Đọc truyện Ác Nhân Thành Đôi – Chương 42: Đến liễu gia
Là nơi đứng đầu sáu thành lớn trên cả nước, Hội Nguyên Phủ cũng không
thiếu nhà quyền quý, những gia tộc gia truyền có không ít nhà, Liễu gia
cùng so sánh với những gia tộc khác cũng chỉ có thể xem như danh gia.
Nhưng bởi vì là lục bộ đường quan, địa vị Liễu gia ở Hội Nguyên Phủ Phủ rất vững chắc.
Hiện thời, thân là Lễ bộ Thượng thư Liễu Gia Hồng từ trên xuống dưới có
bốn con trai, đứa con lớn là Liễu Đại và con trai thứ là Liễu Tứ đã đậu
sĩ đồ, nhưng muốn đi đến địa vị của lão tử bọn họ thì phải xem tạo hóa.
Liễu tam tiểu thư là nữ nhi của Liễu nhị lão gia, Liễu tứ tiểu thư cũng xuất thân từ đại phòng.
Chuẩn bị đủ tâm lý, Trang Thư Tình mang theo tờ giấy cầm đồ Liễu tam
tiểu thư lưu lại và một bao lớn gõ cửa đại môn của Liễu gia.
Liễu gia Hồng ở vị trí lễ bộ thượng thư ngây người vài năm, trị gia cũng cũng coi như nghiêm cẩn, hạ nhân nghe thấy có người bái phỏng Tam tiểu
thư liền cảm thấy khó xử, nhưng cũng để nàng chờ trước, rồi nhanh chóng phái người đi nội viện thông truyền.
Liễu tam tiểu thư vừa uống thuốc xong, ăn mứt hoa quả còn cảm giác được
vị ngọt trong cổ, nghe được thông truyền đầu tiên là sửng sốt, sau liền chợt mở nụ cười, trên mặt lộ ra hai lúm đồng tiền, “Biết được làm nàng
sẽ đến, nhưng mà không nghĩ tới sẽ nhanh như vậy, Thanh Thanh, ngươi đi
nghênh đón nàng.”
”Vâng.”
Thanh Thanh chính là nha hoàn phụng bồi tam tiểu thư đi Lãnh sơn tìm
danh y, ấn tượng đối với vị tiểu cô nương kia cũng cực kì khắc sâu, nhìn thấy người ngữ khí cũng là nhẹ nhàng, “Không nghĩ tới cô nương lại đến
nhanh như vậy, tiểu thư rất cao hứng a, mau đi theo nô tỳ.”
Trang Thư Tình đối với nha hoàn này rất có cảm tình, lúc đó là nàng săn
sóc chuẩn bị cho nàng ngân phiếu và bạc vụn, còn cầu tam tiểu thư chở tỷ đệ các nàng đi một đoạn đường. Tuy rằng cuối cùng nàng khéo léo từ
chối, nhưng phần tâm ý này lại nhớ kỹ.
”Đến đây đã một đoạn thời gian, chỉ là không có có đủ bạc nên không thể đến gặp tiểu thư ngay được.”
Thanh Thanh cười đang muốn trả lời, nhưng nhìn thấy người đang từ một hướng đi đến vội hành lễ, “Nô tì thình an tứ tiểu thư.”
Liễu tứ tiểu thư giơ giơ khăn lên miễn lễ nàng, ánh mắt dừng ở trên
người Trang Thư Tình, cảm thấy nàng nhìn có chút quen mắt, nghĩ nghĩ
nhưng lại không nhớ ra, liền hỏi.”Đây là khách nhân của tam tỷ?”
”Vâng, cô nương từng có quen biết với tiểu thư.”
Liễu tứ tiểu thư khẽ gật đầu. Đang muốn quay người rời đi, nha hoàn bên
người lại tiến lên một bước nhẹ giọng nói hai câu, liễu tứ tiểu thư nhất thời sắc mặt liền thay đổi, quay người nói “Ngươi là cái nữ nhân ngăn
cản xe ngựa của bổn tiểu thư. Hại bổn tiểu thư bị thương?”
Trang Thư Tình biết đây là việc không tránh thoát, ngày thường không đi thắp hương, gặp chuyện thì lại ôm chân phật, quả nhiên vô dụng, rõ ràng Liễu gia này cũng không phải dạng vừa.
Nàng không phải cổ nhân, không có sự nơm nớp lo sợ của thường dân khi
nhìn thấy quý tộc, nàng cũng không muốn giả bộ, vén áo thi lễ, không
thừa nhận cũng không phủ nhận, “Gặp qua Liễu tứ tiểu thư.”
Liễu tứ tiểu thư cũng không chút chú ý lời nói của nàng.” vị công tử
Ngày ấy cứu các ngươi giờ đang ở nơi nào? Xuất thân từ đâu?”
Vì ở trong nhà của mình nên không muốn giả bộ sao? Hội Nguyên Phủ Phủ
đều nói rằng Liễu tứ tiểu thư cũng không phải là người cả vú lấp miệng
em như vậy, Trang Thư Tình trong lòng oán thầm, giải thích đến một giọt
nước cũng không rỉ.”Hồi tứ tiểu thư, ta không có nhận thức vị công tử
kia, ngày ấy kém chút bị thương dưới vó ngựa, là vị công tử kia đã cứu
hai tỷ đệ chúng ta, sau đó liền rời đi, ta cũng chưa từng hỏi thăm qua
hắn xuất thân từ đâu.”
”Thực chưa từng?”
”Chưa từng.”
Liễu tứ tiểu thư vẫn không cam lòng. Ngày ấy sau khi trở về nàng cho
người đi hỏi thăm hồi lâu, cũng không thể nào hỏi ra nguyên do vì sao.
Nàng thậm chí hoài nghi người kia căn bản không phải người ở đây, chỉ là ngẫu nhiên gặp mặt, trùng hợp xuất hiện ở nơi đó, trùng hợp để nàng
nhìn thấy thôi.
Nhưng mà càng nghĩ như thế, nàng càng tin tưởng đó là duyên phận của nàng.
Nếu không phải như vậy, sao lại cố tình ở loại thời điểm này, lấy phương thức như vậy để cho bọn họ gặp nhau?
Cho nên tuy nương đã vài lần đề cập đến việc hôn nhân cùng phủ chủ đại công tử nàng cũng chỉ hàm hồ cho qua chuyện.
Nàng nghĩ nhất định phải tái kiến nam nhân kia một lần, nếu như thật sự
là duyên phận của nàng, nàng sẽ sống chết cầm lấy chứ quyết không buông
tay, nếu không phải, thì phủ chủ đại công tử sẽ là lựa chọn của nàng.
Hiện tại hìn thấy nữ tử này nàng mới nhớ tới, nói không chừng hai người
này sau đó có gặp lại, hoặc là hai người có liên quan gì đó…
Khi nghĩ đến khả năng này, nàng liền quên luôn dáng vẻ đại tiểu thư,
cũng quên luôn hình tượng nàng khổ tâm duy trì, chỉ muốn nghe được một
hai câu về hắn.
Nhưng kết quả vẫn khiến cho nàng thất vọng.
Nam nhân kia chẳng lẽ thật sự ly khai Hội Nguyên Phủ rồi?
Thanh Thanh không biết trong đó có khúc mắc gì, thấy tứ tiểu thư không
nói chuyện nữa liền thử thăm dò nói: “Tứ tiểu thư người xem, tam tiểu
thư còn đang chờ…”
Liễu tứ tiểu thư gắt gao nhìn chằm chằm Trang Thư Tình, “Nếu như để ta
phát hiện ngươi lừa bổn tiểu thư, đừng trách bổn tiểu thư không khách
khí.”
Trang Thư Tình bình thản, lựa chon thái độ im lặng không nói ra một chút.
Liễu tứ tiểu thư chỉ có thể thả người.
Những cô nương ở Liễu gia, muốn nói tới người có thể cùng nàng tranh thủ tình cảm, cũng chỉ có một mình Liễu tam, bất quá chỉ là một người không cách nào rời thân khỏi thuốc, trừ tổ phụ để nàng vào mắt, trong phủ ai
không xem trọng nàng một phân, nếu không phải chuyện tất yếu, nàng cũng
không muốn cùng nàng chống đối.
Đợi đi xa, Thanh Thanh mới nhẹ giọng hỏi, “Cô nương gặp tứ tiểu thư rồi sao?”
Trang Thư Tình đem chuyện gặp nạn ngày ấy nói ra, “Nếu không có vị công
tử kia cứu giúp, tỷ tỷ và tam tiểu thư sợ là bây giờ đã không còn có thể thấy ta.”
”Thì ra là thế, cô nương cũng là bị tai bay vạ gió, ta còn tưởng
rằng…” Thanh Thanh cười cười, đem câu nói kế tiếp nuốt trở vào, nàng
im lặng, người bình thường sao có thể vô cớ va chạm vào xe ngựa Liễu
gia.
”Về sau phải để ý chút, có đôi khi bị thương cũng không thể tìm người khác nói lý, hiểu không?”
Biết nàng thật tâm căn dặn, Trang Thư Tình cũng thành tâm tiếp thu.
Hôm nay thời tiết tốt, Liễu tam tiểu thư ở trong sân tản bộ, nhìn thấy
hai người tiến vào cũng không để Trang Thư Tình chào liền lôi kéo nàng
nhìn chung quanh một chút, “Khí sắc tốt hơn nhiều, trên mặt có thêm chút thịt, nhìn giống như cao hơn chút, xem bộ dáng bây giờ có thể thấy được cuộc sống tốt hơn trước nhiều.”
”Tạ tam tiểu thư quan tâm, ta hết thảy đều tốt.”
Liễu tam lôi kéo nàng cùng tản bộ, “Nhân dịp thời tiết tốt đi nhiều hơn
một chút, chờ đến khi trời trở lạnh ta ngay cả xuất môn cũng không được, Thanh Thanh, vừa rồi thế nào lại đi lâu như vậy?”
Thanh Thanh đem chuyện gặp tứ tiểu thư, cả sự tình liên quan đều nói
hết, cuối cùng nói một câu, “Nếu như trang cô nương thực sự để tứ tiểu
thư nhớ đến sợ là không có chỗ gì tốt.”
”Nàng nhiều nhất chính là đi quấy nhiễu ngươi vài lần, trừ chuyện này
thì những thứ khác cũng không dám làm gì, thật vất vả duy trì cái thanh
danh tốt như vậy, hảo muội muội kia của ta đang yên đang lành lại nâng
đá đập chân mình.” Liễu tam nói rất nhàn nhạt, nhưng cũng thấu triệt,
sinh ra trong một gia đình như vậy, những thứ không muốn học cũng phải
học được.
Thanh Thanh bừng tỉnh đại ngộ, nhất thời yên lòng, ngẩng đầu nhìn sắc
trời, nói: “Tiểu thư, mặt trời hôm nay ấm áp, còn chưa có gió, ngài và
Trang cô nương ra bên ngoài ngồi đi, nô tỳ đi chuẩn bị chút điểm tâm.”
”Cũng được.”
Thanh Thanh chỉ huy mấy tiểu nha hoàn vội trên vội dưới, nhưng vẫn nhớ
rõ đi lấy cái áo choàng mặc cho Liễu tam, Trang Thư Tình nhìn liền cười, “Vừa nhìn liền thấy nàng là nha hoàn tốt biết vì tam tiểu thư suy
nghĩ.”
Thanh Thanh ngượng ngùng chạy ra, chọc Liễu tam cũng cười, “Ta bảy tuổi thì nàng đến hầu hạ ta, lúc đó nàng cũng chỉ mới mười tuổi, nhoáng một
cái đã nhiều năm như vậy.”
Cảm khái xong, Liễu tam nhìn về phía Trang Thư Tình, “Đến Hội Nguyên Phủ đã bao lâu rồi?”
”Đến đầy đã chín tháng hai tuần.”
Liễu tam gật đầu, cũng không hỏi thăm lúc đó xảy ra chuyện gì mà khiến
nàng trở nên chật vật như vậy, ngược lại hỏi nàng sau khi đến Hội Nguyên Phủ phủ có chuyện gì.
Trang Thư Tình cũng không gạt, “Lúc trước ta có học vẽ tranh, ban đầu
bán hoa văn, sau này có người nhắc nhở ta nếu bán nhiều như vậy sẽ làm
hỏng thị trường, ta liền hiểu được, bản thân tự mình mở một cửa hàng làm y phục và đồ thêu, việc buôn bán cũng rất tốt, gần đây trong nội thành
có một nhà cho thuê, cách Liễu gia không xa, tam tiểu thư nếu nhàn rỗi
thì có thể đến xem.”
Nói chuyện, Trang Thư Tình đem bao đồ mở ra, “Đây là hàng do tú nương
trong cửa hàng thêu làm ra, tam tiểu thư nhìn xem có thích không.”
Liễu tam có hơi chút kinh ngạc, nàng biết chuyện này nếu xảy ra với một
cô nương chắc chắn sẽ rất cực khổ, cũng không biết bao nhiêu tiểu cô
nương sẽ vì những ngày tháng khó khăn mà bỏ cuộc, nhưng nàng lại không
nghĩ cuộc sống của Trang Thư Tình có thể tốt được như vậy.
Ở nơi đất khách quê người, nàng nhất định sẽ không thể nào sống tốt hơn so với những gì nàng có thể làm được.
Đây là một kiện y phục màu vàng, màu sắc tuy là mộc mạc, không có gì
phức tạp đa dạng, nhưng phía trên lại dùng chỉ màu xanh nhạt thêu lên ba vòng, những nơi khác cũng dùng một chút chỉ khác màu điểm lên cho tươi
sáng, không quá đa dạng, nhưng lại như đang rót thêm sức sống vào chiếc
váy này.
”Thật thích.” Liễu tam tinh tế nhìn, ngữ khí tăng thêm lại lặp lại một lần, “Thật sự rất thích.”
”Tam tiểu thư thích thì tốt rồi.” Trang Thư Tình cũng nhìn ra được nàng
thật sự rất thích bộ xiêm y này, đối với người đến tặng lễ mà nói cũng
là một loại khẳng định, tươi cười cũng lớn hơn rất nhiều, lại đem hai
tấm ngân phiếu đưa đi qua, “Có người đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết
rơi, có người dệt hoa trên gấm, có lẽ lúc đó tam tiểu thư chỉ tùy tay
giúp một phen, nhưng mà đối với tỷ đệ chúng ta mà nói, người đã cho
chúng ta một đại ân, hai chữ cám ơn thực quá nhẹ, ta không nói hết.”
Liễu tam sảng khoái lấy ngọc bội từ trong hà bao ra, “Vốn là nghĩ muốn
đeo lên, nhưng ngẫm lại vẫn không nên, người dưỡng ngọc, ngọc dưỡng
nhân, ta bệnh như thế này, đến lúc đó bệnh khí bị lây qua ngọc này,
ngược lại sẽ càng hại người.”
Cầm ngọc bội lại, tâm Trang Thư Tình trấn định hơn rất nhiều, đây là vật duy nhất Đổng thị lưu lại, nàng một mực vẫn nhớ tới, chỉ sợ nếu không
cầm lại được, vậy thì thật có lỗi khối thân thể này.
Thu ngọc bội lại, Trang Thư Tình truy vấn nói: “Xin hỏi tam tiểu thư, bệnh này của người là bị như thế nào?”
”Giống như lời nói khi mới gặp ngươi vậy, là từ trong bụng mẹ bệnh ra,
lúc đó nương ta bị kinh hách, ta sinh ra không đủ tháng.” Sự việc liên
quan đến mình, Liễu tam vẫn như trước vân đạm phong khinh nói ra, “Bất
quá là thật sự việc này có như thế nào, ai có liên quan, ta là người vô
tội thì lại như thế nào? Hết thảy đau khổ đều là ta chịu, đây là sự
thật.”
Trang Thư Tình làm như không nghe thấy lời này, “Ta bắt mạch cho tam tiểu thư.”
Chiêu thức ấy nàng không phải học ở trong trường, mà là khi nàng làm bác sĩ ở trong bệnh viện được một ông lão trung y dạy cho.
Đường đi đến tây y vĩnh viễn là người đến người đi tấp nập, còn đường
đến trung y thì lại vắng vẻ rất nhiều, hơi có chút rảnh rỗi nàng liền
đến trung y nghỉ ngơi, thường xuyên qua lại liền nhận thức với ông lão
trung y họ Khúc, nghe Khúc lão nói cũng nhận ra được không ít.
Nàng đối với trung y có hứng thú, tất cả thời gian nghỉ ngơi trong hai
năm kia nàng đều cống hiến cho trung y, sau khi gặp chuyện không may
nàng càng học được không ít công phu ở bên lĩnh vực này, cơ hồ giống như một nửa đồ đệ của Khúc lão.
Mấy năm ngưng lại việc học, nếu muốn học tinh thông tất nhiên là không
có khả năng, nhưng, vọng, văn, vấn, thiết (*) cũng đã hiểu cơ bản, ở
trong này không có dụng cụ phụ trợ, xem mạch ngược lại thành biện pháp
duy nhất để nàng có thể biết được tình huống cơ thể đối phương.
(*) phương pháp xem bệnh của trung y.
Sau một lúc lâu, Liễu tam thấy sắc mặt nàng trầm ngâm rất giống như như
đang suy nghĩ đến vấn đề rất quan trọng, vì thế cười hỏi, “Nhìn ra được
cái gì?”
”Ta có mấy vấn đề muốn hỏi tam tiểu thư, mong tam tiểu thư trả lời chính xác.”