Ác Nhân Thành Đôi

Chương 169: Giám quốc! (2)


Đọc truyện Ác Nhân Thành Đôi – Chương 169: Giám quốc! (2)

Bạch Chiêm vỗ nhẹ lưng nàng, “Mềm lòng?”

Trang Thư Tình khẽ lắc đầu, “Chỉ là cảm thấy ngài ấy rất đáng thương,
sinh nhiều nhi tử như vậy có lợi ích gì, mỗi người vì lợi ích riêng,
không ai đáng tin cậy.”

Rõ ràng là mềm lòng, Bạch Chiêm tựa cằm trên đỉnh đầu nàng, phụ thân có
chủ ý của hắn, trong lòng, hắn thật nguyện ý thúc đẩy chuyện này.

Hắn phải đi Tây Vực, không phải chuyện sẽ chỉ đơn giản như vậy, mà mục
đích là phải giải quyết vấn đề thân thể của hắn, hắn không biết sẽ phải
đi bao lâu mới có thể trở về, hoặc là, sẽ không thể trở về.

Hữu Phong hiện tại đã có thể tự do làm theo ý thích của nàng ấy, nhưng
vì hắn mà nàng phải đứng trước đầu sóng ngọn gió, tuy rằng hắn chắc chắn sẽ lưu lại đủ người để bảo vệ nàng, nhưng chỉ cần Hữu Phong có thể nắm
quyền, đem tất cả mọi thứ nắm trong tay, đó mới là đảm bảo lớn nhất.

Về phần nếu như Hưu Phong luyến tiếc muốn trao quyền lực lại…Vậy để nàng ngồi ở vị trí kia thì có làm sao?

Trang Thư Tình nếu biết được suy nghĩ của hắn lúc này thì chắc chắn sẽ
liếc xéo nhìn hắn, tuy rằng nàng có dã tâm, nhưng dã tâm của nàng từ
trước đến giờ vẫn không phải ở đây.

“Nàng đã nhiều ngày chưa nghĩ ngơi, đi nghỉ một lát đi.”

Đoán hắn muốn gặp hoàng đế, Trang Thư Tình ngoan ngoãn lên giường, vốn
không muốn ngủ, nhưng vừa đặt lưng trên giường thì chưa đợi Bạch Chiêm
rời đi đã chìm vào mộng.

Bạch Chiêm ngồi ở bên giường, thấy nàng ngủ sâu mới rời đi, “Hướng Tả.”

“Có thuộc hạ.”

“Màng vài người đến đây bảo vệ tốt nơi này.”

“Vâng.”

Hoàng đế nhìn thấy hắn đến trong mắt không hề có chút nào ngoài ý muốn,
Trang Thư Tình không phải người nhẫn tâm như đứa con trai này của hắn,
nhưng lời nói của nàng, Chiêm Nhi đều sẽ nghe lọt.

“Là tới hưng sư vấn tội hay là muốn đưa tin tốt?”

Vẻ mặt Bạch chiêm tự nhiên ngồi xuống bên giường, “Ôn Đức, giữ cửa.”

Ôn Đức liếc mắt nhìn hoàng thượng sau đó khom người lui ra, đến cửa liền tập chung tinh thần canh gác.


Hoàng đế ngồi thẳng người, chờ hắn nói chuyện.

“Biết rõ ta muốn rời đi nên nói chuyện này cho Hữu Phong, ý ngài là muốn để Hữu Phong giám quốc?”

“Biết là không gạt được con.” Hoàng đế gật đầu, “Đúng là ta có suy nghĩ này, con không đồng ý sao?”

“Không, nếu Hưu Phòng có thể giám quốc, Ta liền nhận lời ngài, sau khi trở về sẽ tạm thời quản lý cục diện rối rắm này.”

Hoàng đế vui vẻ trong lòng nhưng trên mặt lại không hiển, “Con tin rằng nàng có bản lĩnh giám quốc?”

“Nàng có bao nhiêu bản lĩnh ngài nhìn mới biết được.”

“Không sợ nàng bị triều thần cản tay, bị người khi dễ?” Hoàng đế nheo
mắt nhìn hắn, “Giám quốc cũng không phải chuyện dễ dàng, hướng chi nàng
còn không họ Chu, thân phận cũng không phải thê tử của ngươi, con dâu
của ta, danh không chính ngôn không thuận.”

“Ta chỉ biết sau khi rời đi, những người còn lại của Bạch phủ, hoàn toàn do nàng điều khiển.” Bạch Chiêm cúi đầu nhìn vài lọn tóc của mình,
“Ngài cũng biết người của Bạch phủ cũng không phải chỉ có cái danh.”

“Bao nhiêu?”

“Chuyện này ngài không cần biết.” Bản thân Bạch Chiêm hắn kì thực cũng
không rõ số lượng là bao nhiêu, liền qua loa trả lời, “Để nàng cầm quyền thì không người nào có thể khi dễ nàng, chúng ta đã hứa, cho dù ta chưa về, nàng cũng sẽ thay ta giữ lời.”

Hoàng đế nhìn tóc trắng trên đầu Bạch Chiêm cũng không ít hơn hắn bao
nhiêu, trong lòng liền cảm thấy chua xót, nói đến cùng, không ít chỗ tóc này vì hắn mà trắng đi.

“Không nên nói mấy lời không may này, sao lại không về được? Cho dù
ngươi không đau lòng lão phu ta người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh thì cũng
phải nghĩ thay Thư Tình, ta thấy nàng cũng là một đứa nhỏ cố chấp, ngươi nhẫn tâm để nàng sống như vậy cả đời?”

Bạch Chiêm trầm mặc một hồi, sau đó thì đông cứng đổi đề tài, “Ngày sau
sẽ đi, ngày mai sẽ phải sắp xếp sự tình ổn thỏa, chuyện của Chu Tri Đức
và Chử gia không thể để nàng làm, ngày mai lập tức liền giải quyết
xong.”

Hoàng đế lúc này cảm thấy bản thân thua thiệt Bạch Chiêm quá nhiều, sao
có thể không đáp ứng, “Chìa khóa khố phòng Ôn Đức đang giữ, Ngươi tìm
xem người nào có thể dùng được thì giao cho. Chiêm Nhi, dù thế nào cũng
phải trở về.”

“Con sẽ.” Cũng không biết là đáp ứng vế trước hay sau, nhưng hoàng đế
cũng không dám hỏi nhiều, dặn dò vài lời sau cũng không chống đỡ nỗi,
nói một nữa liền ngủ mất.

Bạch Chiêm nhìn hắn một hồi mới tiến lên nâng người nằm xuống, vén chăn xong rồi mới rời đi.


Ngày kế, một đám quần thần rốt cuộc gặp được hoàng thượng, không ít
người nghĩ hoàng quyền đã đổi chủ, hoàng thượng cũng chỉ là bị giam
lỏng, ngời người đều xám xịt, đầu không dám ngẩng lên.

Trong phòng, trừ hoàng đế trên giường còn có Ôn Đức, tam hoàng tử Chu
tri Sâm, lục hoàng tử Chu Tri Tiếu cùng với hoàng hậu ít khi lộ diện, và cả Bạch Chiêm Trang Thư Tình.

“Tình huống của trẫm các người cũng thấy được, nói ngăn gọn, từ khoảng
khắc này, Chiêm Nhi và Trang Thư Tình sẽ cùng nhau giám quốc.”

“Hoàng thượng…” Hơn hai mươi văn thần võ tướng bị triệu đến kinh hô ra
tiếng, công tử giám quốc thì bọn họ có thể chấp nhận, mấy ngày nay không phải đều là công tử quản sao? Nhưng Trang Thư Tình giám quốc! Một nữ
nhân, một nữ nhân thì biết làm cái gì?

Cho dù y thuật nàng thần thông quản đại nhưng dù sao thì cũng chỉ là một đại phu!

“Ý trẫm đã quyết, các ngươi có ý kiến?”

Có ý kiến? Đúng nhiên là có ý kiến! Nhưng không đợi bọn họ biểu đạt,
Bạch Chiêm đã tỏa ra sát ý, “Có ý kiến cũng phải nuốt vào cho ta.”

Trang Thư Tình lại còn đang trong hốt hoảng, chuyện này Chỉ Cố chưa từng thương lượng với nàng!

Nàng giám quốc? Nàng giám kiểu gì? Dùng dao mổ sao?

Hoàng đế vừa lòng nhìn một đám người câm như hên không dám hó hé lời
nào, trong dĩ vãng, nhưng người này không hề thành thật như vậy, “Chuyện khác nữa là về Chử gia mưu nghịch, tịch thu tài sản sau đó trảm, việc
này giao cho hình bộ nghiêm tra, những người có liên quan, nghiêm trị
theo luật.”

Nghỉ ngơi một lát, hoàng đế lại nói: “Ngũ hoàng tử Chu Tri Đức, Lương quý phi Chủ thị, trảm, lập tức hành quyết!”

Cả phòng đều yên tĩnh.

Không người nào có thể nghĩ rằng, lần này hoàng thượng lại hạ quyết tâm lớn như vậy.

“Các ngươi có ý kiến?”

“Thần không dám.” Lâm Tri dẫn đầu mọi người đáp lại, so với hoàng thượng ôn nhu của dĩ vãng, hắn càng cảm thấy hoàng thượng như vậy có vẻ tốt
hơn, có một số người, vốn không nên lưu.

Những người khác phản ứng kịp, đều quỳ xuống tâu không dám.


Hoàng đế nhìn đám người quỳ dưới đất lắc đầu, cuộc sống vốn như vậy,
trước kia hắn dễ nói chuyện bọn họ chỉ biết được một tấc lại muốn tiến
thêm một thước, hắn không dễ nói chuyện nữa thì ngược lại mới có thể một là một hai là hai.

“Thân thể trẫm không tốt, về sau lời của Trang Thư Tình cũng là ý của trẫm, đi xuống đi.”

“Tuân chỉ.”

Đám người nối đuôi nhau ra cửa, lục tục có người phải ứng lại lời nói
của hoàng thượng, vì sao là Trang Thư Tình mà không phải công tử?

Nhưng mà bây giờ để bọn họ quay trở lại bọn họ cũng không dám.

Trong phòng, trang Thư Tình túm chặt Bạch Chiêm hỏi, “Đây là ý gì?”

Bạch chiêm kéo nàng về phòng, Cửa vừa đóng nàng liền bị người ôm vào
lòng, “Phải làm như vậy thì nàng mới không bị quản chế, Hữu Phong, hiện
tại khác với trước kia.”

Hơn nữa còn vô cùng khác, hắn ngày mai sẽ phải rời khỏi, nếu không an
bày hết thảy thì sẽ bất lợi đối với nàng, trước khi hắn đi mọi chuyện
khiến hắn bất an về nàng đều phải được loại bỏ, như vậy hắn mới an tâm,
Trang Thư Tình lập tức hiểu ý hắn, trong lòng lại càng thêm chua xót,
nàng muốn nói chàng đi thì cứ đi đi, không có chàng ta cũng không chết
được, chỉ bằng ân cứu mạng của nàng với hoàng đế nàng sẽ an toàn, nàng
cũng không phải ngu ngốc ngồi chịu chết. Huống chi nàng có mãnh thú bảo
hộ, tuyệt đối có thể bảo vệ mình.

Nhưng nàng biết hắn vì sao lo lắng, bởi vì biết nên mới không nói nên lời.

Đấu với tên hồ ly nay nàng không có đến một phần thắng, vì vậy cũng chỉ
có thể mặc hắn đem quyền lực cao nhất đưa cho mình, không thể để người
khác cao hơn nàng.

Nàng có thể cự tuyệt phần dụng tâm này của Chỉ Cố sao?

Trang Thư Tình cười khổ, không, nàng không thể, cho dù song song với phần dụng tâm này là một trách nhiệm vô cùng lớn.

“ta đã biết, ta canh giữ nơi này chờ chàng trở về.”

Một ngày này, hai người cũng không tiếp tục xuất hiện. Không người nào
nhắc nhở, Thanh Dương tử tự giác tiếp nhận trách nhiệm chăm sóc hoàng
đế.

Hoàng đế phái Ôn Đức và tất cả mọi người trong phòng đi ra ngoài, hỏi
người đang lấy máu trên đầu ngón tay hắn, “Trẫm còn có thể sống được bao lâu?”

Thanh Dương Tử nhướng mày, “ngài muốn nghe lời nói thật?”

“Đương nhiên.”

Lấy xong máu, Thanh dương tử mới nói: “Tuy rằng độc này tổn hại tuổi thọ của ngài, nhưng qua tay ta điều dưỡng ta có thể giúp ngài giữ nguyên
tuổi thọ vốn có, nhưng nếu lại hao tổn tinh thần, không vượt qua hai
năm.”


Hoàng đế nghe xong, trầm mặc một lúc lâu, đột nhiên cười. “Theo nhi tử
hưởng niềm vui gia đình, chuyện này trước đây ta chưa từng dám nghĩ đến. Bây giờ có thể danh chính ngôn thuận, tốt, rất tốt.”

Thanh Dương Tử nhún vai.

“Lời này không thể nói với người khác.”

“Vậy không được, ta không thể dấu giếm công tử bất kỳ chuyện gì, Trang
tiểu thư coi như là nửa sư phụ của ta, ta cũng không thể giấu.”

“Hai người bọn họ thì không sao.” Nghĩ đến hắn vừa cứng rắn nhét chuyện
vào tay Trang Thư Tình, hoàng đế cười, “Nói cho nàng cũng đúng lúc, để
nàng thương tiếc trẫm cái lão nhân sắp bước vào quỷ môn quan này, không
thể để nàng làm việc mà không cam không nguyện.”

Thanh Dương tử mặc kệ, “Nếu Trang tiểu thư đã đáp ứng, ngài sợ là nên lo lắng nàng sẽ đoạt quyền, hoàng thượng, chúng ta không phải người kinh
thành không hiểu quy củ, nhưng Trang tiểu thư là nửa sư phụ của ta, ngài cũng không thể thừa dịp chúng ta không ở đây mà khi dễ nàng, coi chừng
trở về công tử sẽ tìm ngài tính sổ.”

Hoàng đế bật cười lắc đầu, còn cần bọn họ trở về, bằng tính tình kia của Trang Thư Tình, chịu thiệt mới là đám người kia.

Hôm Bạch Chiêm rời đi, trên trời lớt phớt mưa.

Mưa không lớn nhưng lại dai dẳng không dứt.

Trang Thư Tình nhịn không được mở miệng lưu người lại, “Đợi mưa tạnh rồi lại đi, đợi một chút cũng không sao.”

“Đi sớm về sớm.” Bạch Chiêm nhận lấy ô che mưa Trần Nguyên đưa cho hắn, “Hướng Tả, Tam Tử, bảo hộ nàng chu toàn.”

Hai người đi theo công tử nhiều năm, đây là lần đầu tiên công tử ra lệnh cho bọn họ mà như đang phó thác, điều này khiến trong lòng bọn họ có
chút khó chịu, “Công tử yên tâm, cho dù mất mạng thuộc hạ cũng sẽ bảo hộ tiểu thư chu toàn.”

Ôn Đức cũng nói: “Công tử yên tâm, lão nô cũng sẽ hầu hạ Trang tiểu thư ổn thỏa.”

Trang Thư Tình nghe không được nhưng lời này, kéo tay áo hắn nói: “Ta sẽ chiếu cố tốt bản thân, chàng cũng vậy, nhất định phải máu chóng trị
xong bệnh rồi trở về.”

Nói xong, hốc mắt nàng liền đỏ, “Ta có thể cứu nhiều người, nhiều bệnh như vậy nhưng vì sao lại không thể cứu được chàng?”

Lúc này, Trang Thư Tình mới nhận thức được, Chỉ Cố khả năng sẽ không thể trở về, chuyến đi này, có thể sẽ là chia ly mãi mãi.

Nghĩ như vậy, bàn tay Trang Thư Tình dùng sức nắm chặt lại đến phát đau, chỉ hận không thể bỏ qua hết mọi thứ đi theo hắn đến Tây Vực, đem người đặt dưới mí mắt của mình, sống hay chết đều ở cùng nhau.

Chứ không phải là xa cách, hắn sống hay chết cũng không biết, chỉ có thể chờ đợi.

Loại cảm giác này, mới nghĩ thôi nàng cũng đã chịu không nổi.

Gắt gao túm lấy tay áo, thanh âm Trang Thư Tình mang theo van nài, “Chỉ
Cố, đáp ứng ta, nhất định phải trở về, không được để ta lại một mình,
đáp ứng ta.”

“Ta sẽ trở về.” Nhìn thấy được lưu luyến trong mắt nàng, Bạch Chiêm cố
gắng nhớ kỹ khuôn mắt này, biểu tình này, “Ta sẽ trở về, chờ ta.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.