Ác Quỷ Có Gương Mặt Thiên Thần

Chương 55


Đọc truyện Ác Quỷ Có Gương Mặt Thiên Thần – Chương 55

Phòng hiệu trưởng….
Nó nhẹ nhàng mở cánh cửa và bước vào phòng cùng Thanh. Trước mặt tụi nó là một người đàn ông trung niên gương mặt hiền hậu cùng đôi mắt kiên định được tôi luyện theo năm tháng. Người đàn ông biết tụi nó vào nhưng cũng chẳng mảy may ngước đầu dậy nhìn một cái, chỉ hỏi:
– Ai đấy?
– Là tụi con. – Nó trả lời bằng một giọng dịu dàng hiếm có.
– Ồ…là Trúc Lâm với Trúc Thanh đó sao? Hai đứa lớn quá rồi nhỉ? – Ông hiệu trưởng ngẩn lên nhìn tụi nó mỉm cười.
– Vâng…cũng lâu quá không gặp bác. – Thanh nhẹ nhàng.
– Mệt hai đứa bây quá. Ta hiểu tính hai đứa như thế nào rồi. Không cần phải tỏ vẻ ngoan hiền thế đâu. – Ông cười.
– Haha…chỉ có bác hiểu tụi con nhất. – Nó cười
-Tất nhiên, ta mà.
– Ơ mà con tưởng có dì tới đón tụi con nữa chứ? – Thanh nhòm ngó xung quanh căn phòng một lượt.
– Tôi đây hai cô công chúa! – Từ trong căn phòng khác, một người phụ nữ trạc tuổi mẹ nó bước ra với nụ cười đôn hậu trên môi.
– A…dì! – Cả hai chạy lại ôm chặt cứng bà.
– Hơ…hai cô công chúa của tôi…lớn rồi mà. Cứ nhõng nhẽo hoài sao tôi nỡ lòng nào gả đi đây? – Bà xoa đầu hai đứa rồi đùa một câu.
– Dì khỏi lo. Con không lấy chồng đâu. Con sẽ ở với dì luôn. –Trúc Thanh trẻ con.
– Thôi đi cô. Cô nói thế rồi sau này không lấy chồng là pama cô lại sang đây đổ thừa tôi nữa. Mệt lắm.
– Không có đâu. – Thanh chu môi lên trong rất đáng yêu.
– Hừ… – Bà cười nhẹ.
– Dì với bác ơi. Tụi con học lớp nào ạ? – Nó hỏi.
– Hừ…hai đứa bây là phải cho học chung với thằng Thiên, thằng Nam mới có người trị được chứ cho tụi bây học riêng chả khác nào phá nát cúa trường này. Hai đứa học lớp A1. – Ông hiệu trưởng đùa.
– Bác cứ nói thế chứ tụi con ngoan lắm mà. – Nó lè lưỡi.
– Ngoan…phải…ngoan lắm. Thế chị còn nhớ ai là người làm hai thầy cô giám thị trong trường này nghỉ việc không hả? Lần trước chị tới đây học, hai ông bà giám thị ấy sợ chị tới mức một người lên cơn đau tim phải nhập viện, một người thì lên tăng song rồi ngất luôn tại chỗ. Còn thêm việc ai là người bày đầu cái cuộc chiến ném thức ăn trong canteen ấy nhỉ? Lần đó ta phải giải quyết mệt nghỉ luôn. Chưa kể hai chị còn bắt rắn, rết, tắc kè, thằng lằn, gián, chuột,…giấu mỗi lớp một ít làm cái trường này loạn cào cào cả lên… – Ông hiểu trưởng kể lại những chiến tích huy hoàng của hai đứa nó.
– Bác cứ quá lên. Tại con thấy trường học nó im lặng quá ên cần chút không khí sôi động thôi mà. – Nó cười trừ.
– Chỉ giỏi chống chế thôi. – Ông cười khổ.
– Hì…thôi. Tụi con về lớp. – Nó nói rồi kéo Thanh phóng nhanh ra khỏi đó.
Nó kéo tay Thanh chạy hụt hơi về phía dãy nhà 1 dành cho khối A. Nhỏ dù không muốn cũng phải chạy theo nó. Mãi cho tới khi dừng trước dãy nhà nó mới chịu phanh chân lại. Nó thắng gấp làm cho Trúc Thanh chạy ở sau thắng không kịp mà suýt tông thẳng vào người nó.
– Mày…làm cái…quái…gì vậy? – Thanh nói không nổi.
– Hơ…tới…tới rồi! – Nó khó nhọc đáp.
– Tới…đâu? – Nhỏ vẫn còn thở hổn hển.
– Lớp. – Nó trả lời.
– Mày làm cái gì mà…chạy như ma đuổi thế? – Thanh bắt đầu ổn định lại nhịp tim của mình.

– Chứ ở lại làm gì? Cho hai người đó phanh thây tao ra à? Lần trước do trốn về trước nên hai ông bà ấy chưa xử được, lần này nán lại lâu ông bà ấy hứng lên lại lôi ra càm ràm nhức lỗ tai. – Nó nói.
– Hừ…mệt! – Nhỏ thở hắc ra một cái.
– Thôi. Lên lớp. – Nó nói rồi bước về phía lớp học của mình.
Lớp nó nằm trên lầu 1, phòng cuối cùng của dãy hành lang. Nó rảo bước tới ngay cừa lớp, nơi có một cô giáo trẻ đang đứng chờ.
– Hai em là học sinh mới? – Cô giảo hỏi.
– Vâng ạ. – Thanh lễ phép.
– Đây là lớp A1 phải không cô? – Nó hỏi.
– Ừm…tôi là giáo viên chủ nhiệm lớp này. Hai em theo tôi vào lớp.
Hai đứa bước sau cô giáo. Cô giáo này tuy trẻ nhưng có vẻ cũng rất có uy thế khi mà vừa bước vào, cả lớp đều im lặng không một tiếng động. Cô giáo gật đầu tỏ vẻ hài lòng. Đặt chiếc cặp giáo án lên bàn, cô giáo trẻ nhìn xuống lớp, cất tiếng nói:
– Các em, hôm nay lớp chúng ta sẽ chào đón hai người bạn mới. Cô mong mọi người sẽ hoà đồng và giúp đỡ nhau. Hai em vào đi. – Cô ra hiệu bảo tụi nó bước vô.
Nó và Thanh bước vào khi được sự cho phép của cô giáo. Nó hít sâu vào một cái rồi quay trở về với gương mặt lạnh hơn cả tiền. Trúc Thanh nhìn thấy nó như thế thi cười buồn một cái nhưng nhanh chóng tở về với con người cố hữu.
– Kiwasato Trúc Lâm. – Nó bước vào lớp rồi nói, giọng lạnh hơn cả băng tuyết.
– Hì…Mình là Trần Trúc Thanh, từ giờ mình là một thành viên mới của lớp A1, mong được các bạn giúp đỡ. – Thanh nhẹ nhàng, ban phát cho những gương mặt ngẩn ngơ phía bên dưới một nụ cười đẹp mê hồn.
– Hơ hơ…đẹp quá đi! – Một tên con trai ngồi dưới hét lên.
– Bạn ơi…ngồi đây này! – Một tên khác chen vào.
– Không…ngồi đây này bạn gì ơi. – Một tên khác lại bon chen.
– Hừm… -Nó khẽ cau mày khó chịu nhưng rồi cũng lại trở nên lạnh lùng vô cảm.
– Hì… – Thanh chẳng trả lời ai mà chỉ cười nhẹ rồi bước xuống dưới lớp.
Hai đứa nó bước tới đâu cũng khiến người khác hồi hộp. Cái lũ con trai cứ nháo nhào lên mà lôi kéo hai đứa nó ngồi cùng. Nó và nhỏ chỉ bỏ ngoài tai những tiếng gọi í ới đó mà bước thẳng xuống cuối lớp, chỗ có bốn cái bàn trống rồi ngồi vào một bàn đôi.Cả lớp trọn tròn mắt nhìn cả hai như sin vật lạ.
– Ơ hơ…hai bạn…không ngồi đó được đâu! – Một nữ sinh lên tiếng.
– Tại sao? – Thanh nhìn cô bạn hỏi.
– Đó là chỗ của anh Thiên mà. Bạn ngồi đâu cũng được nhưng tuyệt đối không thể là bốn cái bàn chót được. – Cô bạn khác nói.
– Đúng thế! – Một nữ sinh khác lại tiếp tục bon chen vào nói.
– Tôi thích ngồi đây…Và cũng chẳng ai có thể cấm tôi làm như vậy! – Nó nói bằng giọng lạnh thấu xương.
– Bạn quá đáng vừa thôi! Đã bảo chỗ ấy có người mà còn không nghe. Sao cứng đầu dữ vậy? – Một nhỏ tức tối đứng lên hét với tụi nó.
Trúc Thanh ngước lên nhìn cô bạn vừa mới hét đó rồi mỉm cười nhẹ nhàng. Trong thoáng chốc, cô bạn ấy sững người vì nụ cười đó nhưng lại rờn rợn người. Thanh nhanh chóng tắt đi nụ cười mà thay vào đó là một con người với nụ cười uỷ dị trên môi:
– Hãy cẩn thận!
– … – Cô bạn chẳng hiểu lời cảnh báo của nhỏ mà đơ mặt ra nhìn, trông ngu cực kì.
Nó rời khỏi chỗ ngồi của mình, bước tới chỗ cô bạn đó. Nó cất tiêng nói:

– Bạn nói ai cứng đầu? – Giọng nó nhẹ nhàng nhưng có sức sát thương rất lớn.
– Là…bạn chứ ai! – Con nhỏ đó khẽ rung mình vì nó một cái.
– Bạn lấy tư cách gì mà nói với tôi như vậy? – Nó lại tiếp tục.
– Hừ…tôi hơn bạn nhiều thứ! – Con nhỏ đó nghênh mặt.
– Ví dụ? – Nó nhướn mắt lên hỏi.
– Tôi đẹp hơn bạn, tôi giàu hơn bạn. Thế được chưa? – Con nhỏ đó tự ướng.
– Hừ…Đẹp hơn? Chắc chắn không rồi. Giàu hơn? Không thể đâu. Cô hơi tự tin quá rồi đó. – Nó nhếch môi.
– Cô… – Con nhỏ ấy từng mắt.
– Đừng bao giờ động vào tôi, nếu cô không muốn chết sớm! – Nó phán một câu rồi quay đi.
– Cô…chẳng khác nào một con hồ ly tinh cả! – Con nhỏ ấy tức tối hét.
– … – Nó không trả lời, mặt chỉ tối sầm lại.
– Chết cô rồi. Đừng trách tôi. Tôi đã cảnh cáo trước mà không nghe thì thôi! Chết sớm đi là vừa. – Trúc Thanh lẩm bẩm rồi cười.
– Cô…hừ…hồ ly tinh? Tôi sẽ cho cô thấy, thế nào là hồ ly tinh! – Nó quay lại nhìn nhỏ đó rồi cười.
Nó bước tới gần con nhỏ ấy làm con nhỏ đó sợ tới mức ngồi bệt xuống đất luôn. Nó lấy ngón tay nâng gương mặt nhỏ lên rồi nói:
– Cô…cũng là hồ ly thôi. Tôi nói đúng chứ. Tôi dầu sao vẫn hơn cô. Tôi không bôi son trát phấn đến mức như cô. Tôi không biết một ngày cô xài hết bao nhiêu hộp phấn nữa, đến mức trên mặt có một lớp dày cộm toàn là phấn với kem. – Nó nhìn hằm chằm nhỏ.
– Cô…định làm gì?
– Thế cô nghĩ cái này, tôi có thể làm gì? – Nó rút từ trong túi quần ra một con dao nhỏ đậy nắp.
– Này…em…em dừng lại cho tôi! Em đang định làm gì vậy? – Cô giáo hoảng hốt.
– Cô nên im đi. Ở đây không tới phiên cô được lên tiếng đâu! – Nó lia con mắt quét ngang bà cô khiến bả im bặt.
– Hừ…cô… – Con nhỏ sợ sệt.
– Cô chịu đau chút nhé. Nhanh thôi! – Nó cười đểu rồi đưa con dao sắc bén vừa được tháo khỏi nắp, để kề bên một phần má nhỏ đó.
– … – Con nhỏ đó không thể nói thêm cái gì, nước mắt bắt đầu chảy ra.
– Kiwasato Trúc Lâm! Đùa thế đủ rồi! – Một người con trai bước vào cùng ba người khác nói.
– Em không đùa! Đó là cái giá phải trả cho sự ngu ngốc của ả mà thôi! – Nó điềm nhiên nói.
– Trúc Lâm! – Anh gắt lên.
– Được thôi. Nể lời anh đó Thiên, em tha cho nó nhưng không có nghĩa là con nhỏ ấy sẽ được nguyên vẹn. – Nó nói rồi cứa nhẹ con dao vào má nhỏ ấy.
Nó xong việc rồi quay về chỗ ngồi, gương mặt chẳng tỏ vẻ gì là băn khoăn với những gì mình vừa làm. Về phần nhỏ đó thì tuy vết dao cứa vào má không sâu nhưng cũng gây chảy máu và để lại sẹo. Con nhỏ ấy vẫn đờ người, nước mắt vẫn chảy hoà chung với máu rơi xuống nền đất và chiếc áo đồng phục.

Thiên cùng ba người kia bước qua nhỏ đó rồi xuống thẳng chỗ ngồi. Lúc đi ngang qua, Thiên có dừng lại một chút và nói bằng giọng hăm doạ:
– Lần sau đừng dại dột mà kiếm chuyện với Trúc Lâm một lần nữa. Tôi nói trước: Cho dù Trúc Lâm có bỏ qua nhưng đừng hòng tôi tha cho cô. Tôi chỉ cứu cô lần này. Còn lần sau thì chính tôi sẽ là người giết chết cô! – Nói rồi Thiên bỏ đi.
– Xuống phòng y tế đi! – Hải Anh nói rồi cũng đi luôn.
– Đừng có ngồi lì đó rồi làm bẩn lớp nữa. – Duy khó chịu vì mùi máu đã bắt đầu lan ra.
– … – Hắn chẳng nói gì mà đi thằng về chỗ.
Quay về với nó và Thanh. Hai đứa nó sau khi yên vị thì mỗi đứa một việc mà làm. Nó thì gục xuống bàn nằm ngủ, Thanh thì cắm tai nghe vào cái iphone để nghe nhạc và chơi game.
Cả hai chẳng thèm đoái hoài gì tới những việc đang xảy ra. Lớp bắt đầu xì xầm. Ngày đầu tiên đi học mà nó đã khiến cho nhiều người phải bàn tán về nó. Những câu nói đại loại như kiểu chê bai hay thắc mắc quan hệ giữa nó và Thiên là gì cứ liên tiếp được trao đổi.
Thiên đi xuống phía dưới, đảo mắt lại xem nên sắp xếp lại chỗ ngồi thế nào cho phù hợp. Bởi bây giờ thì nó và Thanh đã chiếm mất một cái bàn đôi rồi thì chỉ còn cách xếp lại thôi.
Cuối cùng thì anh cũng quyết định ngồi cùng với Hải Anh và nhượng lại cái bàn yêu quí cho hai con tiểu quỉ nhà mình.
Tiết một trôi qua nhanh chóng. Giáo viên bộ môn không được hài lòng lắm với thái độ học tập của nó khi trong suốt giờ học chẳng thèm nhúc nhích lấy một cái chứ đừng nói là ngóc đầu dậy nghe giảng bài.
Tuy nhiên, ông thầy giáo ấy vẫn chẳng dám đá động tới chị Lâm nhà ta bởi ai chẳng biết cái kỉ lục chị ấy tiễn cho hai người giám thị về nhà an dưỡng sớm kia chứ.
Tiết thứ hai là tiết sinh hoạt. Lúc này, nó cũng đã tỉnh dậy sau gần một tiếng đồng hồ ngủ. Nằm dài trên bàn ngủ đúng là khó chịu thật cho nên nó mới chịu tỉnh khi cái cổ mỏi nhừ. Cô giáo trẻ đưa tụi nó vào lớp ban sáng bước vào.
– Hôm nay…nhà trường vừa mới có một thông báo về việc tổ chức một cuộc thi mang tính cạnh tranh. Đó là cuộc thi mang tên “The queen of Kingdom”. Cuộc thi này nhằm bầu chọn ra những bạn nữ có thể gọi là hoàn hảo từ diện mạo cho đến đầu óc lẫn tâm hồn. Mỗi lớp sẽ đề cử từ ba cho đến bốn bạn tham dự cuộc thi này. Cuộc thi sẽ được chia ra làm ba phần thi: Trang phục, năng khiếu và đối đáp. Phần thi trang phục thì cô sẽ không đề cập tới vì cô tin, các bạn nữ của lớp ta đều có một con mắt thẫm mĩ rất tốt. Còn về phần thi năng khiếu thì mỗi ứng cử viên sẽ tự chọn cho mình một thể loại mà bản thân thấy mình có thể hoàn thành tốt. Về phần thi đối đáp, ban giám khảo sẽ đưa ra câu hỏi và thí sinh sẽ trả lời. Tuỳ theo câu trả lời mà thí sinh nói, ban giám khảo sẽ quyết định điểm số. Phần thi trang phục, điểm tối đa là 20đ, phần thi năng khiếu là 30đ và phần thi đối đáp là 50đ. Tổng cộng sẽ là 100đ tròn. Còn về giải thưởng thì lớp nào có học sinh đoạt giải nhất thì sẽ được một chuyến đi biển 3 ngày, lớp hạng nhì sẽ có chuyến đi núi chơi 2 ngày. Hạng ba sẽ được nhà trường tặng cho 2.000.000đ. Ngoài ra, trong suốt quá trình thi còn có người của đài truyền hình tới. Vì vậy, cô muốn các em hãy thảo luận và đưa ra những ý kiến cho việc ai sẽ là người đi thi. – Cô giáo kết thúc.
Cả lớp bắt đầu bàn bạc. Phần thưởng lần này tuy chẳng là gì nhưng cũng đủ gây háo hức cho tất cả mọi người. Tụi nói va tụi hắn chẳng có chút nhã hứng nào cho việc này nên cũng chỉ im lặng.Sau hơn mười phút, một bạn nam đứng dậy nói:
– Thưa cô, lớp ta có Hải Anh là người mà rất nhiều người trong trường hâm mộ. Em nghĩ, cuộc thi này nên cho bạn ấy thi.
– Ý kiến đó không tồi. Thế em thì sao? Hải Anh? – Cô giáo nhìn Hải Anh bằng ánh mắt mong chờ.
– Thưa cô…em…rất tiếc! – Hải Anh nói bằng ánh mắt ái ngại.
– Sao thế? Em không tham gia được à? – Cô giáo tỏ vẻ thất vọng.
– Không hẳn ạ. – Hải Anh trả lời.
– Thế ý em là sao? – Cô giáo thắc mắc.
– Em…muốn tham gia cùng bạn mình. Và nếu họ tham gia, em sẽ tham gia! Đó là lý do của em. – Hải Anh bình thản.
Bản thân cô nàng ghét phải tham gia những việc này, làm một con người bình thường thoái mái hơn nhiều.
– Bạn em? Là ai? – Cô giáo nhíu mày.
– Phải đấy! Bạn nói đi! – Một nữ sinh lên tiếng.
– Đúng đó. Bạn cứ nói. – Một nam sinh khác tiếp túc.
– Là…Trúc Lâm và Trúc Thanh!– Hải Anh trả lời với dáng vẻ rất thản nhiên còn cả lớp thì im bặt.
– Thế nào? – Hải Anh nhìn khắp lớp hỏi.
– Tại sao là hai con nhỏ mới đến. Tụi nó như thế thì khi đi thi, chắc chắn lớp ta sẽ thua mất! – Một nữ sinh bất bình nói.
– Đúng thế. Cuộc thi này cần sự dịu dàng và duyên dáng, nữ tính, nếu để hai con nhỏ ấy đi thì thua chắc rồi. – Một nữ sinh khác tiếp tục lên tiệng.
– Khoan đã nào…các bạn như thế là không phải rồi. Điều thứ nhất: hai người đó có thừa sắc đẹp. Các bạn thấy đúng không? Thứ hai: lạnh cũng là cách để thu hút sự chú ý của người khác rất tốt và điều đó thì Trúc Lâm luôn làm được, hơn thế nữa, Trúc Lâm là người khiến người khác phải run sợ mà rút lui. Thứ ba: Với một cô gái nóng bỏng như Trúc Thanh,không lẽ lại không đủ trình độ để đi thi? Trúc Thanh là người duy nhất từng được tập đoàn thời trang có tiếng nhất thế giới mời đóng quảng cáo ở độ tuổi mới 15. Chẳng lẽ nhiêu đó thôi, họ cũng không được đi thi? Với lại, vấn đề cuối cùng và cũng là quan trọng nhất khi tôi muốn hai người họ cùng thi: Tôi muốn xem xem, tôi và hai người đó, hai sẽ là người đoạt giải nhất. Mục tiêu của tôi muốn hướng tới không phải là con người bây giờ mà là một người như Trúc Lâm. Trúc Lâm luôn là mục tiêu của tôi trong suốt hơn mười lăm năm qua. – Hải Anh nói rồi nhìn nó.
– … – Cả lớp không trả lời.
– Hừ… – Nó nhếch môi. “Có cần làm quá thế không Hải Anh? Không lẽ từng đó năm làm bạn của mày, tao không hiểu mày đang làm gì sao? Nếu muốn lợi dụng tao để được như vậy thì đừng có hòng, tao sẽ cho mày hiểu, thế nào phán đoán sai!”
– Ý hai em thế nào? – Cô giáo sau khi hít một hơi thật sâu vồi nhìn nó với Vi.
– Em… – Thanh lưỡng lự.

– Em đồng ý! – Nó trả lời chẳng chút do dự.
– Hả? – Thanh, Thiên và Nam nhìn nó như người ngoài hành tinh vừa rớt xuống Trái Đất.
– Em nói, em đồng ý tham gia! – Nó nhắc lại lời nói.
– … – Hải Anh đơ người nhìn nó, ngạc nhiên hết cỡ.
– Vậy…em cũng đồng ý!- Thanh trả lời cô giáo.
– Ừ…vậy hai bạn ấy đã thi thì em sẽ thi chứ Hải Anh? – Cô giáo nhìn cô.
– Ơ…dạ…vâ…vâng! Tất nhiên. – Hải Anh khó khăn trả lời. Không lẽ cô đã đoán sai?
– Vậy thì cuộc thi lần này, Trúc Lâm, Trúc Thanh và Hải Anh sẽ thay lớp tham gia. Ba em về nhà chuẩn bị thật tốt nhé. – Cố giáo nói với tụi nó.
“Reeengggg…”
Chuông ra chơi vang lên. Cô giáo ra khỏi lớp. Thiên, Nam và Thanh chạy tới chỗ nó hỏi:
– Mày điên hả? Sao tự nhiẹn đồng ý làm chi? – Thanh hét.
– Tao bình thường. – Nó ung dung.
– Thế sao đồng ý? Em vốn ghét những chuyện như thế mà? – Thiên nhìn nó lo lắng.
– Em không sao đâu. – Nó cười trấn an ông anh hai.
– Con nhóc này? Còn nói không sao à? Em lạ lắm. Lúc nghe em nói vậy, anh cứ tưởng mình nghe nhầm đó. –Nam trợn tròn mắt với nó.
– Thật mà. – Nó lại cười.
– Làm gì mà cuống cuồng lên thế? – Hắn cau mày.
– Không liên quan tới anh. – Nó lạnh lùng.
– Làm gì ghê thế? Quan tâm chút thôi mà? – Hắn nhăn nhó.
– Tôi không cần cái diễm phúc đó. Đem mà nhường cho người khác đi.
– Cô… – Hắn điên.
– Hừ… – Nó nhếch môi.
– À…hay là cô không thể thi được vì biết mình không có trình độ mà lại nhận liều? – Hắn chọc tức nó.
– Không đến phiên anh biết. Mà dù sao anh cũng không hiểu đâu. – Nó nói.
– Thế thì tại sao em đồng ý? – Thiên lo lắng hơn.
– Em không muốn có ai đạt được mục đích của mình thôi. Đem em ra để từ chối sao? Một ý định quá ngu ngốc rồi. – Nó cười đểu rồi nhìn Hải Anh.
– Đúng thật. Mọi hành động và lời nói của tao không bao giờ qua mắt được mày. – Hải Anh lắc đầu chịu thua.
– Muốn dùng tao làm bàn đạp để từ chối sao? Mày suy nghĩ hơi nông cạn rồi đó. – Nó lắc đầu tỏ vẻ tiếc.
– Tao không định thế nhưng cũng không muốn phá hỏng hình tượng của mình trước mặt mọi người. Hình tượng ngoan hiền uổng công tao cố gắng gây dựng suốt hai tháng qua nếu không làm vậy sẽ sụp đổ mất. – Hải Anh tỏ vẻ hối lỗi.
– Cái gì á? Hình tượng? Ngoan hiền? Mày đang nói cái quái gì vậy? – Trúc Thanh giật mình.
– Tao ghét cái cảnh bị lũ con gái ghen ghét rồi nên mới tạo dựng cái hình tượng đó cho yên thân. Chứ như hồi trước, vài bữa lại có đứa kiếm chuyện như vậy tao thấy phiền phức như vậy. Tao không phải là đừa ăn không ngồi rồi mà giúp bệnh viện kiếm thêm thu nhập. Tao chẳng lợi lộc gì sấc. – Hải Anh nhún vai.
– Ặc…thôi đừng nói nữa. Dù sao thì chuyện đó cũng xong rồi. Xuống canteen đi mọi người. – Duy im lặng nãy giờ mới bắt đầu bon chen vào câu chuyện.
– Ờ…tui cũng vậy! Đi thôi mọi người. – Thanh gật đầu rồi kéo cả bọn xuống canteen…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.