Bạn đang đọc Ác Quỷ Của Em – Chương 15
chap 16
Sau khi về nhà hắn nhớ lại sự ngại ngùng của nó , nhớ lại cảm giác khi ôm nó vào lòng hắn biết trước đây bản thân hắn đã từng tổn thương nó . Nhưng từ bây giờ không ai có thể tổn thương nó nữa vì hắn sẽ bảo vệ nó .
Sáng hôm sau nó thức dậy sớm hơn mọi ngày vì hôm qua nó không mất ngủ nữa hôm qua sau khi quay về giường nó nhận được tin nhắn của hắn “ chúc vk iu ngủ ngon ” nó đỏ mặt khi nhìn thấy chữ Vk iu đó nhưng hai chữ đó đã khiến nó yên tâm chìm vào giấc ngủ thì ra đây không phải là mơ . Đang chìm đắm vào hạnh phúc của một buổi sáng thức dậy phát hiện mắt mình không sưng đỏ thì nó thấy điện thoại reo , A là hắn
– alo
Bên kia hắn hơi sững người vốn dĩ hắn muốn gọi để đánh thức nó nhưng không ngờ hôm nay nó lại dậy sớm như vậy
Hắn mỉm cười
-thức sớm vậy ?
-uhm
nó ngại ngùng chưa bao giờ nó nghĩ sẽ có ngày hai người nói chuyện với nhau mà nó ngại ngùng như vậy
-không phải là vui quá nên không ngủ được chứ ?
giọng nói của hắn vui vẻ nhưng lại có chút đùa cợt nó xấu hổ hét toáng lên
-còn lâu đồ hâm
sau đó cúp máy ngồi xuống tim nó đập thình thịch thình thịch môi nở một nụ cười hạnh phúc .
Ở bên này hắn cũng mỉm cười cúp máy sau đó đi ra cửa , hăn không để ý ở phía trong bếp có một người khác đứng đó sắc mặt tái nhợt
– Thì ra anh cũng thích chị ấy .
Đang xem tivi thì chuông cửa reo nó mặc kệ nhưng chợt nghĩ ra cô giúp việc đi chợ chưa về nó chạy ra mở cửa nhìn thấy người đứng ngoài cử mặt lại đỏ bừng ,hắn thấy mặt nó đỏ vậy nhưng nếu chêu chọc nó chắc chắn sẽ bị bão quét nên lờ đi vòng qua nó đi vào nhà . Sau khi đóng cửa quay vào nó đã thấy hắn ngồi ung dung trên ghế bấm điều khiển loạn lên , nó cũng ngồi xuống cạnh hắn chưa đặt được mông xuống ghế đã bị kéo vào một vòng tay ấm áp nó giật mình á lên một tiếng khi định thần lại nó phát hiện nó đã ngồi trong lòng hắn rồi nó ngại ngùng không dám ngẩng mặt lên bỗng có một bàn tay nâng mặt nó lên hôn nhẹ vào môi nó sau đó rời ra mỉm cười đùn lúc nó đang bối rối không biết làm sao thì có tiếng mở cửa nó giật mình nhảy xuống khỏi người hắn mặt đỏ bừng . Sau khi cô giúp việc vào bếp nó mới dám ngẩng gương mặt đỏ như trái cà chua chin của mình lên nhìn hắn
-Mi Mi
-Hả ?
Nó đáp lại sau đó lại ngại ngùng đừng có nhìn nó với ánh mắt đó chứ
-Em phải quen dần đi
-Hả ? quen gì ?
Hắn lắc đầu thở dài sau đó tiến sát lại gần nó
-Quen dần với nụ hôn của anh , không lẽ lần nào hôn cũng cúi gằm mặt như vậy ?
Nó lại ngại ngùng nhưng vẫn phản bác
-Quen…kiểu gì ? ngại chết được
-Tập dần sẽ quen ..
Hắn mỉm cười lại bất ngờ hôn lên môi nó
Thời gian này nó thật sự hạnh phúc hắn quan tâm đến nó lo lắng cho nó mỗi hành động lời nói của hắn đều làm nó cảm thấy hạnh phúc . Hắn và nó quen nhau đã hơn một năm rồi thời gian ở bên hắn nó cảm thấy thực sự rất vui , nhưng gần đây thái độ của hắn rất lạ có khi cáu gắt vô cớ với nó có khi hẹn rồi lại không tới khiến nó chờ mãi nó thật sự rất lo . Không lẽ hắn chán rồi ? muốn chia tay rồi ? nhưng nó hiểu nếu như hắn muốn chia tay cho dù đau khổ tới đâu nó cũng không thể níu kéo được vì một khi hắn đã muốn đi nó không đủ khả năng để kéo hắn lại .
Hôm ấy hắn bất ngờ hẹn nó ra ngoài giọng nói của hăn rất lạnh lùng , nghiêm túc không còn tình cảm và ấm áp như trước nữa . Nó hoang mang lăm không lẽ là kết thúc thật sao ? tuy không muốn nhưng nó biết nó không thể trốn tránh mãi được nó quyết định tin tưởng hắn tin tưởng tình cảm của nó và hắn .
Mỗi bước đi lại là mỗi lần trái tim nó nhói đau nó có cảm giác không ổn , khi đến nơi hẹn nó nở nụ cười giả vờ như bình thường nhìn hắn . Hắn lạnh lung nhìn nó sau đó giọng nói quen thuộc nhưng không còn ấm áp ấy vang lên bên tai nó
-Minh
-Hả ?
Đây là lần đầu kể từ ngày hai đứa bắt đầu quen nhau hăn gọi hẳn tên nó
-Mình chia tay đi …
-Tại …. Sao ?
Nó không dám tin những gì mình đang nghe , nó đã đúng hắn thực sự muốn chia tay với nó
-Anh sẽ đi du học
-Àh e hiểu rồi
Nó biết không đơn giản như vậy nó biết hết nhưng nó không muốn cầu xin nó không muốn được thương hại nó mỉm cười ngẩng mặt nhìn hắn trong đôi mắt ấy không hề có trách móc hay đau thương , ánh mắt ấy làm hắn không dám nhìn nó hắn quay mặt sang một bên trốn tránh ánh mắt nó
-Anh xin lỗi !!!
-Không sao anh đi học mà làm sao em có thể cản chở tương lai của anh được ?
Nó mỉm cười nhìn hắn sau đó quay đi nó không cười nổi nữa ngực nó đau quá trái tim thắt lại . Có một bàn tay kéo tay nó lại một giọng nói vang lên bên tai
-Anh xin lỗi
Lời nó muốn nghe không phải lời này hoàn toàn không phải nó mỉm cười chua xót
-Chúc anh hạnh phúc …
Hắn buông tay nó ra lòng rối như tơ vò hắn biết hắn sai nhưng hắn không thể làm khác được hắn cần phải đi vì nơi đó có rất nhiều thứ hắn mơ ước …
-Anh thực sự xin lỗi …
Bầu trời vẫn xanh như vậy nó bước đi từng bước nặng nề kết thúc rồi vậy là kết thúc rồi những tháng ngày hạnh phúc nó tưởng sẽ kéo dài mãi đã kết thúc rồi hắn sẽ đi hăn sẽ không ở đây nữa tất cả đã tan biến rồi cuối cùng nước mắt nó cũng rơi nó tự nhốt mình trong phòng tắt điện thoại nó muốn khóc , khóc cho nước mắt rửa trôi tất cả những gì nó và hắn đã có với nhau hơn một năm qua .
…………… Sân bay …………….
Nó thấy hắn rồi hắn đang chia tay với gia đình nó không đủ can đảm để bước ra tạm biệt hắn nó chỉ biết đứng từ xa nhìn người nó yêu đi xa khỏi cuộc sống của nó , nó đã định không đến nhưng nó sợ nếu không đến nó sẽ không bao giờ nhìn thấy hắn nữa nhưng đến rồi thì sao ? nó không đủ can đảm để bước ra trước mặt hắn . Sauk hi gia đình hăn ra về nó quyết định ra gặp hắn bước gần tới nơi nó nhìn thấy một người Hồng Anh ….. Cô ấy ôm hắn , hắn cũng ôm lại họ nói với nhau cái gì đó rồi bước vào cùng nhau , thì ra là như vậy nó cười chua xót .
Bầu trời âm u vì cơn mưa vừa đi qua nơi ban công quen thuộc một cô gái đứng đó ngẩng mặt lên nhìn bầu trời đen kịt lòng ngổn ngang tâm sự cô gái ấy có đôi mắt buồn nhưng một lúc sau như nghĩ đến ai đó đôi mắt ấy đen lại hiện ra một tia chán ghét căm thù người con gái ấy chính là nó . Sau khi từ sân bay về nó đã không còn khóc nữa nó biết nó đã bị lợi dụng người nó yêu đã lợi dụng nó làm cái bóng cho cô gái kia và sau khi cô gái kia quay về nó bị đá một cách không thương tiếc , trước đây khi nghĩ về hắn ánh mắt nó dịu dàng bao nhiêu thì bây giờ chính là căm thù gấp bội 16 tuổi hai người đến với nhau cho nhau những kỉ niệm khó quên 17 tuổi hai người chia tay nhau hắn để lại cho nó sự thù hận và chán ghét . Ngày hôm nay là ngày cuối cùng nó ở lại nơi này nơi đã từng là thiên đường với nó ngày mai nó sẽ đi , đi đến nơi nó có thể bắt đầu lại tất cả …
End chap 16
từ chap sau sẽ thay đổi cách xưng hô của hai nhân vật và người dẫn truyện cũng sẽ thay đổi cách gọi nhân vật .