Đọc truyện Ác Mộng Của Đêm – Chương 174: Nhóm Chat Của Hà Tiểu Tiểu
Đếm ngược 116: 00: 00.
Kinh Thành, tại một nhà xưởng bỏ hoang nào đó ở vùng ngoại ô.
Tiếng giày da giẫm lên mặt nền bê tông từ xa đến gần.
Hơn 30 tên lữ khách thời gian bị trói ở cột nhà từ từ mở mắt ra.
Bọn chúng nhìn thấy, trong nhà xưởng mờ tối, có khoảng 100 người nghiêm chỉnh đứng đó, không rời mắt khỏi bọn họ phút nào.
Trong những người này, có trung niên, nam nữ, có người trẻ tuổi, nhìn qua giống như học sinh.
Bọn họ mặc đồng phục màu đen, trên ống tay áo đều in hai chữ Cửu Châu.
Còn những người đang bị trói, toàn thân máu me đầm đìa.
Máu từ trên người chảy xuống, tập trung lại tại mũi chân, sau đó chảy xuống bụi bẩn trên nền bê tông, tạo thành hỗn hợp pha tạp.
Tiếng bước chân ngày càng đến gần, đám người âm thầm tránh ra tạo thành một con đường.
Hà Kim Thu mặc một bộ âu phục màu xám tro, đi tới trước mặt những vị lữ khách thời gian này.
Anh ta không nói chuyện, chỉ nhẹ nhàng cởi chiếc áo vest ngoài ra đưa cho một nhân viên trung niên, sau đó tiếp tục cởi cúc áo sơ mi trắng ở cổ tay ra.
“Các người là người của Thế Giới Bên Ngoài.
Các người có suy nghĩ gì nếu tài liệu hộ tịch bị mất trộm? Hậu quả sẽ ra sao?” Hà Kim Thu nhìn đám người trước mặt, lên tiếng hỏi.
Có một lữ khách thời gian bị trói lên cột nhà giãy giụa nói: “Dù chúng tôi phạm sai lầm.
Người Cửu Châu cũng không nên sử dụng cực hình.”
Hà Kim Thu từ từ nói: “Tôi sẽ nói cho các người biết hậu quả như thế nào.
Tại Thế Giới Bên Trong có loại máy tính vô cùng mạnh mẽ, bọn họ dùng tư liệu hộ tịch so với hộ tịch bọn họ nắm giữ tại Liên Bang.
Thậm chí còn không tới một giờ đồng hồ, bọn họ sẽ biết có bao nhiêu người là lữ khách thời gian.”
“Trong số những người này, có người là lữ khách thời gian, cũng có người đã đạt đủ điều kiện để có thể xuyên qua.
Nhưng cuối cùng sẽ có kết quả thế nào, đó là bị đám quái vật tại Thế Giới Bên Trong tiến hành loại bỏ.”
“Vậy khi đó sẽ có bao nhiêu người chết? Mấy chục nghìn? Mấy triệu? Ai mà đếm được.
Các người đã xuyên qua được một thời gian, có lẽ biết sự vô tình của đám người tập đoàn là như thế nào? Bọn họ giống như một cỗ máy lạnh lùng mà vô tình, chỉ cần đạt được mục đích.”
Một lữ khách thời gian cầu xin: “Chúng tôi biết sai rồi, xin đừng tra tấn chúng tôi nữa.”
Nhưng Hà Kim Thu tỏ ra mắt điếc tai ngơ: “Những lữ khách thời gian khác bị uy hiếp, nếu như làm ra việc bất đắc dĩ nào, tôi cũng có thể hiểu được.
Nhưng từng người các vị ở đây, mỗi người đều chủ động hướng về phía tập đoàn, cho nên mới có thể trong thời gian ngắn như vậy được giao nhiệm vụ.
Tôi nói không sai chứ? Loại chủ động phản bội này, tôi sẽ không bao giờ bỏ qua.”
Hà Kim Thu nói xong, bèn giơ súng lên bắn trúng mi tâm một tên phản đồ.
Sau đó, anh ta đưa súng cho người trung niên bên cạnh, người này cũng giơ lên và bắn chết một người khác.
Hà Kim Thu bình tĩnh nói: “Chẳng có gì gọi là tra tấn hay không tra tấn ở đây cả.
Tôi hi vọng các người hiểu, những gì chúng ta vừa trải qua là một cuộc chiến tranh.
Hoà bình đã quá lâu rồi, có lẽ nhiều người quên rằng chiến tranh tàn khốc cỡ nào? Từ khi Cửu Châu được sinh ra, đã nhất định phải đi con đường phi thường.”
Anh ta nhìn về phía những người sau lưng nói: “Các người cũng biết, Côn Luân đang phải đối mặt với tình trạng nào? Tiền lương ít ỏi, phúc lợi thấp, không có bảo hiểm cuộc sống.
Mặc dù chúng ta là lính đặc chủng, một tháng cũng chỉ được 10 nghìn tiền lương, tính cả trợ cấp không đến 30 nghìn.
Chết đi, cũng không hơn khác cái gì.
Bởi vì bọn họ sống quá nguyên tắc, một cách sống khi mặt nước còn quá trong.”
“Tôi hi vọng mọi người hiểu được, khi hai thế giới tiến hành chiến đấu.
Những lữ khách thời gian như chúng ta mới là trụ cột, tôi sẽ dẫn mọi người đặt vững bước chân tại Thế Giới Bên Trong, cũng giúp mọi người giải quyết những nỗi lo ấy.
Trước khi cuộc chiến ấy nổ ra, hãy học cách tự bảo vệ chính mình.
Trận chiến này, chúng ta sẽ là những người chủ chốt.
Đây là thời điểm những người trải qua nguy hiểm, tìm kiếm được vinh quang.”
Anh ta nói xong, những người trong nhóm, từng người một yên lặng đi về phía trước, cầm lấy khẩu súng, bắn chết tất cả những tên phản bội trước mắt.
Đây là nghi thức nhập đội.
Hà Kim Thu yên lặng nhìn từng người một tiến hành nhập đội.
Nhưng đây chỉ là con số nhỏ thuộc Cửu Châu.
Muốn cho cả Cửu Châu một lòng một ý theo kế hoạch của mình, còn cần một chút thời gian nữa.
Lúc này, người trung niên nhìn màn hình Ipad, trên đó là tư liệu cuộc chiến đêm qua ở Lạc Thành: “Ông chủ, hôm qua xuất hiện 3 lữ khách thời gian không phải người Côn Luân.
Một người là sát thủ trên núi Lão Quân mà chúng ta từng tìm kiếm, tên là Khánh Trần, đang là học sinh.
Một người nữa là một cô gái, theo tình báo nhận được, cô gái này có khả năng khống chế trọng lực.
Còn một người khá xa lạ, tên này dùng bài poker giết người, dựa theo tố chất cơ thể, có thể khẳng định là người siêu phàm.
Cấp bậc còn chưa tra được, nhưng tuyệt đối mạnh mẽ.”
Trên màn hình Ipad là video HD.
Theo góc máy quay, có thể là dân cư trong khu Hưng Long đã quay lại.
Hà Kim Thu nhìn cuộc chiến đấu rồi nói: “Người chúng ta sắp xếp vào trong Côn Luân nói làm sao? Cô bé kia và người sử dụng bài poker đó là ai? Có thể đoán được thân phận không?”
“Người đó nói, cô gái đó trả lời là thuộc hạ của Lưu Đức Trụ.
Như vậy, người sử dụng bài poker cũng có thể thuộc tổ chức của bọn chúng.” Người trung niên nói: “Tổ chức này hẳn không nhiều người, nhưng xét về năng lực từng thành viên thì hơn rất nhiều lữ khách thời gian khác.”
Tiếng súng trong nhà xưởng bỏ hoang dần dần ngừng lại, không khí lại rơi vào yên tĩnh.
Hà Kim Thu im lặng thật lâu rồi nói ra: “Xem ra Lạc Thành đã trở nên náo nhiệt.
Những lữ khách thời gian xoay quanh Lý Thúc Đồng đã bắt đầu lộ ra tầm ảnh hường.
Lão đi sắp sếp người của chúng ta, lần này chúng ta trực tiếp điều tra từ Lưu Đức Trụ, nhìn xem người chủ phía sau tổ chức này là thần thánh phương nào.”
“Vâng, tôi sẽ đi sắp xếp.” Người trung niên trả lời: “Vậy người chúng ta đi tới đó, sẽ tập trung điều tra người sử dụng bài poker và cô bé kia sao? Tôi thấy cậu bé tên Khánh Trần chỉ là người bình thường, không cần chú ý đến quá nhiều.”
Hà Kim Thu suy nghĩ rồi nói: “Có thể giảm xuống cấp độ điều tra, nhưng không được phép thả lỏng.
Trên núi Lão Quân, người này đã chứng tỏ sự mạnh mẽ của mình.
Nếu loại người này tương lai trở thành người siêu phàm, sẽ không phải người tầm thường đâu.”
“Vâng, tôi hiểu rồi.” Người trung niên nói.
“Với lại.” Hà Kim Thu đảo mắt nhìn qua đám người ở đây nói: “Mọi người giữ bí mật đêm nay.
Vị ông chủ Trịnh kia cũng sắp xếp không ít người ở Cửu Châu đâu.”
…
Đếm ngược 117: 00: 00.
Rạng sáng yên tĩnh, Khánh Trần vừa kết thúc buổi huấn luyện, mồ hôi đầm đìa.
Mồ hôi chảy từ mặt xuống cằm, rồi rơi xuống mặt đất.
Bây giờ, hắn đã vượt qua cánh cửa giữa người bình thường và người siêu phàm, đạt đến đỉnh cấp E.
Nếu huấn luyện một cách bình thường sẽ không thể thoả mãn nhu cầu bản thân, nên nhất định phải mua đồ phụ trợ nặng hơn mới được.
Khánh Trần còn chưa nắm rõ tại Thế Giới Bên Trong phân chia cấp bậc như thế nào.
Nhưng dựa vào thực lực hiện tại của mình, hắn có thể đoán một cách đại khái, là gấp năm lần người khoẻ mạnh bình thường.
Cho nên, đêm qua khi sát thủ muốn rút súng, lại bị hắn dùng tay nắm lại khiến tên đó không sao di chuyển được.
Khánh Trần tương đối hài lòng với tình trạng hiện tại.
Có một điều không đủ là chân khí khôi phục rất chậm.
Chân khí tiêu hao cho một trận chiến, phải dùng cả ngày mới khôi phục lại được.
Khánh Trần giơ cánh tay đang có sợi tơ trong suốt, vật cấm kỵ ACE-019, Điều Khiển Rối lên nhìn.
Trong cuộc chiến ngày hôm qua, vật cấm kỵ này lại giành công đầu.
Nếu như hắn không sở hữu vật cấm kỵ này, có lẽ hắn không thể hoàn thành kế hoạch một cách trôi chảy như vậy.
Chỉ có điều, Khánh Trần nhận ra thay đổi của Điều Khiển Rối.
Ban đầu, nó chỉ là một sợi tơ, nhưng hiện tại đã tách ra một sợi nhỏ, khoảng 13 centimet.
Cái này giống như một sợi tóc, trong thời gian dài không được chăm sóc, chẻ ngọn ra làm đôi.
Khánh Trần nghĩ thầm trong lòng, chẳng lẽ Điều Khiển Rối đã bị mình sử dụng hỏng.
Điều này khiến Khánh Trần hơi giật mình.
Phải biết rằng, đây là vật cấm kỵ, phớt lờ tất cả quy tắc, vậy mà mới trải qua một trận chiến đã bị hỏng?
Khánh Trần nghĩ tới đây bỗng hướng qua một suy đoán khác: Có lẽ nào, hôm qua mình đã giết người thoả mãn một điều kiện nào đó của Điều Khiển Rối, nên mở ra một chức năng khác, ví dụ như khống chế được thêm người?
Nhưng mình không hề hiến tế cho Điều Khiển Rối những người kia.
Chẳng lẽ, Điều Khiển Rối có thể tự mình hấp thu những linh hồn sát thủ kia?
Khánh Trần nhìn lại Điều Khiển Rối.
Chiều dài của nó vào khoảng 50 mét, một chi nhánh mở rộng ra chỉ khoảng 13 centimet, chẳng đáng chú ý gì.
Có điều, góp gió thành bão.
Sẽ có một ngày, sợi chi nhánh này sẽ đủ sức tạo thành một sợi tơ đầy đủ để khống chế người thứ hai.
Nếu chỉ khống chế một người còn chưa đến mức khủng bố.
Nhưng nếu khống chế, 3 người, 4 người, 10 người.
Như vậy thực lực sẽ có sự thay đổi về chất.
Khánh Trần tính toán, nếu như trong chiến tranh, hai bên sở hữu binh lính sàn sàn nhau, một bên gấp ba bên còn lại, sẽ dẫn đến cục diện hấp diêm tập thể.
Nếu một cuộc chiến bình thường, cũng có thể áp dụng loại suy nghĩ này.
Nếu mình có thể khống chế cùng một lúc hai người siêu phàm cùng cấp bậc.
Mặc kệ kẻ địch ngang cấp sở hữu năng lực khủng bố thế nào, cũng trực tiếp bị mình đè ra, thích làm gì thì làm.
Còn khi mình có thể khống chế 10 người, phải đối mặt với Tào Nguy hay Khánh Hoài là cao thủ cấp C, cũng không phải tốn sức đến vậy.
Ít ra khi đối phương bị thương nặng, mọi người cùng nhau tiến lên.
Dựa vào cách điều khiển của mình, dần dần bào mòn thể lực đối phương.
Cách điều khiển cùng lúc này, rất hợp với Khánh Trần.
Khánh Trần nghĩ tới đây bỗng nhiên giật mình.
Lý Thúc Đồng từng đề cập đến Điều Khiển Rối, nhưng chỉ là cách dùng cơ bản, rồi nó là một vật cấm kỵ tà ác, mỗi tháng phải hiến tế năm linh hồn người mới có thể sử dụng.
Vỏn vẹn chỉ có vậy thì Điều Khiển Rối chưa tính quá mức tà ác.
Tại Thế Giới Bên Trong, thời đại mạng sống như rơm rạ, người siêu phàm giết năm người không tính là tà ác.
Cho nên, chắc chắn vật cấm kỵ này có chỗ đặc biệt.
Hiện tại, khi Khánh Trần dần suy đoán ra điều kiện tiến hóa của Điều Khiển Rối.
Hắn suy nghĩ theo bản năng, xem sau này mình có thể khống chế bao nhiêu người, và có tác dụng như thế nào.
Mà không hề suy nghĩ đến điều đầu tiên là mình phải giết bao nhiêu người thì Điều Khiển Rối mới đủ điều kiện để tiến hóa?
Khánh Trần bỏ qua suy nghĩ cần nhanh chóng tiến hóa Điều Khiển Rối, hắn đã đồng ý với Lý Thúc Đồng, tâm trí mình phải kiên định, giữ cái tâm của mình.
Đương nhiên, nếu người đó đáng chết, hắn sẽ không nương tay.
Lúc này, Khánh Trần lại nghĩ đến một vấn đề khác: Nếu Điều Khiển Rối có khả năng tiến hóa, vậy nhưng vật cấm kỵ khác có hay không?
Nếu là Tem Ác Quỷ, sau khi tiến hóa sẽ như thế nào?
Sáng sớm, Khánh Trần còn chưa tỉnh ngủ đã nghe thấy tiếng gõ cửa.
Hắn mở to hai mắt bước ra mở cửa, lại trông thấy Ương Ương đang đứng bên ngoài: “Có chuyện gì sao?”
“Đi học thôi.” Ương Ương bình tĩnh trả lời.
“Cậu đi học thì đi đi, gọi mình làm gì?” Khánh Trần còn chưa hiểu chuyện gì.
Hắn nhìn xem mấy giờ: “Mà cậu đi học cũng sớm thật đấy chứ, mới có 6 giờ 50 phút.”
“Tôi định đi ăn sáng ở Lạc Thành, nhưng sợ đi xa quá sẽ không biết đường đến trường, sẽ trễ mất.” Ương Ương trả lời: “Cho nên, cậu dẫn tôi đi cùng, tôi mời cậu ăn sáng.”
Khánh Trần tỏ ra do dự chút rồi nói: “Được rồi, súp cay người Hồ, bún, bánh bao, cậu muốn ăn gì?”
Hắn quay trở lại phòng, vừa rửa mặt vừa nói.
“Đều muốn ăn.” Ương Ương tự nhiên đi theo vào phòng.
“Không phải ngày nào cậu cũng đến gọi mình dẫn đi ăn sáng đấy chứ?” Khánh Trần nghi ngờ hỏi.
“Vậy phải xem khi nào tôi chán ăn cái đã.” Ương Ương ngồi trên ghế salon, kiên nhẫn chờ Khánh Trần.
“Vậy ngày nào mình cũng dẫn cậu đi ăn sáng, chẳng lẽ làm không công sao?” Khánh Trần hỏi.
“Cậu dẫn thành viên của mình đi ăn, đây không phải chuyện đương nhiên sao?” Ương Ương tỏ ra khó hiểu: “Thời điểm cơm no rượu say, thành viên sẽ giúp cậu đánh nhau.”
“Phụt.” Khánh Trần phun nước súc miệng vào trong bồn rửa mặt: “Khi nào cậu trở thành một thành viên trong đội vậy? Tôi đã nói là phải hỏi ông chủ rồi, cậu không nhớ sao?”
“Vậy hôm qua cậu bảo hôm nay sẽ hỏi, tình hình sao rồi?”
“Ông chủ còn chưa trả lời.”
“Được, vậy ngày mai hỏi cậu một lần nữa.”
Khánh Trần: “…”
Với loại người bám dai như đỉa thế này, hắn cũng không biết xử lý thế nào cho tốt.
Nhưng hắn biết chắc một điều, cô bé này muốn vào đội, chỉ để thoả mãn cảm giác được chơi mà thôi.
Thời điểm chuông báo vào học buổi sáng, Khánh Trần và Ương Ương cùng nhau bước vào lớp học.
Nguyên cả hàng dưới đang đều tỏ ra mệt mỏi thì Nam Canh Thần, Hồ Tiểu Ngưu, Trương Thiên Chân, cả ba người lập tức trở nên tỉnh táo.
Hồ Tiểu Ngưu và Trương Thiên Chân nhìn nhau, hai người giống như ngắm nhìn một kỳ quan vậy, trong lòng không ngừng đặt ra những câu hỏi.
“Là trùng hợp sao?” Trương Thiên Chân hỏi.
“Chắc là trùng hợp gặp nhau ở cửa.” Hồ Tiểu Ngưu suy nghĩ: “Với tính cách của Ương Ương, những học sinh bình thường muốn lại gần cô ấy cũng đừng hòng.”
“Ừ, khả năng cao là trùng hợp.” Trương Thiên Chân nói: “Đúng rồi, chuyện tối hôm qua đã vượt lên top 3 tin tức nóng hổi.
Có người nói, đây là nhà họ Vương sắp xếp muốn giết Lưu Đức Trụ.”
Hồ Tiểu Ngưu nhíu mày: “Tao với mày có nên cảnh cáo nhà họ Vương chút hay không?”
Trận chiến ngày hôm qua lan truyền nhanh hơn tưởng tượng của rất nhiều người.
Chỉ cần một giờ đồng hồ, đã lan truyền đến toàn bộ người dân Lạc Thành, sau đó một phát nhảy thẳng lên top 1 tìm kiếm của Sina Weibo.
Thởi điểm đó, ở chỗ xảy ra trận chiến, người dân đứng ở đó tránh lửa rất nhiều.
Có người đã quay được cảnh Ương Ương từ trên trời nhảy xuống, mà đoạn video được truyền bá rộng nhất chính là đoạn video này.
Video chỉ quay lại được chút lờ mờ, ánh sáng không đủ, chỉ biết Lưu Đức Trụ cõng mẹ chạy nhanh trong màn mưa, sau đó một con sóng lớn đánh tới, lại bị cô gái từ trên trời nhảy xuống ra tay cản lại.
Bởi vì bọn họ cách nơi đó khá xa, mà cô gái dùng mũ áo trùm đầu, nên chẳng một ai có thể quay được mặt mũi.
Dù vậy, ai cũng có thể nhận ra sức mạnh của một người siêu phàm qua video.
Theo một cách suy nghĩ nào đó, đây là lần đầu tiên cảnh đánh nhau của một người siêu phàm được quay lại, nó khác hoàn toàn một số video mà người ta cố tính tạo ra.
Trong video, rất nhiều hàng xóm của Lưu Đức Trụ nhận xét, cậu là đứa con có hiếu, biết phải đổi mặt với nguy hiểm nhưng vẫn cõng mẹ chạy đến bệnh viện, không nề hà chút nào…
Mà, liên quan đến thận phận của cô gái kia cũng có lời đồn ra, nói rằng cô gái ấy chỉ vì muốn cứu Lưu Đức Trụ.
Giờ phút ấy, có một người không còn muốn giấu thân phận lữ khách thời gian của mình nữa, đó là lớp phó học tập Ngu Tuấn Dật, cậu ta đứng ra nói: “Thật ra mình cũng là lữ khách thời gian, đã xuyên qua nhà tù số 18.
Lần đầu tiên đến đây, mình gặp được đám quái vật, toàn thân máy móc thì sợ hãi vô cùng.
Nhưng sau đó, mình gặp được Lưu Đức Trụ, cậu ấy bảo vệ tôi, khiến những tên tù nhân trong nhà tù không một ai dám làm gì với mình.”
Ngu Tuấn Dật nói tiếp: “Các cậu biết không, địa vị Lưu Đức Trụ trong nhà tù số 18 quá cao.
Mình cảm nhận được, cậu ấy chính là một lữ khách thời gian mạnh nhất…”
Nam Canh Thần ngồi cạnh Khánh Trần lườm lớp phó học tập của mình một cái, sau đó viết tờ giấy đưa qua cho Khánh Trần: “Anh Trần, buổi sáng nay, Lưu Đức Trụ vừa đến trường học, đã bị đám con ông cháu cha kia bám lấy, khóc lóc kêu xin muốn tới nhà tù số 18 nương tựa cậu ta.
Còn có người nói đã lên đường rồi.”
Khánh Trần viết trả lời: “Lưu Đức Trụ ở nhà tù sô 18, bọn họ làm cách nào để vào đó?”
Nam Canh Thần trả lời: “Anh Trần, mày không biết đấy thôi.
Bọn chúng nói đã nghiên cứu kỹ luật pháp Liên Bang rồi, chuẩn bị cùng nhau vào nhà tù.
Bọn họ nói, phạm tội nhỏ không thể vào nhà tù số 18 được.
Chỉ có cách trốn thuế, hoặc tham gia xã đoàn, tiến hành hoạt động phạm tội với sĩ số hơn 10 người trở lên và tạo ra vết thương lớn cho người khác mới được.”
Khánh Trần giật mình, đám con ông cháu cha này đúng là nhân tài.
Những người này chưa tính đến việc, sau khi phạm tội sẽ đến giai đoạn lập án điều tra, rồi đến tố tụng hình sự, tiếp theo toà án thành phố số 18 tiến hành phán quyết.
Đến lúc ấy, chỉ sợ mình đã đưa Lưu Đức Trụ ra khỏi nhà tù số 18 rồi.
Khi đó, hơn 10 tên con ông cháu cha ngồi xổm trong nhà tù 18, lấy nước mắt rửa mặt?
Lúc ấy, bọn họ muốn ra khỏi nhà tù, sẽ không còn đơn giản như vậy nữa.
Nam Canh Thần tiếp tục viết lên giấy: “Những tên con nhà giàu này thật sự là thiên tài.
Từ khi bọn họ biết mình có đếm ngược, suy nghĩ đầu tiên của bọn chúng là ngậm thìa vàng xuyên qua.
Khác biệt hoàn toàn so với những lữ khách thời gian khác, vì bọn họ sợ tại Thế Giới Bên Trong không có tiền tiêu.”
Khánh Trần thở dài.
Mình nghĩ hết mọi cách kiếm vàng ra Thế Giới Bên Ngoài.
Người ta lại cầm vàng đi vào Bên Trong, cùng là con người nhưng đẳng cấp cách biệt quá nhiều.
Nam Canh Thần lại viết: “À mà anh Trần, hôm qua mày cũng có mặt tại hiện trường…”
“Ừ.”
“Lần sau có đi, nhớ báo tao một tiếng.
Tao tìm chỗ lắp đặt thiết bị quay phát, ghi lại hết quá trình chiến đấu thành dạng HD.
Nghe người ta nói, một video này bán ra ngoài cũng cả trăm nghìn.”
Khánh Trần ngây người ra, con đường này cũng có thể kiếm tiền sao.
Đám chó chết nắm giữ lấy tin tức hot, mà mình chính là người tạo ra tin tức này, có phải nên kiếm vài tin hot kiếm chút tiền không?
Cũng không cần quá mức như đêm qua, chỉ cần bảo Lưu Đức Trụ bán một ít sở thích bình thường, nói không chừng còn kiếm được không phải ít.
Hiện tại, Lưu Đức Trụ mới hơi hơi có tiếng, khả năng bán chẳng được bao nhiêu tiền.
Nhưng, cô gái cực kỳ được quan tâm từ trên trời lao xuống, sáng nay còn gọi mình đi ăn sáng thì sao nhỉ?
Khánh Trần di chuyển ánh mắt qua người Ương Ương.
Hắn thấy cô đang xem điện thoại, bỗng nhiên nói: “Nhìn tin tức, Hà Tiểu Tiểu bắt đầu khởi động kế hoạch group chat.
Tất cả lữ khách thời gian có thể vào trong này, nhưng do thời gian thực hiện còn quá ngắn, dự định mở ra 12 nhóm chat, mà hiện tại mới mở được 1 nhóm.
Cho nên, chỉ có thể tiếp nhận một số lữ khách thời gian đặc biệt tại Thế Giới Bên Trong.”
“Cậu sẽ vào sao?” Khánh Trần hỏi.
“Đương nhiên phải vào chứ, đây là một cơ hội làm quen với những lữ khách thời gian khác.
Trong đó cũng có nhiều tin tức mình cần.” Ương Ương nói: “Có điều, hiện tại còn chưa nên vào, lộ thân phận quá sớm sẽ dẫn đến nhiều nguy hiểm ngầm.”
Khánh Trần suy nghĩ rồi nói: “Thật ra, hiện tại cậu muốn vào cũng vào không được.”
Nam Canh Thần bỗng nhiên lên tiếng: “Trên mạng có người đưa ra tin tức, người đăng ký xác nhận thân phận đã lên tới 13 triệu…”
Khánh Trần ngạc nhiên.
Trên internet có sự kiện lớn như vậy, chẳng cần quan tâm mình là lữ khách thời gian hay không, nhất định sẽ tham gia góp vui.
Vừa mới có thông tin thông báo, đã có hơn 13 triệu người đăng ký, không biết con số này sẽ tăng lên bao nhiêu.
Khánh Trần suy nghĩ, có lẽ Hà Tiểu Tiểu còn chưa đánh giá được tính hóng hớt của dân tộc mình.
Dù hôm nay, số lượt đăng ký lên tới 100 triệu người, hắn cũng không thấy ngạc nhiên.
Quả nhiên, lúc chạng vạng tối, thời gian học tập chuẩn bị kết thúc.
Hệ thống đăng ký đã đạt tới 93 triệu người, mà số lượng vẫn không ngừng tăng lên.
Thật ra, từ bàn đầu có rất nhiều người không định tham gia vào chuyện này.
Nhưng tin tức ngày càng lan truyền ra, mọi người đơn giản đăng ký chỉ vì muốn số lượt đạt tới 100 triệu.”
Ngay thời điểm con số 100 triệu người sắp đạt được, hệ thống bỗng đưa ra một thông báo: Hệ thống tự động chọn lọc đăng ký.
Hà Tiểu Tiểu cũng đưa ra thông báo trên Tiktok, hệ thống tự động này thông qua 36 chỉ tiêu, sẽ loại ra những người bình thường.
Đám người tham ra cuộc vui bỗng chốc chán nản.
Nhưng chuyện hài hước vẫn tiếp tục diễn ra, không đến 30 phút, đã có người đăng lên Sina Weibo cách vượt qua 36 câu trả lời tự động kia.
Vừa có đáp án, đám người đăng ký lại tiếp tục tăng lên.
Chẳng vì nguyên nhân nào khác, bọn họ chỉ muốn nhìn Hà Tiểu Tiểu đối phó với tình trạng này thế nào?
Khánh Trần chẳng thèm quan tâm nữa, đứng dậy dự định trốn học tiếp.
Có điều, Khánh Trần còn chưa kịp đi, đã bị Ương Ương kéo lại: “Không cho phép đi.”
Lỗ tai ba người Hồ Tiểu Ngưu, Nam Canh Thần, Trương Thiên Trân bắt đầu dựng lên.
Khánh Trần bất đắc dĩ nói: “Vì sao?”
Ương Ương nghiêm túc trả lời: “Vì còn phải dẫn tôi về nhà.”
Sắc mặt đám hóng hớt bên cạnh ai cũng thay đổi, chẳng ai có thể ngờ được diễn biến vở kịch lại đến tình trạng này.
Khánh Trần nói: “Vậy giờ cậu theo mình chẳng phải được rồi sao?”
“Không được.” Ương Ương lắc đầu: “Tôi không thích trốn học.”