Đọc truyện Ác Quỷ Có Gương Mặt Thiên Thần – Chương 33: chap 33
9g sáng, biệt thự nhà nó – Việt Nam
Ánh nắng chiếu qua khung cửa sổ phòng nó, thẳng tới giường, rọi thẳng vào mặt. Nó khẽ cựa người mở mắt. Nắng chói quá làm nó không tài nào ngủ tiếp được nữa. Ngồi dậy vươn vai một cái nó mới để ý tới căn phòng. Là phòng nó? Nó về Việt Nam rồi sao? Nó nhớ là lúc lên máy bay thì nó ngủ luôn tới giờ, dậy là đã thấy mình ở nhà rồi. Ai đưa nó về?
Quay người sang, nó giật mình vội lùi người lại phía sau mà không để ý rằng…mép giường đang ở cạnh bên!
“Bịch”
– Áaaaa… – Nó kêu lên.
– Ưm…sao thế? – Con người đang nằm trên giường nó ngóc đầu dậy, nhìn quanh.
– A…Anh…anh… sao lại…lại…nằm ở…đó? – Nó chỉ vào mặt hắn, mắt trừng trừng.
– Hơ…thì ngủ. – Hắn ngồi dậy, đưa tay lên che miệng ngáp dài.
– Nhưng sao lại ở phòng này?
– Lúc bế em vào đây, em nắm áo anh chặt quá. Không gỡ tay em ra được nên anh mới nằm luôn ở đó đấy chứ. – Hắn chẹp miệng.
– Ý anh là tại em? – Nó chỉ vào mình, gương mặt khó coi thấy rõ.
– Chắc thế? – Hắn nhún vai, mặt rõ gian.
– Anh…anh là đồ biến thái! Anh cút ra khỏi đây! Ra khỏi phòng em nhanh! – Nó hét toáng lên, tay túm áo hắn lôi xềnh xệch ra khỏi phòng.
“Sầm”
Nó đóng cánh cửa một cách phũ phàng nhất có thể. Cũng may là lúc xây căn nhà, Thanh hiểu tính nó nên cho làm cánh cửa này rất chắc chắn và rất bền, khó gãy, chứ nếu không là cánh cửa hi sinh từ thuở nào mất?
Nó ngước nhìn lên đồng hồ. Đang là 11g. Ba tiếng nữa tại chi nhánh KWT sẽ bắt đầu cuộc họp hội đồng quản trị. Hôm nay nó cũng sẽ tới đó để chính thức nhận vai trò trường phòng kế toán của công ty.
Công việc sắp tới vừa đi làm, vừa đi học, vừa phải giúp Trâm Anh công việc ở KK vì gần đây nhiều hợp đồng được kí kết quá, cô nhóc làm không xuể. Không những thế mà còn vài show diễn cho J&D vì tụi nó đã chính thức quay trở lại giới showbiz. Quan trọng hơn hết là những nhiệm vụ của D.E.A.T.H trong thời kì hỗn loạn này, mọi thừ ở đó đang tất bật chuẩn bị cho công cuộc lật đổ Tứ ma nữ, leo lên chức vụ ấy vào “Ngày tái giá”. Công nhận nó quá giỏi khi có thể đảm nhận nhiều việc đến thế. Cũng may, chuyện ở bang Killing nó cũng như những người khác không cần lo quá nhiều vì Zun đã lo hết. Haizz
Hắn đang ngồi ở phòng khách xem TV thì thấy nó bước xuống. Nó mặc áo sơ-mi trắng cộc tay cùng với chiếc váy màu đen lưng cao bó sát dài ngang đùi. Mái tóc dài màu hung đỏ uốn xoăn lọn thả tự nhiên tạo vẻ đẹp dịu dàng nhưng nguy hiểm, chân đi giày gót nhọn 1 tấc màu đen. Gương mặt có chút gì đó lạnh lùng.
– Thanh đâu? – Nó hỏi.
– Sáng sớm cô ta với tên Duy chết bầm ấy dắt tay nhau đi đâu rồi…. – Hắn chống cmằ nhìn nó trả lời.
– Có gì đáng nhìn sao? Hay là không đẹp? – Nó khẽ cau mày.
– Không phải! Em thì lúc nào chẳng đẹp. Chỉ là anh đang suy nghĩ là tại sao em lại ăn mặc đẹp thế. Lỡ may ra đường bọn khác nhìn thì sao?
– Anh thích lo thừa sao? Dù em mặc thế nào, trong bất cứ hoàn ảnh nào thì bọn con trai ũng nhìn. Lúc nào cũng thế. Từ lâu rồi… – Nó thở dài, tay tháo đôi giầy cao gót ra.
– Nhưng anh không thích. – Hắn nhăn mặt.
– Không thích mặc anh. Ăn sáng chưa? – Nó cau có.
– Chưa. Mới dậy cùng em mà?
– Vậy ngồi đó đi. Em làm cho mà ăn. – Nó nói rồi quay người đi vào bếp.
– Em biết nấu? – Hắn hơi ngạc nhiên. Nó rõ ràng là một tiểu thư, đâu có cần động tay động chân đâu mà biết?
– Khinh người quá đáng! – Nó dậm mạnh chân xuống đất, ngúng nguẩy bỏ đi vào trong.
…
Tiếng xoong, nồi, chảo vang lên liên tục. Tuy nhiên, đó không phải là những tiếng động mạnh giống như làm rơi rớt hay gì cả. Nó giống như tiếng trong một căn bếp thực thụ của những bà nội trợ thì đúng hơn.
Ngồi một lúc, mùi thơm của thức ăn bốc lên nghi ngút, bay thẳng ra ngoài phòng khách chỗ hắn khiến cái bụng chưa có gì ngoài đó sôi lên cồn cào. Một mùi thức ăn thơm lừng thu hút những kẻ háu ăn. Một mùi thơm rất dịu dàng, đầm ấm.
Hắn vội tắt TV rồi chạy vào trong xem nó đang làm gì. Trước mặt hắn là cảnh tưởng nó đang ngồi ăn rất ngon lành với một bàn đầy sơn hào hải vị. Nào là kimbab, sườn xào chua ngọt, salad trộn, đậu hủ Tứ Xuyên và một dĩa cari ngon tuyệt. Hắn nhìn những thứ đó mà không chịu nổi nên ngồi luôn vào bàn cầm chén lên.
Nhưng có vẻ nó không vừa ý vì điều đó nên giật cái chẹn từ tay hắn lại. Hắn nhìn nó, mặt mày đau khổ:
– Sao không cho anh ăn?
– Hừ…đừng mơ! Ngồi đó mà nhìn đi! – Nó trừng mắt.
– Nhưng tại sao? – Hắn không chịu.
– Ai bảo khinh người ta. Khinh thì đừng hòng mà ăn! Anh ngĩ em không làm được những thứ này à? – Nó giận dữ.
– Thôi mà…là anh không biết. Em làm ơn rộng lượng bỏ qua đi. Anh đói sắp chết rồi đây! – Hắn năn nỉ.
– Còn khuya! – Nó gằn mạnh từng chữ.
– Em ơi…
– Ngồi đó nhìn đi. Đã bảo không cho rồi mà! – Nó cộc.
– Nhưng mà em ơi… – Hắn đang định nió thì nó gắt lên:
– Anh mà còn mở miệng thì đừng trách em đá anh ra đường ngồi chơi với khỉ đấy!
– Anh…
– Anh còn nói nữa không? – Nó đặt mạnh đôi đũa xuống bàn.
– … – Hắn không nói nữa, tủi thân lắc đầu buồn bã.
Thế là nó cứ ung dung ngồi thưởng thức một cách ngon lành trong khi hắn phải ngồi nhìn bằng một ánh mắt thèm thuồng. Thật sự hắn đang rất đói, đói mà bụng đánh trống nãy giờ. Thế mà nó lại chẳng thèm để tâm đến, còn nhẫn tâm ăn rất chi là từ tồn trước mặt hắn, như kiểu muốn trêu tức.
Nó chén sạch thức ăn trong dĩa, tô, chén chẳng còn một chút gì làm hắn thờ dài. Vậy là nó quyết định cho… hắn nhịn đói thật rồi! Rõ là cái miệng hại cái thân mà. Hắn quyết định từ nay sẽ không buột miệng nói mấy câu vớ vẩn kiểu như khinh thường nó như thế nữa, kẻo lại rước hoạ vào thân.
Nó đặt chén đũa xuống bàn rồi bước ra khỏi phòng bếp, ra thẳng phòng khách rồi cầm đôi giầy cao gót mang ra cửa, mang vào chân chuẩn bị đi. Nó quay lại nhìn hắn đang lủi thủi theo sau, mặt mày buồn rười rượi:
– Đói không? – Nó nhếch mép.
– Hừ… – Hắn thở hắt ra. Rõ ràng là nó biết, sao còn cố tình hỏi xoáy hắn như thế nữa? Hắn biết lỗi rồi…
– Cho chừa cái tội ăn nói vô duyên. Bạ đâu nói đó… – Nó liếc.
– Anh xin lỗi. – Hắn nói rồi thở dài.
– Lần này cho anh chừa!
– … – Hắn ngậm ngùi quay vào trong.
– Này…đi đâu đấy? – Nó gọi, hỏi.
– Không có gì!- Cái mặt buồn thỉu buồn thiu.
– Haizz…chán anh thật! Đói thì xuống bếp lấy thức ăn mà ăn. Cơm còn trong nồi ấy, kimbab thì trong dĩa đặt trong tủ, sườn xào thì vẫn còn một phần trong chảo. Cả cari và đậu hũ Tứ Xuyên vẫn còn phần trong nồi. Anh tưởng em ác đến mức để anh nhịn đói sao? – Nó lắc đầu chán nản.
– Em… – Hắn nhìn nó, mắt mở to.
– Lần này cho anh bỏ cái tật. Ăn xong nhớ rửa chén luôn hộ em. Hôm nay đi làm về em không rảnh để rửa đâu. Anh mà không rửa cho đàng hoàng sạch sẽ thì đừng có mơ lần sau được ăn cơm. – Nó đe doạ.
– Anh biết em thương anh mà! – Hắn cười tươi rói, nhào tới hôn cái “chụt” vào môi nó.
– Anh…! – Nó trợn mắt nhìn cái tên mặt phởn trước mặt.
– Hi…em đi vui vẻ! Anh vào ăn sáng đây! – Hắn ba chân bốn cẳng vọt vào nhà. Ở lại không khéo ăn giày của nó thì khổ thân.
Nó không nói gì nữa mà cầm chìa khoá con mui trần màu trắng đi thẳng ra ngoài cửa, miệng hơi cười. Bắt đầu một công việc mới nào!
Chạy xe xuống hầm, nó đã tới được nói cần đến – toà nhà chi nhánh KWT ở Việt Nam. Đây là một toà nhà 20 tầng được xây ở trung tâm thành phố hoa lệ này để tiện cho công việc ở đây.
Nó lấy điện thoại ra gọi cho Vy nhưng không có tín hiệu nghe máy. Gọi đi gọi lại ba, bốn cuộc mà vẫn chẳng có ai trả lời nên nó gọi cho Hải Anh.
“Tút…tút…”
“Alo…” – Cô nàng nghe máy.
“Sao tao gọi chị Vy… không được?” – Nó hỏi.
“Chị ấy đang ở trong phòng họp hội đồng quản trị rồi nên chắc không nghe máy được. Hẹn 2g mà bây giờ là 2g30 rồi đấy con quỷ! Chậm chạp.” – Hải Anh nhăn mặt.
“Tao biết rồi. Còn con Thanh?”
“Đi nhận chức trưởng phòng kế hoạch cách đây cả tiếng rồi chị hai. Còn mỗi chị lề mề giờ mới đến”
“Thì muộn có 30phút, mày làm gì ghê thế?”
“Chán mày!” – Hải Anh bóp trán.
“Có nhanh xuống rước tao lên phòng không?” – Nó khoanh tay.
“Đây không rảnh nhá! Tự lên lầu 12. Bác Jim đang chờ mày ở đó đấy. Bác ấy sẽ giới thiệu mày với mọi người. Bye, tao còn làm việc.” – Hải Anh nói một mạch rồi gác máy luôn chẳng để nó kịp ú ớ.
– Cái con này? – Nó trừng mắt nhìn vào màn hình điện thoại đã tắt mà muốn đạp cho một phát. Giỡn mặt nó sao?
Nó hậm hực bước về phía thang máy dành cho nhân viên. Đúng lúc đó thì thang máy đang từ từ đóng lại. Nó hốt hoảng chạy lại, vừa chạy vừa kêu:
– Chờ tôi với!
Người trong thang máy tốt bụng nhấn nút chờ nó. Nó vắt giò lên cổ chạy thục màng vào trong thang máy may mà kịp. Cố gắng điều chỉnh nhịp thở, nó quay sang người “tốt bụng” đã giúp đỡ nó ban nãy, cười:
– Cảm ơn anh. Không có anh chắc tôi… phải chờ chuyến sau mất!
– Ơ…Không…không có gì. – Tên con trai trước mặt nhìn nó ngây đơ, khó khăn đáp.
Anh chàng nhìn nó từ đầu xuống chân, từ chân lên đầu không bỏ sót một kẽ hở. Bởi thế mới bảo là con trai thời nay chỉ biết nhìn mà thôi và ánh nhìn đó khiến nó không thoải mái cho lắm.
– E hèm… – Nó hắng giọng.
Anh chàng bừng tỉnh và dường như đã nhận thấy được cái hành động không được nhã nhặn của mình.
– Xin lỗi. – Anh chàng cúi đầu.
– Không có gì. Chào anh, tôi đi trước. – Nó lắc đầu rồi vẫy tay chào khi thang máy dừng ở tầng 12.
– À…ờ…tạm biệt. – Anh chàng vụng về vẫy tay nhưng nó đã đi mất dạng.
Khi cửa thang máy vừa đóng lại, tên con trái đó mới bình tĩnh lại được. Một nụ cười đắc thắng nở trên môi:
– Tầng 12 sao? Phòng kế toán à? Em nhất định sẽ đổ trước tôi. (Mắc ói à!)
…
Nó chạy lại chỗ một người đàn ông trung niên mặc vest bạc nửa mái đầu:
– Bác Jim…xin lỗi. Cháu tới hơi muộn. – Nó rối rít.
– Đại tiểu thư tới rồi ạ? Tôi chờ chút không sao đâu.
– Bác Jim…sao lại gọi cháu là Đại tiểu thư? Bác muốn mọi chuyện lộ tẩy hết sao? Đừng gọi cháu thế nữa, cháu không quen. – Nó khó chịu.
– À…à…vâng… – Ông Jim cúi đầu.
– Bây giờ bác đưa cháu đến nơi làm việc đi. Chắc mọi người ở đó cũng đang rất thắc mắc vì sao lại đổi trưởng phòng nhỉ?
– Vâng. Mọi người ở đó đang rất bất bình vì việc này. Họ cho rằng cô không xứng đáng để dẫn dắt phòng kế toán. Dựa vào một tin đồn nào đó, họ cho rằng cô đã lớn tuổi nên rất khó tính. Chắc họ sợ bị phàn nàn nhiều nên có lẽ không được thoải mái khi nghe tin này. – Ông Jim giải thích rõ.
– Trời…lớn tuổi sao? Ai đồn thông tin này vậy? Cháu con phơi phới chưa đủ 18 mà lại nói cháu già rồi sao? Mặc dù cháu chưa già nhưng cháu còn khó tính hơn cả những người ấy. Tiểu chuẩn làm việc của cháu rất cao nên chỉ những ai có tác phong chuyên nghiệp mới có thể làm việc cùng được. Không biết rồi mọi chuyện sẽ như thế nào đây? – Nó bật cười.
– Vâng…cô đi theo tôi. – Bác Jim gật đầu công nhận. Quả thật để làm nên một công trình vừa ý của vị tiểu thư nhà này thì hơi khó. Tiểu chuẩn về mọi mặt rất cao. Không bao giờ ngại về mặt đầu tư nhưng lại rất chú trọng vào khoảng thu lợi nhuận cũng như xác xuất thành công của một dự án chính là nó.
Bác Jim dẫn nó đến phòng kế toán rồi nói nó đứng ở ngoài, khi nào gọi hãy vào. Nó gật đầu đồng ý.
Jim bước vào phòng kế toán nơi mọi người đang tụm năm tụm bảy bàn tán. Có lẽ vẫn là chủ đề sôi nổi gần đây: người thay chiếc ghế trường phòng.
Khi thấy ông bước vào, tất cả mọi hoạt động đều dừng lại và chú tâm vào Jim. Dường như là đang chờ đợi câu giải thích. Ai mà không biết cơ chứ, Jim là cánh tay đắc lực của chủ tịch tập đoàn KWT.
Jim cất tiếng:
– Chắc mọi người cũng đang rất muốn biết người nào sẽ đến thay hôm nay.
– Hừ…chắc là đúng theo như lời đồn. Đó là một người lớn tuổi sao? – Một người phụ nữ lên tiếng. Nó bên ngoài nghe mà bụm miệng cười.
– Các vị lấy được nhiều thông tin nhỉ? Đây là một người có 2 bằng tiến sĩ của Mĩ và Úc về chuyên môn này nên mong mọi người sẽ giúp đỡ cô ấy.
– Lấy được tới tận 2 bằng tiến sĩ thì chắc là lớn tuổi thật rồi. – Một cô gái kêu ca.
– Có vẻ mọi người thành kiến với tôi quá nhỉ? – Nó chẳng chờ Jim gọi mà bước thẳng vào.
– Cô là ai? – Một người đàn ông hỏi.
– Xin tự giới thiệu. Tôi là Trịnh Hoàng Thiên Nhi , người sẽ thay chức vụ trưởng phòng kế toán. – Nó nở một nụ cười thân thiện.
– Thật là cô gái này? Các người nghĩ chúng tôi là ai mà lại để một con bé vắt mũi chưa sạch thế này hướng dẫn hả? – Một người đàn bà khó tính.
– Phải đấy! Vậy chẳng phải là quá xem thường chúng tôi sao? – Một người đàn ông chen vào.
– Nếu các người cứ tiếp tục như thế thì đừng trách chúng tôi đình công. – Một người khác lại quả quyết.
– Phải đó. – Nhiều người tán đồng.
– Đình công? Một ý nghĩ không tồi. Vậy thì mọi người hãy lập tức thực hiện điều đó đi. Hì…mọi người nghĩ công ty cần mọi người sao? – Nó nói, giọng có chút mỉa mai.
– Cô…!
– Đừng nói nhiều. Nếu mọi người muốn nghỉ thì cứ việc. Tôi không quan tâm. Việc mọi người tự do nghỉ thế nào thì tuỳ mọi người, chỉ có điều là tôi thành thật nhắc nhở rằng: Biết bao nhiêu con người tài năng đang chực chờ có thể nhảy vào vị trí của mọi người. Đừng tưởng mình là giỏi, KWT không bao giờ thiếu nguồn nhân lực. Người nào bỏ thì sẽ có người khác nhảy vào. Đó là luật lệ từ trước đến giờ rồi. – Nó hơi cười.
– Cô đừng lên mặt dạy đời bọn này. Cô đi làm được bao nhiêu năm, có bao nhiêu kinh nghiệm mà bày đặt nói này nọ? – Một cô gái cáu kỉnh.
– Thế cô đi làm được bao lâu? – Nó hỏi ngược.
– 5 năm. – Cô gái thẳng thắn trả lời.
– Vậy à? Thế cô có kinh nghiệm gì rồi? – Nó lại tiếp tục.
– Ít nhất tôi cũng làm việc ở đây lâu hơn cô.
– Chậc…kinh nghiệm tôi cũng chẳng nhiều. Chỉ từng giúp cho chủ tịch Vương Hải một thời gian, giúp D.E.A.T.H vài tháng, đang làm cho KK và cũng đang giúp cho chủ tịch KWT. Thế nào? – Nó tự tin nhìn.
– Cô…nói thật? Cô bao nhiêu tuổi rồi? – Người đàn ông nhìn nó, hỏi.
– Mọi người không cần biết đâu và tốt nhất là cũng đừng nên biết. Tôi chỉ có thể nói rằng: Tôi đang ở tuổi vị thành niên. – Nó nhếch môi.
– Làm sao được? Dưới 18 tuổi thì làm sao được vào công ty làm cơ chứ? Vả lại mới từng ấy thì làm sao có được 2 bằng tiến sĩ? – Người phụ nữ tỏ vẻ không tin.
– Tuỳ mọi người thôi. Tôi đã bảo là không nên biết mà. Thế nhé! Chúng ta đã tốn quá nhiều thời gian rồi. Bây giờ thì quay trở lại làm việc nào. Ai đó vui lòng đem toàn bộ sổ sách 6 tháng đầu năm vừa qua vào phòng hộ tôi. – Nó mỉm cười rồi bước vào phòng làm việc riêng của mình.
Mọi người nhìn nó bằng một ánh mắt chán ghét. Một con ranh vắt mũi chưa sạch mà cứ thích lên giọng dạy đời người khác. Để xem, nó làm việc như thế nào mà được tiến cử vào thay thế vị trưởng phòng kế toán trước đây. Không phải là đi vòng cửa sau đấy chứ? (Chị ấy mà biết mấy bác nói thế thì chuẩn bị quan tài đi!)
“Cộc…cộc…”
– Mời vào! – Nó lên tiếng, mắt vẫn cứ đăm đăm nhìn vào màn hình laptop trước mặt.
Những con số và những đường kẻ xanh đỏ không theo một hình dạng nào dày đặc màn hình. Nó đang theo dõi giá cổ phiếu của KK hôm nay. Vì vụ làm ăn vừa qua của KK khiến nó mất ăn mất ngủ đã thành công nên giá cổ phiếu đang tăng đáng kể.
Cô gái vừa cãi nhau với nó ban nãy ôm một chồng hồ sơ dày cộm đến đặt lên trên bàn nó, có vẻ là rất nặng.
Nó gập laptop lại, đẩy qua một bên, mỉm cười nhìn cô gái:
– Cảm ơn. Chị tên gì?
– Hử? Mai Thư. – Cô khẽ cau mày rồi cũng trả lời.
– Tên đẹp đấy. Cảm ơn vì đã đem vào giúp tôi.
– Không có gì. Cũng bình thường thôi. – Thư nhún vai.
– À…mà tháng vừa rồi công ty bị hụt tận 300 tỷ. Lý do là gì? – Nó để hai tay lên bàn.
– Tôi không biết. Khoản thu chi đều được ghi rất chi tiết trong đây. Nhưng không hiểu sao đến cuối tháng khi kiểm kê lại thì phát hiện điều đó. – Mai Thư lắc đầu.
– Chi tiết? Những bản báo cáo thu chi thế này mà được gọi là chi tiết sao? Những con số này chỉ là dự trù chứ không hoàn toàn đúng. Vẫn ghi dư dả để tránh tình trạng thiếu dần trở nên một khoản tiền lớn đấy. – Nó liếc sơ tập hồ sơ đầu tiên rồi tức giận dằn mạnh xuống bàn.
– Nhưng nếu ghi sát giá quá thì nếu xảy ra sự cố gì cũng rất khó để sửa chữa. Thêm vào đó nếu thiếu bên này thì làm sao có thể lấy cái khác bù vào? Chính vì thế ghi dư một chút vẫn sẽ dễ hơn. – Mai Thư trình bày.
– Nếu đó là cách làm việc của những người không chuyên nghiệp thì tôi cũng có thể bỏ qua. Nhưng một khi đã làm ở KWT thì phải thật xứng đáng. Sửa chữa lại báo cáo khó sao? Không phải là khó mà là lười không chịu làm mới đúng. Nếu chịu bỏ chút ít thời gian ra thì mọi chuyện nhanh chóng thôi. Còn thiếu à? Tôi có bảo phải lấy cái dư bù cái thiếu sao? Thiếu thì cứ trích thêm một khoản bù vào, có gì không được? Là tại mấy người không làm mà thôi. Đừng có đổ thừa tại khó khăn hay không thể gì cả. Lúc trước, các người làm việc thế nào tôi chẳng cần biết. Tôi chỉ biết rằng bây giờ tôi là trưởng phòng, mong mọi người tôn trọng cách làm việc mới này. Chi tiết nhất có thể! Đừng bao giờ để tôi thấy một bản báo cáo dư dả như vậy nữa, sát giá vào! – Nó giận dữ.
– Cô có cần phải yêu cầu một bản báo cáo như thế không? Thật sự rất khó để chi vừa đủ tiền cho một dự án. – Mai Thư nhìn nó.
– Cần chứ. Tiêu chuẩn làm việc của tôi rất cao, những báo cáo phải gần như hoàn hảo và chính xác. Nếu cô và mọi người cảm thấy làm được thì ở lại, còn không thì tự động nộp đơn xin thôi việc đi! – Nó nói thẳng như tạt gáo nước lạnh vào mặt Mai Thư
– …Vâng, tôi biết rồi. – Mai Thư nhìn nó, im lặng hồi lâu rồi trả lời.
– Tốt! – Nó gật đầu hài lòng.
– Vậy tôi xin phép ra trước.
– Khoan đã! – Nó xem tiếp vài tập hồ sơ nữa.
– Còn gì ạ? – Mai Thư nhăn mặt có vẻ khó chịu.
– Cho tôi hỏi được chứ? – Nó ngước mặt lên.
– … – Thư khẽ gật đầu.
– Cô nghĩ sao về những người làm nội gián? Bán thông tin của công ty chúng ta cho những công ty khác? – Nó hỏi.
– Dạ? – Mai Thư khá bất ngờ trước câu hỏi.
– Tôi nghĩ là mình không cần nhắc lại câu hỏi. – Nó nhếch môi.
– Ưm… Theo bản thân thì tôi không ưa những người như thế. Đó là những con người không có lòng tự trọng của bản thân. Sao lại phải làm nội gián để moi móc thông tin kia chứ? Nếu có đủ bản lĩnh và tài năng thì hãy tự mình đi theo những dự án quan trọng, như thế chẳng phải vừa khẳng định được tên tuổi của công ty, vừa hạ bệ được đối thủ sao? Sử dụng thủ đoạn không những hạ thấp nhân phẩm của bản thân, vừa muốn cho mọi người biết rằng tôi không có tài nên mới phải dùng thủ đoạn. – Mai Thư chớp chớp mắt nói.
– Tư tưởng của cô cao nhỉ? – Nó khẽ cười.
– Không phải tư tưởng cao mà là đạo đức tốt. – Mai Thư mỉm cười đáp lại.
– Chắc vậy. Nếu thế thì được rồi, tôi nhờ cô giúp một chuyện được chứ? – Nó hài lòng nhìn Mai Thư đầy vẻ chờ mong.
– … – Mai Thư nhìn nó khó hiểu. Bản thân là một trưởng phòng kế toán có mức lương cao cùng với học thức thuộc loại giỏi, nó cần một nhân viên quèn như cô giúp điều gì kia chứ?