Ác Mộng Của Đêm

Chương 12: Trở Về


Đọc truyện Ác Mộng Của Đêm – Chương 12: Trở Về


Diệp Vãn đứng bên nghe được lời này, bèn xua đám người đang đừng gần quan sát ra, để hai người yên tâm trò chuyện.

“Coi như thưởng cậu vừa rồi phá được thế cờ tàn kia.

Có thể.” Lý Thúc Đồng trả lời.

“Vừa rồi ngài vừa thổi kèn ác mô ni ca phải không?” Khánh Trần hỏi.

Diệp Vãn và Lâm Tiểu Tiểu ngạc nhiên, bọn họ tưởng rằng Khánh Trần muốn mượn cơ hội này hỏi chuyện quan trọng.

Không ngờ là hỏi về khúc nhạc?

Ca khúc rất êm tai, bên ngoài cũng rất khó nghe được, nhưng cũng không đến mức để Khánh Trần lãng phí cơ hội quý giá này chứ?

Lý Thúc Đồng từ tốn ngẩng đầu nói: “Là tôi.

Làm sao vậy? Lần đầu nghe được giai điệu này sao?”

Khánh Trần nghĩ ngợi rồi nói: “Rất êm tai.”

“Ừ.” Lý Thúc Đồng thấy đám người vây quanh đã đi hết mới gật đầu trả lời: “Đây là ca khúc người sáng lập ra tổ chức chúng ta sáng tác, lời cũng là của người đó.”

Khánh Trần ngơ ngác một lúc, không nói được lời nào.

Hắn rất muốn nói: Tôi có thể đoán ra vị sáng lập kia, chắc hẳn đến từ Địa Cầu!

Mà người sáng lập này có vẻ không biết xấu hổ là gì.

Bài hát của người ta lại nhận là tác phẩm của mình.

Với lại, không biết người sáng lập này đã thành lập tổ chức lâu chưa? Không biết người đi trước kia xuyên việt qua đây từ lúc nào?

Khánh Trần hỏi thêm: “Ngài có thể hát một bài hoàn chỉnh cho tôi nghe được không? Tôi rất muốn nghe.”

Lý Thúc Đồng nói: “Có thể, nhưng bài hát này không phải quá hoàn chỉnh.

Trong thời gian dài dằng dặc, có những thứ đồ vật chìm vào dòng sông ấy.”

“Không sao, tôi chỉ muốn nghe một chút.” Khánh Trần nói.

Hắn cần xác nhận, lời bài hát này xem nó có cùng bài hát ở trên Địa Cầu không?

Lý Thúc Đồng ôm con mèo to vào trong ngực, sau đó cất giọng hát: “Ngoài đình nghỉ chân, bên con đường cổ hoa cỏ xanh ngát nối tận trời.

Gió xế phả rặng liễu, tiếng sáo phất phơ.

Núi non trùng điệp dưới ráng chiều.

.

.

.”

Lý Thúc Đồng hát xong cười nói: “Lời bài hát của Tống Biệt có vài chỗ được người đời sau thêm vào, nghe nói trước kia không phải thế này.

Với lại, dù cho thêm kiểu gì cũng thấy kém hơn ban đầu rất nhiều.”

Khánh Trần đứng lên, lặng im một chút, rồi đột nhiên nói: “Đổi thành bạn bè bên ta còn mấy người thì thế nào?”

“Bạn bè bên ta còn mấy người?” Lý Thúc Đồng ngạc nhiên.


Không hiểu sao, lão cảm giác được những từ này mới xứng với bài hát.

Tống biệt, tống biệt.

Người như ánh chiều tàn, tri kỷ ở phía chân chời xa xăm.

Thời niên thiếu cùng nhau uống thoải mái, thanh xuân tràn ngập giữa trưa hè.

Cũng không biết lần tống biệt kia là lần cuối, từ đây chẳng còn nhìn thấy nhau.

Dường như, Lý Thúc Đồng ngồi trong nhà tù vẫn cảm nhận được ánh mắt trời màu cam đang từ từ lặn xuống, mà bạn bè đứng ở nơi xa xăm vẫy tay với lão.

Vẫy xong, bèn quay người rời đi.

“Cám ơn.” Lý Thúc Đồng nói: “Câu này thêm vào thật hay, giống như bản thân nó ngay từ đầu đã nằm ở vị trí đó vậy.”

“Không cần khánh khí.” Khánh Trần mặt dày tiếp nhận câu khen ngợi.

Lý Thúc Đồng nhớ lại: “Có đôi khi thật sợ hãi mà hâm mộ, vị sáng lập ra tổ chức chúng ta, thật sự là thiên tài của thiên tài.

Nghe nói, năm đó người kia viết ra vô số ca khúc, mà mỗi ca khúc là một bài kinh điển.

Chỉ tiếc rằng thời điểm kỷ nguyên kia kết thúc, chỉ còn lại duy nhất bài này.”

“Chỉ còn một bài sao? Vậy quả thật đáng tiếc.” Khánh Thần nhủ thầm, Lý Thúc Đồng nói tới kỷ nguyên kia, sợ rằng người tiền bối kia chắc xuyên qua trước mình cực kỳ lâu rồi.

Kỷ nguyên không phải đơn vị tính thời gian, nó chỉ ra thời đại văn minh mới bắt đầu.

Xem ra, nhân loại nơi này từng trải qua kỷ nguyên biến động, chỉ không biết chuyện gì xảy ra.

“Còn một bài nữa, tôi chỉ biết tên gọi không biết ca từ.

Các vị tiền bối đã tìm kiếm qua rất nhiều đồ được giữ lại, cũng không thể nào tìm được.” Lý Thúc Đồng lắc đầu.

Khánh Trần chần chờ hai giây, sau đó vẫn hỏi: “Ca khúc đó tên là gì?”

Lý Thúc Đồng nhìn hắn trả lời: “Canon.”

Nếu trước đó, Khánh Trần vẫn còn nghi ngờ thân phận xuyên việt của người sáng lập kia, nhưng hiện tại có thể khẳng định.

Thật ra Canon là một bản nhạc khởi nguồn.

Mà sau này rất nhiều tác phẩm giao hưởng vận dụng kỹ xảo của nó, ví dụ như bản Symphony of Destiny của Beethoven, hay bản Goldberg Variations của Johann Sebastian Bach.


Nhưng người kia thật sự rập khuôn ca khúc từ Địa Cầu, thì chỉ có thể là giai điệu Canon in D của Pachelbel s Canon.

Khánh Trần còn có một suy nghĩ, với thái độ của Lý Thúc Đồng dành cho người sáng lập kia.

Mình nếu đem giai điệu Canon đưa cho lão, phải chăng có thể thu được con đường trở thành người siêu phàm kia?

Hắn không xác định, thậm chí hắn còn không thể giải thích được mình lấy giai điệu này từ đâu.

Chờ chút đã, hiện tại cần gì phải vội vàng nói ra chuyện giai điệu Canon, đợi mình trở về suy nghĩ cẩn thận lại mới được.

Sau khi trò chuyện xong, Khánh Trần đi qua đám người tiến vào khu đọc sách.

Hiện tại, hắn rất cần một giấc ngủ bù, dù cho không cần ăn cơm vẫn muốn ngủ một giấc rồi tính sau.

Nhưng hắn vừa mới vào khu đọc sách, tựa đầu lên mặt bàn chưa được bao lâu, Lộ Quảng Nghĩa đã thận trọng đi tới.

Lộ Quang Nghĩa muốn tới nói chuyện với Khánh Trần, nhưng lại sợ bị người khác nhìn thấy, thế là cậu ta đứng bên ngoài khu đọc sách vò đầu bứt tai.

Khánh Trần bình tĩnh nhìn về phía đối phương: “Không cần cẩn thận như vậy.

Lý Thúc Đồng đã biết quan hệ giữa tôi và cậu.

Đừng lo lắng quá, lão ấy không thèm để ý đến chuyện này.

Với lại, cậu cứ làm việc của mình đi, đừng nên quầy rầy tôi.”

Khắp mọi nơi trong nhà tù số 18 đều có camera giám sát.

Đám tù nhân cũ cử hành nghi thức đón người mới cũng muốn kéo vào trong phòng, cho nên ngủ ở khu đọc sách khá an toàn.

Khánh Trần thật ra rất muốn nói chuyện với Lộ Quang Nghĩa, xem cái kế hoạch kia là gì?

Nhưng hắn biết mình sắp đến thời gian trở về rồi, hắn không muốn mình nặng đầu.

Cho nên, trước tiên hắn đuổi Lộ Qảng Nghĩa đi, đợi hắn trở về, sau đó suy nghĩ lời ăn tiếng nói thật sự chu toàn rồi mới hỏi.

Nhưng Lộ Quang Nghĩa không hề rời đi, mà lại gần thì thầm vào tai hắn: “Ông chủ, tôi nghĩ rất lâu cũng không biết gọi thế nào cho tốt.

Nên quyết định gọi là ông chủ cho thuận tiện.”

“Có lẽ ngài đã nghe Khánh Ngôn nhắc đến tôi.

Tôi số khổ từ bé, thận còn bị bố mẹ bán lấy tiền, sau đó mua cho tôi một bộ mô phỏng của sinh vật để thay thế.

Ngay cả bố mẹ còn không thương tôi thì ai thương tôi đây? Sau này, tôi nghe được Khánh Ngôn nói, lần này ngài cố tình để tôi đi trước dò đường, nói là thấy năng lực của tôi rất được, tôi sướng đến phát rồ! Ngài yên tâm, Lộ Quang Nghĩa tôi đây, vì ngài xông pha khói lửa cũng không chối từ, ngài bảo tôi đi chết cũng được.”


“Nhưng trước khi chết, tôi còn có điều nuối tiếc.

Ngài biết đấy, tôi cũng không được học mấy năm, nên từ nhỏ rất hâm mộ những người có văn hoá như ngài.

.

.”

Khánh Trần mấy kiên nhẫn, vội ngắt lời: “Cuối cùng là anh muốn nói cái gì?”

Lộ Quang Nghĩa: “Ngài có thể dạy tôi chơi cờ tướng có được không?”

“Sao lại muốn học cờ tướng?” Khánh Trần ngạc nhiên.

“Bởi vì đẹp trai.” Lộ Quang Nghĩa trả lời: “Ông chủ, ngay cả người như Lý Thúc Đồng cũng là bại tướng dưới tay ngài, chẳng lẽ không đẹp trai sao?”

“Đánh cờ thắng được một hai ván thì có mặt mũi vậy sao?” Khánh Trần lắc đầu.

“Đương nhiên rồi, đánh nhau chắc chắn đánh không lại lão ta, nhưng đánh cờ thắng được sẽ rất có mặt mũi.” Lộ Quang Nghĩa trả lời tự nhiên.

Trong lời nói của Lộ Quang Nghĩa, Khánh Trần nghe ra được là khả năng chiến đấu của Lý Thúc Đồng rất mạnh sao?

Lộ Quang Nghĩa lại tiếp tục nói: “Tôi thật không ngờ, sau khi ông chủ tiền vào vậy mà có thể làm quen với Lý Thúc Đồng, lại còn hoà hợp như vậy.

Với địa vị của lão ở nhà tù số 18, tra ra một chút có thể biết được thứ chúng ta muốn tìm đang ở nơi nào.

Với lại, ngài may mắn có được truyền thừa của lão thì trong cuộc tranh đoạt vị trí cái bóng sợ rằng như ván đóng thuyền.”

Trong lời nói này lộ ra rất nhiều tin tức, cũng chỉ ra một điều, Khánh Trần tới đây với mục đích là.

.

.

tìm kiếm một đồ vật.

Và một điều nữa, hiện tại mình bị cuốn vào bên trong một cuộc tranh đoạt.

Hiện giờ, Khánh Trần vẫn không biết Lý Thúc Đồng truyền thừa cái gì, nhưng có thể đoán được, nó vô cùng quan trọng.

Khánh Trần suy nghĩ rồi nói: “Được rồi, tôi sẽ dạy anh chơi cờ tướng.

Nhưng bây giờ có thể cách tôi xa một chút được không?”

“Yes sir, đi ngay.” Lộ Quang Nghĩa nhanh như chớp chạy tới khu giải trí bên kia.

.

.

.

Buổi tối, đếm ngược 00: 05: 00.

Khánh Trần ngồi trên chiếc giường lạnh lẽo, bình tình nhìn dòng chữ trên cánh tay đang đếm ngược.

Theo thời gian chậm rãi chuyển động, khoảng cách trở về chỉ còn lại 5 phút.

Hiện giờ, hắn vẫn chưa chắc chắn mình sẽ trở về hay ở lại nơi này.


Hai ngày này với hắn như một giấc mộng.

Quen biết vài người, cũng biết thêm được một thế giới khác.

Lâm Tiểu Tiếu và Lý Thúc Đồng đặc biệt, khiến hắn này sinh sự chờ mong với thế giới này.

Giống như một thế giới mới, vì mình mở ra cánh cửa.

Khánh Trần suy nghĩ, sau đó dùng đuôi bàn chải đánh răng khắc xuống một miếng gỗ của ván giường, dùng sức thật mạnh khắc hai từ đã tới lõm xuống.

Cuối cùng, hắn tạo một vết bầm tím trên cánh tay của mình.

Hắn muốn nhìn xem nếu như tổn thương này trở về Địa Cầu sẽ biến thành thế nào?

Đếm ngược.

10.

9.

8.

7.

6.

5.

4.

3.

2.

1.

Thế giới lần nữa vỡ vụn, một mảnh tối đen quen thuộc kia cuối cùng cũng xuất hiện.

Trở về.


.



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.