Đọc truyện Ác Quỷ Có Gương Mặt Thiên Thần – Chương 3434
Nó ngồi yên một chỗ nghiên cứu rất kĩ từng tập hồ sơ báo cáo trong sáu tháng đầu năm vừa qua. Từng con số liệu cứ nhảy múa liên tục và khắc sâu vào trong bộ não nó. Nó cần phải tìm ra được kẻ đứng sau những rắc rối của KWT những ngày tháng vừa qua!
“Brừm…brừm…”
Điện thoại nó đặt trên bàn rung lên từng hồi, tạo ra một âm thánh khó chịu. Lướt tay trên màn hình, nó nghe máy luôn mà không cần biết ai ở đầu dây:
“Alo…Trúc Lâm nghe!”
“Mày làm việc xong chưa?” – Giọng Thanh vang lên.
“À…Thanh hả? Mà mấy giờ rồi nhỉ?” – Nó lúc này mới chịu ngước đầu lên khỏi đống tài liệu.
“Dạ thưa…hơn sáu giờ rồi! Tan ca cả tiếng rồi đó chị!” – Thanh bất lực với con bạn ham công tiếc việc.
“Oh…vậy hả? Tao không biết. Tại bận xem mấy cái báo cáo vài tháng trước, có quá nhiều điểm lạ. Tao đang suy nghĩ.” – Nó bóp trán.
“Chỗ tao cũng thế. Có vài bộ hồ sơ không bình thường chút nào nên tao tính gọi mày ra café để nói chuyện.”
“Vậy sao? Cũng được, mang mấy bộ hồ sơ ấy ra tiệm đi, tao tới đó ngay. Địa điểm?” – Nó nhanh chóng đứng dậy thu dọn bàn làm việc.
“Cuối đường, gần công ty, biết chứ?” – Thanh trả lời.
“Rồi…ok! 20 phút nữa tao tới đó.” – Nó nói nhanh rồi cúp máy.
Cất điện thoại vào túi, nó sắp xếp lại mấy tập hồ sợ trên bàn rồi cho luôn vào túi xách, kiểm tra mọi thứ trên bàn cẩn thận một lần nữa rồi bước ra khỏi phòng làm việc.
– Chào em!
– Á…anh làm cái gì vậy? – Nó vừa bước ra đã bị tiếng nói của một chàng trai làm giật cả mình. Là anh chàng ban sáng đã giữ thang máy giúp nó.
– Xin lỗi…tôi không nghĩ lại làm em giật mình đến vậy. – Anh chàng tỏ vẻ hối hận.
– Thôi, tôi không sao! Chào anh, tôi đi trước. – Nó xua tay, lắc đầu tính bỏ đi.
– Khoan đã nào. Em muốn đi đâu? Tôi chở em đi. – Anh chàng vội duổi theo nó.
– Không cần đâu. Tôi có xe rồi. – Nó cười nhẹ, bước vào thang máy.
– Vậy tôi có thể biết tên em được chứ? – Anh chàng theo nó vào luôn thang máy.
– Vâng…tôi là Trịnh Hoàng Thiên Nhi Trưởng phòng kế toán mới, còn anh? – Nó vui vẻ chìa tay ra.
– À…tôi là Lâm Anh Đức, phó tổng. – Anh chàng cũng nhanh chóng bắt tay nó.
– Phó tổng? Là anh sao? Tôi có vinh dự nhỉ? – Nó cười. Một nụ cười mà khó có ai nhìn thấy được sự mỉa mai trong đó.
– Không đúng, phải nói là tôi có vinh dự để nói chuyện với người đẹp mới phải. – Bản chất thật sự đã bộc lộ.
– Anh cứ nói quá! – Nó giả lả ra khỏi thang máy, bước tới bên con mui trần màu trắng của mình.
– Oh…xe mui trần đời mới cơ đấy? Nhà em có vẻ giàu nhỉ? – Đức tròn xoe mắt nhìn xe nó.
– Không hẳn. Thôi, tôi có việc phải đi trước. Chào anh! – Nó nhanh chóng lên xe rồi chạy thẳng đi, không thèm chờ lại lời chào của Đức. Thật sự là, nó đang rất gấp, không thừa hơi nói chuyện với mấy tên thấy gái là mắt sáng như đèn pha ôtô!
Phanh xe trước quán café, nó vội vã tìm chỗ đỗ rồi xách túi xách bước vào quán. Đẩy cánh cửa kính, nó ngó dáo dác xung quanh tìm chỗ Trúc Thanh đang ngồi thì bắt gặp hình ảnh nhỏ đang vẫy tay gọi nó.
Gật đầu, nó nhanh chóng rảo bước đi tới:
– Mới trong công ty ra luôn à? – Thanh hỏi.
– Ừ…lo xem báo cáo nhiều quá, mày không gọi chắc tao cũng chẳng biết là tan ca lâu rồi. – Nó cười trừ.
– Chậc tham công tiếc việc như mày thì còn thời giờ đâu mà lo nghĩ đến những việc khác chứ? – Thanh tặc lưỡi.
– Hừ…đầu óc tao bây giờ chỉ lo cho KWT thôi chứ không phải như mày. Một Duy, hai Duy, ba cũng Duy, bốn cũng Duy nốt! Trong đầu chỉ có mỗi chữ Duy thôi chứ tao đố mày nhét được chữ khác vào! – Nó cười khẩy.
– Mày cứ nói quá. – Thanh trề môi.
– Tùy mày, sao cũng được! – Nó xua tay. Cãi lộn với con này cũng mệt hơi chứ cũng chẳng ích lợi gì.
Từ xa, một anh chàng phục vụ cầm cuốn menu bước tới đặt lên bàn cho nó và nhỏ, từ tốn hỏi:
– Xin hỏi hai người dùng gì?
– À…cho tôi một cappuccino! – Thanh cười đáp trả anh phục vụ.
– Ơ…vâ…vâng! – Anh phục vụ ngây đơ trước nhỏ.
– Một latte. – Nó gấp cuốn menu lại đặt về vị trí cũ trên bàn.
– Xin hai người chờ một lát. – Anh chàng phục vụ hấp tấp bước nhanh đi, mặt nóng bừng bừng.
Khi anh chàng phục vụ bước đi khỏi, Thanh quay sang thì thấy ánh nhìn bất thường của nó. Trong đầu nhỏ lại có linh tính chẳng lành. Cuối cùng thì trong đầu con này nghĩ cái quái quỷ gì mà cười phát sợ vậy?
– Mày cười gì thế? – Thanh dè chừng.
– Không có gì. Chỉ là tao không hiểu tại sao mà mày có tên Duy ấy kè kè suốt ngày rồi mà với tên con trai nào mày cũng cười được như thế?
– Chậc…mày cũng hiểu mà. Đó là là quy luật sinh tồn. Con gái đẹp sinh ra chẳng phải để bọn thú tính như đàn ông ngắm thì để làm gì chứ? Đáng nói hơn là khi tao muốn tiếp tục đứng vững trong giới showbiz thì càng phải có nhiều fans. Gặp ai cũng phải cười, cắn răng chịu đựng những lời lăng mạ, tao cũng quen với lối sống đó rồi. Suy cho cùng, tao đã thích nghi với việc con trai xếp hàng dài chờ phía sau. – Thanh nhếch môi, khó chịu khi có nhiều người theo đuổi nhưng không thể sống thiếu những cây si trồng trước cửa nhà cũng là tại thói quen ăn sâu vào máu. Nó đã trở thành một điều hiển nhiên nên khi không có thì trở thành mất mát.
… – Nó im lặng nhìn Thanh sau những câu nói của nhỏ.
– Mày sao thế? Sao không nói gì? – Thanh nhíu mày nhìn.
– Không. Chỉ là tao đang suy nghĩ thôi. Không biết đến bao giờ, tao với mày mới có thể thoát ra khỏi những thứ được gọi là tình và tiền, là máu và nước mắt. Tao thấy mệt mỏi quá và muốn sống thật với tuổi 16 của bản thân. Ai bảo sinh ra trong một gia đình giàu có, trí thông minh tuyệt vời, sắc đẹp thiên phú là hạnh phúc chứ? Bình thường thì sẽ có một cuộc sống bình thường, không phải đổi chát nhiều thứ, như vậy tốt hơn. – Nó khuấy khuấy ly café anh phục vụ vừa mang đến, nói.
– Đừng lo…ngày ấy sắp tới rồi! Cố chịu đi Lâm, chúng ta đã trãi qua được 3 năm thì bốn năm nữa cũng sẽ mau thôi. Năm 20 tuổi, chúng ta hoàn toàn có thể để lại Tứ ma nữ sau lưng rồi sống một cuộc sống bình thường nhất có thể. – Thanh an ủi nó.
– Có thật là sẽ được như thế không? – Nó cúi mặt xuống, cười mỉa một cái.
– Hả? – Thanh nghệch mặt.
– Mày thật sự nghĩ như vậy? – Nó ngước mắt lên nhìn con bạn.
… – Thanh mím môi không trả lời nữa. Nhỏ hiểu ý nó.
– Quá khứ của chúng ta đã để lại một vết nhơ thì có cố gắng mấy cũng chẳng thể làm sạch được. Nếu có thể quay đầu thì ngay từ đầu chúng ta hãy làm thế còn nếu đến tận bây giờ mà muốn làm lại thì hoàn toàn bất lực mà thôi. Bàn tay đã nhuốm máu, đã mang mùi vị hôi tanh của máu thì mãi mãi chẳng thể được như lúc đầu. Dù có bỏ lại Tứ ma nữ, cũng muộn rồi để làm lại tất cả! – Nó cắn răng.
– Dẹp đi! Có thế nào đi nữa tao cũng chẳng quan tâm. Chỉ cần là từ bỏ và có thể không tiếp tục cũng được rồi. Tao không mong muốn gì hơn thế nữa. – Thanh lắc đầu, đối với nhỏ thì nhỏ chỉ cần thế, không hơn.
– Ừ. – Nó gật đầu.
– Chuyện hồ sơ thế nào? Có gì lạ? – Thanh quay lại chủ đề cần bàn tới.
– À…đây này. Xem đi rồi nói cho tao biết mày thấy gì? – Nó nhanh tay rút vài tập hồ sơ từ trong túi xách ra.
Thanh đón lấy từ trên tay nó, đặt xuống bàn rồi giở từng trang ra xem. Mỗi trang báo cáo, nhỏ chỉ liếc mắt qua từng con chữ vài giây rồi lại lật sang trang khác, không xem lâu. Chỉ có điều là càng xem, Thanh càng nhăn mặt, đôi lông mày thanh tú từ từ dán chặt vào nhau.
Nó thấy biểu hiện trên gương mặt Thanh cũng đoán ra là nhỏ đã thấy những điều bất thường nằm trong từng con số. Nó nhấp môi tách café, hỏi:
– Thấy sao?
– Có gì đó không ổn với những số liệu trong này. Nó không chính xác! Chênh lệch giá thu chi thật sự rất lớn! Không thể nào xảy ra sự sai số quá mức đến vậy, trừ….trừ khi… – Nhỏ ngước mặt lên nhìn nó, có vẻ điều hiện lên trong đầu nhỏ hoàn toàn trùng khớp với suy đoán của nó.
– Mày hiểu ý tao đấy. Những bản báo cáo sai số chỉ toàn do một người làm mà thôi. Một người đàn ông trung niên tên Đức Khải, Lưu Đức Khải! – Nó nhấn mạnh.
– Vậy là được rồi! Thu hẹp được phạm vi tìm kiếm và chắc chỉ có hai khả năng có thể xảy ra mà thôi. – Thanh gấp lại quyển hồ sơ cuối cùng.
– Một là do ông ta chính là nội gián! – Nó nói.
– Hai là ông ta bị lợi dụng. – Thanh tiếp lời.
– Nếu như ông ta bị lợi dụng có thể là do có kẻ đứng sau giật dây, ép buột ông ta phải làm thế. Hoặc là ông ta bất đắc dĩ trở thành một con rối mà không biết. Kẻ đứng sau hoàn toàn có khả năng đột nhập vào dữ liệu máy tính của người này và sửa lại báo cáo lúc ông ta chuẩn bị nộp. – Nó phân tích.
– Hoàn toàn có khả năng. Mọi chuyện bước đầu suôn sẻ hơn tao nghĩ. Tao chỉ sợ đợt này bỗng dưng thay đổi quá nhiều nhân sự đã đá động đến tên nội gián, khiến hắn ta nghi ngờ và báo về cho bên Ngô Ngọc. Nếu thế thì đây hoàn toàn có thể là bẫy! – Thanh thở dài thườn thượt.
– Haizz…suy nghĩ nhiều quá cũng chẳng tốt lành gì. Trước mắt cứ tính cách buộc tên nội gián phải ra mặt, sau đó thì tính kế hạ Ngô Ngọc sau. – Nó ngả lưng ra sau.
– Ừ…cứ vậy đi. Thôi tao về trước, có hẹn với Khánh rồi! – Thanh nói, uống vội tách café.
– Ừ…suốt ngày cứ dán với nhau như thế đấy. Có thèm nhớ đến ai nữa đâu? – Nó lắc đầu chán nản.
– Kệ xác tao. Thôi tao đi nhá! – Thanh đứng dậy.
– Ừ…bữa nay tao trả cho, đi trước đi. Nhớ mở điện thoại 24/24 đấy. Có gì cần tao sẽ liên lạc. – Nó dặn dò.
– Biết rồi mà. Cảm ơn. Bye! – Thanh gật đầu rồi nhanh chóng chạy đi.
Nó nhìn theo bóng con bạn hấp tấp chạy ra cửa mà buồn cười. Lần đầu tiên nó thấy nhỏ quan tâm đến một cuộc hẹn với một đứa con trai như thế đấy. Trước giờ Thanh có thèm nhớ xem đã hẹn ai đi đâu bao giờ đâu? Đến cả anh trai nhỏ cũng đã bị nhỏ cho leo cây mấy lần vì cái tội nhỏ không nhớ cơ thì thiếu gì người bị nhỏ bỏ quên? Thật sự, nó phải khâm phục Duy. Trói chân được một ma nữ máu lạnh như Thanh thì quả thật quá giỏi. (Thế anh Phong thì sao nhỉ?)
Nó rút trong bóp ra một tớ 200.000 mới tinh phẳng phiu đặt bên dưới ly café còn uống dở của nó rồi đứng lên ra về.
“Cạch”
Nó mở cửa bước vào nhà một cách đầy mệt mỏi. Đôi mắt chợt dừng ngay phía tủ để giày một hồi mới chịu tiếp tục buốc lên phòng mình.
Đẩy cửa bước vào, nó thảy túi xách sang một bên và đi từ từ lại giường:
– Anh đừng có chơi trò hù em! – Nó nói một câu rồi thả người rơi tự do xuống cái giường yêu dấu.
– Sao em biết? – Hắn đứng sau cửa bất ngò trước câu nói của nó.
– Dưới tủ để giày còn có giày của anh, với lại… – Nó đang nằm nhắm mắt thì ngồi bật dậy nhìn hắn.
– Vả lại gì? – Hắn tò mò.
… – Nó không nói, tay chỉ chỉ về chiếc camera nhỏ ở góc phòng như thể đó là câu trả lời.
À! – Hắn nhìn theo hướng tay nó chỉ thì vỡ lẽ.
– Sao anh chưa về? Còn ở đây làm gì? – Nó lại nằm ngã ra giường.
– Chờ em về. – Hắn bước tới gần nó.
– Chờ em về để làm gì chứ? – Nó nhăn mặt.
– Chỉ là muốn chờ thôi. – Hắn leo tọt lên giường nằm ôm nó.
– Bỏ ra đi. Em không có dễ dãi đến mức vừa quen anh hai ba hôm là đã có thể cho anh ôm dễ dàng như vậy được. Tên biến thái! Tránh xa em ra! – Nó cố gắng đạp hắn đi.
– Thôi mà…cho anh ôm chút đi! Ba năm không gặp em, anh nhớ lắm! – Hnắ vùi đầu vài tóc nó, thì thầm.
– Hừ…vậy em hỏi anh một câu nhé! – Nó không vùng vẫy nữa.
– Ừ!
– Quan hệ của em và anh lúc trước là gì? Có tốt không? – Nó hỏi.
– … – Người hắn đột nhiên cứng đờ, im lặng.
– Anh sao thế? Trả lời đi! – Nó thấy hắn không nói thì quay đầu hỏi.
– À…tốt! Tốt lắm chứ! – Hắn gượng cười.
– Vậy sao? Vậy mối quan hệ giữa em và anh ngày đó là gì? – Nó khá nghi ngờ về thái độ của hắn. Nó thấy rõ được sự gượng gạo mà hắn đang gặp.
Thật sự thì đối với việc điều tra về quá khứ không hề khó, chỉ cần qua một cú điện thoại thì đã biết được mọi chuyện. Chỉ là mẹ nó đã cho người nguỵ trang, giấu nhẹm tất cả mọi thứ về những chuyện đã xảy ra. Mà thế thì đã sao? Đối với nó, một người được mệnh danh là Bắc ma nữ – sát thủ bậc nhất thế giới – thì việc vén tấm màn che sự thật kia quá dễ dàng. Nhưng mà nếu mẹ nó đã cố công che đậy thì tội gì nó phải vén lên? Mẹ nó muốn tránh việc nó điều tra ra mọi thứ thì cũng được thôi. Bản thân nó sẽ tự có cách để giúp hắn làm nó nhớ lại mọi chuyện. Như vậy tốt hơn nhiều so với việc chỉ nhìn qua đống giấy tờ thu thập được về quá khứ của bản thân.
Hắn đang không biết trả lời nó thế nào thì điện thoại nó đổ chuông, cứu hắn một bàn thua trông thấy. Nó ngồi bật dậy, với tay lấy túi xách rồi móc ra điện thoại, nhấn nút trả lời:
“Alo…em nghe nè chị!” – Nó vui vẻ trả lời.
“Em đang ở đâu vậy?” – Giọng Ropez khó chịu vang lên.
“Dạ? Em đang ở nhà, có gì không chị?” – Nó nhíu mày.
“Cái con bé này? Chị nhớ đã nói với em nguyên nhận chị về đây rồi kia mà? Em không nhớ gì sao?” – Ropez trợn ngược mắt.
“Dạ nhớ chứ. Chị thay mặt D.E.A.T.H đến để chủ trì cuộc đấu tranh giành “Chiếc ghế vàng” trong giới xã hội đen. Mà có việc gì không ạ?” – Nó vẫn ngây ngốc.
“Trời ơi! Em gái ơi là em gái! Làm ơn có mặt tại Vegas ngay cho chị! Tối nay sẽ chính thức là ngày đấu đầu tiên của “Chiếc ghế vàng”. Em đã bỏ lễ khai mạc lễ thì chị không trách, nhưng đừng có mong mà bỏ thi đấu! Ngay lập tức đi!” – Ropez quát qua điện thoại rồi cúp ngay máy. Chị nói chuyện với nó một hồi nữa có nước tức ọc máu đến chết mất. Thật không chịu nổi!
Sau khi Ropez cắt đứt liên lạc, nó vẫn chớp chớp mắt một hồi, sau đó thì ngước mặt lên nhìn cái đồng hồ treo tường. Là 8g rồi. Giờ mà thay đồ phóng như bay tới Vegas cũng phải đến gần 9g.
Đến lúc này nó mới tá hoả chạy tới ngay bên tủ đồ lục lọi. Hắn nhìn nó, mặt ngu ngơ hỏi:
– Em chuẩn bị đi đâu à?
– Tới bar Vegas! – Nó không trả lời mà không thèm nhìn hắn lấy một cái.
– Chi vậy? Cả ngày làm việc chưa mệt sao? – Hắn ngồi trên giường chống cằm nhìn nó.
– Điên à? Mệt lả người đây này mà vẫn phải lết xác tới đó nếu không muốn bị Ropez phanh thây ra. Rõ chán! – Nó cáu.
– Ropez? Em sợ chị hai anh đến vậy à? – Hắn chớp chớp mắt nhìn nó ngây thơ, trong khi nó như vừa mới bị cục đá rớt vào đầu.
– Chị hai? Ropez là chị hai anh? Anh là em trai chị ấy? – Nó hét bay nóc nhà.
– Ừm… – Hắn bịt tai, nhăn mặt.
Không phải chứ? – Nó ngẩn mặt.
– Vũ Gia Phong với Vũ Bảo My. Cùng họ đấy thôi? Vả lại mắt anh với mắt chị ta cũng giống nhau mà? – Hắn nghiêng đầu nhìn nó. (Ukm khúc này mìn có sửa tên của Ropez ở chap 22 r nha)
Nó không trả lời mà chỉ chăm chú nhìn mặt mặt hắn. Nó khẽ nhíu mày. Quả thật là mắt hắn rất giống mắt của Ropez. Cả hai đều có đôi mắt màu café tuyệt đẹp ẩn sau hàng lông mi dài rất hút hồn người đối diện. Bây giờ nó mới chợt nhận ra, mắt hắn cũng đẹp thật đấy chứ nhỉ?
Mất hết 5 phút ngắm hắn, nó mới chợt nhớ đến lời hăm he của Ropez, liền lại vội vàng chuẩn bị đồ. Hắn thấy vẻ hấp tấp của nó cũng lấy làm lạ. Có chuyện gì mà chị hắn lại gọi nó gấp thế nhỉ?
– Chị ấy gọi em tới bar giờ này có việc gì gấp lắm sao?
– Phải. Sắp diễn ra trận đấu giành “Chiếc ghế vàng” giữa các bang phái xã hội đen với nhau. Anh đừng nói với em là anh không biết đấy nhé! Bang anh cũng tham gia đấy. – Nó trợn mắt nhìn hắn.
– À há! Anh cũng quên mất. – Hắn thật thà thừa nhận.
– Trời đất ơi! Một người quên đã đành thì thôi. Đằng này lại khiến cả một lũ quên sạch là sao? – Nó vò đầu.
– Chậc…làm sao giờ? Nếu về nhà thay đồ thì e là không kịp mất! – Hắn rối theo nó.
– Nè! – Nó vớ đại trong tủ ra một cái quần jeans đen và một cái áo sơ-mi đen của con trai, thảy vào mặt hắn.
– Ui…em không biết thương hoa tiếc ngọc gì à? Với lại bộ đồ này của con trai mà sao lại ở phòng em? – Hắn chu môi hờn dỗi, tay xoa xoa cái mặt vừa bị nó thẳng tay ném đồ vào.
– Hoa với chả ngọc gì giờ này? Anh không phải hoa cũng chẳng phải ngọc để em thương tiếc cái gì hết. Bớt có biến thái giùm em! Còn nữa đó là đồ của anh Thiên đấy muốn mặc thì mặc khôbg thì trả đây! – Nó gắt rồi cầm bộ đồ bước vào phòng tắm.
Nó thích màu đen vào tối nay. Như vậy sẽ giúp nó thêm lạnh lùng khi ra tay. Nó mặc một cái áo thun đen dài tay cổ rộng không có hoạ tiết, kèm theo đó là một chiếc quần jeans đen bó sát, chân đi đôi giày cao gót màu đen. Ai nói là mang giày cao gót khó chạy nhảy và hoạt động kia chứ? Có thể đối người khác là vậy nhưng đối với Tứ ma nữ, mang giày cao gót đi làm nhiệm vụ là điều-đương-nhiên! Bởi khi đánh nhau, gót nhọn của giày giúp tụi nó khá nhiều trong việc đả thương đối thủ. Nó buột tóc gọn gàng lên, đánh nhau mà lù xù làm nó khó chịu.
Bước chân ra khỏi phòng tắm, nó nhìn thấy cái-cảnh-không-nên-thấy! Hắn vừa mặc xong cái quần, còn chưa mặc áo, body chuẩn với những đường cong săn chắc làm nó đỏ rần mặt.
– Áaaaaaaaa! – Nó hét lên một cái rồi quay mặt sang chỗ khác.
– Em… – Hắn giật mình vì tiếng la của nó, vội vàng lật đật mặc nhanh cái áo sơ-mi vào người.
Sau khi đã hoàn thành xong việc mặc áo, hắn mới từ từ tiến lại chỗ nó, nhẹ nhàng xoay người nó lại:
– Anh xong rồi. Tại em ra đột ngột quá nên… – Hắn gãi đầu chữa ngượng.
– Đột ngột cái gì? Em thay đồ lâu thế rồi mà ra anh vẫn chưa thay đồ xong nữa là sau? Em không ngờ anh còn chậm chạp hơn cả con gái nữa cơ đấy. – Nó nhăn mặt.
– Thì…tại… – Hắn ấp a ấp úng. Cũng chả là vì sau khi nó bước vào phòng tắm, hắn còn mãi lầm bầm than trách việc nó không chịu “thương hoa tiếc ngọc” hắn nên mới thành ra như vậy.
– Thôi! Thì với chả tại đến sáng mai à? Đến Vegas thôi. – Nó thở dài rồi quay lưng ra cửa.
Hắn nghe thế thì cũng chẳng thèm giải thích tiếp, bước theo sau nó. Có điều tự dưng đang đi thì nó đứng khựng lại ngay, dường như là mới nghĩ ra việc gì đó nên hắn đi theo sau suýt thì tông vào người nó.
– Em sao lại đứng lại? – Hắn nhìn nó than oán.
– Này…hỏi anh một câu nhé! – Nó quay người lại nhìn hắn.
– …??? – Hắn thắc mắc nhìn nó.
– Anh có muốn…trở thành Bắc hộ vệ không? – Nó thẳng thắn, ánh mắt kiên định nhìn vào hắn như chờ câu trả lời.
Hắn mở to con mắt ra nhìn nó. Nó vừa đề nghĩ hắn làm gì cơ chứ? Bắc hộ vệ – người luôn sát cánh với Bắc ma nữ? Hắn có nghe nhầm không?