Ác Mộng Của Đêm

Chương 17: Luân Phiên Theo Dõi


Đọc truyện Ác Mộng Của Đêm – Chương 17: Luân Phiên Theo Dõi


Màn đêm dần buông xuống, trên cầu lớn Vương Thành gió thu thổi phất phơ.

Trong lúc Khánh Trần chạy, thân thể hắn giãn ra, gió nhẹ nhàng thổi khiến cánh tay áo của hắn co về phía sau.

Có lẽ cảm giác thay đổi, hắn cảm giác được.

.

.

Những gông cùm xiềng xích đã từng chói buộc mình, nay bỗng nhiên mở ra.

Khánh Trần càng chạy càng nhanh.

Những người trên cầu lớn đều đổ ánh mắt về phía hắn.

Tất cả mọi người cảm nhận được hơi thở tuổi trẻ, xúc động mà phức tạp.

Trung tâm vườn hoa Ngân Thuận, nơi đây là khu nhà cao cấp nhất Lạc Thành, cũng nổi tiếng là khu nhà giàu.

Cho nên một đại gia như Hoàng Tế Tiên ở nơi này, Khánh Trần cũng không thấy lạ.

Nơi này, được bảo vệ tương đối nghiêm ngặt, muốn ra vào đều phải quẹt thẻ.

Khánh Trần đi xung quanh một vòng, tìm kiếm cơ hội lẻn vào.

Nhưng không đợi hắn tìm cách đi vào, hắn đã nhìn thấy sáu người mặc complê từ cửa sau khu nhà tiến vào đường nhỏ.

Những người kia, dáng đi thẳng tắp, nhìn qua đã thấy cực kỳ nguy hiểm.

Sáu người bước đi nhịp nhàng, đồng loạt theo một tiết tấu.

Mỗi bước chân tạo ra một khoảng cách như được dùng thước đo lại chuẩn xác một kích cỡ.

Có điều, khiến Khánh Trần ngẩn người ra, bởi vì sáu người này vây quanh một người thiếu niên.

.

.

Hoàng Tế Tiên.


Lúc này, sắc mặt Hoàng Tế Tiên tỏ ra ngớ ngẩn, từ trong miệng phát ra những tiếng lẩm bẩm không thể giải thích được như nhà tù, máy móc, quái vật.

.

.

Đám người nhanh chóng bước vào một trong hai chiếc xe việt dã màu đen đậu sẵn bên ngoài.

Trong đám người hình như có một người nhận thấy, khi ngồi vào cạnh ghế lái đã quay đầu nhìn về phía Khánh Trần.

Khánh Trần quay đầu ra chỗ khác, bĩnh tĩnh nhìn vào điện thoại như không có việc gì xảy ra.

Người kia không để ý đến hắn quá nhiều.

Trong màn đêm, hai chiếc xe việt dã màu đen lao vút đi.

Mà Khánh Trần, đứng bên ngoài khu nhà, run cầm cập, nhìn vào điện thoại không nói một lời.

Những người kia là ai?

Tại sao lại mang Hoàng Tế Tiên đi?

Bởi vì cậu ta là người xuyên việt sao?

Tất nhiên nguyên nhân là vậy, Khánh Trần không tin có sự trùng hợp.

Hắn quay người về nhà.

Trên đường đi, hắn suy nghĩ về thân phận những người áo đen kia.

Thời gian dần dần trôi qua, hắn cảm giác có điều không đúng.

Có một người áo đen, đã yên lặng theo dõi hẵn từ nãy đến giờ.

Không hiểu sao hắn có cảm giác quen thuộc.

.

.

Hắn đã gặp người này.

Trong chớp mắt, các bắp thịt trên người Khánh Trần căng cứng hết cả lên, cảm giác áp bách dần dần ăn mòn cảm giác an toàn của hắn.


Giống như bị một dã thú tập trung theo dõi.

Hắn nhớ lại, tại trung tâm vườn hoa, thời điểm gặp được người áo đen kia.

Người đó đứng cách hắn không xa, nhìn vào điện thoại.

Nhưng thời điểm, người đó nhìn điện thoại di động, những ngón tay chưa từng tác động vào màn hình.

Khánh Trần không thể mỗi giây, mỗi phút đều phân tích tình huống, như vậy quá hao tổn tinh thần.

Nhưng hắn có thể rút ra từ trong ký ức.

Nghĩ tới đây, Khánh Trần hờ hững cầm lấy điện thoại di động, sau đó đứng tại chỗ cúi đầu gọi điện thoại: “Alo, tối nay con không về ăn cơm.

.

.”

Mũ lưỡi chai giúp khuôn mặt của hắn được giấu trong bóng tối.

Thời điểm hắn dừng lại, người trẻ tuổi áo đen vẫn bước tới.

Anh ta không dừng lại mà bước qua người Khánh Trần.

Khánh Trần vẫn dành một phần nhỏ quan sát đối phương, nhưng dù chỉ một lần người đó cũng không quay lại.

Điều này khiến Khánh Trần tỏ ra nghi ngờ.

Tại thời khắc này, Khánh Trần có một suy nghĩ, có phải bản thân mình suy nghĩ nhiều rồi hay không?

Trên đường lớn, xe cộ qua lại tấp nập, người con trai áo đen nhanh chóng biến mất không thấy.

Hắn cúp điện thoại, tiếp tục đi về phía trước.

Còn may, mình đã thay đổi bộ đồng phục, kèm theo chiếc mũ.

Nếu không, đối phương nhìn qua là biết hắn học tại quốc tế Lạc Thành.

Lúc này, không đợi Khánh Trần bình tâm lại.

Tại giao lộ đèn xanh đèn đỏ trước mặt, hắn lại nhìn thấy một hình dáng quen thuộc.

Hắn cũng đã gặp tại vườn hoa trung tâm.


Không phải trùng hợp.

Mà là luân phiên theo dõi.

Mỗi người phụ trách một đoạn đường.

Mỗi người phải đảm bảo, mình giống như người qua đường, không để bị phát hiện.

Nếu người bị theo dõi dừng lại, thì người theo dõi phải bình tĩnh đi tiếp về phía trước như không có việc gì.

Lúc này, sẽ có một thành viên khác được bổ sung vào.

Đây là phương pháp theo dõi người đảm bảo nhất.

Khánh Trần nên cảm ơn những thứ có tác dụng hay những quyển sách vô dụng đã đọc qua.

Hắn đã hiểu ra, thời điểm người trên xe việt dã kia nhìn mình, đã để ý đến mình.

Đối phương không chỉ có 6 người, mà còn có người khác nữa.

Đây là tổ chức gì? Quá trình huấn luyện lại nghiêm khắc như vậy? Kèm theo khả năng nhìn người kinh khủng đến vậy?

Đột nhiên, Khánh Trần nhớ ra một điều, mình không phải là nhóm đầu tiên xuyên việt, có lẽ mình là nhóm thứ hai, hoặc nhóm thứ ba không chừng.

Không phải chỉ có những người hôm nay theo dõi tin tức biết được xuyên việt.

Cũng không phải hôm nay tất cả mọi người nghe xong mới phản ứng lại.

Những người này có chuẩn bị từ trước.

Con ngươi thiếu niên bỗng đen hơn, lộ ra vẻ sâu sắc.

Bên trên lối đi bộ gặp được những người chạy bộ.

Ven đường, một người trung tuổi bày ra những xiên hô lô đường, cộc cộc cộc tiếng giày cao gót của một cô gái yêu điệu thướt tha.

Còn có những ánh đèn từ những cột đèn đường chiếu xuống, không ngừng thay đổi.

Hắn ghi nhớ tất cả những chi tiết này, cũng nhắc nhở bản thân không nên phạm sai lầm.

Đèn xanh đèn đỏ còn 12 giây.

Người đàn ông áo đen vừa nãy, rất có thể đã quay trở lại phía sau hắn, chuẩn bị cho lượt bổ sung tiếp theo.

Theo đối phương an bài, theo đường phố Vọng Xuân Môn, đường Chính Hoà, đường lớn Khai Nguyên tính toán.


Nếu một người trưởng thành bung hết sức ra cần nhiều nhất 10 phút.

Nếu muốn thoát khỏi theo dõi.

.

.

Thì ngay bây giờ.

Đèn xanh sáng lên, người theo dõi bên kia bước chân băng qua đường, mà Khánh Trần đột nhiên quay lại.

Người theo dõi bình tĩnh coi như không có gì xảy ra, tiếp tục băng qua đường cái, vừa đi vừa nhỏ giọng nói: “Mục tiêu chưa qua đường.

Hắn quay đầu lại, mày đến vị trí cần bao lâu?”

Tên đó giống như nói thầm.

Nhưng nếu có người nhìn kỹ lại, lập tức phát hiện ra bên tai trái người này có một tai nghe trông hơi mờ.

“Không được rồi, còn cần 2 phút nữa tôi mới đến vị trí theo dõi.”

Trong chốc lát, người theo dõi nhận ra có điều không đúng.

Tên này bỗng quay đầu lại tìm kiếm hình dáng Khánh Trần, nhưng không làm sao nhìn thấy thiếu niên kia.

“Mất dấu.” Trên ngã tư đường, người theo dõi thở dài.

Ở một nơi xa, có một người áo đen trẻ tuổi dùng hết sức chạy thật nhanh, cười cười trả lời: “Thật mất mặt, hai người nhìn chằm chằm một người mà còn mất dấu.”

“Là mày không tập trung nhìn hắn.”

Người áo đen trẻ tuổi cười nói: “Vậy anh có đoán được, hắn có phát hiện ra chúng ta theo dõi hắn hay là không?”

Bên trong tai nghe truyền đến câu trả lời: “Tao khẳng định hắn phát hiện ra, đây là cao thủ.”

Người trẻ tuổi áo đen suy nghĩ rồi nói: “Tên nhóc kia cùng lắm 17, 18 tuổi, khả năng còn đang học cấp ba.

Nếu như cậu ta phát hiện được chúng ta theo dõi, thật sự quá kinh khủng.

Mà anh có nhận ra hay không? Hắn sử lý mọi việc vô cùng tự nhiên.

Ngay lần đầu hắn dừng lại nghe điện thoại, tôi không hề cảm giác được mình bị phát hiện.

Nếu không, tôi sẽ ra tay không chế hắn rồi.”

“Tôi rất tò mò, tại sao anh đột nhiên đưa ra ý định theo dõi hắn.

Hôm nay, chúng ta có rất nhiều nhiệm vụ, không cần thiết phải lãng phí thời gian cho một người qua đường.”

“Cũng không phải đột nhiên này sinh ý định.

Chỉ là khi đội trưởng áp giải mục tiêu số 09 đi ra.

Tôi phát hiện ra hắn cố tình né ánh mắt của đội trưởng.”


.



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.