Đọc truyện Ác Mộng Của Đêm – Chương 13: Có Người
Lần trước Khánh Trân xuyên qua mang theo cảm giác bối rồi, thì lần này hắn bình tĩnh hơn rất nhiều.
Hắn chờ đợi thế giới vỡ vụn rồi xây dựng lại, như chờ tỉnh lại sau một giấc mộng.
Căn phòng ngủ nhỏ chật hẹp, Khánh Trần vẫn giữ nguyên tư thế ngồi trên giường, giống hệt thời điểm trước khi xuyên qua.
Bên ngoài vẫn là ban đêm, mà con dao róc xương trước đó hắn cầm.
.
.
vẫn còn trên tay.
Giống như chưa xảy ra chuyện gì.
Khánh Trần nhíu mày, lấy điện thoại từ trong túi ra xem giờ.
12: 00: 1 ngày 28 tháng 9 năm 2022/
Chỉ 1 giây.
Hắn nhớ rất rõ thời điểm mình xuyên qua, chính xác là 12: 00: 00 ngày 28 tháng 9.
Nói cách khác, hắn trải qua hai ngày ở thế giới kia, còn ở Địa Cầu mới trải qua một giây.
Đồng nghĩa với việc, mình trở lại bên này rồi trở về bên kia cũng chỉ có một giây?
Đây cũng là quy luật của tất cả người xuyên việt?
Không biết vì sao, Khánh Trần nghĩ tới đây thì nhẹ nhàng thở ra một hơi, giống như mình không cần tốn công suy nghĩ việc giải thích là tại sao cứ một đoạn thời gian mình lại mất tích.
Đây là một cảm giác vô cùng quái lạ mờ ảo, giống như vị trí của mình trên thế giới này không còn chân thật, rõ ràng nữa vậy.
Khánh Trần cúi đầu nhìn vào cánh tay của mình, vết màu tím mình vừa cố tình tạo ra vẫn còn.
Mà dòng chữ màu trắng trên cánh tay phát sinh thay đổi, đếm ngược 47: 59: 45.
Đếm ngược 47: 59: 44.
Lần đếm ngược này chỉ có 48 giờ, cũng chính là thời gian hai ngày.
Chỉ có thứ này mới chứng minh được, những việc mình trải qua là sự thật.
Hắn thật sự đi qua một thế giới văn minh cơ giới, cũng thật sự gặp một người tên là Lý Thúc Đồng, bị một người tên Lâm Tiểu Tiếu đưa vào giấc mộng để kiểm tra, còn gặp một tên liếm chó tên là Lý Quang Nghĩa.
Nơi đó còn có một người trầm ổn tên là Diệp Vãn, và một con mèo to kỳ lạ.
Đang lúc Khánh Trần còn suy nghĩ, tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên, số điện thoại lạ.
“A lô, xin chào.” Khánh Trần nói.
“Xin chào, tôi thuộc đồn công an Vương Thành.
Là thế này, cha cậu tụ tập đánh bạc, chúng tôi đã tiến hành giam giữ, phiền cậu tới đây một chuyến.” Đầu dây bên kia điện thoại vang lên tiếng một cô gái.
Khánh Trần ngạc nhiên, theo hắn tính toán, người cha nghiện cờ bạc của mình vừa bị bắt không lâu, thế mà đồn công an đã gọi đến số điện thoại của hắn.
“Ồ, tôi đến đó làm gì?” Khánh Trần hỏi.
“Căn cứ vào quy định pháp luật, cha cậu bị bắt và phải nộp phát.
Mời cậu đến giải quyết một số thủ tục.” Chị gái trực ban của đồn công an trả lời.
“Không được, tôi không đi đâu.
Các người cứ nghiêm trị ông ấy.
Căn cứ vào pháp luật mà tiến hành xử phạt, tình hình nghiêm trọng thì tạm giữ 10 đến 15 ngày, phạt tiền từ 500 đến 3 nghìn tệ.
Phiền các ngài cứ phán cho ông ấy mức cao nhất.
Cám ơn.” Khánh Trần lắc đầu nói.
Đối phương tỏ ra ngạc nhiên: “Cậu không phải con ông ấy sao?”
Khánh Trần trả lời: “Tôi chính là người báo án, tôi không phải con ông ấy, tôi chính là một người công dân gương mẫu.”
Cô gái trực ban: “? ? ?”
Khánh Trần không chút do dự cúp điện thoại.
Người cha nghiện cờ bạc của mình ít nhất bị giam 10 ngày, có nghĩa trước thời điểm xuyên qua lần sau nữa mình sẽ không phải gặp ông ấy.
Không hiểu sao, khi nghĩ tới điểm này tâm trạng Khánh Trần cảm thấy nhẹ nhõm.
Nhưng với một người trẻ tuổi của gia đình, có một người cha bị bắt, còn bị người lớn trách mắng, cảm xúc không sao vui vẻ lên được.
Phần lớn những người đang ở độ tuổi thiếu niên sẽ coi bố mình là một tấm gương.
Một khi người đó phát hiện bố mình làm ra việc không nằm trong tưởng tượng của mình, trong lòng người đó đột nhiên chịu một sự tác động khiến tấm gương ấy sụp đổ.
Khánh Trần hít sâu một hơi, nhẹ nhàng nằm lên giường.
Hắn mở điện thoại ra, nhìn vào phần tin nhắn Wechat, không nhận được tin nhắn từ mẹ.
Không rõ tại sao, giờ phút này hắn rất muốn mình trở lại căn nhà giam kia.
Dù cho nơi đó tràn ngập điều chưa biết và nguy hiểm.
Ngoài trời đã dần sáng lên, mà Khánh Trần vẫn chưa có cảm giác buồn ngủ.
Trong căn phòng mờ mờ, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt của màn hình điện thoại chiếu lên khuôn mặt hắn.
Trên điện thoại, hắn đã tìm ra được bản nhạc Canon, từng chi tiết nhỏ đã được hắn ghi vào trong đầu.
Cái này là điều tiếc nuối cả đời Lý Thúc Đồng, nhưng với Khánh Trần đạt được nó rất dễ dàng.
Có lẽ, đây chính là khác biệt giữa hai thế giới.
Trên người đối phương cũng có thứ mà Khánh Trần ao ước.
Thế nhưng, mình đưa bản nhạc này cho Lý Thúc Đồng thế nào đây?
Đồng nghĩa với việc mình giải thích nguồn gốc của bản nhạc này thế nào?
Chuyện này có nguy hiểm.
Dù Khánh Trần không sợ mạo hiểm, nhưng hắn không thích kiếm về nguy hiểm không đáng.
Cho nên, trước khi hắn đưa bản nhạc này, cần phải nghĩ thật kỹ xem Lý Thúc Đồng có đáng mình mạo hiểm vậy không?
Cuối cùng, hắn vẫn không thể đợi được tin nhắn hay một cuộc điện thoại từ mẹ.
.
.
.
Ngày đầu đếm ngược, 7 giờ 30 phút sáng.
Khánh Trần thay một bộ đồng phục màu xanh đen, vừa đi vừa ăn bánh mỳ.
Hắn đi đến trường quốc tế Lạc Thành.
Trường học này được chia làm ba khu vực, mà vị trí dành cho cấp ba cách nhà hắn chỉ 5 phút đi đường, chỉ cần đi ngang qua một con đường nhỏ là tới.
Dọc hai bên đường là các cơ quan nhà nước, kèm theo trên vỉa hè là những quán bán đồ ăn sáng, bánh trứng gà toả ra thơm phức.
Những người đi đường đang tập trung nơi đây, ăn một bát súp đậu hũ nóng hổi hoặc bát súp Hồ cay.
Bánh quẩy mới ra lò màu vàng tươi giòn xốp, kèm theo những đĩa trứng gà đã được bóc sẵn sáng bóng long lanh.
Nhưng Khánh Trần lại không có tiền.
Số tiền hắn dành dụm được đều đã chuẩn bị mua sắm vật dụng cho đếm ngược.
Việc này khiến hắn mỗi khi nghĩ đến đều có chút đau răng.
Nhưng hắn không hối hận, dù sao trước đó ai biết được mình phải đối mặt những gì?
Lớp 3 khối 11, trong lớp đang có bạn được giao trực nhật quét dọn vệ sinh.
Trong phòng học, mùi nước lau sàn tanh tanh vẫn còn chưa bay hết, đồ lau nhà có vẻ đã sử dụng rất lâu rồi.
Khánh Trần ngồi tại hàng ghế cuối cùng.
Lúc này hắn nhìn thấy người bạn cùng bàn với mình là Nam Canh Thần, sắc mặt vội vã bước vào phòng học lộ ra vẻ căng thẳng.
“Hôm qua, thầy Đỗ nhìn thấy tao trốn học, có nói cái gì không?” Khánh Trần nhỏ giọng hỏi.
Nhưng trong lòng Nam Canh Thần đang bối rối, dường như chẳng nghe thấy gì: “A, cái gì?”
“Không có gì.” Khánh Trần lắc đầu: “Sao trông mày căng thẳng vậy?”
“Căng thẳng?” Nam Canh Thần ngạc nhiên: “Làm gì có.”
Khánh Trần không hỏi thêm, người ta đã không muốn nói, mình cố gắng đào sâu vào cũng không hay.
Không khí rơi vào yên tĩnh.
Đột nhiên Nam Khánh Trần nhỏ giọng hỏi: “Khánh Trần, nếu như mày gặp phải một chuyện đặc biệt quỷ dị, mày sẽ làm thế nào?”
“Quỷ dị?” Khánh Trần ngạc nhiên, sau đó nhìn chằm chằm vào Nam Canh Thần.
Hắn tỏ ra chần chờ: “Cụ thể là chuyện thế nào?”
“Tao cũng không rõ xảy ra chuyện gì, nhưng nó vô cùng quỷ dị.” Nam Canh Thần nói.
“Vậy thì báo cảnh?” Khánh Trần vẫn chăm chú nhin vào Nam Khánh Trần.
Lúc này, thần sắc Nam Khánh Trần bỗng tươi tỉnh hẳn lên: “Đúng vậy.
Báo cảnh sát.
Khánh Trần, nhà mày có ai làm ở đồn công an không?”
“Có.” Khánh Trần suy nghĩ câu từ rồi nói: “Bố tao đêm qua tụ tập đánh bài, vừa mới bị bắt vào đó.”
Nam Khánh Trần: “? ? ?”
.