Ác Ma Chiếm Hữu

Chương 40: Chuyện ở trường quay


Đọc truyện Ác Ma Chiếm Hữu – Chương 40: Chuyện ở trường quay

Dù biết kịch bản phải đưa trước ít nhất một tuần để diễn viên tập tành và học thuộc các lời thoại. Nhưng Ma Kết lại cho rằng cái gì đến bất ngờ mới chân thực đầy thử thách.

Kịch bản đưa đến tay Âu Tuệ Nhi, cô lật vài trang đầu, đọc đi đọc lại. Thì ra cũng không quá khó hiểu, cô lo lắng dư thừa rồi. Lưu Khang Kiện tiến đến gần giật lấy xấp giấy trên tay Tuệ Nhi, vẻ mặt trêu đùa:”Em có vẻ nghiêm túc?”

Âu Tuệ Nhi vươn tay định giành lại kịch bản, cau có đáp:”Chẳng phải anh bảo tôi nên đặt tâm tư vào vai diễn sao?”

“Đúng, nhưng không phải vai diễn này. Hay em thật sự nghĩ mình là Vân Liễu?” Lưu Khang Kiện cúi người, đôi môi nóng bỏng kề sát vành tai Tuệ Nhi, phả ra làn hơi ấm áp ve vãn dáy tai cô. Khuôn mặt Tuệ Nhi bỗng đỏ ửng, thân thể căng cứng nóng bừng.

“Tôi…” Cô ngập ngừng, cổ họng khô khốc không vì hứng tình mà là lo lắng. Âu Tuệ Nhi sợ anh ta, bởi một người nguy hiểm đầy mưu tính như thế, ai lại không đề phòng. Đáng ra ngay từ đầu Tuệ Nhi không nên dây vào Lưu Khang Kiện.

“Hai người đang bàn về kịch bản sao?” Trương Phong Vân từ đây đi lại, anh nở nụ cười ôn hòa với Khang Kiện, rồi ân cần vén sợi tóc buông thả bên tai Âu Tuệ Nhi. Hành động thân mật của Ma Kết giữa chốn đông người khiến Tuệ Nhi bối rối gật đầu.

Lưu Khang Kiện vui vẻ trả lại kịch bản cho Âu Tuệ Nhi, bật cười đối diện Trương Phong Vân:”Nữ chính mà chủ tịch Trương chọn quả thật rất thú vị!”

“Ha…” Phong Vân vỗ vai Khang Kiện:”Vậy cho phép tôi cướp cô ấy một chút chứ?”


“Tự nhiên.” Lưu Khang Kiện đưa tay, làm vẻ nhún nhường mỹ nhân:

Trương Phong Vân cùng Âu Tuệ Nhi đi dạo một vòng quanh phim trường. Anh không nói gì chỉ im lặng ngắm nhìn cô, còn Tuệ Nhi mất tự nhiên ho vài tiếng, đưa mắt chăm chú nhìn khắp nơi. Trong lòng không ngừng lo lắng Dương Thục Cầm sẽ xuất hiện làm ầm lên.

Đạo diễn bước tới cạnh máy quanh, dặn dò phục trang cùng đoàn phim:”15 phút nữa bắt đầu cảnh quay đầu tiên.”

“Quay ngay hôm nay ư?” Âu Tuệ Nhi bất ngờ, cô tưởng hôm nay đến nhận vai, nhận kịch bản trước thôi chứ?

Trương Phong Vân gật gù không đáp, anh đẩy cô vào phòng thay đồ. Dặn dò phục trang gì đó rồi mỉm cười trấn an Âu Tuệ Nhi.

Âu Tuệ Nhi được phục trang đưa đến một bộ y phục cổ xưa mộc mạc màu lam nhạt, vấn hờ tóc, khuôn mặt được trang điểm nhẹ. Đánh bật vẻ ngây ngô, thuần thiết nơi Tuệ Nhi. Cô nhìn vào gương, bất giác sờ lên mặt:”Là tôi sao?”

Chị phục trang tên Nhĩ Đan, lớn hơn Âu Tuệ Nhi tầm năm tuổi, chị ít nói nhưng lại rất hòa đồng:”Em rất xinh!”

Phân cảnh đầu tiên khi tiểu thư Vân Liễu trước ngày hòa thân đã tự vẫn, nhưng trời đã không để nàng chết, nàng nhảy xuống sông, được người dân cứu, và lâm bệnh nặng. Đến đây Âu Tuệ Nhi liền chạy đến cạnh giường tiểu thân thân cận như tỷ muội khóc nấc:”Tiểu thư… người đừng dọa em… tiểu thư… hức…”

Nước mắt rơi lã chã trên khuôn mặt Âu Tuệ Nhi, cả trường quay dường như nín thinh, ai cũng bất ngờ trước cách diễn xuất xuất thần của cô. Dù chỉ là đóng phim, thế mà nỗi đau thể hiện qua khuôn mặt dường như hiện diện ở tâm. Giống như người chị ruột thịt của mình bị thương, bất quá cô không còn bất cứ người thân ruột thịt nào cả, và nỗi sợ hãi chiếm lấy Âu Tuệ Nhi, cô òa lên khóc mặc kệ hình tượng.

“Cắt!” Đạo diễn cầm chiếc loa phá ngang cảm xúc dâng trào trong lòng mỗi người, ông ta vỗ tay:”Diễn tốt lắm!”

Sau đó đến phân cảnh thứ hai, khi Âu Tuệ Nhi buộc phải im lặng đóng giả tiểu thư Vân Liễu hòa thân cùng người đàn ông không biết mặt mũi và ở tận nơi xa xăm không tìm thấy đường về. Nếu như tiểu nha hoàn Âu Tuệ Nhi không chịu… tru di cửu tộc…

Do dáng vẻ của tiểu nha hoàn thân cận cùng Vân Liễu tiểu thư có vài nét giống nhau, tiến thoái lưỡng nan, chỉ còn phải dùng cách này. Trong kịch bản Lâm Bác không giết chết Vân Liễu giả mạo mà buông tha cho nàng, bởi người hắn cần giết không phải tiểu nha hoàn này. Vì chân Âu Tuệ Nhi mang dị tật cho nên đạo diễn bổ sung thêm, sửa đổi kịch bản.


Dù sao Lâm Bác cũng đã nhận tiền của Lý Tư Cố, hắn không thể để Vân Liễu đến được thành Gia Hưng, thành hôn cùng Tam Vương Gia, cho nên bắt cóc nàng, cắt gân chân phải khiến nàng không thể di chuyển như người thường. Lâm Bác trói nàng vào một sợi dây, đi đến đâu cũng mang nàng theo.

Trên kiệu hoa, Vân Liễu giả mạo ưu tư, những ngón tay cấu chặt vào nhau khiến da thịt rướm máu, nàng cắn môi, đôi mắt không ngừng đảo tới đảo lui. Nàng dường như đang tìm một lối thoát cho mình nhưng lại sợ liên lụy đến người trong Vân phủ.

Do bốn tên khiêng kiệu cùng đoàn người phía sau cứ cười giỡn, vẻ mặt chẳng giống như lo lắng sẽ bị cướp kiệu, hoặc có sơn tặc mai phục giết chết đoạt của tý nào. Đạo diễn không ngừng hét lên “cắt”, mắng hết người này đến người kia. Âu Tuệ Nhi ngồi trong kiệu nóng đến mồ hôi chảy ròng sau lớp áo dày. Cô thở dài, cau có nhăn mày:”Chúng ta có tiếp tục nữa không vậy?”

Đạo diễn nhìn đồng hồ:”Ăn trưa nửa tiếng!”

Âu Tuệ Nhi như được giải thoát rời khỏi kiệu hoa, hậm hực ném cả mũ phượng cùng khăn hồng trùm đầu lên giá để phục trang.

Đi tìm chiếc điện thoại, cô nghĩ Hứa Nhất Chính chắc rất sốt ruột nếu không gọi được cho cô. Đang luống cuống lục hết tất cả túi trong bộ đồ ban sáng, Âu Tuệ Nhi quáng lên:”Rõ ràng sáng có mang theo mà!”

“Em tìm cái này à?” Chiếc điện thoại mà Hứa Nhất Chính mới mua cho Âu Tuệ Nhi bị ai đó trêu đùa huơ huơ trước mặt cô. Tuệ Nhi đưa tay định giành lấy, bàn tay to lại nâng cao hơn:”Trả cho tôi đi. Lưu…”

Âu Tuệ Nhi chưa kịp nói hết câu đã thấy bả vai đau nhức, cả người bị đẩy gập về trước, người đằng sau đưa tay luồn vào vạt áo nhiều lớp của cô. Ra sức xoa nắn.

“Lưu Khang Kiện? Tên diễn viên chính đấy à?” Âu Tuệ Nhi như vừa tỉnh khỏi giấc mộng hoang đường, cô quay phắt mặt ra sau, ngạc nhiên không thôi:”Hứa Nhất Chính? Sao anh lại ở đây?”


“Anh nhớ em!” Hứa Nhất Chính đặt điện thoại lên bàn, lồng ngực vạm vỡ ép sát tấm lưng nhỏ nhắn của cô, hắn kéo áo cô xuống, đặt từng nụ hôn gợi tình lên vai Tuệ Nhi.

“Đây… đây là phim… trường…” Hơi thở mỗi lúc dồn dập, cô bị hắn khiêu khích, dục vọng dấy lên như cơn thủy triều.

Hứa Nhất Chính bá đạo mỉm cười, lúc hắn bước vào đã dọa đám người kia tránh xa nơi này rồi. Một tay xoa nắn nhũ hoa hồng nhuận, một tay lần mò xuống dưới vạt váy, hắn thâm nhập, kích tình bằng một ngón tay giữa:”Em thật ướt át. Em có muốn được anh yêu chiều ngay tại đây không?”

Vừa nói, hắn vừa trêu đùa hôn khắp vai Âu Tuệ Nhi, chiếc lưỡi ươn ướt mềm mại vờn quanh vành tai cô. Cả người Tuệ Nhi ưỡn lên, chờ đợi sự thâm nhập thực thụ từ Hứa Nhất Chính:”Người ta…”

Dù lý trí khuyên ngăn không nên, nơi đây đông người như vậy mà…

Nhưng hiện tại dục vọng đã bị đốt cháy rực rỡ nóng bỏng như ánh sáng mặt trời vào lúc leo lên đỉnh điểm. Âu Tuệ Nhi không thể từ chối, nhịp điệu cơ thể dần hòa nhập cùng Hứa Nhất Chính, hai cơ thể triền miên không biết trải qua bao lâu. Hắn nâng cô hạ, hắn tiến cô lui… hòa hợp… đồng điệu đến từng nhịp đập.

Hơi thở mỗi lúc càng dồn dập, Âu Tuệ Nhi uyển chuyển đưa đẩy, Hứa Nhất Chính từ sau tiến công. Hắn tìm điểm nắm mềm mại, dập thật mạnh và lấp đầy tinh hoa. Tuệ Nhi bóp chặt mu bàn tay hắn, cong người rên lên một tiếng thật ủy mị, rồi cùng hắn ngã xuống ghế dài gần đó. Đôi mắt cô mơ màng, khuôn mặt đỏ ửng, thoát khỏi Nhất Chính, cô xoay người choàng tay ôm hắn:”Em yêu mất rồi!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.