Đọc truyện Ác Nhân Thành Đôi – Chương 170: Lui hay không lui
Trang Thư Tình đưa người ra khỏi nghi thiền điện liền dừng bước.
Bạch Chiêm một mực không qua đầu.
Người đi khỏi tầm mắt, tâm, giường như cũng không còn.
“Gió lớn, Trang tiểu thư trở về phòng đi thôi.”
Trang Thư tình quay đầu, đập vào mắt đều là những giương mặt buồn bã.
Chỉ Cố chỉ dẫn theo tám người đi theo, trong đó có hai người nàng biết
là Trần Nguyên và Thanh Dương Tử, những người khác, hắn đều để lại cho
nàng.
:Hướng Tả, người phái người trở về dọn dẹp một chút, đêm này chúng ta xuất cung.”
Mấy ngày nay hai người đều nghĩ ngơi ở nghi thiên điện, chuyện gấp cần
xử lý nên không có gì đáng trách, nhưng lúc này Chỉ Cố không có, nàng ở
trong cung thì có chút kỳ quái.
Chuyện này nàng vẫn hiểu.
“Vâng.” Hướng Tả đi ở bên người nàng nói: “Củng không cần đặc biệt chuẩn bị gì, công tử đã sớm phân phó, trong phủ cũng đã chuẩn bị thỏa đáng,
ngài tùy thời có thể trở vê, tỷ muội Nam Châu và Bảo Châu hẳn là đã nhận được tin tức.”
“Các nàng mấy ngày nay hẳn là không dễ chịu.” Ngày đó nàng phái hai
người đi làm việc, sau đó nàng ra ngoài rồi liền xảy ra chuyện, hai
người bọn họ không biết là đã tự trách bao lâu, cho dù các nàng biết rõ
là có các nàng ở cũng không tác dụng gì.
“Liễu Tri Quỳnh có phải cũng đến đây hay không?”
Hướng Tả cười, “Vâng, Liễu tiểu thư và Hạ Trân Hạ Mạn đều đến.”
Y quán phải làm sao? Đóng cửa?
Như là biết suy nghĩ trong lòng nàng, Hướng Tả tiếp tục nói: “Y quán có
hai vị đại phu, sau khi các nàng rời đi lại mời đến hai vị nữa, sẽ không đóng cửa.”
Trang Thư tình an lòng, cũng không hỏi thăm là ai chọn đại phu, đại phu được mời đến là ai.
Nàng vẫn luôn nhận định Hội Nguyên Phủ là quê hương nàng ở thế giới này, về sau, nàng vẫn sẽ ở đó đến già, chỉ cần y quán mở, hàng tháng đều có
tiền tiêu thì sẽ không phải lo lắng gì. Nàng đi vào trong ngồi, trong
đầu suy nghĩ, nơi đó vẫn luôn là y quán Cùng Tế cùng nàng, y quán duy
nhất.
Trong lòng thất lạc, hôm nay Trang Thư Tình không nói lời nào, nàng cũng biết trạng thái của mình không tốt, lúc thay nước muối có nhờ Chu Tề
đến hỗ trợ, hoàng thượng thấy nàng như vậy cũng không trêu chọc nàng.
Một ngày này tất cả mọi người không hẹn đều để cho nàng một không gian
yên tĩnh, không có làm phiền gì đến nàng, sau khi chuyện của hoàng
thượng đã xong nàng liền cáo lui xuất cung.
Trước khi hồi phủ, nàng đi Đổng gia trước.
Đổng Minh Dương mấy ngày nay xin nghỉ ở nhà, có dù người Đổng gia hắn cũng không gặp, cho dù là ai chuyển lời cũng không được.
Đang miên man suy nghĩ hắn liền thấy Mạnh bá tiến vào, cho rằng hắn thay ai nói chuyện, Đổng Minh Đức liền trầm mặt.
“Lão gia, biểu tiểu thư đến.”
“Thư Tình?” Đổng Minh Dương vội đứng dậy, “Người đâu?”
“Tiểu nhân đã mang người đến phòng khách.”
Đổng Minh Dương vừa đi ra ngoài vừa phân phó, “Đi gọi phu nhân, công tử và tiểu thư qua.”
“Vâng.”
Đây vẫn là lần đầu tiên sau vài ngày biến động qua Đổng Minh Dương nhìn
thấy Thư Tình, vố n rất cao hứng, nhưng nhìn thấy nàng lông mày hắn liền nhăn lại, “Đều nói hoàng cung là nơi tôn quý nhất trên đời, con vẫn
luôn ở trong cung nhưng sao lại gầy nhiều như vậy? Gió lớn hơn nữa sợ là sẽ bị thổi đi mất.”
“Trong cung tuy phú quý nhưng những người đó đều hậu hạ hoàng thượng chứ không phải cháu gái, tam cữu, ngài mời con bữa cơm đi.”
“Nha đầu này…” Đổng Minh Dương không biết nói gì cho phải, cho dù tất cả mọi người chỉ lo cho hoàng thượng thì chắc chắn vẫn có Bạch công tử
chiếu cố nàng, còn có thể gầy thành như vậy chỉ có thể là mấy ngày nay
sống không thoải mái.
Nhìn thời gian, Đổng Minh Dương phân phó nói: “Mạnh bá, ngươi đi phòng bếp phân phó một tiếng, đồ ăn thanh đạm một chút.”
“Vâng.”
Đuổi đi hết những người không liên quan trong phòng, Đổng Minh Dương
ngồi xuống bên cạnh nàng hỏi, “Sao không có tinh thần như vậy? Bạch công tử đâu?”
“Hắn đi Tây Vực rồi.”
Đổng Minh Dương cả kinh, “Sao bây giờ là đi? Có chiến sự?”
“Có chiến sự thì cũng chưa đến Tây Vực.” Trang Thư Tình lắc đầu, “Cữu
cữu đừng hỏi, Tin tức này không thể để những người khác biết, để bọn họ
tưởng rằng hắn ở lại kinh đô đi, bằng không sợ là có một số người sẽ
sinh ra tâm tư khác”
Đổng Minh Dương tất nhiên không tiếp tục truy vấn, “Nghe được tin tức nói hoàng thượng đã được cứu, thật sao?”
“Vâng, đã giải được độc, nhưng mà trong khòng thời gian ngắn chưa thể
khôi phục, tam cữu, ta nghe nói trong khoảng thời gian này cữu cữu vẫn
luôn ở nhà, có người không an phận sao?”
“Ta bất quá chỉ là quan tam phẩm, cũng không có quan hệ gì nhiều, mấy vị nhị phẩm nhất phẩm đều tươi cười đến chỗ ta nói tin tức, ta nhìn bọn họ cả người liền không được tự nhiên, lên triều cũng cảm thấy kỳ quái, vì
vậy dứt khoát xin nghĩ, dù sao chức quan này của ta cũng không phải
không phải ta thì không thể, về phần thu chi của Đổng gia.” Đổng Minh
Dương cười lạnh, “Lúc trước có công cứu hoàng thượng, hoàng thượng chưa
thưởng, bọn họ liền nhớ thương, người đến đều xếp thành hàng, cũng không phải vì bọn họ, đều do hậu bối bọn họ làm việc tốt, nếu Đổng gia còn
như trước kia thì tốt rồi.”
Trang thư Tình cầm chém trà uống một ngụm, nàng giống như sợ lạnh nên
cầm chém trà nóng không chịu buông xuống, “Tam cữu, chuyện của Đổng gia
ta nguyên bản không có tư cách nói gì, nhưng lúc này tình huống có chút
đặc thù… Cữu cữu hẳn là đã nghe nói, hoàng thượng giao cho ta quyền giám quốc.”
“Là thật?”
“Thật, nói là cho ta và Chỉ Cố, chỉ là lúc đó mọi người đều biết hắn xác định phải đi Tây Vực, vì vậy, quyền giám quốc này, ngay từ đầu là giao
cho ta, thật không biết bọn họ coi trọng ta điểm nào.”
Đồng Minh Dương không biết phải nói cái gì, cũng bởi vì tin tức này lan
truyền trong kinh nên một số người Đổng gia càng thêm không an phận.
“Tam cữu, quyền giám quốc này không phải vĩnh viễn, chỉ là tạm thời,
hoàng thượng muốn Chỉ Cố kế vị, nhưng bằng hiểu biết của ta với Chỉ Cố,
hắn có lẽ sẽ hứa hẹn làm một người giúp đỡ quản lý kinh đô mấy năm,
nhưng tuyệt đối sẽ không ngồi suốt đời, ý của ta là, tam cữu ngài nên đi Hội Nguyên Phủ cũng với ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu một đoạn thời
gian,lúc ta rời đi thì ngài hãy trở về.”
“Đến lúc đó, mặc kệ là ta hay người kia còn tại thế hay không thì ngài
cũng nhất định sẽ được trọng dụng, ngược lại, hiện tại dù ngài có cố sức bao nhiêu cũng sẽ bị người ta coi thường, ngài có bản lĩnh như không ai tin tưởng, bọn họ sẽ chỉ cho rằng, cữu cữu có thể được trọng dụng là
bởi vì ta, điều này sẽ bất lợi với tam cữu, còn không bằng bây giờ rút
lui một cách lưu loát để đổi lại ưu việt càng lớn về sau, đương nhiên,
ta chỉ đưa ra liến nghị, cụ thể phải làm như thế nào, vẫn là do tam cữu
quyết định.”
Hắn sao còn phải suy nghĩ, không có đề nghị nào càng thích hợp hơn của
Thư Tình, hắn nhìn như hy sinh, nhưng thực chất lại là đang ngủ đông,
đợi đến khi Thư Tình thành công lui về mới là thời điểm hắn dốc lực, đến lúc đó, còn có ai có thể kiềm chế sự phát triển của Đổng gia? Hoàng gia đồng ý để một nữ tử khác họ giám quốc, có thể thấy được là bị ép đến
nước sơn cùng thủy tận, nàng có thể được ưu việt lớn như vậy, chỉ cần
qua ai khó khăn này, dưới tình huống này chính là Trang gia đang được
lợi, hoàng thượng chèn ép ái thì cũng không phải là Đổng gia hắn!
Nói đi cũng phải nói lại, Trang Thư Tình vẫn đang suy nghĩ cho Đổng gia.
“Tốt, cữu cữu nghe con, chúng ta đến Hội Nguyên Phũ, kinh đô ở đây con
cứu yên tâm giải quyết, không cần cố kị bất kỳ ai. Ai dám khiến con khó
xử, con liền cắt chức hắn, không cần cố kị ta, người thực lòng giao hảo
với Đổng gia là ai, trong lòng tam cữu biết.”
“Con đã biết, tam cữu.”
Lưu thị đứng bên ngoài một hồi, nghe bên trong ngừng nói chuyện mới mang một đôi nhi nữ đi vào, Đổng Hiểu Linh trực tiếp lướt qua nàng chạy tới
Trang Thư Tình, “Biểu tỷ, tỷ tới rồi.”
Ấn tượng của Trang thư Tình đối với vị biểu muội này vô cùng tốt, vội
vàng giang hai tay ôm lấy người, “Nhẹ chút, nhẹ chút, thân thể này của
ta không chống nổi con thỏ tinh nghịch này, biểu muội, có phải muội nên
giảm cân hay không, thắt lưng này, sợ là không gả ra được.”
Đổng Hiểu Linh vặn vẹo trong lòng nàng, trên mặt có chút chột dạ, nàng
cũng cảm giác được bản thân mấy ngày nay mập lên không ít. Quần áo đều
chật đi rất nhiều, nhưng mà ngoài miệng không thể thừa nhận, “Ngươi ta
làm gì có béo, biểu tỷ, ngài lâu rồi không gặp nên mới thấy vậy.”
Lưu thị kéo người ra, dùng sức ấn trán nàng nói: “Nha đầu này con còn
dám nói dối, đừng tưởng rằng mấy ngày nay ta bận rộn liền coi như ta
không nhìn ra được.”
“Biểu muội.” Đổng Hiểu Thực tiến lên chào hỏi, sau đó đứng ở phía sau phụ thân.
Nàng lúc này không cấp bách yêu cầu gia tộc trợ giúp để tranh thủ quyền
lực triều đình, cũng không cho người đồn ra ngoài, người hiện đang giám
quốc là Trang Thư Tình. Lúc này, việc đầu tiên nàng làm khi ra khỏi cung là đến Đổng gia, chỉ cho bọn họ biết phải làm thế nào trong lúc này.
Trong phòng ngoại trừ Đổng Hiểu Linh ra, lòng của ba người đều cảm thấy có chút nóng lên.
“Tiếp theo con muốn vào cung hay…”
“Không, về sau con cũng không ở trong cung mà sẽ ở Bạch phủ, nếu muốn
tìm con thì cứ cho người đến Bạch phủ nhắn lại là được, bây giờ người ở
nơi đó đều do con điều khiển.”
Đổng Minh Dương gật đầu, “Như vậy tốt, Bạch phủ cách nơi này cũng không
xa, nếu không muốn ăn cơm một mình thì ở lại đây ăn cơm tối rồi trở về.”
Lưu thị tuy rằng không hiểu vì sao lại một người nhưng cũng nói: “Đúng vậy, một mình ăn cơm không ngon, cứ ở nơi này ăn đi.”
“Nếu như có lời nào khó nghe.”
Đang nói chuyện, Mạnh Bá sắc mặt khó coi tiến vào, đầu tiên là liếc mắt
nhìn Trang Thư Tình sau đó mới bẩm báo, “Lão gia, Thúc lão gia lại tới
nữa, nói là…”
Trang Thư tình liền hiểu, “Muốn gặp ta?”
“Vâng.”
“Không gặp, nói với hắn, muốn chiếm ưu việt từ ta, trước phải nhớ kỹ bản thân hắn họ Đổng.”
“Vâng.” Mạnh Bá đứng thẳng thắt lưng, nghe xong lời của nàng trong lòng liền cự kỳ thoải mái.
Nhưng người một khi đã có tâm tư cho tời bây giờ vẫn không phải dễ đối
phó như vậy, nhưng mà Trang Thư Tình cũng không ngờ tới, người kia thế
nhưng dám cậy già lên mặt lập tức xống tới.
Đổng Minh Dương dù không thích người này nhưng lúc này không thể không trầm mặt đứng dậy, “Chú, ngài muốn làm gì?”
Trong mắt lão nhân dường như không nhìn thấy hắn, ánh mắt hoàn toàn dừng lại trên người Trang thư Tình, cho dù nàng không hề có ý muốn tiến lên
đón hắn, “Khó có được cơ hội gặp Thư Tình, nếu đã gặp thì không thể có
chuyện chỉ gặp một lần, Đổng gia khó có được một nhân vật lợi hại như
vậy.”
Trang Thư Tình tựa tiếu phi tiểu nhìn hắn, “Ta họ Trang, không họ Đổng.”
“Là người nhà, đều là người nhà, đây là nhà ngoại của con, trong người con có một nữa huyết thống.”
“Chú!”
“Tam cữu, con đói bụng.”
Đổng Minh Dương nhìn về phía mình, một hồi sau mới gật đầu, “Đồ ăn đã làm xong, chúng ta đi ăn trước.”
Trang thư Tình đứng dậy, có chút không nhịn được nhìn lão nhân nói: “Ta
chảy một nửa máu của Đổng gia nhưng không có nghĩa là ta có quan hệ gì
với ngài, ngài đại khái là không muốn hiểu, chỉ cần người Đổng gia không gây chuyện quá đáng thì cơ bản là sẽ không thể sống quá chật vật, ngài
đến đây cầu xin ta thay vì nên chú ý quản tốt tiểu bối trong nhà, người
có thể dùng ta sẽ dùng, không cần ta mở miệng, cũng có người sẽ vì hắn
họ Đổng mà xem trọng một hai phần, điều kiện tiên quyết là, đừng để cho
ta có cơ hội chặt dứt đường sống của các ngươi, ta kỳ thực cũng không
thích loại bà con thân thích chỉ mang đến cho ta mấy thứ phiền toái kiểu cạp váy ăn bám, dù chết, ta cũng không tiếc, ngài thì sao? Cảm thấy
tiếc sao?”