Đọc truyện Ác Mộng Của Đêm – Chương 18: Tổ Chức Thần Bí
So sánh với việc xuyên qua đến nhà tù số 18, Khánh Trần cảm giác đêm nay mới gọi là nguy hiểm thật sự.
Hắn không thể xác định đối phương là ai, có ý đồ gì.
Mà đối phương chỉ này sinh nghi ngời với mình, đã bắt đầu theo dõi, loại cảm giác này thật sự khó chịu.
Bản thân mình giống như từ trường học, một ngôi nhà ấm cúng, đâm đầu bước vào một thế giới dã thú hoành hành.
Cũng có thể, đây mới chính là bộ mặt thật của thế giới này.
Trong đêm tối mù mịt, Khánh Trần bước qua những hàng cây, dựa vào những cây ngô đồng cao lớn hai bên đường để che dấu tung tích bản thân.
Loại kích thích thần kinh, tim đập loạn xạ, mãi cho đến khi hắn lượn bao nhiêu vòng, đi rất xa mới dần biến mất.
Lúc Khánh Trần trở về đường Hành Thự đã kiếm một góc thật tối, ngồi chờ ở đấy nửa giờ.
Mãi đến khi, hắn phát hiện không có ai theo dõi mới quyết định đứng dậy về nhà.
Hiện tại đã là cuối thu, nhiệt độ về đêm dần hạ xuống rất thấp, nhưng sau lưng áo của hắn đã thấm đẫm mồ hôi.
Khánh Trần vừa đi vừa tìm kiếm người livetream hướng dẫn trò chơi Hà Tiểu Tiểu, nhìn xem người đó có ra thêm video nào về trò chơi kia nữa hay không?
Thế nhưng, Hà Tiểu Tiểu từng nói đêm nay sẽ làm một cái giới thiệu khái quát về Thế Giới Lý lại mất tích.
Trong khu bình luận của những người theo dõi hỏi anh ta sao còn chưa phát sóng? Nhưng Hà Tiểu Tiểu không hề trả lời lại.
Vị chủ kênh này không biết có phải bị tổ chức thần bí mang đi rồi không? Cả nước có bao nhiêu tổ chức thần bí giống vậy?
Khánh Trần không làm sao xác định được.
Đột nhiên, bên ngoài khu nhà vang lên tiếng còi cảnh sát, xe cảnh sát đi thằng vào trong khu nhà.
Khánh Trần nhíu mày, rồi vội vàng bước theo.
Chiếc xe cảnh sát dừng ngay trước khu cổng hành lang khu nhà của hắn.
Bên trong tầng hai còn vang lên tiếng phụ nữ khóc, kèm theo tiếng kêu thảm thiết của một người nam.
Lúc này, hàng xóm láng giềng tất cả đều đi ra, cùng công dân của khu khác tạo thành một vòng dưới sân.
Khánh Trần lặng lẽ hoà mình vào trong đám người đứng xem.
“Đây là sao? Chuyện gì xảy ra vậy?” Có một bác lớn tuổi lên tiếng hỏi.
“Ngôi nhà này, trong đó không phải có một người chồng thường xuyên đánh đập vợ mình à?” Một phụ nữ ôm theo một đứa nhỏ, vừa lắc lắc đứa nhỏ vừa trả lời: “Nhà đó, có lần đánh vợ mình đến nỗi nhập viện, nhưng vẫn tính nào tật đó.
Sau này, người phụ nữ doạ còn đánh nữa sẽ ly hôn, không ngờ người chồng còn buông lời doạ, nếu cô vợ dám ly hôn sẽ giết cả nhà.”
“Nhưng hôm nay xảy ra chuyện gì?” Có người vẫn chưa hiểu: “Không phải người chồng đánh người vợ xảy ra chuyện à? Nhưng sao tôi nghe người chồng khóc còn thảm hơn vậy?”
“Đúng là tinh ý.” Người phụ nữ tiếp tục nói: “Tôi vừa rồi lên đó xem qua, cuối cùng nhìn thấy lần này là người vợ đánh chồng.”
“Cái quái gì vậy?” Có người tỏ ra kinh hãi.
“Đêm hôm nay, người chồng uống hơi nhiều rượu, vừa về đến nhà đã muốn đánh vợ mình.
Với lại, các người đã nghe vụ ầm ĩ của người xuyên việt từ sáng đến giờ chưa? Vợ của tên đó hình như cũng xuyên việt.” Người phụ nữ kể chuyện hăng say: “Ngay từ đầu, người vợ vẫn bị đánh, không dám đánh lại, nhưng con run xéo lắm cũng quằn, vung tay một cái đã cắt đứt chân người chồng.
Chỉ đáng thương cho đứa nhỏ nhà đó, mới mấy tuổi đầu đã phải chứng kiến cảnh này.”
Khánh Trần nghe đến đây mới yên lòng.
Bản thân hắn không làm sao thương nổi tên chồng này, thậm chí hắn còn muốn cười vào mặt ông ta.
Trên đời này, có chuyện gì bất lực bằng việc chồng đánh vợ?
Đã thế còn đánh không lại.
Ba người này sống ở phía trên nhà hắn.
Thời gian hai năm, hắn thường xuyên có những buổi tự học buổi tối về muộn.
Nhưng lần nào, hắn cũng gặp cô vợ ôm đứa con gái nhỏ ngồi dưới cầu thang khóc nức nở.
Chị vợ chỉ khoảng chừng 30 tuổi, trông khá xinh đẹp.
Chồng chị ta tự ti mình đã già, nên có suy nghĩ vợ ở bên ngoài có người khác, cho nên thường hay say rượu đánh đập vợ mình.
Khánh Trần từ những lời hàng xóm mà biết được, người chồng chỉ cần nhìn thấy vợ mình nói chuyện cùng người đàn ông khác, ngay khi chị vợ về nhà sẽ bị lôi ra đánh đập.
Bây giờ bị đánh cho như vậy, thật đáng đời.
Lúc này, cảnh sát đã lên tầng điều tra, người đàn ông đã được bác sĩ khiêng lên xe cứu thương.
Khánh Trần nhìn qua, phát hiện ra hai tay người này đã rũ xuống, xem ra đã gãy xương.
Xe cứu thương rời đi, cảnh sát cũng ra ngoài giải tán đám đông đang tụ tập ở sân.
Khánh Trần cũng bước về nhà của mình, nhưng vừa về đến hành lang đã thấy cô bé là con của gia đình vừa rồi ngồi trước cửa.
“Anh, mẹ em nói em đến nhà anh ngồi chờ một chút, nhưng em gõ cửa mãi mà không có ai ra mở cửa.” Trong giọng nói của cô bé kèm theo tiếng nức nở.
Cô bé tên là Lý Đồng Vân.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên cô đến nhà Khánh Trần tránh né.
Khánh Trần không xen vào chuyện của người khác, nhưng có một lần hai vợ chồng tầng trên cãi nhau.
Lúc đó, hắn nhìn thầy một cô bé con ngồi dưới chân cầu thang khóc thút thít.
Khi đó, Khánh Trần mới vừa học xong tiết tự học buổi tối, hắn định lại gần hỏi thăm tình hình cô bé.
Nhưng trên lầu, người chồng bước ra tìm cô bé, còn cô bé đến hỏi Khánh Trần, có thể cho cô vào nhà hắn ngồi một lát được không?
Cuối cùng, Khánh Trần cũng đồng ý.
Đêm hôm đó, hắn làm món cơm chiên xì dầu cho cô bé, còn đưa điện thoại của mình cho cô bé xem phim hoạt hình.
Mãi đến khi, tình hình ổn định trở lại, hắn mới dẫn cô bé về nhà.
Về sau, khi người vợ biết được chuyện này, cứ mỗi lần cãi nhau đều đưa cô bé xuống nhà Khánh Trần trốn tránh.
Người phụ nữ này, mỗi lần nhìn thấy Khánh Trần đều tỏ ra ngượng ngùng.
Cô còn nói, nếu quần áo Khánh Trần bẩn, có thể mang lên cô thay hắn giặt rũ.
Nhưng Khánh Trần lo lắng người chồng tìm mình gây sự nên còn chưa có trả lời.
Khánh Trần sờ sờ đầu cô bé hỏi: “Em ăn chưa?”
“Em ăn một ít bánh quy, mà vẫn đói lắm.” Cô bé Lý Đồng Vân ngượng ngùng trả lời.
“Đi nào, anh cũng chưa ăn cơm.
Anh sẽ làm cơm rang cho em ăn.” Trước đó Khánh Trần chuẩn bị vật liệu cho sự kiện đếm ngược, nên tiền chẳng còn chút nào, nhưng thức ăn trong nhà còn rất nhiều: “Đợi lát nữa em ăn no, có lẽ mẹ em có thể quay về.
Em đừng sợ nữa, sau này cha em sẽ không đánh được mẹ em đâu.”
“Vậy, em còn có thể tiếp tục đến nhà anh nữa không?” Lý Đồng Vân đột nhiên hỏi.
“Đương nhiên.
.
.”
Khánh Trần còn đang muốn nói thêm nữa, bỗng sắc mặt hắn biến đổi.
Hắn nhanh chóng lấy chìa khoá, mở cửa ra, kéo Lý Đồng Vân vào nhà.
Lý Đồng Vân vẫn còn chưa hiểu chuyện gì, vẻ mặt ngơ ngác hỏi: “Anh? Có chuyện gì vậy?”
Hắn vội vàng kéo rèm cửa lại, sau đó thông qua một khe hở nhìn ra bên ngoài.
“Trước tiên em đừng nói gì cả.” Khánh Trần nói.
Khi hai anh em còn đang thì thầm, trước hành lang đã xuất hiện một vài chiếc xe việt dã.
Đêm nay, chính mắt hắn đã nhìn thấy chiếc xe này ở vườn hoa trung tâm Ngân Nhuận.
Tim Khánh Trần bỗng nhiên đập nhanh hơn.
Hắn không ngờ đối phương phản ứng nhanh như vậy.
Lúc này, có hai người trẻ tuổi từ trên xe bước xuống, người đó mặc một chiếc áo màu đen, còn người kia mặc một chiếc áo khoác màu xám.
Cũng chính là hai người đã theo dõi Khánh Trần.
Tim Khánh Trần lại tiếp tục đập nhanh hơn.
Hắn nhủ thầm, đây không tính là oan gia ngõ hẹp đấy chứ?
Một lát sau, người trẻ tuổi mặc áo đen nhìn thẳng vào cửa sổ nơi hắn đang nhìn.
Ngay lập tức, Khánh Trần đứng dậy lùi về phía sau.
“Làm sao vậy?” Người áo xám hỏi bạn mình.
Người áo đen cười nói: “Không có gì, tuỳ tiện nhìn xem.
Tôi luôn có cảm giác, có một ai đó đang quan sát mình.
Có lẽ là do lo lắng quá, đi lên tầng làm việc chính thôi.”
Khánh Trần có chút lo lắng cho người phụ nự trên tầng kia.
Quan trọng nhất, hắn lo lắng người phụ nữ kia bị mang đi.
Khi đó Lý Thúc Đồng sẽ rơi vào hoàn cảnh vô cùng thê thảm.
Bố thì bị đánh phải vào bệnh viện.
Mẹ bị tổ chức thần bí mang đi, về sau cô bé phải làm thế nào đây?
Sau 10 phút đồng hồ, hai người trẻ tuổi kia đã bước xuống, không để cho Khánh Trần suy nghĩ xem làm sao bây giờ.
Hai người nhanh chóng gọn gàng bước lên xe rời đi, và không hề dẫn theo mẹ Lý Đồng Vân.
Tình huống sao đây? Khánh Trần có chút mơ hồ, không phải đối phương muốn bắt đi tất cả người xuyên việt sao?
Rất nhanh, tiếng xe cảnh sát cũng rời đi.
Bên ngoài cửa phòng hắn vang lên tiếng gõ cửa.
Khánh Trần đi tới mở cửa, người bên ngoài chính là mẹ của Lý Đồng Vân, đầu tóc rối bời, môi có nơi bị dập, trên mặt vẫn còn vệt máu.
Cô cũng ý thức được tình trạng của mình khá thảm, nên vội vàng vén lại gọn gàng lại mái tóc.
Cô nhỏ giọng nói với Khánh Trần: “Thật xin lỗi, lại làm phiền cậu.”
.