Ác Mộng Của Đêm

Chương 121: Đội Xe Gia Tộc Thần Đại


Đọc truyện Ác Mộng Của Đêm – Chương 121: Đội Xe Gia Tộc Thần Đại


“Dọn xong đồ đạc rồi, chúng ta xuất phát thôi.

Chẳng biết tại sao, nơi này xuất hiện hai nhóm đánh nhau.” Tần Thành lo lắng nói.
Lão nghe được từng âm thanh chiến đấu, trong lòng lo lắng không yên.
Lão biết, trên mảnh đất này, chỉ có hai nhóm người có thể làm ra trận chiến này: Là đội săn thú và ông chủ Trương Đồng Đản.
Có điều lão suy nghĩ mãi cũng không ra, tai sao bọn họ lại đánh nhau?
Tần Thành nhìn Lý Thúc Đồng và Khánh Trần, cuối cùng không thể nhịn được mà lên tiếng hỏi: “Sáng sớm hai người đã lên núi, có phải xảy ra chuyện gì rồi hay không? Ví dụ.

.

.”
Lý Thúc Đồng: “Không có.”
Khánh Trần: “Không có.”
Tần Thành khó chịu mà không biết làm sao, mình còn chưa nói rõ chuyện gì, hai thầy trò nhà này đã vội vàng phủi sạch quan hệ.
Nếu cuộc chiến bên kia núi không dính đến hai người này, lão sẽ đi đầu xuống đất.
Lúc này, Lý Thúc Đồng nói với lão: “Lão Tần, anh giúp hai người bọn tôi tìm một bộ quần áo sạch sẽ chút.

Theo tôi, quần áo Tần Đồng có lẽ chúng tôi mặc vừa đấy.”
“Vì sao muốn thay quần áo?” Tần Thành phân vân.
“Dù sao mặc trên người bộ jacket quá dễ nhận ra.” Lý Thúc Đồng mỉm cười nói: “Với lại trông không giống người hoang dã.”
Da đầu Tần Thành có chút tê tê, không phải vì hai người vừa gây ra chuyện bị người ta nhìn thấy, nên mới muốn nhanh nhanh thay quần áo để không bị phát hiện ra?

Lão nhanh chóng tìm được hai bộ quần áo, sau đó chỉ huy những người khác chuẩn bị xuất phát.
Một lát sau, Khánh Trần mặc bộ quần áo mới bước ra, vừa đi vừa hỏi: “Sư phụ, ngài lại có dự định mới sao?”
“Đúng, ta chuẩn bị dạy con tiết thứ 4.” Lý Thúc Đồng cũng vừa thay quần áo xong bèn lên tiếng trả lời.
Đột nhiên Khánh Trần có cảm giác mình bị nhìn trộm, hắn vội quay đầu lại đã nhìn thấy Tần Dĩ Dĩ cuống quít chạy trốn.
Hắn cầm quần áo vừa mới thay ra hỏi: “Sư phụ, tiết thứ 4 này có nội dung là gì?”
“Dạy con làm cách nào trở thành một thợ săn?” Lý Thúc Đồng trả lời.
“Con mồi là gì?” Khánh Trần hỏi tiếp.
“Chẳng phải chút nữa con sẽ biết sao?”
Hai người chôn bộ quần áo jacket vào trong đất.

Trừ bàn ghế, Lý Thúc Đồng vẫn yêu cầu mang theo, hai người chỉ giữ lại những vật phẩm cần thiết.
Chôn dưới đất còn có quyển sách dạy dưỡng sinh nặng trịch kia nữa.

.

.
Hai chiếc xe bán tải lại tiếp tục hành trình trên đường quốc lộ.
Rất nhanh hai ngày thời gian trôi qua.
Đếm ngược 16: 00: 00.
Mặc dù Thế Giới Bên Trong và Thế Giới Bên Ngoài, có các thành phố đối xứng với nhau.

Nhưng diện tích Thế Giới Bên Trong lớn hơn Bên Ngoài rất nhiều.
Nếu tại Thế Giới Bên Ngoài, một chiếc xe hơi dọc theo quốc lộ đi tầm ba ngày, đã bước ra khỏi khu vực một tỉnh.
Mà theo Khánh Trần quan sát, hắn vẫn ngồi yên lặng trên chiếc xe bán tải đếm từ cột mốc 235 số 18 đến 644 số 18, chứng tỏ mọi người còn chưa ra khỏi khu vực thành phố số 18 quản lý.
Qua điều này, hắn hiểu ra rằng, bản đồ Thế Giới Bên Trong vô cùng lớn.
Lúc này, Lý Thúc Đồng, Tần Dĩ Dĩ, Tần Đồng đang ngồi trong thùng xe đánh bài Tú lơ khơ.
Bọn họ đã mời Khánh Trần, nhưng Lý Thúc Đồng không cho hắn chơi.

Theo Lý Thúc Đồng giải thích, không muốn chơi cùng với người sử dụng hack.
Mọi người gọi trò chơi này là Chống Độc Quyền, quy tắc gần giống trò chơi Đấu Địa Chủ.
Lý Thúc Đồng dùng Lôi Thần làm thẻ cược, mỗi lần thua sẽ trả cho Tần Dĩ Dĩ một cây.

Còn Tần Dĩ Dĩ dùng quả táo làm thẻ cược, thua một ván mất một quả.
Chỉ nửa giờ sau, Tần Dĩ Dĩ đã mất hơn 30 quả táo trong ba lô của mình.
Lý Thúc Đồng cũng không nể nang gì, thật sự có ý định ăn hết táo của cô bé, đã dám chơi thì dám chịu.
Khánh Trần không còn gì để nói, không ngờ sư phụ của mình chơi trò chơi mà máu ăn thua cũng nặng như vậy.
Cùng đồng hành với thầy của mình, hắn nhận ra sư phụ mình càng giống một thiếu niên tính cách thích làm gì thì làm.

Khánh Trần nhìn thấy cô bé thua đến mức sắp khóc, vội cầm lấy những lá bài trên tay cô, nhìn sư phụ nói: “Đánh, tiếp tục.”
Vẻ mặt Lý Thúc Đồng đang vui vẻ bỗng trở nên nghiêm túc.
Chỉ 10 phút, Khánh Trần đã giúp cô bé lấy lại hết số táo đã t
Cô bé hoan hô, ôm đống táo vào trong ngực.

Lý Thúc Đồng đau lòng nói: “Thằng nhóc nhà người? Sao giúp người ngoài đánh người nhà?”
Có điều, bề ngoài Lý Thúc Đồng tỏ ra đau lòng, nhưng bên trong lại thoải mái vô cùng.
Lão đã ở trong nhà tù kia chờ đợi 8 năm, chưa từng có ngày nào vui sướng như vậy.
Khánh Trần trả bài lại cho Tần Dĩ Dĩ, còn mình nhắm mắt tiếp tục nghỉ ngơi.
Lý Thúc Đồng nhìn đệ tử của mình, lão biết Khánh Trần không phải lười biếng nghỉ ngơi, mà hắn đang xem lại tất cả những bài học mà sáng sớm nay mình dạy hắn.
Thời gian không còn nhiều, rất nhanh hắn sẽ phải trèo lên đỉnh núi kia, nên không được thực hành nhiều.
Bởi vậy, Khánh Trần nhớ lại từng chi tiết, mình phải lựa chọn con đường nào? Sử dụng địa hình như thế nào? Tạo cho mình những điều kiện tốt nhất, cánh tay, chân, ngón tay cần sử dụng ra sao? Trong quá trình leo núi làm cách nào để giữ thể lực.
Đây là mọi thứ hắn phải học.
Vào lúc này, chiếc xe bán tải bỗng nhiên lắc lư.
Khánh Trần mở mắt ra nhìn, đã thấy con đường cái biến thành đường đất.
Tần Dĩ Dĩ giải thích cho hắn: “Chúng ta vừa đi hết địa phận thành phố số 18.

Tiếp tục đi về hướng nam sẽ là Tam Giang, biên giới thành phố số 1.

Hiện tại vị trí xe bán tải đang đi, thuộc vào khu vực chẳng thành phố nào nhận, nên không nơi nào chịu bỏ tiền ra sửa chữa.

Cho nên xuất hiện tình trạng đường đật gập ghềnh như vậy.”
Khánh Trần suy nghĩ, đây quả là điều hiếm thấy.

Loại sự việc này tại Thế Giới Bên Ngoài sẽ không bao giờ gặp được.
Tần Dĩ Dĩ cười nói: “Nhưng vừa đến được con đường đất này, chúng ta sẽ biết khu vực cắm trại hôm nay gần đến rồi.


Đây là chỗ nhà em phát hiện ra, nơi này có con suối có thể đi chân đất trên đó.

Bởi vì nó quá cạn, khiến những con cá lớn ăn thịt không vào được.

Khu vực đó còn có một vườn hồng rừng, mùa hè gia đình em toàn dùng nó ngâm nước, sau đó bỏ vào tủ lạnh uống dần.

Quanh đó cũng không có dã thú, nhưng càng đi về phía nam dã thú càng nhiều.”
Cô bé thuộc địa hình như lòng bàn tay, giống như chia sẻ niềm vui trong cuộc sống của mình.
Khánh Trần đã hiểu, đây là nơi gia đình họ Tần mỗi lần tới hoang dã đều đến, giống như thiên đường của gia đình nhỏ này.
Thế nhưng, khi bọn họ rẽ vào con đường núi nhỏ, bỗng phát hiện phía trước có một đội xe.
Khánh Trần nhìn những chiếc xe màu đen có biểu tượng núi Phú Sĩ, bèn quay qua nói với Lý Thúc Đồng: “Sư phụ, đội xe gia tộc Thần Đại.”
Lý Thúc Đồng nở nụ cười, lão nhỏ giọng nói: “Con lo lắng cái gì? Sợ gặp người quen sao?”
“Con luôn có cảm giác, ngài đang chờ xem chuyện vui?” Khánh Trần tỏ vẻ nghi ngờ.
“Hai người nói chuyện gì đó? Sao lúc nào cũng thì thầm to nhỏ vậy?” Tần Dĩ Dĩ bực bội nói.
Lúc này, Lý Thúc Đồng dùng ngón tay xoa xoa chút bụi bẩn dưới đế giày, sau đó xoa đại lên mặt mình và Khánh Trần vài đường.
Giờ phút này, Tần Dĩ Dĩ đã hiểu được, suy đoán trước đó của mình không sai.

Đối phương trốn ở sau cây không phải sợ lời nói của mình với mấy tên con cháu ăn chơi kia chẳng giúp ích gì.

Mà hai người này sợ mình bị nhận ra, bởi vì mặt mũi hai người rất quen thuộc với đám người kia..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.