Đọc truyện Ác Mộng Của Đêm – Chương 122: Phiên Dịch
Thời điểm hai chiếc xe bán tải nhà lão Tần rẽ vào đường núi nhỏ, đã trông thấy đội xe gia tộc Thần Đại, muốn lui lại cũng không kịp nữa rồi.
Đêm nay là thời điểm trở về, không ngờ còn phát sinh loại chuyện này.
Khánh Trần không hiểu tại sao sư phụ lại phải vẽ lên mặt mình bụi bẩn.
Lúc này, hai đội xe gặp nhau, phía trước là gia tộc Thần Đại, dù cho sư phụ đã ẩn cư nhiều năm chưa chắc đã có người nhận ra.
Nhưng Thần Đại Không Âm nhất định nhận ra mình.
Bôi lên chút vết bẩn cũng chẳng có tác dụng nào.
Lý Thúc Đồng giường như đoán được suy nghĩ của hắn, lão nhỏ giọng nói: “Yên tâm đi, người nhận ra con đã về phía bắc rồi.”
Khánh Trần nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Tại Thế Giới Bên Ngoài, có 19 thành phố đối xứng với các thành phố Bên Trong.
Nhưng trên thực tế, Liên Bang có tới 25 thành phố, trong đó có 6 thành phố bị Thần Đại và Lộc Đảo chia ra nắm giữ, đối xứng với 6 thành phố thuộc Hàn Quốc và Nhật Bản.
Bởi ví lý do vỏ trái đất chấn động khiến hai nhà kia nhập vào, cho nên Lý thị, Trần thị, Khánh thị không chấp nhận bọn họ.
Bọn họ cứng rắn đến mức độ muốn phát động chiến tranh, giữ vững suy nghĩ muốn cưỡng ép hai nhà kia.
Mấy chục năm trôi qua, ý định phát động chiến tranh ngày càng mãnh liệt, nên mới xuất hiện việc gia tộc Thần Đại muốn kết thông gia.
Nhìn có vẻ là thông gia, nhưng bên trong là thái độ hạ thấp địa vị con gái nhà mình.
Lý Thúc Đồng nói với Khánh Trần: “Thời điểm trước đây, gia tộc Thần Đại thuộc hoàng thất trên hải đảo.
Dù cho khi di chuyển tới đây đã loại bỏ chế độ phong kiến, nhưng vẫn có mấy dòng họ vẫn theo sát bọn chúng, đến bây giờ mấy gia tộc lớn đó vẫn còn, như Takahashi, Yamaguchi, Inoue.
Mấy trăm năm nay, ba gia tộc đó vẫn trung thành với gia tộc Thần Đại.”
Khánh Trần hỏi: “Gia tộc Thần Đại lớn thế nào?”
“Công việc làm ăn của họ trải đều các ngành nghề.” Lý Thúc Đồng nói: “Có một điều rất kỳ lạ những năm gần đây, gia tộc Thần Đại trước kia lên tới vài nghìn người, hiện tại dân số ngày càng ít đi, chỉ còn lại vài trăm người.”
Khi mọi người còn đang trò chuyện, Khánh Trần đã nhìn thấy phía trước những chiếc xe việt dã, đã có ảnh lửa bập bùng trước những lều vải lớn.
Có vẻ như bọn họ đã chọn nơi đây làm khu vực cắm trại.
Có mười mấy người mặc vest đen đi tới đội xe gia đình họ Tần, trên tai bọn chúng còn có gắn thêm thiết bị liên lạc.
Khi bọn họ bước tới, Khánh Trần còn nghe rõ tiếng quần áo ma sát với máy móc được thay thế.
Tần Thành nói vào trong bộ đàm: “Tất cả ngồi yên, không được nhúc nhích.”
Đây là hành động của dân chúng thấp cổ bé họng gặp người tập đoàn, chỉ có thể làm chính là đừng nhúc nhích, cố gắng đừng chọc giận đối phương.
Hơn mười tên mặc vest đen vây quanh hai chiếc xe bán tải lại.
Có một người nhìn thấy số thự tự thợ săn trên xe, bèn nói vào thiết bị liên lạc điều gì đó.
Rất nhanh, đã có người mang theo nụ cười vui vẻ tới hỏi: “Ai là đội trưởng nhóm thợ săn này?”
Tần Thành đưa tay lên: “Xin chào ngài, là tôi.”
“Là như vậy, ông chủ của chúng tôi mời các vị xuống xe gặp mặt, có chuyện cần trao đổi.” Người con trai mặc đồ đen tươi cười nói, giọng điệu hiền lành có phần khách sáo.
Lý Thúc Đồng xoay người bước xuống xe, vừa xuống vừa thì thầm lẩm bẩm: “Vẫn là dáng vẻ giả bộ khách sáo.”
Khánh Trần yên lặng theo sát phía sau sư phụ mình.
Cậu đột nhiên cảm giác được, gia tộc Thần Đại hình như đã làm mất lòng sư phụ của mình.
Khi tất cả mọi người đã xuống xe, hơn 10 tên mặc vest đen lập tức lại gần tiến hành kiểm tra hai chiếc bán tải.
Thậm chí còn có người dùng dao rạch nát ghế mọi người vừa ngồi để xem bên trong có thứ gì nguy hiểm hay không.
Khi kiểm tra hoàn tất, bảo vệ của gia tộc Thần Đại dùng máy quét, quét qua bình xăng và lốp hai chiếc xe bán tải.
Tiếp theo, có người cầm máy quét cầm tay, kiểm tra tất cả mọi người.
Khi kiểm tra đến những cô gái như Tần Dĩ Dĩ, đối phương sẽ cử những bảo vệ nữ tiến hành kiểm tra.
Cho đến khi, đối phương xác định đã tịch thu tất cả vũ khí, mới tỏ ra hiền lành nói: “Thật xin lỗi, chúng tôi phải làm theo quy tắc, xin các vị đừng trách.
Chúng tôi tạm thời giữ vũ khí của các người, sau này sẽ trả lại nguyên vẹn.
Còn nữa, nếu đồ vật nào bị hư hại, chúng tôi sẽ bồi thương theo giá thị trường.”
Thật ra, Khánh Trần cảm thấy công đoạn kiểm tra này có phần thừa thãi.
Dù sao đám bảo vệ này vô cùng mạnh mẽ.
.
.
Hiện tại, Khánh Trần đã hiểu lời Lý Thúc Đồng lẩm bẩm giả vờ .
Lời nói đối phương tỏ ra khách sáo, nhưng lại tiến hành kiểm tra nghiêm ngặt, thậm chí còn quét toàn bộ mọi người, phá hỏng ghế da.
Nói người không tôn trọng càng không phải, kiểm tra đàn bà con gái sẽ để con gái kiểm tra, cũng hứa sẽ đền bù những đồ vật bị phá hư.
Khánh Trần chưa từng giao tiếp với những người này.
Hắn chỉ có cảm giác mình chẳng hiểu gì.
Hơn 10 người đi đến chỗ đống lửa, nơi này có một người trung niên mặc bộ Kimono ngồi trên một chiếc ghế dựa mềm mại, bên cạnh còn có một cô gái, đang nhìn đống lửa đến ngẩn người.
Nếu nhìn kỹ có thể thấy những giọt nước mắt còn đọng lại trên mặt.
Người trung niên nhìn đám người Tần Thành đi đến, lập tức đứng dậy nở nụ cười chào đón, còn thiếu nữ vẫn ngồi đó không nhúc nhích.
Sắc mặt người trung niên tỏ ra nghiêm nghị, nói với cô gái: “いつまで 泣 くんだ.
お 客 さんが 来 ているんだぞ.
せめて 陈氏 のエリートと 结婚 して 欲 しかった, 神代空音 の 旦那 は 庆氏 のゴミだ, こんな 结果 でも 喜 べ.”
Lại là tiếng Nhật.
Đối phương không muốn đám người Tần Thành biết bọn họ đang nói những gì.
Có điều, thời điểm người trung niên này nói chuyện, Khánh Trần đã phát hiện ra sư phụ mình bỗng nhiên nhíu mày.
Hắn nhỏ giọng hỏi: “Sư phụ, ngài hiểu bọn họ nói gì sao?”
Lý Thúc Đồng liếc nhìn hắn, hờ hững trả lời: “Con đối với sự hiểu biết của ta chẳng biết quái gì.”
Khánh Trần ngạc nhiên: “Thế bọn họ vừa nói gì?”
Lý Thúc Đồng suy nghĩ rồi nói: “Lão ta khuyên cô gái đừng khóc nữa.
Lão nói cô gái được gả cho một người nổi bật trong thế hệ trẻ Trần thị.
Còn Thần Đại Không Âm gả cho một tên phế vật, cho nên nói cô gái không việc gì phải khóc.
Ít ra, cuộc sống sau này tốt hơn Thần Đại Không Âm rất nhiều.”
Khánh Trần ngạc nhiên, thì ra cô gái khóc vì chuyện thông gia.
Chỉ thấy sắc mặt Lý Thúc Đồng không hề thay đổi nói: “Lão nói đệ tử của ta là phế vật, hay ta giết hết bọn chúng nhá?”
Khánh Trần chết lặng không trả lời được, hắn còn nghi ngờ không biết sư phụ nghe có hiểu thật hay không? Hay chỉ muốn kiếm cớ trả thù?
Nhưng Lý Thúc Đồng đã nói như vậy, Khánh Trần cảm giác sư phụ của mình không nói mò.
Lúc này, cô gái cũng lau nước mắt đứng dậy.
Người trung niên lên tiếng giới thiệu mình: “Chào buổi chiều, tôi gọi là Thần Đại Tĩnh Thừa, lần đầu gặp mặt mong quý vị giúp đỡ nhiều hơn.”
Tần Thành chưa từng gặp phải loại tình huống này, nên vội vàng trả lời: “Ngài quá khách sáo rồi, chúng tôi chỉ vô tình đi ngang qua thôi.”
Thần Đại Tĩnh Thừa nói: “Cho tôi hỏi chút, các ngài dự định đi đâu?”
Tần Thành khách sáo trả lời: “Chúng tôi nhận nhiệm vụ săn một loại diều hâu và khỉ lông vàng.
Chúng tôi tìm tại phía bắc mãi không được, chỉ còn cách tiến về phía nam tìm kiếm may mắn.”
Nhưng vào lúc này, có một thành viên Thần Đại mặc bộ vest màu đen đi tới, thông báo bọn bọ đã kiểm tra xong xe bán tải, phát hiện chỉ là thợ săn bình thường, không có thân phận đặc biệt nào, có thể giết.
Thần Đại Tĩnh Thừa suy nghĩ chút rồi nói: “Bởi vì chúng tôi bất chợt thay đổi lộ trình, vì thế không muốn người ngoài biết được lộ trình của chúng tôi, nên chỉ còn cách để các người vĩnh viễn ở lại nơi này.”
Lý Thúc Đồng nói nhỏ với Khánh Trần: “Để ta phiên dịch lại cho con hiểu.
Những lời này của gã ý nói là gã muốn chết chỗ này.”
Khánh Trần kinh hãi: “Sư phụ, những lời nói tiếng Trung ấy con nghe hiểu được, không cần ngài phiên dịch lại.
Với lại người ta cũng đâu có ý này.
Hiện tại, Khánh Trần lại nghi ngờ câu phiên dịch trước đó có phải dùng để lừa hắn không?
Lý Thúc Đồng còn chưa nói gì, tại đường núi đã truyền tới tiếng động cơ âm ầm, còn kèm theo tiếng nhạc đinh tai nhức óc..