Ác Độc Nữ Phụ Trọng Sinh - Full

Chương 95: Tâm Xấu


Bạn đang đọc Ác Độc Nữ Phụ Trọng Sinh – Full – Chương 95: Tâm Xấu

Chương 89: Tâm xấu
Bị hoàng thượng phong làm Phụng Ân tướng quân phủ. Gia tộc Tiếu thị ở kinh thành có địa vị cao, lúc này hoàn toàn chìm xuống đáy.

Kết quả như vậy, khiến cho gia tộc Tiếu thị có hơn hai trăm năm quang vinh, giống như bị sét đánh, hoàn toàn không nhận nổi.

Đám lão nhân trong gia tộc kéo đến tướng quân phủ, yêu cầu Phụng Ân tướng quân Tiếu Thiên Hạc hưu thê.

Rồi tạ lỗi với nhi tử An Nhạc hầu Tiếu Túc, sau đó thoái vị, nghênh đón Tiếu Túc về nhận tổ quy tông, tiếp nhận chức vụ tộc trưởng của Tiếu thị.

Đáng tiếc, sáng nay lệnh phong Tống thị tướng quân phu nhân vừa ban hạ, chưa nói đến chuyện Tiếu Thiên Hạc không có ý hưu thê, dù hắn thực sự có ý đó, cũng không dám đẩy danh tiếng lên đầu ngọn sóng, làm ra loại chuyện hưu thê này.

Chuyện thoái vị, nghênh đón nhi tử về tông tộc tiếp nhận chức vụ tộc trưởng, hắn cũng muốn làm, nhưng Tiếu Túc ngay cả hắn là phụ thân cũng không chịu nhận.

Hôm nay ở trên triều còn thay phụ chịu phạt, tước vị An Nhạc hầu còn cao hơn hắn, rõ ràng có ý phân chia giới hạn.

Mà hắn, chẳng những đánh mất tước vị cùng đan thư thiết khoán, còn tuyệt tử.

Huyết mạch Tiếu gia, bị hắn chặt đứt, ngày sau xuống cửu tuyền, hắn không còn mặt mũi nào gặp tổ tông.

Đối mặt với đám lão tộc bức bách, hắn cũng chỉ an ủi kéo dài, nói lời tốt đẹp khuyên bọn họ rời đi.

Sau đó, lập tức hạ lệnh đóng cửa phong phủ, tuyên bố tĩnh tư, sai người đem những vật dụng của mình từ sau trạch viện chuyển hết ra ngoài, đưa đến ngoại viện đại thư phòng.

Hắn muốn phân phòng với Tống thị.


Tống thị đang nằm trên giường dưỡng bệnh, trong lòng còn nghẹn khuất khó chịu, lúc này phu quân của nàng lại lấy lý do cần tĩnh tư, mà ở riêng.

Nhiều năm được trượng phu dung túng sủng ái, sao có thể chịu được hắn đối xử như vậy, lập tức khóc nháo lên.

Lúc trước chỉ cần thấy nàng khóc, hắn sẽ nhịn không được mà ưng thuận rất nhiều lời hứa hẹn, lúc này hắn chỉ yên lặng nhìn nàng, không nói một lời.

Sau đó vẫn kiên trì sai người thu thập đồ đạc, mang đến ngoại viện đại thư phòng.

Tống thị bắt đầu bối rối, khóc lóc xong, liền phân phó tâm phúc đến gia mẫu đem chất nữ Tống Điệp đến phủ.

Điệp nhi là phu thê bọn họ nuôi dưỡng như thân nữ nhi, mỗi lần phu thê bọn họ mâu thuẫn, chỉ cần tiểu cô nương này làm nũng, hắn sẽ đem mọi chuyện phiền não quên hết, hòa hảo với nàng như lúc ban đầu.

Nàng cũng biết mình đã gây họa lớn, đánh mất tước vị Thần Sách hầu phủ, đan thư thiết khoán.

Uy thế hiển hách gia tộc Tiếu thị, lại lưu lạc đến bước này, tất cả kiêu ngạo vinh dự đều bị mất sạch.

Nhưng lúc ấy nàng bị Thuận Ninh trưởng công chúa đá vào mặt, tức giận muốn điên rồi, hoàn toàn không biết mình đã làm cái gì!

Hơn nữa, người ra tay trước rõ ràng là Thuận Ninh trưởng công chúa, nàng bị thương còn nghiêm trọng hơn nàng ta.

Vì sao tội danh đều đổ lên đầu nàng? Ngự sử còn nhảy ra buộc tội nói đến chuyện năm đó Thuận Ninh trưởng công chúa bị hại khó sanh, cùng với chuyện Tiếu Túc bị ngược đãi. Rõ ràng là cố ý hại nàng.

Hoàng thượng đường đường là đế vương, ở trước mặt bọn họ đã đồng ý để biểu ca dùng đan thư thiết khoán thay nàng, cuối cùng lại lật lọng, thu hồi tước vị hầu phủ.

Hoàng thượng, Thuận Ninh trưởng công chúa, Tiếu Túc, còn có người Bạch gia, đều là người ác độc, chả trách bọn họ lại trở thành người một nhà!


Nghĩ đến đây, Tống thị nghiến răng nghiến lợi, hận không thể ăn tươi nuốt sống bọn họ cho đỡ tức hận.

Tống Điệp né tránh phụ mẫu, vụng trộm chạy tới tướng quân phủ, nhìn thấy Tống thị nước mắt nước mũi cùng máu tươi hỗn hợp, hai má sưng đỏ không chịu nổi, cái mũi nghiêng lệch biến dạng.

Khiến Tống Điệp sợ tới mức liên tục rút lui vài bước, đặt tay lên ngực, cắn chặt răng, cưỡng ép chính mình không được sợ hãi mà hét chói tai.

Tống thị giờ phút này chỉ lo thương thế của mình, không chú ý tới biểu tình của nàng.

Vừa thấy nàng đến, lập tức thúc giục nói:

– Điệp nhi, mau, đi ngoại viện tìm cô trượng, để hắn thỉnh thái y cho cô cô.

Lúc nói miệng nàng há hốc rống lớn giống như đàn bà chanh chua.

Tống Điệp còn chưa hồi hồn, ánh mắt liếc nhìn đại nha hoàn Kim Duyệt bên người Tống thị.

Kim Duyệt cúi đầu nói:

– Phu nhân, Hầu gia, à không, tướng quân đại nhân đã sai người đi thỉnh, nhưng vài vị thái y quen thuộc cũng không có ở đây, nên mới đi thỉnh đại phu có danh tiếng trên phố. Phu nhân thương thế quan trọng, Điệp tiểu thư hãy khuyên nhủ phu nhân, để đại phu nhìn đi! nếu cứ để chậm trễ, chẳng may…

Chẳng may có gì không tốt trăm phần trăm hủy dung.


Tống thị rất để ý dung mạo, bọn nha hoàn bên người nàng biết rõ điều này, câu cuối Kim Duyệt cũng không dám nói ra.

– Cô trượng ở ngoại viện?

Tống Điệp hồ nghi hỏi:

– Cô cô đã bị thương như vậy, sao cô trượng lại không ở cùng, ở ngoại viện làm gì?

Nghe lời này, Tống thị im lặng có chút ngượng ngùng đáp:

– Đã mất tước vị, trong lòng hắn khó chịu. Điệp nhi, xưa nay cô trượng rất thương ngươi, cô cô đang có thương tích trong người, không thể xuống giường, ngươi thay cô cô đi an ủi cô trượng của ngươi đi. Tước vị này sống cũng không mang theo đến chết cũng không thể mang theo, trong phủ không có người kế thừa, đã mất, thì để mất đi!

Nói năng sảng khái hào phóng nhưng trong lòng Tống thị vẫn khó chịu không thôi.

Tước vị đã đánh mất, so với Tiếu Thiên Hạc, nàng càng không cam lòng.

Liền có ý giận chó đánh mèo với Tống Điệp, nếu không phải nàng khóc nháo đòi gả cho Tiếu Túc, thì nàng cũng không tính kế lợi dụng Thuận Ninh trưởng công chúa đi phá hủy cọc hôn sự do hoàng thượng ngự ban.

Tống Điệp lại mở miệng truy vấn:

– Cô trượng mất tược vị ? Vậy hôn sự của ta với biểu ca làm sao bây giờ?

Lúc trước đã nói sẽ lấy tước vị Thần Sách hầu cùng với gia sản trong phủ, dụ dỗ bức bách hắn thú nàng làm thê.

Lúc này cô trượng bị mất tước, không có gì dựa vào, nàng biết làm sao bây giờ?

Nhìn bộ dạng Tống Điệp hoàn toàn không để ý đến cô cô mà chỉ vì hôn sự không thành mà khổ sở.

Trong lòng chua xót không thôi, mở miệng nói:


– Ngươi còn muốn gả cho Tiếu Túc? Đừng nói là chính thất, dù là tiểu thiếp, ngươi cũng không có tư cách.

– Cô cô…

Tống Điệp thê lương hô một tiếng, nước mắt như mưa.

Thấy nàng như thế, Tống thị lại mềm lòng, nàng ôn nhu, ân cần khuyên nhủ:

– Cô cô đã nghĩ rất nhiều biện pháp, ngay cả tước vị cũng đánh mất, còn khiến hoàng thượng cùng Thuận Ninh trưởng công chúa không vui, sợ là không còn cơ hội nào nữa. Điệp nhi, coi như hết, cô cô sẽ tìm thân gia tốt cho ngươi. Đại Thành quý nữ, không lo gả. Huống chi Điệp nhi có dung mạo tuyệt sắc, tài nghệ không tầm thường, dù là hoàng tử cũng gả được, cần gì phải để ý tên Tiếu Túc ‘Thiên sát Cô Tinh’ kia?

Tống Điệp cũng không thuận theo nói:

– Điệp nhi chỉ thích biểu ca, những người khác, đừng nói là hoàng tử, dù hắn là hoàng thượng, có cho ta làm hoàng hậu, ta cũng không gả.

Lời đại nghịch bất đạo như vậy cũng nói ra được, bọn nha hoàn đang hầu hạ cũng kinh hãi không thôi.

Tống thị bị lời này làm cho tức giận đến hít thở không thông, không kiên nhẫn trách mắng:

– Tùy ngươi đi! Dù sao ta cũng không còn cách nào, nếu ngươi muốn có biện pháp, tự mình nghĩ đi.

Tống Điệp làm sao nghĩ ra biện pháp gì, ngay cả chuyện gặp hắn, nói với hắn mấy câu cũng khó, sao có thể nghĩ ra biện pháp khiến hắn thú nàng làm thê?

Tất cả cũng chỉ vì cô cô ghen tỵ, không thương yêu biểu ca, còn tùy ý ngược đãi khi nhục hắn, mới biến thành bộ dạng như hôm nay.

Nghĩ như thế, nàng liền hận Tống thị, nhìn nàng cắn răng cố nén đau đớn, trong mắt Tống Điệp ẩn hiện vui sướng khi người gặp họa.

Đúng là thân cô chất, lúc đối mặt với nghịch cảnh,cũng đổ lỗi lên người khác, hận ý nảy sinh.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.