến mất để anh không thể tìm thấy cô . Anh càng lo sợ nhưng anh biết dù có gặp cô lúc này cũng chỉ khiến mọi việc thêm rối rắm mà thôi …
Ánh Minh tự nhốt mình trong phòng một ngày để khóc lóc đau thương sau ngày hôm nay cô sẽ không khóc , không buồn vì anh nữa . Cô đã khóc quà nhiều vì anh nhưng đổi lại cô chẳng được gì cả , cô biết điiều mình cần làm bây giờ là phải rời khỏi anh đi thật xa thật xa …
Bầu trời âm u báo hiệu một cơn mưa sắp ập xuống Ánh Minh ngồi trong quán cafe im lặng nhìn ra ngoài cửa kính ánh mắt chứa đựng bao nỗi buồn , bi thương . Bỗng một giọng nói kéo Anhs Minh lại với hiên thực
– Chị tới lâu chưa ?
Ánh Minh nhìn Thiên Hoàng cười nhẹ
– Chưa lâu lắm , em ngồi đi .
Thiên Hoàng vui vẻ ngồi xuống sau đó cười hỏi
– Hôm nay sao tự nhiên lại rủ em đi cafe thế ? ngạc nhiên nha .
Ánh Minh thu lại nụ cười ánh mắt có chút đau thương nhìn ra cửa sổ nhẹ giọng
– Chị muốn gọi em ra đây để nói lời tạm biệt
Thiên Hoàng nhíu mày nhìn cô chằm chằm
– Chị đi đâu ?
Ánh Minh nhìn Thiên Hoàng cười nói
– Không có gì chị muốn ra nước ngoài sinh sống thôi chị nghĩ cuộc sống ở đây không hợp với chị .
Thiên Hoàng đứng lên nói lớn
– Chị nói dối tất cả là vì anh ta đúng không ? vì tên khốn đó ?
Ánh Minh nghe vậy thì sửng sốt nắm tay Thiên Hoàng ý bảo ngồi xuống sau khi Thiên Hoàng đã bình tĩnh ngồi xuống cô mới nói tiếp

– Đúng nhưng tại sao em lại nói anh trai em như vậy ? hai người là anh em mà ?
Thiên Hoàng cười nhạt nhìn Ánh Minh
– Tại sao ư ? vì anh ta hết lần này tới lần khác cướp đi người em yêu nhưng lại không biết quý trọng lần nào cũng tổn thương cô ấy …
Anh Minh nghe xong thì sụp đổ hoàn toàn giọng cô run run
– Em…em đang đùa phải không ? làm sao có thể ?
Thiên Hoàng nhìn cô chăm chú đưa tay ra nắm lấy tay cô giọng dịu dàng
– Chị biết không chị là người con gái đầu tiên em yêu , yêu sâu đậm . Chị có thể cho em một cơ hội không ?
Ánh Minh rút tay ra khỏi tay Thiên Hoàng lắc đầu
– Chị xin lỗi nhưng chị không thể , em biết không từ khi còn là một cô bé chị đã yêu Thiên Kỳ yêu thầm anh ấy 5 năm rồi mới được đáp lại sau đó anh ấy tổn thương chị nhưng 6 năm sau gặp lại tình cảm của chị cũng không thể thay đổi đến bây giờ một lần nữa tận mắt thấy sự phản bội ấy nhưng chị vẫn yêu anh ấy rất nhiều . Xin lỗi em thực sự xin lỗi …
Thiên Hoàng nhìn bàn tay mình trống rỗng thì cười lạnh
– Thì ra là như vậy …
Thiên Hoàng đứng lên bước đi khỏi quán cafe nhìn lên bầu trời âm u mây đen bao phủ cười khinh miệt
” Thiên Hoàng à mày thua rồi , thua thảm hại cho dù mày có cố tình làm cho Thiên Kỳ và cô ấy hiểu lầm chia tay nhau nhưng rốt cuộc mày cũng không có được cô ấy . Vì cho dù Thiên Kỳ có tổn thương Ánh Minh tới đâu thì người Ánh Minh yêu cũng mãi mãi là Thiên Kỳ mà thôi …
” trời bắt đầu đổ mưa , cơn mưa nặng hạt từng hạt mưa tạt vào gương mặt đau khổ của Thiên Hoàng nhìn như những giọt nước mắt đang lăn trên gương mặt ấy …
Ánh Minh ngồi nhìn trời mưa không ngừng , cô chợt nghĩ lại gương mặt của Thiên Hoàng cô không thể ngờ vô tình cô chính là người đã khiến anh em họ bất hòa và làm tổn thương tới Thiên Hoàng như vậy . Vẻ mặt chán trường cô đứng lên rời khỏi quán cafe đi về nhà . Về tới nhà cũng đã khá muộn cô nhìn thấy ba cô em gái Ánh Linh , Ánh Dương và Ánh Nguyệt đang ngồi ở phòng khác vừa thấy cô bước vào đã dồn dập hỏi han .
– Chị định về Mỹ ?
Ánh Minh gật đầu ngồi xuống ghế sô pha , Ánh Dương tới gần cô hỏi
– Tại sao vậy ? công việc của chị ở đây vẫn ổn mà với lại còn anh Thiên Kỳ thì sao ?
Ánh Minh cứng người vì câu hỏi này ánh mắt sâu thăm thẳm nhìn ra ngoài cửa

– Bọn chị chia tay rồi , chị về Mỹ sinh sống cho dễ chịu
Ánh Nguyệt trầm tư sau đó nói
– Chị định ở bên đó luôn không về đây nữa ?
Ánh Minh gật đầu ngồi thẳng lưng sau đó nhìn Ánh Linh nói nghiêm túc
– Ánh Linh ngoài chị ra em chính là đứa lớn nhất trong nhà bây giờ chị đi rồi em hãy chăm sóc các em cẩn thận đừng có suốt ngày chí chóe vơi nhau nữa được không ? em lớn rồi hãy làm gương cho các em còn Ánh Nguyệt và Ánh Dương chị biết hai đứa có bạn trai nhưng cũng không nên vì thế mà bỏ bê việc học nhớ chưa ?
Ba người không hẹn mà cùng hướng phía Ánh Minh gật đầu . Thấy các em không có gì thắc mắc Ánh Minh đứng lên đi về phòng thu sếp đồ đạc một lúc sau Ánh Dương cũng đi vào
– Chị Minh …
Ánh Minh ngẩng đầu nhìn em gái chăm chú cô biết Ánh Dương sẽ buồn chính bản thân cô cũng không muốn đi rời bỏ ba đứa em gái ở lại nhưng cô không còn cách khác …
– Sao thế ?
Ánh Dương đứng yên hai ngón tay chọc chọc vào nhau
– Chị đi thật sao ?
Ánh Minh bỏ đồ đạc xuống đến bên em gái ngồi cạnh nó sau đó xoa tóc nó nói
– Em biết chị không bao giờ đùa mà ? chị sẽ đi nhưng sẽ có lúc chị về thăm các em được không ? đừng lo lắng quá chị sẽ ổn thôi .
Ánh Dương gật đầu sau đó ra khỏi phòng …
Chỉ còn lại Ánh Minh trong phòng , nhìn đống đồ đạc còn chưa sắp sếp xong cô mệt mỏi ngã xuống giường cầm máy MP3 lên bước ra ban công bật lại bài hát yêu thích , giai điệu quen thuộc vang lên Ánh Minh nắm chặt tay ngẩng mặt lên trời nhìn từng hạt mưa rơi âm thanh bài hát vang lên trong đầu cô rõ ràng từng câu , từng cữ .

” Ánh sao thuần khiết phủ đầy những giọt nước mắt
Lệ tuôn rơi trong cơn gió ấm áp
Anh có cảm nhận được nó không ?

Sự run sợ này hướng về những lời thì thầm trong lặng im của em
Em vẽ anh trên mảnh giấy trắng
Nụ cười ấm áp ôm lấy em
Phải chăng đó là tình yêu ?
Khi nhắm mắt lại em cũng thấy mỗi mình anh
I will be waiting for you , em sẽ đợi chờ anh
Em không muốn thấy những giọt lệ đau buồn nữa
You let me now tình yêu tựa như lời nói dối
Nhưng em vẫn không thể buông tay
Vì tình yêu đó chính là anh
Em đang dạo bước cùng anh trong ký ức
Nước mắt lấp đầy nơi sâu thẳm nhất trong trái tim em
Em phải làm thế nào đây ?
Ngay cả trong giấc mơ của mình em vẫn nhớ đến mỗi mình anh
I will be waiting for you , em sẽ đợi chờ anh
Em không muốn thấy những giọt lệ đau buồn nữa
You let me now tình yêu tựa như lời nói dối
Nhưng em vẫn không thể buông tay
Vì tình yêu đó chính là anh
Xin hãy chỉ nhìn một mình em
Như những vì tinh tú phía xa xôi kia

Anh không thể dành cho duy nhất trái tim em
I will be waiting for you , em sẽ đợi chờ anh
Em không muốn thấy những giọt lệ đau buồn nữa
You let me now tình yêu tựa như lời nói dối
Nhưng em vẫn không thể buông tay
Vì tình yêu đó chính là anh

Trời mưa càng lớn những hạt mưa tạt vào khuôn mặt Ánh Minh khiến cô đau buốt cô ngẩng đầu ngăn nước mắt chảy ra nhưng không thể bỗng nhiên cô gục xuống khóc nức nở …
Mưa tạnh dần Thiên Hoàng mệt mỏi lê bước vào nhà thì thấy Thiên Kỳ đang gục đầu uống rượu , cơn tức giận bùng lên Thiên Hoàng đi tới nắm cổ áo Thiên Kỳ đấm vào mặt anh sau đó hét lên
– Rốt cuộc anh có gì hơn tôi ? tại sao người thua cuộc luôn là tôi ?
Thiên Kỳ không đánh trả chỉ lặng lẽ mỉm cười
Thiên Hoàng càng tức giận nói tiếp
– Cô ấy sẽ đi , ngày mai cô ấy sẽ đi nếu yêu cô ấy hãy giữ cô ấy lại …
Thiên Kỳ sửng sốt nhìn Thiên Hoàng nói
– Tại sao ?
Thiên Hoàng cười nhạt
– Vì người tôi thua không phải là anh , mà là tôi thua trái tim cô ấy ..
Nói xong Thiên Hoàng bỏ lên phòng để lại Thiên Kỳ với bao cảm giác khó hiểu Thiên Kỳ không biết đã sảy ra chuyện gì nhưng anh biết Thiên Hoàng đã từ bỏ . Anh cũng biết chính Thiên Hoàng đã gọi điện cho Hồng Anh nhưng anh không trách Thiên Hòang . Lúc trước anh bắt Thiên Hoàng đi du học không phải cũng rât bỉ ổi sao ?
Sau cơn mưa bầu trời vẫn âm u , tăm tối trong căn phòng rộng lớn Thiên Hoàng không thể ngủ . Thiên Hoàng nghĩ lại sự cam chịu của Thiên Kỳ khi bị đánh , anh ta không hề phản kháng làm Thiên Hoàng cảm thấy rất hả hê . Đứng lên đi tới bên cửa sổ nhìn bầu trời đêm sau cơn mưa Thiên Hoàng thì thầm
– Thiên Kỳ chúng ta hết nợ …
End chap 32


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.