Đọc truyện Ác Ma Chiếm Hữu – Chương 41: Đóng cái gì vậy?
Quần áo xộc xệch, dường như bị lột sạch. Âu Tuệ Nhi ngượng ngùng nép vào thân thể Hứa Nhất Chính thở dốc. Hắn nâng cằm cô lên, trao cô nụ hôn triền miên, một lần nữa cướp mất hơi thở Tuệ Nhi.
“E hèm…” Trương Phong Vân không bước vào, anh đứng bên ngoài cửa phòng, cố ý ho liên tục, ý nhắc nhở đã đến giờ quay tiếp.
Âu Tuệ Nhi thoát khỏi Hứa Nhất Chính, ôm bụng:”Em còn chưa được ăn gì!”
Hứa Nhất Chính cười nham nhở:”Nhưng em nhỏ của em đã được ăn ngon rồi!”
Hai má Âu Tuệ Nhi đỏ ửng, xém chút nữa đã bị sặc vì lời nói bá đạo của Hứa Nhất Chính. Cô lúng túng mặc lại trang phục, sau đó cúi đầu định bước ra khỏi phòng. Tự dưng nhớ ra điều gì đó:”Anh định ở đây luôn à?”
“Ừ, đợi em xong rồi cùng về.” Hứa Nhất Chính vuốt mặt, ban nãy tốn sức, giờ hắn có chút biếng nhác, muốn nhắm mắt tịnh dưỡng.
Thấy hắn có vẻ mệt, cô ra ngoài lẳng lặng đóng cửa cho Nhất Chính nghỉ ngơi.
Theo kịch bản sửa đổi, Lâm Bác sẽ xuất hiện giết chết Vân Liễu.
Lưu Khang Kiện mặc dạ y bước đến gần Âu Tuệ Nhi, anh ta nói nhỏ vào tai cô gì đó, lập tức thần sắc trên mặt cô thay đổi. Cô cau mày lắc đầu. Lưu Khang Kiện lại buồn cười xua tay bỏ đi.
Cảnh quay một.
Đoàn kiệu bị sơn tặc chặn đường đánh cướp, một kẻ vận dạ y chờ đợi sẵn từ trên cây phi xuống. Lâm Bác thấy thời cơ đã đến liền rút kiếm, chiêu thức nhanh thoăn thoắt chém chết bốn tên khiêng kiệu. Đưa tay vào nắm cổ áo tân nương bay đi.
Đến đoạn này đạo diễn liền nâng loa:”Cắt!”
Ông ta vỗ tay, bảo hậu kỳ chuẩn bị đạo cụ cho cảnh tiếp theo, đó là lúc Vân Liễu giả bị Lâm Bác bắt cóc.
Cảnh quay hai.
Vân Liễu giả lo sợ, cả người run rẩy, chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra đã bị sát thủ bịt mặt thô bạo kéo đi.
Lâm Bác ném Vân Liễu giả mạo xuống một cái hồ nhỏ trong rừng, sau đó tàn nhẫn đâm lưỡi kiếm sắc bén về phía nàng. Vân Liễu giả nhanh tay ném khăn hồng, hụp đầu xuống nước để tránh. Cũng đúng lúc đó lực tay Lâm Bác giảm dần, đôi mắt hắn se lại:”Ngươi là ai?”
Chân dung mà Lý Tư Cố đưa cho hắn dù rất giống nhưng không phải.
Âu Tuệ Nhi do trượt chân nên hụp đầu xuống nước, chứ không phải cô làm theo kịch bản. Bởi sao có thể diễn đạt đến thế, cô rất lâu sau mới khốn đốn ngoi lên, ho sặc sụa.
Đạo diễn ôm trán:”Cắt! Mang khăn cho cô ấy!”
Chị phục trang chạy đến đưa khăn cho Âu Tuệ Nhi, Trương Phong Vân từ bên trong cũng vội vàng đến xem:”Em sao thế?”
Âu Tuệ Nhi cười trừ:”Em bị hụt chân…”
“Không sao.” Trương Phong Vân đáp lớn với đạo diễn rồi đưa ngón cái lên, ý nói vẫn có thể diễn tiếp.
Đạo diễn gật đầu, sau khi đợi Âu Tuệ Nhi bớt sặc nước, cảnh diễn lại tiếp tục.
Cảnh quay ba.
Vân Liễu giả mạo bắt đầu run rẩy:”Ta… ta là Vân… Liễu…”
“Nói dối! Ngươi là ai!”
Lưu Khang Kiện nhập vai đến mức khiến Âu Tuệ Nhi phát hoảng. Cô vì sợ mà diễn như thật:
“Ta là Vân Liễu!”
Mũi kiếm bỗng chốc đâm bả vai Âu Tuệ Nhi, dù chỉ là đạo cụ nhưng vẫn khiến cô nhói lên. Trong lòng vang lên có điều chẳng lành.
“Đóng cái gì vậy?” Tiếng Hứa Nhất Chính trầm ổn vang lên ở xa khiến Âu Tuệ Nhi giật thót, lơ là vai diễn đang đến cảnh cao trào.
Anh ấy ra đây làm gì?
Bả vai Âu Tuệ Nhi ứa máu tươi, không phải đạo cụ mà là… Thật!
Hứa Nhất Chính nheo mắt, nhanh chóng bước đến gần Âu Tuệ Nhi, hắn cảm thấy buồn chán định ra xem cô gái của hắn đóng phim có ra hồn không. Ai ngờ lại được chứng kiến cảnh tượng đau lòng đến thế!
Lưu Khang Kiện đang ở dưới hồ nước với Âu Tuệ Nhi, mùi hương của anh ta sẽ làm ảnh hưởng đến cơ thể thơm tho của cô. Rồi còn đâm mũi kiếm chết tiệt đó vào da thịt Tuệ Nhi nữa. Dù y phục Tuệ Nhi đang vận trên người mang sắc đỏ tân nương, đồng điệu cùng màu máu tươi khó thấy. Nhưng nào qua mắt được Nhất Chính, chỉ cần thấy không ổn hắn liền nổi cáu.
Vô tình Âu Tuệ Nhi nhìn thấy nụ cười thâm độc nở trên môi Lưu Khang Kiện, cô mở to mắt, dùng hết sức bình sinh hét lên:”Ta chính là Vân Liễu, đồ chết tiệt!”
Sau đó nâng tay nắm vào lưỡi kiếm, dùng hết lực bẻ cong đến gãy kiếm thành hai. Bước chân Hứa Nhất Chính dừng lại, ánh mắt hiện rõ sự đau lòng, chết chóc, phẫn nộ. Cả trường quay nín thở, ai cũng bất ngờ không riêng gì Hứa Nhất Chính. Chỉ có Bảo Bình thản nhiên như không nhìn Âu Tuệ Nhi thật lâu, đến khi máu từ bàn tay cô rỉ ra, từng giọt huyết đỏ thẫm nhỏ xuống nước. Đôi môi anh ta thoáng hiện ý cười, nhưng rất nhanh biến mất.
Rầm
Dàn đèn pha từ trên trần bỗng dưng đứt dây rớt xuống phá tan không gian yên lặng. Lại một trận thót tim khiến ai nấy ôm ngực, mở to mắt không tin điều mới vừa xảy ra.
Hứa Nhất Chính chỉ cần tiến thêm hai bước nữa, có lẽ giờ đây sống chết ra sao cũng quá rõ ràng rồi.
Âu Tuệ Nhi từ dưới nước phóng lên bờ, chạy đến bên cạnh Thiên Yết chết đơ, đứng bất động:”Nhất Chính?”
Bỗng dưng hắn đưa tay ôm lấy Âu Tuệ Nhi lùi về sau, bừng tỉnh, chửi bới lung tung:”Cái đám chó chết các người. Muốn giết chết Hứa Tổng? Chuẩn bị gọi luật sư đi là vừa!”
Đạo diễn đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán, dáng vẻ mập mạp chạy ba bước thở năm phút của ông ta trông phát mệt:”Hứa Tổng, đã đắc tội, tôi sẽ khắc phục, sẽ đền…”
“Sao cơ?” Hứa Nhất Chính cười khinh bỉ, đền à? Ý bảo Hứa Tổng này nghèo khổ cần tiền đền bù để bịt miệng hắn sao?
“Tôi… tôi…” Đạo diễn thiếu chút nữa đã quỳ rạp dưới chân Hứa Nhất Chính. Nhưng Âu Tuệ Nhi đã kịp ngăn cản.
“Đừng!” Cô nắm lấy tay Hứa Nhất Chính, vuốt ngực khiến hắn đỡ giận:”Chỉ là sự cố ngoài ý muốn thôi mà. Bỏ qua đi!”