Ác Quỷ Có Gương Mặt Thiên Thần

Chương 66


Đọc truyện Ác Quỷ Có Gương Mặt Thiên Thần – Chương 66

Cả bảy người kéo nhau vào canteen của trường. Mọi người trong canteen đều kinh ngạc khi thấy nó và Trúc Thanh đi cùng ba hotboys nổi nức tiếng trong trường và nhất đại tiểu thư tập đoàn địa ốc thế giới.
Ai ai chẳng biết, muốn đi cùng họ đã là một việc quá không tưởng mà trong khi đó, hai đứa nó vừa đi vừa nói chuyện thân mật nữa chứ. Cả bọn chọn một bàn trống rồi ngồi xuống. Thiên lên tiếng trước:
– Mấy đứa ăn gì?
– Em ăn một phần salad với ly nước cam ép. – Hải Anh nhẹ nhàng nói.
– Ừ…còn hai đứa? – Thiên quay sang hỏi hai con tiểu quỉ.
– Hừm…hai cho em một suất salad giống Anh Anh, ba phần sandwich bơ, một phần gà nướng, bốn phần cơm thập cầm, hai phần canh kim chi, hai ly nước chanh…thế nhé hai! – Nó cười toe còn hai tên bọn hắn thì suýt té ghế.
– Ừm…em thì sao Trúc Thanh? – Thiên hỏi.
– Em…ờ…khoảng hai suất bít tết, ba phần cơm chiên hải sản và hai ly sữa tươi là được! – Thanh nhẹ nhàng đáp.
– Ặc…hai cô là người hay heo vậy? – Duy không khỏi ngạc nhiên.
– Không cần nhìn thế đâu? Bộ anh chưa bao giờ thấy Anh Anh ăn như thế bao giờ à? – Trúc Thanh nhíu mày.
– Anh Anh? Ai thế? – Hắn hỏi.
– Là Hải Anh ý. – Thanh nói.
– À…chưa.Hải Anh không ăn nhiêu thế bao giờ. – Hắn gật gù rồi nói.
– Ôi…Anh Anh ơi. Tao không ngờ vì muốn giữ hình tượng nên mày cũng ăn ít lại đấy. – Nó thốt lên.
– Hìhì…tao mà. Đã lỡ rồi thì diễn cho trót luôn. Ở đây thế thì về nhà ăn bù vào. Chứ mày nghĩ tao ăn nhiêu đó thì làm sao đủ calo cho cơ thể hoạt động bình thường? – Hải Anh trề môi.
– Tao phục mày. – Nó và Thanh đồng thanh.
– Thôi. Mày thì sao Phong? – Thiên nhìn hắn hỏi.
– Ừm…một ly café thôi được rồi. – Hắn thờ ơ.
– Vậy nhé. Tao với hai đứa mày đi lấy đồ ăn, chứ nhiêu ấy tao bưng sao nổi. Đi. – Thiên nói với Duy và Nam rồi kéo cả hai thằng đi luôn không kịp ú ớ câu nào.
Hắn ngồi đeo tai phone nghe nhạc, mắt nhắm nghiền như đang ngủ. Nó, Thanh và Hải Anh ngồi tám mọi chuyện từ trên trời cho tới dưới đất một cách rất vui vẻ.
Cả hai đứa nó không gặp Hải Anh gần hai năm rồi. Cách đây hai năm, Hải Anh dành được một suất học bổng của một trường đại học rất nổi tiếng ở Pháp về chuyên ngành thời trang.
Cô nàng này vừa học vừa tham gia nghiên cứu, sản xuất nước hoa và đầu quân cho một tập đoàn lớn của Pháp trong quá trình đi du học.
Cả ba vốn là bạn thân từ nhỏ. Tất cả mọi thứ từ tính cách, sở thích cho đến lối suy nghĩ của Thanh và Hải Anh, nó đều hiểu hết. Nhưng duy chỉ có nó là cả hai con bạn không thể nào hiểu nổi. Phải chăng, hai người bạn thân không hiểu nổi nó là vì nó quá khép kín với cả hai hay do nó quá đơn giản, đến mức không ai có thể nghĩ nó như thế?
Đang nói chuyện, mắt nó bỗng liếc sang phía hắn một cái rồi không di chuyển nữa. Nó nhìn hắn. Cái gì đây? Tại sao nó lại nhìn hắn như thế này? Nó có từng nhìn ai như thế bao giờ đâu?
Hay là vì…hắn giống ai đó mà trong tìm thức của nó từng tồn tại? Hay là vì…hắn có một nét quen thuộc mà kí ức đã mất đi của nó vốn đã có mặt hắn?Đau… Thứ mà nó có thể cảm nhận lúc này là đau…Nó cau mày cố chịu đựng, không muốn lộ rõ rằng, đầu mình đang đau như thế nào.
Nhưng cuối cùng là tại sao? Kí ức của nó, quá khứ mà nó đã mất đi tại sao cứ mỗi lần muốn nhớ lại thì lại thấy đau đầu thế này?
– Cô sao vậy? – Hắn không phải là con người bất cần, chỉ đơn giản là giả bộ như thế mà thôi nhưng thật chất là một con người sắc bén.
– Hừ…anh không cần quan tâm. – Nó lắc đầu, khẽ nhếch môi.
– Mày sao vậy Lâm – Thanh lo lắng.
– Không lẽ…mày lại… – Hải Anh dè chừng một cách lo ngại một điều gì đó.
– Hình như thế? – Nó cười khổ.
Đúng là hai con bạn này hiểu nó thật, nó chưa cần nói nhưng cả hai đều có thể đoán ít nhiều những gì đang diễn biến trong nó. Nhưng liệu rằng…hiểu từng đó đã đủ?
– Thế mày có sao không? Ổn không? Hay xin nghĩ phép nhá. – Hải Anh hỏi tới tấp
.- Ừ…không khoẻ mà. Không sao đâu. – Nó cười, lắc lắc đầu.
– Cố chịu mà không nói với người khác thì sẽ có ngày cô không những không giúp được cho bản thân mà còn gây nguy hiểm cho người khác. – Hắn nhìn nó.
– Không cần anh quân tâm. – Nó nhíu mày.

– Cứng đầu và lạnh hơn lần đầu tôi gặp cô. Cuối cùng thì đâu mới là con người thật? – Hắn nhìn nó với ánh mắt dửng dưng nhưng câu hỏi thì không có vẻ như thế.
– Đây mới là thật. Lần đó do muốn mua cái nhẫn nên bách quá tôi mới làm vậy. – Nó điềm nhiên trả lời.
– Ra là thế. – Hắn gật đầu, tỏ vẻ hiểu rồi đứng dậy bỏ đi.
– Đi đâu vậy Phong? Ba người kia mua đồ ăn sắp về rồi. – Hải Anh hỏi.
– Nghe điện thoại, lát vào sau.- Hắn trả lời rồi đi ra ngoài.
– Hừ…cái tên này lúc nào cũng khó hiểu. Thôi, hai người ngồi đây chút nhá. Tao đi vệ sinh chút ra liền. – Hải Anh nói với tụi nó rồi cũng chạy đi.
Còn nó và Thanh ngồi lại ở cái bàn đó. Từ ngay cái bàn ở góc canteen, bốn cô gái bước về phía hai đứa nó. Nhỏ đi đầu đạp đổ cái ghế kế chỗ nó ngồi làm cái ghế ngã ngửa phát ra âm thanh không nhỏ.
Nó đưa mắt lên nhìn con nhỏ ấy, gương mặt tỏ vẻ chẳng mấy quan tâm rồi lại cúi xuống, lơ con nhỏ ấy đi. Trúc Thanh thì nhìn nhỏ có chút khó chịu nhưng thấy nó không đá động gì thì cũng chẳng buồn phản ứng. Con nhỏ ấy tức điên khi bị làm lơ nên tức giọng quát:
– Mày xem tao là không khí à?
– … – Nó im lặng, ngước nhìn nhỏ kia.
– Tao nói mày không nghe à? – Nhỏ đó điên tiết, tiếp tục quát.
– Gì? – Nó hỏi với vẻ lạnh tanh.
– Mày…tao không phải là không khí mà lơ tao đi như thế nhá.
– Hình như cô hiểu nhầm thì phải? Tôi không xem cô là không khí. Bởi vốn dĩ không khí là một thứ được xem là tồn tại trên thế gian này, còn cô, tôi xem cô như chưa hề tồn tại thì làm sao có thể nói tôi xem cô như không khí được chứ? – Nó giải thích làm con nhỏ ấy nổ đom đóm mắt.
– Mày…
– Mày cũng ghê phết nhỉ? – Một con nhỏ khác chêm vào.
– Cái thứ đẹp giả tạo như hồ li của mày cũng đòi làm hotgirl sao? Mơ mộng! – Một nhỏ khác tiếp tục.
– Ôhô…ai ghé thăm đây ta? – Trúc Thanh cất giọng mười phần thì chín phần là chế giễu, một phần là khinh khỉnh.
– Ý cô là sao? – Con nhỏ kia đốp lại.
– A…Tôi xin lỗi Nguyệt Thy tiểu thư. Tôi đây nào đâu dám động đến cô. Chẳng hay hôm nay cô gặp chúng tôi là có chuyện gì? – Thanh giả bộ sợ sệt làm nhỏ ấy tưởng thật mà khoái chí.
– Cô biết tôi sao? Không ngờ tội nổi tiếng thế. – Nguyệt Thy cười khá ố.
– Hừ… – Nó nhếch mép.
– Mày… – Nhỏ đó thấy nó như thế thì tính cho nó một tát nhưng nhanh chóng bị Thanh chặn lại.
– Thiên Kim tiểu thư. Hành động lỗ mãn như thế là không được nhé! – nhỏ cười khiêu khích.
– Mày… – Kim cứng họng, chỉ biết trừng mắt nhìn nhỏ.
– Còn cô nữa đó, Bảo Ngân. Ba cô tìm hai đứa tôi có chuyện gì? – Nó lạnh giọng.
——————–
Vũ Nguyệt Thy (17t): Là con gái của một giám đốc chuỗi ngân hàng đang phát triển tại Việt Nam. Tính tình đanh đá, chảnh choẹ, luôn xem mình là nhất. Sắc đẹp thì thua xa ba đứa nó, IQ thì…chậc chậc…đúng là một sự xỉ nhục cho loài người khi có cô ta. Ngu mà phải nói đến mức khỉ nó còn thông mình hơn. (Theo nhận định của tác giả thì chắc nhỏ bị một chứng bệnh vô phương cứu chữa gọi là thiểu năng bẩm sinh!). Học lớp D39 (gần chót). Được mệnh danh là hotgirl trước khi có sự xuất hiện của Hải Anh và tiếp theo là tụi nó.
Nguyễn Thiên Kim (17t): Là con gái của một chủ nhà hàng khá nổi tiếng trong thành phố. Mọi thứ còn lại thì cũng tương tự như Nguyệt Thy mà thôi. Hotgirl thứ 2 của trường nhưng trong tương lai thì…
Đào Kiều Bảo Ngân (17t): Là một con người độc đoán, thủ đoạn, cáo già nhưng ẩn trong một sự ngây thơ đến mức nhơ nhuốc. Gia đình kinh doanh bốn cửa hàng đá quí trong phạm vi thành phố. Là người được gọi là hotgirl thứ 3 nhưng cái danh hiệu này liệu sẽ còn ở trong tay cô ta được bao lâu?
———————
-Mày…tao không dài dòng với tụi bây nữa. Tao yêu cầu, hai đứa bây tránh xa họ ra. Khi tao đã yêu cầu, tức là tao đã coi trọng hai đứa bây lắm rồi. Đừng có được nước mà làm tới! – Thy quát.
– Tôi chẳng làm gì ba người cả. Với lại người cô muốn nói tới là ai? – Nó nghênh mặt dù hiểu ý của câu nói vừa rồi của ả ta.
– Là anh Phong, anh Duy, anh Thiên và anh Nam. Tụi bây chẳng khác gì mấy con đỉa đeo theo mấy anh ấy! – Nhỏ Kim hét tướng lên.
– OMG…cô vừa nói cái gì thế? Bảo tụi này là đỉa bám theo họ sao? Thế mấy cô cũng chẳng khác gì đâu. Chẳng phải mấy cô cũng đang bám theo họ sao? Mấy cô chẳng có tư cách gì để nói tụi này. – Thanh nhướn mày.
– Mày… – Ngân tức ói máu, quay qua bàn kế bên, chôm luôn ly nước cam của một học sinh đang ngồi đó theo dõi mọi chuỵen đang xảy ra nãy giờ, tính đổ ngược vào đầu Thanh nhưng…

“Cộp…”
“Xoảng”
Muốn trêu tức Trúc Thanh nhà ta thì có lẽ người đó phải tu hơn vạn kiếp mới mong mỏi có được một tia hy vọng làm được. Khi Ngân chuẩn bị đổ ly nước cam vào người nhỏ thì nhỏ đã nhanh chóng xoay người, tung một cú đá vào cái ly trên tay Ngân làm cái ly văng ra xa, rơi xuống sàn vỡ tan tành cùng với chỗ nước cam yên vị trên đầu nhỏ Kim.
– Áaaaa…. – Tiếng hét thất thanh của Kim và Ngân.
– Mày… – Thy trừng mắt nhìn Thanh.
– Đó là cái giá phải trả. Vô cùng nhẹ nhàng! – Nó cười đắc thắng.
– Mày được lắm! – Ngân thẳng tay tát vào mặt Thanh một cái trời giáng làm âm thanh phát ra không hề nhỏ.
“Chát”
Âm thanh giữa bàn tay và gương mặt chạm vào nhau khiến không khí bắt đầu chìm xuống. Trúc Thanh tối mặt, nhẹ đưa bàn tay lên xoa xoa nơi vừa bị đánh còn nó thì trừng mắt với Ngân:
– Cô làm cái trò gì vậy? Ai cho cô dám động vào Thanh? Cô là cái thá gì mà dám động vào người khác? Cô đừng tưởng là mình ngon mà có quyền làm vậy. Cái gì mà hotgirl chứ? Đó chỉ là cái mác để cô che đậy cái sự ngu dốt, vô học mà thôi. Cô không có tư cách để đánh hay lên giọng với tụi tôi cả. Mà bốn người đó thì sao nào? Tôi cứ theo thì cô làm gì được tôi? Không được họ chú ý nên cô mới bày ra mấy cái trò trẻ con này sao? Cô nghĩ như vậy là thu hút được sự chú ý chắc? Bớt có mơ giữa ban ngày đi! – Nó giận dữ.
– Mày dám… – Kim đưa tay lên định tát nó thì…
– Các cô đang làm cái quái gì vậy? – Thiên lạnh giọng nhìn nhỏ ta sau khi cùng Duy và Nam đặt khay thức ăn xuống bàn nhìn ba nhỏ.
– Em… – Kim ấp úng.
– Tôi hỏi: Cô đang làm cái quái gì vậy? – Thiên quát làm tất cả mọi người trong canteen sững sờ nhìn anh.
Người được gọi là hotboy lạnh lùng, ít nói, không bao giờ can thiệp vào chuyện người khác, cũng chẳng bao giờ lớn tiếng mà hôm nay lại như thế này.
– E…em…em đang… – Nhỏ lắp bắp sợ sệt.
– Ba cô ăn gan trời à? – Nam nhíu mày.
– Tụi…em…. – Thy nhìn ba tên con trai trước mặt một cách trân trối.
– Bỏ tay ra để anh xem nào Thanh. Có đau lắm không? – Nam nhẹ nhàng đi đến bên cô em gái mà vuốt ve nhằm làm dịu đi cơn thịnh nộ đang sội sục trong con người nhỏ nhắn kia.
– … – Nam không trả lời, tay cũng buông thong để lộ ra một bên má đỏ tấy và còn in hằn rõ dấu năm ngón tay.
– Em… – Nam sững người.
– Anh… – Thanh thốt lên một từ rồi sau đó mặt mũi hằm hằm đi thấy rõ.
Nam vội vã ôm lấy thân hình bé nhỏ kia mà thì thầm:
“Anh sẽ lo ổn thoã. Em không cần phải động tay động chân gì đâu. Đừng như thế chứ. Em đừng quên anh đã từng nói ai mà động vào em thì anh sẽ khiến người đó sống không bằng chết!”
– … – Trúc Thanh vẫn im lặng nhưng cơ thể dường như đã được thả lỏng đôi phần.
– Bảo Ngân! Cô bước ra đây cho tôi!!! – Nam quát to và nhìn vào đám đông đang hỗn loạn vì những gì vừa được chứng kiến.
– Em…đây! – Bảo Ngân rụt rè bước ra.
– Cô có biết cô đã phạm phải sai lầm gì không? – Nam hỏi, mặt lạnh tanh đến mức 0°.
– Em…thật ra…thì… – Nhỏ ta ấp úng mãi chẳng nói thành câu.
– Ai cho cô đụng vào Trúc Thanh? -Nam quát.
Tuy là một người anh hay trêu ghẹo đứa em gái khiến nhỏ nổi điên không ít lần nhưng ẩn sâu trong đó là một tình yêu thương vô bờ bến dành cho người em gái vốn bất hạnh từ nhỏ. Từ lâu, trong lòng anh luôn có một lời thề là phải bảo vệ em mình đến cùng dầu có ra sao đi nữa.
– Anh…em thật sự…không làm gì hết mà! – Nhỏ cố gắng nói.
– Không làm? Thế cái gì đây? Chính tôi tận mắt thấy cô tát em gái tôi mà cô còn bảo không có gì sao? – Nam tức điên người, tay chỉ vào dấu năm ngón tay trên mặt Thanh.
– Em…gái anh? – Bảo Ngân nhắc lại khó khăn trong sự ngạc nhiên của toàn thảy học sinh trong canteen.

– Phải…Thanh và Lâm là em gái của tôi với Nam. Có gì không? Cô có biết cái giá phải trả khi động vào hai đứa nó là gì không hả? – Thiên im lặng nãy giờ cũng cất tiếng nói.
– Tụi em…không…không cố ý!
– Không cố ý? Cô gây sự mà bảo không cố ý sao? Cô tưởng tôi mù chắc?
– … – Ba con nhỏ điếng người không dám trả lời.
– Ba cô cứ đợi đó. Chuyện hôm nay tôi sẽ giải quyết sau! – Nam liếc hai nhỏ sắc lém rồi ngồi xuống bàn ăn.
– Hừ… – Thiên cũng kéo hai đứa em ngồi xuống với đống thức ăn.
Ba con nhỏ biết thân biết phận, ở lại thêm có nước tự giết chết mình nên lánh đi sớm. Còn hai đứa nó sau khi thấy đồ ăn thơm lừng cũng quên bặt chuyện lúc nãy mà lao vào mà “thu phục nhanh, tiêu diệt gọn”.
Chốc sau, Hải Anh và hắn cũng bước vào.Hải Anh hỏi:
– Này…vừa nãy có chuyện gì phải không?Mình nghe nhiêu lời bàn tán lắm.
– Không có gì đâu. Chuyện nhỏ ấy mà. – Nó trả lời vô tư.
– Ừm…phải đó! – Thanh gật đầu hạnh phúc khi trên tay cầm cái nĩa có miếng bít tết thơm lừng cho vào miệng.(đúng là ham ăn!)
– Này…cô ăn từ từ thôi. Kẻo nghẹn nữa lại khổ cho tụi này. Ăn còn hơn cả heo ấy chứ! -Duy móc Thanh.
– Anh nói cái gì? – Thanh trợn mắt lên nhìn Duy, hai má phồng lên đáng yêu cực làm ai đó thoáng chốc đỏ mặt vì vẻ đẹp của nhỏ nhưng lại lấp liếm bằng những lời nói:
– Tôi…nói cô là heo đấy! Thì sao nào?
– Hừ…coi như lần này tôi thua anh! Không tranh chấp nữa. -Thanh hất mặt quay đi tiếp tục công việc vĩ đại.
***Trận 4: Khánh Duy Thắng Trúc Thanh 1-3***
Thấy Thanh thế thì Duy cũng chả đá động vì nếu tiếp tục thì chắc mặt tên này đỏ hơn cà chua luôn quá. Thiên nhìn ba cô gái một chút rồi lên tiếng:
– Hôm nay là ngày ba đứa tụ hội, không lẽ không tính lên kế hoạch gì để ăn mừng hả? – Thiên gợi ý và ngay sau đó là nhận được một cái nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống của Nam.
Thiên chạm thấy ánh mắt đó thì cười đểu:
“Đừng có trách tao. Vì tao là một người anh tốt nên dĩ nhiên là luôn phải cho em mình giải trí những lúc có thế chứ?”
“Cái gì á? Mày mà tốt thì tao còn hơn cả thế nữa. Tao biết tỏng kế hoạch của mày rồi. Mày tính rủ ba đứa nó đi rồi chuồn mất, bỏ lại cho tao chứ gì? Bạn bè thế đấy thằng quỉ!”
Nam lườm nguýt đến mức mà đầu Thiên chuẩn bị bén lửa.
“Haha…mày biết rồi thì tiếc thật!” Thiên lắc đầu tiếc nuối.
“Mày…”
Nam trợn mắt nhìn Thiên. Nó nhìn hai ông anh mình đang lườm nguýt nhau đến mức toé lửa thì thở dài. Nó hiểu cái suy nghĩ trong đầu hai ông anh này là gì mà.( chị là thánh à?) Thanh khi nghe Thiên nhắc tới việc đi chơi thì tía lia cái mồm:
– Hay đấy anh. Em thích cái ý kiến này của anh đó. Thế mọi người nghĩ xem tối nay nên đi đâu?
– Ừm…đi ăn nhé? – Nam cố gắng vớt vát chút. Đi ăn còn đỡ chứ mà đi bar thì…ôi thôi!
– Không, chẳng vui. – Thanh lắc đầu.
– Đi bar đi. Chỗ đó là vui nhất! – Hải Anh nháy mắt làm cho Nam té ghế.
– Cái…gì cơ chứ? Không! Đừng có đi bar. – Nam phản đối kịch liệt.
– Tại sao? – Thanh nhìn Nam bằng ánh mắt lưng tròng.
– Ờ thì…
“Tink…”
Điện thoại nó báo có tin nhắn. Nó lật đật lấy ra xem. Một dòng tin ngắn ngủi với đôi ba chữ cũng khiến nó cảm thấy vui vẻ hẳn lên…
Nó quay sang nhìn Thanh đang năn nỉ ỉ ôi Nam thì nói:
– Tối nay chắc không đi bar được đâu Thanh!
– Tại sao? – Thanh khóc lóc.
– Phải phải. Không đi! – Nam gât đầu lia lịa.
– Anh im đi! – Thanh tức.
– … – Nam im re, không dám nói gì nữa luôn.
– Nhưng Lâm ơi, sao lại không đi được? – Hải Anh cũng hỏi.

– Xem đi! – Nó thảy cho hai con bạn cái điện thoại.
– Ơ… – Hai đứa kia chộp lấy cái điện thoại rồi coi.
– Á…thật chứ trời? – Thanh hét toáng lên.
– Ôi trời ơi…Á… – Hải Anh nhảy cẫng lên.
– Thôi nào…bình tĩnh. Làm gì mà kích động thế? – Nó đứng dậy nhấn hai con bạn ngồi xuống.
– Thế thì chừng nào chứng ta sẽ đi? – Thanh hào hứng.
– Chắc 9g tối nay có mặt là được rồi. – Nó nhẹ nhàng đáp.
– Thế là tối nay luôn á? – Hải Anh vui sướng.
– Ừ…tới giờ, tao với Thang sang đón mày cùng đi! – Nó cười tươi làm ai đó lại thêm một lần nữa chệch nhịp đập ngay tim.
– Ừ…vui quá. – Hải Anh gật đầu, cười tít cả mắt.
– Này…chuyện gì vậy? -Duy tò mò chen ngang.
– Liên quan đến anh à? Cái đồ nhiều chuyện! – Thanh cau mày nói Duy làm anh chàng tức phát điên.
– Này này…tôi làm gì cô?
– Thôi…cho tôi xin can! – Nó chen ngang cuộc cãi vã.
– Chẳng có chuyện gì quan trọng đâu Duy. Tụi này đi đón môt người quen mới về nước thôi. Chắc chắn người này sẽ đem lại một bất ngờ lớn cho cậu với Phong đó! – Hải Anh nháy mắt tinh nghịch.
– Thế còn hai tên kia thì sao? – Hằn chỉ tay vào Thiên và Nam.
– Hì…hai người đó thì không sao đâu. Nam…em khuyên anh nên chỉnh đốn lại mình trước đi, kẻo không…rắc rồi là…em không can thiệp vào giúp anh được đâu! – Thanh nói mập mờ làm Nam khó hiểu.
– Là sao? – Nam nhíu mày.
– Cô nói chuyện khó hiểu quá! – Duy hùa theo.
– Anh không cần biết. – Thanh cau mày với Duy.
– Ờ…thì thôi! – Duy lè lưỡi.
– Haizz…Nam ơi Nam à…không hiểu ý tụi nó à? – Thiên lắc đầu. Sao hôm nay thằng bạn anh lại “ngu bất thình lình” thế này?
– Nói năng thế ai mà hiêu cho nổi! – Nam tức.
– Làm gì ghê thế? Ý tụi nó là “vợ” mày sắp về đấy anh bạn ạ! Lo mà chỉnh đốn đi. Cứ như thế này mày không bị cô ấy phanh thây tao thấy hơi lạ.
– Mày chỉ khéo…đoán mò thôi! Cô ấy ở tít mù tại Anh chạy show khắp nơi thì lấy đâu ra thời gian mà về đây! – Nam rùng rợn khi nghe Thiên nhắc tới từ “vợ”.
– Mày thử hỏi xem phải không? – Thiên hất mặt về phía tụi nó.
– Này…không phải chứ? – Nam nghi ngờ.
– Ờ…đúng đó. Em chắc chị ấy không bỏ qua cho anh đâu. Để xem chị ấy xử anh thế nào! -Thanh cười nham hiểm.
– Này…em…đừng có có bán đứng anh mình thế chứ! -Nam điên.
– Này…anh mà nổi nóng với em thử xem! – Thanh nghênh mặt.
– Ơ…thôi mà…bớt giận em gái “yêu quý, dễ thương, đáng yêu, xinh đẹp” của anh. Em mà nổi nóng thì sẽ mau già và xấu lắm đấy. Em thấy đó, anh rất thương em mà. Vì vậy nể tình anh…đừng nói cho cô ấy biết cái gì hết nhá! – Nam nịnh nọt.
– Muộn rồi anh ơi…chị ấy biết tất đấy. Anh đừng nghĩ qua mặt được chị ấy. Chị ấy luôn cho người theo sát anh 24/24 đó. Tất cả mọi thứ anh làm, anh đi đâu hay cùng ai chị ấy đều nắm rõ trong lòng bàn tay. – Hải Anh xen ngang.
– Gì chứ? – Nam hét.
– … – Ba đứa nó không nói gì, chỉ nhún vai tỏ vẻ đó là sự thật.
– Ôi trời ơi…làm sao bây giờ? – Nam ôm đầu.
– Này…mấy người nãy giờ đang nói về ai vậy? – Hắn huých tay Thiên hỏi.
– “Vợ” của thằng Nam!- Thiên trả lời, cười đầy ẩn ý.
– … – Hắn nhíu mày nghĩ ngợi một lúc rồi gật đầu.
– Nhưng người đó là ai?- Duy có nguyên một dấu hỏi to đùng trên đầu đang xoay mòng mòng.
– Tới đó rồi biết! – Hắn trả lời.
Duy bó tay. Sau đó, tụi nó cùng tụi hắn kéo nhau lại vào lớp và kết thúc ngày học hôm đó.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.