Bạn đang đọc Ác Ma Bá Đạo: Chương 4: Bị Thôi Việc.
Chiều đến, Tần Tử Anh phải đến quán Coffee Candy để làm việc kiếm thêm tiền. Hôm nay, Tử Anh còn đi chung với Mạc Trường Hân và Long Gia Kiệt, vốn dĩ cô không định cho họ đi theo nhưng mà Mạc Trường Hân cứ làm trận làm thượng còn Long Gia Kiệt thì cứ ngồi lải nhải bên tai khiến Tần Tử Anh nhứt cả đầu nên cô đành chịu thua và dẫn họ đi cùng. Trên đường đi Mạc Trường Hân cứ chí chóe không ngừng.
-Tử Anh ơi, cái đầm đó thật đẹp, cậu xem nó có hợp với tớ không? – Mạc Trường Hân dán mắt vào chiếc đầm xòe trong một cửa hàng bên đường còn tay thì cứ vẫy vẫy gọi Tử Anh.
-Ừ cũng được đó nhưng không hợp với cậu đâu. Thôi vậy cậu cứ đứng đó xem tiếp đi, tớ với tiền bối đi trước đây. – Tần Tử Anh quay sang choàng tay Long Gia Kiệt giả vờ bước đi.
-Ê ê, đợi tớ với, tớ chỉ đứng xem một chút thôi mà cậu làm gì mà ghê vậy!? – Mạc Trường Hân phồng má biểu tình khiến Tần Tử Anh và Long Gia Kiệt phải bật cười.
-Hahaha… nhìn mặt em trông như con heo ấy Trường Hân à. – Long Gia Kiệt ôm bụng cười.
-Hahaha… đúng đúng đúng, con heo Trường Hân, lêu lêu. – Tần Tử Anh chọc ghẹo Mạc Trường Hân rồi chạy đi trước. Trông cảnh tượng của ba người học thật là hạnh phúc giống như một gia đình vậy. Cùng lúc đó, một chiếc xe hơi đời mới, màu đen bóng loáng chạy ngang qua, trên xe còn mang theo một ánh mắt nảy lửa trông cực kì đáng sợ.
[…………………………………………….]
Chiếc xe màu đen đó chở ba người Lạc Thiếu Hạo, Từ Chí Thành và Trần Hải Minh. Lạc Thiếu Hạo vì đã nhìn thấy hình ảnh anh cho là chướng mắt ở trường ĐH Marry và biết được Tần Tử Anh làm ở quán Coffee Candy nên đã đến đây thu mua lại quán và đuổi việc Tử Anh cho hả dạ.
Lạc Thiếu Hạo bước vào quán và nhìn ngắm xung quanh. Nơi này thật là tầm thường, Thiếu Hạo chưa từng bao giờ đặt chân vào những nơi như thế này.
Mặc dù từ năm mười tuổi anh đã mất cả ba lẫn mẹ nhưng Lạc Thiếu Hạo chưa từng làm việc gì nặng nhọc cũng như chưa từng bước chân vào những nơi tầm thường, vì ba nuôi Thiếu Hạo không cho anh đi lung tung.
[……………………………………………..]
Lạc Thiếu Hạo mất ba mẹ từ năm mười tuổi, cuộc sống sau này của anh phải lam sao đây? Nhưng thật là may mắn cho anh, trong khi Thiếu Hạo đi đang đi lang thang ngoài đường thì tình cờ gặp phải ông – Phan Ưng, một con người của giới hắc đạo, trùm xã hội đen nổi tiếng trong thế giới ngầm. Khi nhìn vào đôi mắt nâu sâu thẩm của Thiếu Hạo, Phan Ưng thấy được ở anh sự lạnh lẽo, sự tàn nhẫn và độc ác nên đã nhận Thiếu Hạo làm con nuôi và nuôi dưỡng, chăm sóc anh cho tới khi anh trưởng thành (19 tuổi).
Trong khoảng thời gian đó, ngoài việc đến trường đi học ra Thiếu Hạo còn đến khu luyện tập để rèn luyện bản thân và học võ, có khi anh còn đến công ty của Phan Ưng để phụ giúp cho ông, lúc bấy giờ công ty của Phan Ưng vẫn còn là một công ty nhỏ. Mãi cho đến khi Thiếu Hạo đã tốt nghiệp lớp 12 và đang học ĐH năm nhất ở Pháp, vào lần sinh nhật thứ 19 của anh, Phan Ưng đã tin tưởng và giao hết toàn bộ tài sản và quyền hành ở công ty cũng như ở bang hội cho anh.
Thiếu Hạo cố gắng hoàn thành sớm chương trình học ĐH ở Pháp, lập tức quay trở về để tiếp quản công ty và bang hội. Công ty từ khi được Lạc Thiếu Hạo điều khiển thì lại trở nên phát triển và thịnh vượng như ngày hôm nay, một công ty đứng hàng đầu thế giới, chứng tỏ tài quản lí của Thiếu Hạo tốt hơn Phan Ưng rất nhiều. Phan Ưng rất tự hào vì điều này, ông đã đào tạo ra một nhân tài.
Ban đầu, Lạc Thiếu Hạo có nghĩ cũng không dám nghĩ anh sẽ có được như ngày hôm nay. Và khi gặp được Phan Ưng, cuộc đời của Thiếu Hạo lại thay đổi một lần nữa, anh vừa xem Phan Ưng là ân nhân vừa xem là người thân duy nhất của anh. Lạc Thiếu Hạo luôn hiếu thảo và kính trọng Phan Ưng, tình cảm của hai người họ cũng rất tốt khiến mọi người không ai dám nghĩ Thiếu Hạo là con nuôi của ông.
[…………………………………………….]
-Xin chào quý khách, xin hỏi quý khách muốn dùng gì ạ? – người phục vụ trông thấy Lạc Thiếu Hạo thì đi lại hỏi.
-Tôi muốn gặp ông chủ của các người. – Lạc Thiếu Hạo bước lại bàn rồi ngồi xuống, Từ Chí Thành và Trần Hải Minh cũng đi theo. Thiếu Hạo không màn gì tới câu hỏi của người phục vụ mà trầm giọng nói.
-Vâng, xin quý khách đợi một chút. – người phục vụ nói rồi quay bước vào trong. Một lúc sau, một người đàn ông trung niên khoảng 45 tuổi bước ra.
-Cho hỏi quý ngài muốn gặp tôi có chuyện gì không ạ? – Mạnh Dương, người đàn ông đó cũng chính là chủ quán Coffee mà Tần Tử Anh đang làm.
-Tôi muốn mua lại cái quán này của ông. – Lạc Thiếu Hạo không vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề chính.
-Xin lỗi ngài, chắc có lẽ tôi đã làm ngài thất vọng rồi, tôi không thể bán nó đi vì nó chính là tâm huyết của tôi. – Mạnh Dương đảo mắt nhìn xung quanh quán rồi nói.
-Theo tôi được biết, ông có một đứa con trai đang bị bệnh tim giai đoạn hai mà không có tiền làm phẫu thuật đúng không? – Lạc Thiếu Hạo lạnh giọng nói, từ trước giờ Thiếu Hạo muốn thứ gì là phải có được thứ đó, cho dù có phải dùng đến bất kỳ thủ đoạn nào đi chăng nữa.
-Sao… sao ngài có thể biết được chuyện này? – Mạnh Dương ngạc nhiên nói lắp bắp.
-Chuyện đó ông không cần phải biết. Ông chỉ cần biết nếu ông bán cái quán này cho tôi, ông sẽ nhận được một khoảng tiền lớn gấp mười lần số tiền làm phẫu thuật cho con trai ông. – Lạc Thiếu Hạo ánh mắt vẫn lạnh băng, tay gõ nhẹ trên mặt bàn trầm giọng nói.
-Nhưng… nhưng… – Mạnh Dương áp úng. Ước mơ từ nhỏ của ông là được làm chủ một quán Coffee và bây giờ ước mơ đó đã trở thành sự thật, nhưng cuộc đời thật không may mắn, con trai ông khi vừa mới sinh ra đã mắc phải căn bệnh tim bẩm sinh, do không có tiền làm phẫu thuật nên gia đình chỉ có thể cho thằng bé uống thuốc cầm chừng. Nhưng hiện tại căn bệnh đã chuyển sang giai đoạn hai rồi nếu không làm phẫu thuật thì có lẽ con trai ông sẽ chết mất.
-Nếu ông không đồng ý thì thôi vậy. Thiếu Hạo chúng ta đi về thôi. – Từ Chí Thành im lặng từ đầu đến giờ mới lên tiếng. Anh thật không hiểu trong đầu Lạc Thiếu Hạo đang nghĩ gì, tại sao lại muốn đi mua lại một cái quán nhỏ bé như thế này cơ chứ.
-Thôi được, tôi sẽ đồng ý với ngài, nhưng…
-Cứ vậy đi, mọi chuyện còn lại ông không cần phải lo. Ngài mai tôi sẽ cho người mang tiền đến nhà cho ông và từ giờ trở đi cái quán này là của tôi. – Lạc Thiếu Hạo nói một cách bình thường nhưng trong ánh mắt lại ánh lên một tia vui vẻ.
-Vâng vậy tôi có thể bán hết ngày hôm nay không ạ? – Mạnh Dương giọng nói có chút nuối tiếc.
-Hai cậu ra ngoài trước đi. – Lạc Thiếu Hạo nhìn Từ Chí Thành và Trần Hải Minh nói , sau khi nhìn thấy hai người bọn họ đi ra ngoài thì mới
quay sang Mạnh Dương dùng giọng sai khiến nói.-Tôi muốn ông ột người tên Tần Tử Anh đang làm việc tại đây nghỉ làm.
-Nhưng cô bé đó làm việc rất tốt cơ mà. – Mạnh Dương tò mò nói.
-Tất cả nhân nhân viên tôi đều có thể nhận lại nhưng chỉ riêng cô ta là không bao giờ. Tôi không cần biết cô ta làm sao, ông chỉ cần làm cho cô
ta nghỉ việc ở đây là được, nếu ông không làm được thì đừng mong con trai ông có thể làm phẫu thuật. – Lạc Thiếu Hạo lên giọng đe dọa, tính
tình Thiếu Hạo vốn đang bình thường tự nhiên lại nghĩ đến những hình ảnh của Tần Tử Anh làm anh thật tức chết.
-Vâng, tôi sẽ làm theo lệnh của ngài.
Hoàn thành những gì vần dặn dò xong, Lạc Thiếu Hạo quay người bước ra khỏi quán.
[…………………………………………….]
Tần Tử Anh cùng Mạc Trường Hân và Long Gia Kiệt đang đi tới chỗ Tử Anh làm việc. Vừa bước tới cửa thì trông thấy Lạc Thiếu Hạo bước ra,
nhìn anh ta thật là thư thái, cũng giống như lần đầu gặp vậy, anh trầm lặng và lạnh lùng nhưng vẫn mang một nét đẹp huyền bí. Tần Tử Anh ngoái đầu nhìn bóng lưng Lạc Thiếu Hạo đang bước vào xe hơi, trong lòng Tử Anh dâng lên một nỗi sợ và lo lắng lạ thương, không biết là điềm báo hay chỉ là cảm giác nhất thời.(Bị thôi việc mà không lo lắng mới là lạ đó.)
-Con chào chú ạ. – Tần Tử Anh lễ phép chào Mạnh Dương
-Tử Anh à. – Mạnh Dương nhẹ giọng gọi Tần Tử Anh, ông thật ấy náy khi phải nói việc này cho cô biết. Thật ra từ trước tới giờ Tử Anh đều làm
việc rất tốt nhưng Mạnh Dương không biết vì sao Tử Anh lại gây thù chuốt oán với người đàn ông đó (Hạo ca ý) để ông ta tức đến mức phải đuổi việc cô.
-Dạ chú gọi cháu có gì không?
-Ừhm… có lẽ từ hôm nay cháu không cần phải tới đây làm nữa đâu. Ta đã bán cái quán này ột người khác rồi. – Mạnh Dương ôn tồn nói.
-Nhưng tại sao chú lại bán nó chứ, chú đã nói đây chính là tâm huyết của chú kia mà. – Tần Tử Anh khá là ngạc nhiên.
-Cháu không biết đó thôi, con trai ta… nó bị bệnh tim, ta phải bán cái quán này mới có thể chữa trị được cho nó. – Mạnh Dương nói mà mắt rưng rưng.
-Vậy thôi cháu xin phép về để còn đi xin việc làm mới nữa. – Tần Tử Anh ủ rủ quay đi, Mạc Trường Hân Và Long Gia Kiệt đứng đó nghe hết đoạn đối thoại của hai người mà lòng cảm thấy nặng trĩu, vừa xót thương cho con trai ông chủ bị bệnh tim vừa buôn thay cho Tần Tử Anh vì bị mất việc.
-À Tử Anh đây là tiền lương tháng này của cháu. – Mạnh Dương gọi với theo rồi đưa cho Tần Tử Anh một bao thư.
-Cám ơn chú, thưa chú cháu về. – Tần Tử Anh quay đi.
-Thôi đừng buồn nữa mà
-Tử Anh à, cậu đừng có buồn nữa mà Tử Anh, bên cậu còn có hai người bạn thân này nữa mà. Ngày mai, tớ và anh Gia Kiệt sẽ cùng cậu đi tìm việc làm mới mà, còn nếu cậu cần tiền có thể mượn mình hay anh Kiệt cũng được mà. – Mạc Trường Hân choàng tay qua vai Tần Tử Anh vừa an ủi vừa bước ra ngoài cửa, đằng xa xa là một chiếc xe hơi màu đen bóng loáng – nơi mà Lạc Thiếu Hạo cùng Từ Chí Thanh, Trần Hải Minh đang ngồi và đưa ánh mắt nhìn châm châm vào bọn họ, mỗi người một dòng suy nghĩ riêng
-Trường Hân nói đúng đó, anh và Hân luôn là chỗ dựa vững chắc của em mà. – Long Gia Kiệt nói rồi cầm tay Tần Tử Anh lên như đang tiếp thêm sức mạnh cho cô.
-Thật là cám ơn Trường Hân và tiền bối nhiều nha. – Tần Tử Anh mỉm cười rồi xiết chặt tay Long Gia Kiệt lại. Điều này làm Gia Kiệt cảm thấy rất vui nhưng đối với Tử Anh, cô chỉ xem Gia Kiệt như một người anh trai không hơn không kém.
Hình ảnh này liền đập vào mắt Lạc Thiếu Hạo, không ngờ những việc anh làm lại càng khiến Long Gia Kiệt gần gũi với Tần Tử Anh hơn. Thật là tức chết đi mà, anh phải cho cô biết tay mới được. Nhưng Lạc Thiếu Hạo sẽ làm sao đây ta?…
*End Chap 4*