Ác Nhân Thành Đôi

Chương 43: Bệnh của liễu tam


Đọc truyện Ác Nhân Thành Đôi – Chương 43: Bệnh của liễu tam

“Ngươi cứ hỏi, đứng quá khách sáo.” Liễu tam thấy thái độ nàng nghiêm
túc như vậy, không tự giác cũng thấy quan tâm, tuy rằng không dám ôm kỳ
vọng nhiều, nhưng như vậy thật có thể khiến cho bản thân khoẻ mạnh hơn,
nàng không thể bỏ qua, nàng đâu nguyện ý mang một thân thể càng ngày
càng suy yếu, càng ngày càng dày vò mà sống qua ngày.

Mệt người khác, cũng mệt mỏi chính mình.

Trang Thư Tình lấy lại bình tĩnh, rất nhanh dò hỏi, “cuộc sống thường ngày củaTam tiểu thư có tốt không?”

”Chưa bao giờ tốt.”

”thân thể mệt mỏi, tứ chi vô lực, thường ngày ăn không được,có đúng không có?”

”Đúng.”

”Cảm thấy rất đau đầu đúng không?”

Liễu tam nghe đến đó, thần thái ban đầu một mực không để tâm rốt cục
trong mắt cũng nổi lên gợn sóng,“Không dối gạt ngươi, tật đau đầu này đã có nhiều năm, có khi ta đau đến nỗi các nàng phải trói ta lại, bằng
không ta sẽ nhịn không được tự làm mình bị thương, những thứ khác ta đều có thể nhẫn, nhưng này cái, nhẫn không được.”

Trang Thư Tình gật đầu tỏ vẻ sáng tỏ, “Thỉnh tam tiểu thư há mồm cho ta xem đầu lưỡi.”

Liễu tam theo lời.

Trang Thư Tình nhìn nhìn, nhướng người về phía trước dùng ngón tay cái
và ngón trỏ kéomôi dưới của Liễu Tam ra, lại đẩymôi trên lên nhìn đầu
lưỡi.

” lợi Tam tiểu thư có chảy máu ra không?”

Lúc này Thanh Thanh đã tới, đợi khi tới gần lại bị tiểu thư nhà mình vẫy tay ngăn lại.

”Từng có, trước kia còn tốt, ngẫunhiên có một hai lần thôi, giờ lại bị
thường xuyên.” Liễu tam gắt gao nhìn chằm chằm nàng, “Lúc ta còn nhỏ đại phu từng nói ta khó sống được, có thể sống đến bây giờ đã là kì tích,
xem qua vô số đại phu, thay đổi nhiều phương thuốc, bệnh trạng cũng
không có sự chuyển biến tốt, bị bệnh lâu ngày cũng coi như nửa đại phu,
ta không dám nói mình biết xem bệnh, nhưng tình huống của bản thânthì vô cùng rõ ràng. Ta sống không được bao lâu, nếu ngươi không nắm chắc thì
cũngđừng cho ta hi vọng, hi vọng rồi lại thất vọng lâu dần sẽ khiến cho
con người trở nên tuyệt vọng. Ta không muốn chết, lúc trước còn không
chịu thừa nhận việc này, nhưng giờ…”

Trang Thư Tình phảng phất như không có nghe thấy, “Trước giờ sắc môi tam tiểu thư như thế nào?”

Liễu tam trầm mặc một hồi lâu rồimới trả lời, “Không có chút máu.”


”Còn có một vấn đề cuối cùng, Liễu gia và bên ngoại của Liễu tam tiểu thưtừng có người trẻ tuổi mà đã qua đời chưa?”

”Người trẻ tuổi là chỉ…”

”Trẻ nhỉ đến người lớn tầm hai mươi tuổi trở xuống.”

Liễu tam đột nhiên cảm thấy có chút lạnh, khẩn trương đem áo choàng bao chặt chính mình. Cố gắngkhiến bản thânbình tĩnh, “Có.”

”Tam tiểu thư có biết người thân đã qua đời kia khi chết là bộ dáng thế nào không?”

Liễu tam không nói chuyện nữa.

Trang Thư Tình hoàn toàn đã quên hiện tại chính mình không phải ở bệnh
viện mà nàng quen thuộc. Chính mình cũng không phải đại phu, đối mặt với bệnh nhân không chịu phối hợp, liền theo bản năng dùng giọng nhẹ nhàng
gợi ý, “Cái này rất trọng yếu. Phải biết rõ ràng điều này tamới có thể
tìm ra trứng bệnh, tin tưởng ta, ta sẽ không nói tới chuyện không liên
quan tới bệnh tình của tiểu thư.”

Liễu tam nâng chém trà lên, tràcó chút lạnh khiến cho nàng thêm bình tĩnh, quay đầu phân phó nha hoàn: “Đổi một chén trà khác.”

Thanh Thanh bước lên phía trước một lần nữa châm trà cho hai người, lại
nhanh chóng liếc mắt qua Trang Thư Tình một chút rồi lui về phía sau
đứng đúng vị trí của mình.

Đem tay chén trà nóng nắm trong tay, lo lắng xuyên thấu qua lòng bàn tay truyền vào trong lòng, một lời cũng không khó nói ra miệng như vậy, “
đứa nhỏ của nhất phòng Tứ thúc nuôi đến một tuổi thì chết. Lúc đó vội
vàng hạ táng, cho nên lúc chết như thế nào ta cũng không biết, nhưng ta
đã từng nhìn thấy đệ đệ ta khi qua đời.”

Uống ngụm trà. ánh mắt Liễu tam không có tiêu cự dừng ở một chỗ, tiếp
tục nói: “Đệ đệ mới chỉ có bảy tháng, thân mình nho nhỏ còn nằm trong tã lót, nhưng đầu lại đặc biệt lớn, cái trán lồi ra bên ngoài, mũi lại coi lại. Như là hoàn toàn không có mũi…”

Liễu tam nhắm mắt lại, hình ành ấy khiến nàng cóquãng thời gian dài luôn mơ thấy ác mộng. Hiện tại nhớ lại, như lúc trước khiến nàng cảm thấy
không thoải mái.

Trước kia cũng không nghĩ đến chuyện, bây giờ nghĩ lại, nhà đại bá vội
vàng chôn đứa nhỏ có phải hay không cũng khủng bố như vậy, cho nên động
tác bọn họ mới có thể nhanh chóng như vậy…

Có phải hay không chính mình một ngày kia cũng sẽ trở nên như thế?

Chỉ cần nghĩ đến có khả năng này, Liễu tam liền rùng mình một cái, nếu thực sự có một ngày kia…

Mở mắt ra, Liễu tam nhìn về phía Trang Thư Tình, “Bệnh của ta có liên quan với bọn họ?”


”So sánh với những người kia,tiểu thư đã may mắn hơn rất nhiều.” trong
lòng Trang Thư Tình đã có cân nhắc, nhưng mà không có xác định trăm phần trăm, nhưng phần không xác định này, nàng cũng không có nơi để tìm đáp
án, ca bệnh như vậy ởđây căn bản không có y bạ nào có thể nghiên cứu.

Liễu tam vừa nghe trong lòng nhất thời nhảy lên dồn dập, “Ngươi có biết đây là bệnh gì không?”

”Những đại phu từng bắt mạch cho tiểu thư có nói qua là bệnh gì không?”

”Nhiều ý kiến kết luận là thiếu máu.”

”Nói thiếu máu cũng không sai, có điều không phải thiếu máu bình thường, thiếu máu chỉ cần trị liệu thích đáng cũng không nguy hại đến mạng
người, bệnh của tiểu thư tuy là thiếu máu nhưng lại ảnh hưởng đến tính
mạng.” Trang Thư Tình lại hào một lần mạch, trong lòng cũng có tính
toán.

Có một loại bệnh gọi là thiếu máu địa trung hải (*), ở khu Hoa Nam cũng
không hiếm thấy, biện pháp trị liệu cũng không phải uống thuốc, bắt mạch là được, nàng đã từng phẫu thuật cho một người bị mắc bệnh này, tuy
rằng không có khoẻ mạnh như người bình thường, nhưng sẽ không nguy hiểm
đến tính mạng.

(*) thiều máu địa trung hải, hay còn gọi là thiều máu di truyền thalassaemia (Nguồn tìm hiểu thêm: http://tudu.com.vn/vn/y-hoc-thuong-…o-sinh/benh-thieu-mau-di-truyen-thalassaemia/)

bệnh trạng Liễu tam tiểu thư xem như đến giai đoạn giữa, chỉ cần làm
phẫu thuật là có thể giải quyết nguy cơ, nhưng mà… Đối phương sẽ không tin nàng, mà nàng, hiện tại cũng không có bất kỳ điều kiện nào đểtiến
hành một ca phẫu thuật như vậy.

”Thư Tình… ta có thể cứu hay không?”

Trang Thư Tình cười khổ, “Ta biết phải cứu như thế nào, nhưng không có dược liệu, mà có cũng không làm được.”

Có được đáp án như vậy Liễu tam không hài lòng, “Như vậy là có thể cứu phải không? Nhưng mà thiếu cái gì?”

”Tam tiểu thư, không phải là ta không muốn cứu, cái khó là bản thân ta
chỉ có thể tự mình chuẩn bị, ai cũng không giúp được ta.” Thấy sự vui
sướng trên mặt Liễu tam tản đi một chút, Trang Thư Tình cảm thấy không
đành lòng, nên cho nàng ấy một đường hi vọng, “Trước khi ta chuẩn bị tốt những thứ này, tam tiểu thư phải điều dưỡng thân thể cho tốt, không
được ăn kiêng, dùít hay nhiều cũng phải ăn một chút, có thể chuẩn bị
giấy bút cho cho ta không?”

”Không phải dỗ ta?”

”Tam tiểu thư còn nhớ rõ lời ta từng nói qua không? Ta từng kết bạn với

một dị nhân, theo hắn học được một chút y thuật khác với ở đại chu, tuy
rằng chỉ là căn bản, nhưng thời khắc mấu chốt cũng có thể dùng một chút, hi vọng sau khi ta chuẩn bị tốt mọi thứ, tam tiểu thư phải có dũng khí
để cho ta chữa trị.”

Liễu tam thành khẩn nhìn chằm chằm ánh mắt nàng một hồi lâu, không nhìn
thấy ý tứ trốn tránh gì mới vừa lòng gật đầu, “Nếu không thử thì sinh
mệnh cũng phải mất đi, ta có gì không dám? Chỉ là ngươi phải nhanh chút, ta sợ là chống đỡ không được bao lâu.”

Viết xuống gì đó trên vài trang giấy. Trang Thư Tình được Thanh Thanh đưa ra liễu phủ.

Liễu tứ tiểu thư đã sớm phái nhân thủ sẵn ngoài cửa, nhìn thầy nàng đi
ra vội đi theo, giờ này trong đầu Trang Thư Tình đang rất loạn. Sao còn
có thể chú ý tới những việc khác.

Nếu Cao đại phu ở Hội Nguyên Phủ thì tốt rồi, vậy thì nàng có thể đến cửa hỏi đại phu loại thuốc tê nào có dược tính mạnh nhất.

Giải phẫu cần có dụng cụ, còn phảiđặt làm theo yêu cầu, mặc dù không thể giống toàn bộ, nhưng không phải là không thể làm ra được, chỉ là vấn đề thuốc tê, thì chuyện gì nàng cũng không thể làm, loại đau đớn này. Đừng nói là nữ nhân, ngay cả là nam nhân cũng nhịn không được.

Đứng trước hiệu thuốc, Trang Thư Tình dừng bước lại do dự một chút vẫn bước đi vào.

Cùng Kha lão trung y nửa truyền thừa nửa chỉ dẫn, hai người từng thảo
luận qua cổ đại bao gồm bao nhiêu loại thuốc tê và cách thức phối thuốc, vốn đang tính toán thí nghiệm một phen. Không nghĩ tới không bao lâu
sau nàng liền xảy ra chuyện, tuy phương pháp phối thốc này nàng không
nhớ kỹ, nhưng không có nghĩa là không thể phối thử.

Theo như cách phối giữa các loại dươc tương ứng, Trang Thư Tình đưa
nhiều bạc sai tiểu nhị ra khỏi thành mua thêm được, đợi khi nàng ra khỏi hiệu thuốc thì đã đến giờ Mùi.

Trương Tú Nhi lúc này không ở nhà, nàng liền đếncửa hàng thêu, ban ngày
nàng đều qua bên kia, có Dệt nương và những chị em ở chung, còn có rất
nhiều nữ nhân cùng nhau phụng bồi nói chuyện. So với chính mình một
người ở nhà ngây ngốc còn tốt hơn nhiều.

Niệm Niệm khi cửa hàng mở trong nháy mắt đó liền nhảy tới, vững vàng đáp xuống đầu vai Trang Thư Tình rống không ngừng.

”Được rồi được rồi, ta bình thường đi nơi nào mà không mang theo ngươi.
Nhưng hôm nay đi Liễu gia, chính là người đi xe ngựa lúc trước bi ngươi
xông ra doạ, nếu như bị bắt thìta không cứu được ngươi nữa.” Đem thuốc
bột đặt ở một bên, Trang Thư Tình đem tiểu gia hỏa này đặt xuống dưới,“Hôm nay cho ngươi ăn thêm cơm được không?”

Niệm Niệm hừ hừ hai tiếng chính là đồng ý, Trang Thư Tình vốn là thích
tiểu động vật, bộ dáng hờn dỗi này của nó càng chọc nàng cảm thấy ngứa
tay ngứa chân. Cho đến khi bắt nó lạixoa cho bộ long trên người nó rốt
tinh rối mù cả lên mới dừng tay lại.

Bởi vì biết mình có khả năng này, hiện tại nàng đều tận lực tránh gặp
động vật. Cũng may khi ra ngoài nàng dùng xe ngựa, cũng không cần lo
lắng sẽ trở thành bạn thân của chúng.

Nàng hiện tại, thật sự là không có điều kiện này.

ăn Qua loa chút gì đó, Trang Thư Tình trở về phòng trải giấy mài mực bắt đầu vẽ


Nhưng lần này không phải vẽ hoa văn mà là công cụ nàng cần.

Mỗi một dạng đều tận lực vẽ cho thật tinh tế, chi tiết nhỏ cũng không tha, còn ghi chút thích viết ở bên cạnh.

Vẽ xong những dụng cụ phẫu thuật, do dự một chút lại vẽ một bộ dụng cụ
dành cho thú y, nghĩ nhưng thứ này cũng vẫn nên chuẩn bị luôn.

”Tỷ tỷ, đệđã về.”

Trang Thư Tình mang tất cả những bức tranh đã vẽ sắp xếp xong mới bước
ra ngoài đón, “Hôm nay trở về hình như sớm hơn so với mọi ngày?”

”Cũng không có sớm bao nhiêu, là giờ Dậu đến nhanh, tỷ tỷ đang vội?” Sờ sờ đầu Niệm Niệm, Trang Thư Hàn hỏi.

Trang Thư Tình vỗ cái trán, vẽ mấy công cụ này liền tốn của nàng nguyên một buổi chiều, thật đúng là…

Lôi kéo đệ đệ vào nhà, lại ấn hắn ngồi xuống, thần thần bí bí nói: “Nhắm mắt lại, tỷ tỷ tặng lễ vật cho đệ.”

Trang Thư Hàn tò mò nhỉn trái nhìn phải, cũng không nhìn ra có cái lễ vật gì, ngoan ngoãn nghe lời nhắm mắt lại.

”Vươn tay.”

Nghe lời vươn tay ra, rất nhanh trên tay có chút nặng hơn.

”Nhìn xem đi.”

”Đây là…” Trang Thư Hàn từ trong mắt lộ ra vẽ cao hứng không kìm được, “Tỷ tỷ hôm nay đi liễu phủ?”

”Ân, trong lòng vẫn luôn nhớ tới, cầm lại mới thấy an tâm, đến, tỷ tỷ đeo cho đệ.”

”Tỷ, đây là vật nương lưu lại, tỷ đeo đi, đệ không…”

”Đeo được hết.” Trang Thư Tình không chất vấn cầm ngọc bội qua, vòng tay đeo lên cổ cho hắn, “Mẫu thân luônhy vọng đệ có thể thành tài, bởi vì
đệ là người cả đời này nương trông cậy vào, người làm mẫu thân nên thấy
đau lòng cho đệ, hi vọng đệ có tiền đồ đồng thời cũng hy vọng đệ có thể
bình an mà sống qua ngày, không cần quá vất vả, Thư Hàn, tỷ không lo
lắng đệbước đi chậm chạp, chỉ lo lắng đệ đi quá nhanh, con dường này
cũng không phải dễ đi, có bao nhiêu tiến bộ thì phải trả giá bấy nhiêu,
thậm chí càng nhiều, không cần bức bách chính mình, nương đang nhìn đệ,
đệ cũng không muốn người lo lắng cho đệ phải hay không?”

Vuốt vuốtnoãn ngọc đeo trên cổ, thanh âm Trang Thư Hàn có chút chua chát, “Tỷ tỷ, đệ không mệt mỏi.”

Chỉ cần nghĩ đến bản thân có thể nỗ lực học tập,như vậy sẽ giúp tỷ tỷ có được những ngày tháng tốt đẹp, sẽ không còn có ai có thể xem thường tỷ
tỷ, hắn liền không thấy mệt.

”Chờ đến lúc đệ cảm thấy mệt mỏicũng là lúc đi hết cuộc đời này.” sửa
sang lại cổ áo cho Thư Hàn, Trang Thư Tình lại vỗ vỗ đầu hắn, “Đáp ứng
tỷ tỷ, được không?”

“… Vâng.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.