Ác Mộng Của Đêm

Chương 176: Thư Mời


Đọc truyện Ác Mộng Của Đêm – Chương 176: Thư Mời


Trước đó, Khánh Trần rất cẩn thận xem lại tất cả những ký ức liên quan đến cách tu hành của Kỵ Sĩ, sau đó nhận ra một điều quan trọng: Dùng cách của người bình thường trải qua tất cả cánh cửa sinh tử.
Khi còn bé tâm lý Lâm Tiểu Tiếu, Diệp Vãn hay đến cả Lý Đông Trạch còn chưa chín chắn, không có sự dứt khoát, nên không thể bước qua điều kiện ban đầu để luyện thuật hô hấp được.
Chờ sau khi bọn họ lớn lên, trở thành Giác Tỉnh Giả, lại mất đi con đường dùng thân phận người bình thường bước qua cánh cửa sinh tử.
Đây là điều Lâm Tiểu Tiếu từng nói.
Khánh Trần từng bước suy đoán, con đường Kỵ Sĩ nhất định có liên quan đến biện pháp mở ra gien ẩn, nhưng sau đó phải làm cách nào để hoàn thành khiêu chiến đây? Dùng thân phận Kỵ Sĩ từng bước một trải qua cánh cửa sinh tử sao? Nào có chuyện dễ dàng như vậy, rõ ràng không thể nào nhấn mạnh được hai từ sinh tử.
Nếu như một lần nữa mở ra một phần gien ẩn, như vậy bản thân hắn cũng chỉ dựa vào thân thể của chính mình, tu hành là một công việc đòi hỏi sự kiên trì và bền bỉ.
Khánh Trần thông qua quá trình tu hành, có thể cảm nhận rõ ràng tố chất thân thể của mình sẽ không ngừng tăng lên, chỉ cần còn một ngày hắn chưa đạt tới cực hạn, hắn sẽ tiếp tục luyện tập.
Ương Ương nhìn thấy hắn không nói gì bèn lên tiếng: “Không trả lời thì thôi, coi như đây là bí mật của cậu.

Có điều, tôi thật sự khâm phục cậu, không phải ai khi sở hữu được lực lượng cũng có thể kiến trì cùng cố gắng.

Mặc dù, tôi cũng không hiểu, tại sao cậu phải cố gắng đến như vậy.”
Khánh Trần suy nghĩ chút rồi nói ra: “Thật ra, không có sự kiện xuyên qua này, cậu, Hồ Tiểu Ngưu và Trương Thiên Chân đều trải qua cuộc sống vô cùng tuyệt vời.

Vì muốn vượt qua Ấn Độ Dương, điều đầu tiên cậu có phải là du thuyền.

Mình đã xem qua giá của thứ này, có thể mua được 10 căn hộ cao cấp ở Lạc Thành.

Mặc dù, các cậu đã rất cố gắng, nhưng so với phần đông các cậu đã hạnh phúc hơn họ rất nhiều.”
“Mình không giống vậy, trong một khoảng thời gian rất dài, bản thân mình ăn không đủ no, mặc không đủ ấm.

Có lẽ sau khi tốt nghiệp sẽ tốt hơn, nhưng thời gian đó thật sự quá lâu.

Hiện tại, thế giới này cho mình một cuộc sống mới, tất nhiên mình phải cắn răng chịu đựng, dùng máu để tạo ra một con đường.

Ương Ương, không phải mỗi ngày mình đều cố gắng tu luyện đến 3 giờ sáng mới ngủ, mà do lựa chọn của mình không có nhiều.”
Còn một chuyện nữa mà Khánh Trần chưa nói ra: Tại Thế Giới Bên Trong, mình có một người sư phụ vô cùng đặc biệt.

Ngài ấy có thể phải đối mặt với nguy hiểm.
Cho nên, hắn bất chấp tất cả để chạy thi với thời gian.

Hi vọng, trước khi nguy hiểm ấy ập tới, mình có thể mạnh mẽ hơn.


Cùng lúc ấy, tại khu chung cư Thăng Long cách đường Hành Thự khoảng chừng hai cây số.
Nam Canh Thần đang ở trong phòng ngủ xem điện thoại.

Bỗng nhiên cậu ta nhận được một tin nhắn khiến mình ngây người ra.
“Xin chào bạn học Nam Canh Thần, vì muốn mọi người tập trung lại để tiện cho việc giao lưu, xin đăng ký vào group chat – Hà Tiểu Tiểu.”
Thư mời.
Thế mà có thư mời.
Nam Canh Thần đang định nhắn tin cho Khánh Trần qua Wechat, nhưng cuối cùng lại không nhắn nữa.
Cậu ta nhìn xem bây giờ là mấy giờ, sau đó vội vàng thay quần áo đi ra ngoài.
Bên ngoài phòng khách, cha vẫn ngồi một mình nhâm nhi chai rượu Niulanshan erguotou, gần như rơi vào trạng thái say rượu: “Đã muộn thế này mày còn đi đâu? Cả ngày chẳng biết lo học hành, chỉ giỏi chạy ra bên ngoài.

Mày với mẹ mày, tâm trí đã chẳng còn ở cái nhà này nữa rồi.”
Cha nói xong bèn rút dây thắt lưng ra.
Nhưng lần này, Nam Canh Thần đã không còn ngốc nghếch, đứng lại chịu đòn nữa, mà phi thật nhanh ra ngoài, chỉ để lại người cha say rượu thích đánh bạc đứng ngây người ra đấy.
Trong đêm tối, thiếu niên chạy thật nhanh.

Đây là lần đầu tiên, cậu bé chủ động chạy trốn cha mình, cảm giác thật sự không tệ lắm.
Cậu chạy như một cơn gió, một mạch đến nhà Khánh Trần gõ cửa: “Mở cửa, mở cửa.”
Kết quả, cửa phía đối diện mở ra, Khánh Trần bình tĩnh nói với cậu: “Vào đi rồi nói.”
Nam Canh Thần nghi ngờ, tại sao Khánh Trần lại chuyển nhà.

Cậu ta đi theo Khánh Trần vào trong nhà, phấn khích nói: “Cái group chat kia của Hà Tiểu Tiểu…!Nấc.”
Nam Canh Thần còn chưa nói được nửa câu, bỗng nhiên nhìn thấy Ương Ương đang ngồi ở ghế salon.
Cô gái này đang mặc một chiếc áo ngủ, trông giống hệt như một con gấu trúc bằng bông đáng yêu vô cùng.

Cô nàng ngồi đó nhìn chằm chằm vào mình…
Lượng tin tức quá lớn đập vào mắt cậu bé.
Ngay lập tức, ánh mắt Nam Canh Thần tỏ lòng tôn kính Khánh Trần.
Thật sự, cậu không nghĩ tới anh Trần và Ương Ương lại phát triển nhanh như vậy.
Khánh Trần nhìn Nam Canh Thần bình tĩnh hỏi: “Group chat của Hà Tiểu Tiểu làm sao? Có tin tức tốt muốn nói sao?”
“Ừ..


Ồ.” Nam Canh Thần lấy lại bình tĩnh nói: “Tin tức tốt là tao đã gia nhập group chat của Hà Tiểu Tiểu rồi.”
Trong lúc nhất thời, cả phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh, bầu không khí nghiêm túc hẳn lên.
Khánh Trần suy nghĩ một chút rồi hỏi: “…!Mày gọi cái này là tin tức tốt sao?”
Nam Canh Thần vô cùng vui mừng phấn khởi nói: “Đúng vậy, hơn 100 triệu người đăng ký thế mà tao lại được mời vào.

Trong tin nhắn còn viết hoanh nghênh bạn học Nam Canh Thần đã vào group, sau đó có một link để kết nối, tao click vào đó là được.”
Khánh Trần ngạc nhiên.

Tại sao Hà Tiểu Tiểu lại đích thân mời Nam Canh Thần?
Điều này chứng minh, Hà Tiểu Tiểu nắm được tin tức nhiều hơn so với tưởng tượng của hắn.
Trước kia, đối phương nắm được rất nhiều tin tức dùng cho việc hướng dẫn chơi trò chơi.

Dù sao, với thân phận một người hướng dẫn đến thăm dò thế giới mới, bao giờ cũng phải nắm giữ năng lực mạnh hơn người bình thường.
Nhưng bây giờ không phải như vậy, đối phương nhất định đã gia nhập một tổ chức nào đó, dựa vào năng lực tổ chức và tài năng của mình để làm được điều này.
Vậy thì, tổ chức phía sau đối phương là nhà nào đây? Côn Luân? Hay là Cửu Châu?
Khánh Trần thở dài, thôi thì vậy cũng được, bởi vì Nam Canh Thần có gia nhập group chat ấy cũng không tính lộ thông tin gì quá quan trọng.
Hà Tiểu Tiểu thành lập được cơ sở số liệu, nhất định nắm được khoa học kỹ thuật nào đó của Thế Giới Bên Trong.

Hiện tại, đối phương đang có ý định mở rộng mạng lưới này ra toàn thế giới.
Khi tất cả mọi người còn chưa kịp định hình, cơ sở số liệu là gì.

Mà, đối phương đã đột nhập vào điện thoại của Nam Canh Thần, lấy được thông tin trong đó.
Không cần phải chờ đến bây giờ.
Hoặc có thể hiểu theo một cách đơn giản hơn.

Hà Tiểu tiểu trực tiếp gửi tin nhắn đến cho một ai đó, ý nghĩa trong đó là: bạn đã bị lộ, không cần phải đắn đo làm gì.
Khánh Trần có cảm giác, tổ chức này còn đáng sợ hơn Côn Luân rất nhiều.
Cũng may, thời điểm mà hắn nhắn tin với Nam Canh Thần còn chưa lộ điều gì.

Hay mình làm những việc gì quan trọng, đều không sử dụng điện thoại liên lạc.


Trong hoàn cảnh không cần sử dụng, Khánh Trần toàn bỏ vào trong túi hoặc tắt máy hoặc để chế độ máy bay.
Có thể nói rằng, một thời đại nguy hiểm mở ra, tính cách cẩn thận là một thói quen tốt.
Nam Canh Thần nhìn vẻ mặt Khánh Trần, do dự chút rồi hỏi: “Đây không phải là tin tức tốt sao…”
“Tốt chứ.” Ương Ương thản nhiên gật đầu: “Chuyện mà cậu thắng hơn 100 triệu người đã cách đây 18 năm rồi, mà đến tận bây giờ mới xuất hiện lại, đáng vui mừng lắm chứ.”
Khánh Trần: “???”
Hắn có cảm giác, có người lái xe ép lên mặt mình.
Khánh Trần yên lặng, cầm lấy điện thoải của Nam Canh Thần, sau đó tìm băng dính đen, cẩn thận dán hết các mắt camera lại, sau đó dính vào rất nhiều lớp ở vị trị microphone.
Khi Khánh Trần dính xong điện thoai cho Nam Canh Thần, hắn lập tức đưa cho Ương Ương, ý nói cậu cũng làm theo mình đi.
Ương Ương nhìn điện thoại Khánh Trần, bỗng nhiên phát hiện của cậu đã dính từ lâu rồi.
Cô hỏi: “Cậu vẫn luôn cẩn thận như vậy sao?”
“Thói quen mà.” Khánh Trần nói.
Nam Canh Thần hỏi: “Điện thoại của chúng ta sớm không thuộc vào thành phần bí mật nữa sao? Làm như vậy có tác dụng gì cơ chứ?”
Khánh Trần nhìn cậu ta giải thích: “Hiện tại, ngoài việc đọc tin tức ra, thì tao rất ít sử dụng điện thoại di động.

Cho nên điện thoại di động chả có gì là bí mật cả.

Tao làm như vậy, chỉ với một hi vọng, đời tư của mình không muốn kẻ khác biết được.”
Ương Ương nói: “Đã dính lại rồi.”
Đến lúc này, Khánh Trần mới nói với Nam Canh Thần: “Đưa tin nhắn kia tao xem, để tao nhìn xem nội dung bên trong thế nào?”
Nam Canh Thần bắt đầu mở ra tin nhắn, vừa mở vừa nhỏ giọng giải thích: “Chỉ cần click vào đường link, điện thoại lập tức download về app của group.

Tao thấy, còn có thể nạp tiền vào mua khung hình trang trí chỗ avarta nữa này…!Đúng rồi, khi tiến vào group chat còn có một hiệu ứng đặc biệt, cũng không quý lắm, được sử dụng miễn phí ba ngày, sau muốn dùng sẽ mua với giá ưu đãi.”
Con mẹ nó dùng miễn phí ba ngày, sau còn được mua với giá ưu đãi…
Khánh Trần bình tĩnh nhìn Nam Canh Thần hỏi: “Mày mua rồi sao?”
“Mua rồi, nó đẹp mà.” Nam Canh Thần thật thà trả lời.
Cậu ta nói xong bèn click vào app đó, ngay lập tức điện thoại chuyển sang giao diện group chat.

Giao diện này cũng không khác của Wechat nhiều, chỉ có điều muốn vào thì phải click vào hình cánh cửa ở trên.
Tiếp theo, giao diện thay đổi, một loạt hình ảnh pháo hoa được bắn ra hiện lên trên màn hình.
Khánh Trần đã hiểu rõ, đây là hiệu ứng đặc biệt chào đón Nam Canh Thần gia nhập group chat đây…
“Loại hình thức này chỉ có mày trông thấy, hay người khác vào cũng thấy được?” Khánh Trần hỏi.
“Chỉ có tao nhìn thấy, tao thấy đẹp là được rồi.” Nam Canh Thần trả lời.
Khánh Trần thở dài, con mịa thằng nhóc này, vẫn giữ nguyên cái tính cách mua bít tất bằng Nano hồi trước, đần không chịu nổi.
Nhưng hắn nghĩ mãi không ra, Hà Tiểu Tiểu có ý định xây dựng nên một cộng đồng lữ khách thời gian, đáng lẽ phải làm việc đứng đắn chứ nhỉ.

Tại sao lại làm ra cái việc kiếm tiền như hàng cá hàng thịt thế này?
Điều này quá vô lý.
Khánh Trần mở ra danh sách đầy đủ, bên trong chỉ có 27 người.

Nếu so sánh với số lượng 100 triệu người đăng ký, con số 27 có vẻ lẻ loi.
Khánh Trần suy nghĩ rồi nói: “Không biết Hà Tiểu Tiểu định đưa tất cả mọi người vào một nhóm, hay chia ra thật nhiều nhóm nhỉ? Tại sao trong này chỉ có 27 người?”
Ương Ương lên tiếng: “Nếu tôi là Hà Tiểu Tiểu sẽ phân ra thành nhiều nhóm.

Bởi vì tôi muốn chia ra, làm rối loạn đám người lữ khách thời gian.

Làm như vậy các lữ khách thời gian sẽ tiến hành làm quen lẫn nhau.

Bởi vì Thế Giới Bên Trong và bên ngoài có tính chất đối xứng, các lữ khách khác địa phương trao đổi tin tức sẽ có giá trị hơn.”
Nhưng vào lúc này, trong group chát bỗng nhiên có ID Trương Tam nhắn tin: “Các người có nhận được một lá thư đột nhiên gửi tới hay không? Giống như sau một giấc ngủ, bỗng nhiên bên cạnh có một bức thư? Thật sự đáng sợ.”
Một ID tên là Sấm Vương trả lời: “Không có.”
Tiếp theo, một ID tên Lý Tứ nhắn tin trả lời: “Tôi cũng nhận được, bỗng nhiên xuất hiện dưới gối.

Không hiểu tại sao đối phương làm được chuyện này.”
Khánh Trần giật mình.

Hắn không ngờ, Nam Canh Thần và Sấm Vương ở cùng một nhóm.
Mà qua câu chuyện vừa rồi, hắn biết thì ra có rất nhiều người không biết đến sự tồn tại của vật cấm kỵ Tem Ác Quỷ.
Lúc trước, khi Vương Vân khai ra, có nhận được một lá thư thần bí.

Lý Thúc Đồng, Lâm Tiểu Tiếu đã giúp Khánh Trần giới thiệu về vật cấm kỵ ACE-017 Tem Ác Quỷ này.
Cho nên, Khánh Trần còn cho rằng mọi người đã biết được điều này.
Nhưng có một chuyện hắn không để ý đến, đó là Lý Thúc Đồng có thể tính là một trong số ít người siêu phàm đứng trên đỉnh tại Thế Giới Bên Trong.

Kỵ Sĩ cũng là tổ chức có truyền thừa lâu đời nhất, nên có một vài tin tức bí mật, bọn họ cũng biết được.
Lúc này, Khánh Trần lại nhớ tới chuyện, Lâm Tiểu Tiếu giúp mình sắp xếp lại tư liệu về nhân vật, động vật, thực vật.

Trong đó còn có 2 quyển cuối cùng là vật cấm kỵ, và vùng đất cấm kỵ đang được xắp xếp lại.

Chờ hắn trở về nhà tù số 18 sẽ được nhìn thấy.
Thì ra, Lý Thúc Đồng vì hắn chuẩn bị một vài món đồ vô cùng quý giá.
Ở thời đại thế này, nắm được tin tức chính là thứ quý giá nhất.
Sấm Vương gửi tin nhắn vào trong nhóm: Một Chú Vịt Nhỏ sao vào nhóm mà chẳng thấy nói gì vậy? Hình như vẫn còn thẹn phải không? Tâm sự một chút đi chứ?”
Khánh Trần từ từ nhìn Nam Canh Thần: “Một Chú Vịt Nhỏ không phải là mày đấy chứ?”
Nam Canh Thần thẹn đến đỏ mặt tía tai: “Tạo tiện tay điền bừa biệt danh ấy mà.

Ai mà biết được, ID bọn họ sau khi vào đây cũng không hề thay đổi…”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.