Ác Quỷ Có Gương Mặt Thiên Thần

Chương 2727


Đọc truyện Ác Quỷ Có Gương Mặt Thiên Thần – Chương 2727

Cho mìn cảm ơn bợn PhanTh6 nhe! Cảm ơn bợn đã ủng hộ truyện của mìn. Chap này tặng bợn nhé!
P/s: iu bợn♡¡¡
_________________^○^_________________
Hải Anh đứng một mình khoanh tay nhìn ra khung cửa sổ. Bầu trời đang từ từ chuyển thành một màu đen u uất mang theo những điều bí ẩn nhất. Cắn nhẹ môi, bàn tay Hải Anh siết chặt lại, để móng tay đâm vào da thịt đau buốt. Cái dáng vẻ cô đơn, lạnh nhạt như đang cố chịu dựng nỗi một buồn không thể gọi tên nào đó, hoặc là một nỗi buồn mang tên người con trai cô yêu. Yêu anh mười năm, chỉ… có thể là hơn chứ không kém.
Mỗi ngày thức dậy, hình ảnh Thiên là những điều Hải Anh nhớ tới đầu tiên. Mỗi lúc tuyệt vọng, cô đơn, anh cũng là người đầu tiên cô nàng nghĩ tới. Kể cả trước khi đi ngủ, cô cũng nhớ tới anh. Nhiều lúc, đi dạo phố một mình, thấy mấy cặp tình nhân nắm tay nhau đi trong hạnh phúc, Hải Anh bất giác cảm thấy lạc lõng, rồi dừng chân, rồi đưa bàn tay của mình lên ngắm nhìn, tự hỏi:
“Không biết đến bao giờ, anh mới cầm tay em để cùng bước đi?”
Nhưng ngay sau đó lại gạt cái ý nghĩ cô cho là ngu xuẩn ấy đi, tự cười nhạo bản thân:
“Mày mơ mộng và tự đưa mình lên cao quá rồi đấy Thảo Anh, chuyện đó…là không thể!”
Nhiều lúc, đi chọn một món quá cho bạn, thấy một người con trai đang loay hoay giữa đống hoa và quà cho bạn gái, Hải Anh cảm thấy lòng xót xa đến tê dại. Những lúc như thế chỉ còn biết quay mặt bước đi, mặc cho trong lòng có chút ghen tị và cứ liên tục nhói lên. Không hiểu sao…nước mắt lại tự nhiên trào ra?
Bên trong một cái lớp vỏ bọc dễ thương, trong sáng, hồn nhiên là một lớp vỏ bọc tàn nhẫn, máu lạnh, độc ác. Con người thật của Hải Anh là mềm yếu, dễ vỡ và một kí ức chẳng mấy vui vẻ.
– Em đang nhìn gì thế? – Thiên bước tới, phá vỡ bầu không khí yên lặng của Hải Anh.
– … – Hải Anh giật mình, quay lại nhìn nhưng ngay sau đó lại quay đi, không muốn trả lời.
– Chúng ta…nói chuyện chút được chứ?
– Anh muốn nói gì? – Hải Anh cất tiếng.
Giọng nói không hề lạnh lùng nhưng lại khiến người nghe cảm nhận được nỗi buồn của chủ nhân nó.
– Chúng ta cần nói chuyện, anh muốn giải thích. – Thiên vào thẳng vấn đề.
– Giải thích chuyện gì?
– Chuyện Thiên Kim, thật ra… – Thiên đang cố giải thích nhưng Hải Anh lại cắt ngang.
– Anh không cần thiết đâu. Em không để bụng, cũng chẳng quan tâm nên anh không cần phải như thế. Em quên hết rồi… – Hải Anh nói.
Thật sự, cô đã thông suốt hết rồi. Căn bản là cô yêu anh nhưng anh thì không. Anh không yêu cô, anh có quyền yêu người khác, đi với một người con gái khác, tâm sự với một người con gái khác, nói chuyện thân thiết với một người con gái khác…không phải Hải Anh! Vậy thì lấy đâu ra tư cách để buồn, để giận anh vô cớ như vậy chứ. Cô điên thật!

– Sao em tránh mặt anh? – Thiên hỏi.
Đến lúc này, Hải Anh mới phát hiện ra là đã hơn một tuần lễ, Hải Anh không dám nói chuyện với Thiên. Là cô không dám, cô sợ hay cô nghĩ mình không nên và không đủ tư cách?
– Em…không có…
– Vậy sao không chịu nghe anh giải thích? – Thiên cau mày.
– … – Hải Anh không trả lời.
Bản thân cô, cô biết đó là hiểu lầm, biết là anh bận công việc thật nhưng cũng vẫn tránh mặt anh. Vì sao ư? Vì cô hiểu, mình chẳng là gì của Thiên cả. Có thể, Thiên là cả một cuộc sống với cô nhưng còn cô thì chẳng là gì trong cuộc đời của Thiên. Vậy thì sao cứ phải dây dưa để làm khổ nhau? Kết thúc càng nhanh, cả hai sẽ càng mau được giải thoát khỏi câu chuyện tình yêu vớ vẩn đầy nước mắt này.
– Thật sự hôm đó anh bận còn Thiên Kim… – Lại một lần nữa, Hải Anh cắt ngang:
– Em biết, hiểu lầm. Em biết là anh bận giải quyết vụ cổ phiếu của KWT lại trượt dốc. Em cũng biết là khi Thiên Kim tới anh đã đuổi cô ta đi ngay nên anh cũng không cần phải giải thích gì cả.
– Vậy sao…em không chịu nói chuyện với anh? – Thiên bất lực nhìn cô gái trước mặt.
– Em không biết. – Hải Anh ngoảnh mặt đi.
– Sao lại không biết?
– Vì em biết…em không xứng…không phải người con gái anh yêu…cũng chẳng phải là ai trong cuộc đời anh…chỉ đơn giản là…một cô em gái…là bạn của em gái anh thôi… – Hải Anh lẩm bẩm rồi tự cười, cố dằn lòng để không hét to lên.
– Anh yêu em Hải Anh. – Thiên bước đến.
Ôm lấy Hải Anh từ phía sau, thì thầm bên tai cô nàng. (Xem ra, đối vs anh Thiên thì 3 từ này cũng không phải là khó nói nhỉ?)
– … – Hải Anh mở tròn mắt. Cái gì đây?
– Anh thích em lâu rồi. Từ bao giờ nhỉ? Ừm…chắc là có ấn tượng từ lần đầu tiên gặp em. Lúc ấy, anh chỉ thấy em là một đứa trẻ rất thánh thiện, rất hồn nhiên, ngây thơ nhưng không hiểu sao, em lại có thể trở thành bạn của Tiểu Lâm nhà anh – một đứa trẻ nghịch ngợm nhưng cũng rất tàn nhẫn. Do đó, anh cảm thấy hiếu kì về em. Trái với Trúc Thanh, Thanh nó hoàn toàn giống với Tiểu Lâm, còn em thì hoàn toàn trái ngược vì em như là một thiên thần, còn 2 đứa kia là ác quỷ. Tiếp xúc lâu ngày, anh mới hiểu vì sao. Em hoàn toàn không phải thiên thần như những gì người khác nói. Ẩn trong đôi cánh màu trắng của một thiên thần là màu đen của bóng tối và màu đỏ của máu – biểu tượng của ác quỷ. Đó là em. Anh thích em từ cái cách em trân trọng tình bạn giữa cả ba cho đến cái cách em tàn nhẫn với những kẻ đụng vào Tiểu Lâm. Nó cho anh thấy được một tình bạn đẹp giữa những con quỷ, thậm chí còn đẹp hơn tình bạn của thiên thần. Anh thích em vì em là em, vì em là người đã ở bên cạnh anh suốt 10 năm qua. Làm bạn gái anh nhé! – Thiên nói bên tai Hải Anh, vòng tay ngày càng siết chặt.
– Em… – Hải Anh mím môi.
– Sao? Em không muốn? – Thiên giọng buồn buồn.
– Thật chứ? Anh nói thật hay chỉ là…con Lâm bảo anh nói thế để em vui? – Hải Anh ngước mặt lên nhìn Thiên.

– Là thật. Em đừng nghĩ Tiểu Lâm nó như thế. Nếu có thể, nó sẽ cố mang cho em hạnh phúc cả đời chứ không phải là một câu nói mang hạnh phúc thoáng qua. – Thiên cười nhẹ, đặt một nụ hôn lên trán Hải Anh.
– Em… – Hải Anh ngập ngừng.
– Thế nào? Em đồng ý chứ? Làm bạn gái anh chứ? – Thiên kiên nhẫn chờ câu trả lời.
– Dạ. Em vui lắm! Em đã chờ và mong câu nói ấy rất lâu. Rất lầu rồi đấy Thiên. Cảm ơn anh vì đã biến giấc mơ của em thành sự thật. – Cô nàng gật đầu lia lịa, xoay người nhảy lên ôm cổ Thiên.
Giọt nước mắt bỗng chảy dài, giống như giọt nước làm tràn li, làm vỡ oà tất cả những nỗi niềm, những cảm xúc chôn giấu từ tận sâu trong đáy lòng người con gái mỏng manh này.
– Anh cũng cảm ơn em… – Thiên thì thầm bên tai Hải Anh, thật nhỏ, thật nhỏ thôi.
Nó sau khi nói chuyện xong với Thiên thì cũng rời khỏi sảnh lớn, nơi chuẩn bị diễn ra buỗi lễ đính hôn. Dù gì thì vẫn còn rất lâu nữa mới bắt đầu, tội gì đứng chen chúc với nhau cho mệt. Nó len người ra cái ban công lớn, có thể thu toàn bộ London vào trong tầm mắt. Đặt hai bàn tay lên lan can, nó nhắm mắt và hít thở không khí trong lành, gương mặt thánh thiện, yên bình như một thiên sứ… thật sự.
– Cô đang làm gì ngoài này thế? – Một giọng nói vang lên làm cắt dứt dòng cảm xúc đang dâng trào của nó. Nó rủa thầm:
“Cái tên chết tiệt! Chết bầm! Dám cắt ngang dòng cảm xúc đang dạt dào của bà.”
– Thế anh ra đây làm gì? – Nó cau có.
– Thấy cô ngoài này thì ra hỏi thăm thôi. – Hắn nhún vai, khẽ cười.
– Cần sao? Đi mà đem cái diễm phúc ấy cho người khác đi. – Nó nhếch môi, khinh khỉnh.
– Tất nhiên, vì tôi không định sẽ đem nó cho cô. – Hắn đáp.
– … – Nó cau mày, không nói gì nữa.
Trong lòng thầm nhủ cứ xem hắn ta như không khí. (Chắc không?!?) Cả hai cứ như thế, mỗi người một suy nghĩ, một tâm trạng khác nhau nhưng đều nhìn xuống nhứng ánh đèn nhập nhoè của cái thành phố London tấp nập, nhộn nhịp này.
– Ba năm qua cô sống thế nào? – Hắn lên tiếng phá tan bầu không khí im lặng lúc này, không hiểu tại sao bản thân lại hỏi vậy.
– Sao anh lại hỏi thế? – Nó khó hiểu.
– Chỉ là…muốn biết cuộc sống mới của cô thế nào thôi. – Hẳn chậm rãi trả lời.

– Cũng tốt…nhưng vẫn cảm thấy rất thiếu. Cái cảm giác như mình đã bỏ quên rất nhiều thứ quan trong của bản thân. – Nó cũng trả lời.
– Thứ cô cảm thấy thiếu là kí ức trong 13 năm trước đó? – Hắn lại hỏi.
– Anh biết tôi bị mất trí nhớ? – Nó quay sang nhìn hắn.
– Tôi chơi với Thiên và Nam từ lúc mới tập đi tập nói cơ. – Hắn ung dung.
– Ra vậy. Không…kí ức trong 13 năm trước đó, tôi không hề luyến tiếc. Nếu ông trời không muốn tôi nhớ, tức là những chuyện đó là những chuyện không vui hoặc chẳng có gì đặc biệt để cần phải nhớ cả. Thứ tôi cần phải quan tâm là hiện tại và tương lai. Qúa khứ như thế nào, tôi có nhớ lại cũng chẳng thể thay đổi hay làm khác được. Vậy thì tôi cũng chẳng muốn cố nhớ làm gì. Chỉ có điều…thứ tôi cảm thấy mình đã mất là một cái gì đó rất đặc biệt. Dường như là một cảm xúc mà tôi đã mang trong mình rất lâu. – Nó tâm sự.
– Vậy sao?
– Ừ…Thứ tôi luyến tiếc chính là thứ tôi cảm thấy thiếu đó.
– … – Hắn không trả lời.
Mọi thứ lại chìm vào im lặng. Hắn thấy mình có lỗi với nó. Không phải ít mà là nhiều. Hắn nợ nó một lời xin lỗi, nợ nó những gì nó đã làm cho hắn trong suốt 13 năm đó, nợ nó những lời nói quan tâm, nợ nó những cử chỉ ân cần…nhiều lắm nhưng trên hết vẫn là nợ nó một…tình yêu. Trong lúc hắn đang trầm mặc, suy nghĩ thì nó cất tiếng:
– Tôi hỏi anh một câu được chứ?
– Hả? – Hắn giật mình, cau mày nhìn nó.
– Trong 13 năm đó, anh đã từng xuất hiện? Tôi cảm thấy anh rất quen nhưng mỗi khi muốn nhớ lại thì lại rất đau đầu.
– Cô nghĩ như thế à?
– Phải. Và hình như cái cảm giác thiếu thiếu của tôi hình như cũng liên quan tới anh. – Nó chống cằm, nhìn ra xa rồi khẽ thở dài.
– Sao cô lại cho rằng điều mình nghĩ là đúng. – Hắn nhìn nó.
– Ừm…cách đây 2 tháng, lúc còn ở Nhật, một lần tình cờ lục lọi lại vài thứ trong phòng, tôi thấy có 1 cái thùng giấy rất to nên mới mở ra xem. Trong đó có rất nhiều cuốn album nhưng hầu hết đều chứa hình của một cậu bé cùng với vài thứ khác. Chính lúc đó, tôi đã thấy cái tên của anh. – Nó đảo mắt một vòng, suy tư một lúc rồi nói.
– Vậy là cô cho rằng tôi có liên quan đến quá khứ của cô? – Hắn cười buồn.
– Có lẽ… – Nó nhún vai.
– Tùy cô nghĩ. – Hắn quay người, tính bước lại vào trong nhưng ngay lặp tức nó lại nói:
– Tôi có thể đề nghị anh một việc được chứ? – Nó nghiêng đầu hỏi.
– Lại có chuyện gì nữa sao? – Hắn nhìn nó, có hơi bực dọc.
– Ừm…làm người yêu tôi được không? – Nó yêu cầu.

– Sao? – Hắn giật mình.
– Anh đồng ý chứ?
– Hả? – Hắn đần mặt.
– Anh bị điếc không nghe à? – Nó cáu.
– Cô vừa nói cái quỷ gì thế? Cô nói thật? – Hắn nhìn nó như nhìn thấy sinh vật lạ.
– Ừ, thật. Đồng ý nhé! – Nó gật đầu.
Hắn im lặng nhìn nó. Sao đột nhiên nó lại yêu cầu một việc như thế? Hắn thật sự không hiểu nổi nó đang suy nghĩ cái gì trong đầu. Bấy lâu nay nó có bao giờ để tâm tới sự có mặt của hắn đâu, tự dưng hôm nay lại đột ngột đòi làm người yêu của nhau. Có chút gì đó rất kì quặc.
– Sao cô muốn thế? – Hắn nhìn nó như soi mói.
– Anh không cần biết mà cũng chẳng có gì để biết. Tôi thích. – Nó nhún vai như một điều hiển nhiên.
Hắn rối, thật sự không biết phải làm sao. Hay là đồng ý nhỉ? Nhưng những lời của Ropez lại hiện lên làm hắn phải suy nghĩ lại. Đến với nó, lỡ như hắn lại làm cho nó đau khổ như trong quá khứ thì sao?
Hắn đã gây ra vết thương lòng đầu tiên cho một cô bé 13 tuổi là nó, vết thương đó có thể vẫn chưa sao nhưng nếu hắn lại làm tổn thương nó một lần nữa, chắc chắn vết thương sau sẽ khó mà lành được. Thậm thí là không thể! Bởi tuổi 16 sâu sắc và dễ quỵ ngã hơn là 13.
Lúc 13, bản thân vẫn còn mơ mộng và ngây thơ lắm còn 16 thì đã dần trưởng thành và có lối suy nghĩ riêng. Do đó cái gì cũng sẽ dễ vướn hơn 13. Không những thế, nó là một cô bé khác với những cô bạn cùng trang lứa khác. Nó dấn thân vào đời sớm, nó tham gia thương trường sớm và tay thấm đậm mùi máu tanh sớm nên sẽ còn dễ bị tổn thương hơn. Hắn không biết phải quyết định thế nào. Có hoặc không?
Nhưng hắn còn nợ nó, một tình cảm trên mức tình bạn, trên mức anh em suốt 13 năm. Hắn không thể rũ bỏ nhanh vậy được. Chưa kể trong khoảng thời gian đó hắn cũng đã từng rung động trước nó.
– Tuỳ cô. – Hắn nói.
Coi như cứ trả một món nợ cho nó trước rồi tính tiếp.
– Tốt. Chuyện này chỉ có tôi và anh biết, tuyệt đối không nói cho người khác nghe. – Nó gật đầu hài lòng.
– Tại sao?
– Tôi không thích.
– … – Hắn không nói gì nữa, quay lưng bước vào sảnh, nơi tổ chức buỗi lễ.
Nó nhìn theo dáng hắn đi. Có chút gì đó cô độc, ngông cuồng và ngang tàn của tuổi trẻ. Đến lúc này, nó phải công nhận hắn đẹp thật, từ dáng đi đến khuôn mặt. Thảo nào gái nó theo nhiều thế.
“Yêu anh, Vũ Gia Phong”
Dòng chữ đó lại thoáng qua đầu nó. Nó nhìn thấy dòng chữ này phía sau một tấm hình chụp của hắn đặt trong cái thùng giấy. Chính vì thế nó mới đề nghị hắn làm người yêu. Có thể trong quá khứ, nó đã từng thích hắn và cái cảm giác quan trọng nó đánh mất chính là tình yêu đối với con người này. Nó muốn tìm lại cảm giác đó, tìm lại để bản thân không còn cảm thấy thiếu bất cứ điều gì. Nhưng mà…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.