Ác Độc Nữ Phụ Trọng Sinh - Full

Chương 94: Giáng Chức


Bạn đang đọc Ác Độc Nữ Phụ Trọng Sinh – Full – Chương 94: Giáng Chức

Chương 88: Giáng chức 


Ngày thứ hai là đại triều. Xử lý xong chính sự, nói vài câu quan tâm đến cuộc sống của tôn thất quan viên, lúc Hưng Khánh đế định tuyên bố bãi triều, thì vị ngự sử Vương Quang Đang, Vương đại nhân đột nhiên bước ra khỏi hàng buộc tội Thần Sách hầu Tiếu Thiên Hạc.

Một xấp tấu chương, nào là coi khinh hoàng tộc, tùy tiện dùng đan thư thiết khoán, sủng thiếp diệt thê, dung túng thiếp thị khi nhục mưu hại đích thê, Lấy thiếp làm thê, chưa được alệnh phong đã tự ý cho tiểu thiếp danh xưng”Phu nhân” đủ loại tội danh.

Nhiều vô số, tội danh không dưới hai mươi điều.

Ngay cả năm đó chưởng quản binh quyền được nhiều người hiếu kính, đều bị định tội là ăn hối lộ tham ô quân lương.

Hôm qua chuyện Thuận Ninh trưởng công chúa bị thương ở Thần Sách hầu phủ được truyền ra ngoài, liền định xuống tội danh mưu hại hoàng thất, ý đồ mưu phản là tội lớn.

Đường đường là Thần Sách hầu phủ thừa kế “Quân thần”, lại bị người buộc tội, giống như phạm phải tội ác tày trời, bị mọi người chỉ trích phản nghịch.

Quan tước vương tôn có chút kinh ngạc, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi có chút mơ hồ không hiểu rõ.

Sau đó có người khe khẽ nói nhỏ hai câu, quan viên phía dười liền lầm bầm nghị luận đôi câu.

Trong kinh thành tin tức loan truyền rất nhanh.

Hôm qua Thuận Ninh trưởng công chúa vừa bước chân ra khỏi Thần Sách hầu phủ, thì mọi người trong kinh thành đã biết chuyện gì xảy ra.

Hơn nữa Hưng Khánh đế còn giận dữ, thu hồi đan thư thiết khoán của Tiếu gia, lại làm cho mọi người hiểu rõ, Tiếu gia trừ An Nhạc hầu Tiếu Túc ra, sợ bọn họ không có những ngày lành.


Quả nhiên,chỉ qua một đêm đã có ngự sử buộc tội.

Tiếu gia, gặp nguy.

Đám triều thần đang xầm xì to nhỏ, nghĩ đến đây liền im thin thít chỉ còn giọng nói của một mình Vương đại nhân.

Hưng Khánh Đế đang ngồi trên long ỷ thấy tình trạng như vậy, dù đã che dấu, nhưng đôi mắt vẫn ẩn hiện khoái trá.

Tiếu Thiên Hạc không biết điều, một lần lại một lần duy hộ nữ nhân kia, ở trong mắt hắn, ngay cả đan thư thiết khoán đại diện cho quang vinh gia tộc, cả binh quyền “Tiếu gia quân” cũng không quan trọng

Chỉ sợ hoàng tỷ Thuận Ninh trưởng công chúa cùng hoàng tộc cũng không để trong mắt.

Hắn nghĩ Tiếu gia có thể ở Đại Thành phồn thịnh hơn hai trăm năm, là dựa vào cái gì?

Là dựa vào chuyện dụng binh như thần của một thế hệ “Quân thần” Sao? Hay là dựa vào quân quyền trong tay Tiếu gia?

Nay Tiếu gia đã không còn nắm giữ binh quyền, vẫn không có dấu hiệu xuống dốc.

Là Tiếu gia dựa vào tín nhiệm của hoàng gia cùng nể trọng, nếu không có này nọ, Thần Sách hầu phủ còn là cái gì đâu? Mấy năm nay cửa phủ vắng vẻ, còn nghĩ bọn họ không hiểu tình cảnh gì sao?

Hiện tại, hắn muốn nhìn xem, không có hắn tín nhiệm nể trọng, trong kinh thành này còn ai dám bước chân đến viếng thăm hầu phủ.

Vương đại nhân nói xong, trong đại điện lặng im không một tiếng động.


Bình thường một khi ngự sử buộc tội xong, sẽ có quan viên ra nói thêm vô hoặc cãi lại, nhưng giờ khắc này, không ai mở miệng nói chuyện.

Nhìn thái độ của Hưng Khánh đế, dù người có quan hệ thân cận với Thần Sách hầu phủ ,cũng không dám mở miệng cầu tình.

Vương đại nhân là thân tính của hoàng thượng, mấy năm qua chỉ cần hắn buộc tội, không có nhà nào phủ nào không bị hoàng thượng nghiêm trị,

Nếu vội vàng cầu tình lấy lòng, sẽ bị liên lụy, sao bọn họ dám lấy tiền đồ cùng người nhà ra chôn cùng với Thần Sách hầu phủ.

Hưng Kháng đế nhìn đại điện vẫn im lặng như trước, liền ho khụ khụ hai tiếng, hỏi các triều thần:

– Chuyện Vương ái khanh buộc tội Thần Sách hầu, chư khanh thấy thế nào?

Có người khoanh tay đứng im, không nói một lời. Cũng có người nhìn xung quanh, nói nhỏ tham thảo. Cũng có người bỏ đá xuống giếng bước ra khỏi hàng nói:

– Khởi bẩm hoàng thượng, Thần Sách hầu có mắt không tròng, thiếp thị có ý đồ mưu sát trưởng công chúa, tội không thể tha, phải duy hộ tôn nghiêm hoàng thất, thỉnh hoàng thượng giáng tội Thần Sách hầu phủ, răn đe.

– Tiếu Thiên Hạc ăn hối lộ phạm pháp, tham ô quân lương, phải nghiêm trị.

– Thần Sách hầu phu nhân chỉ là thiếp thị chưa được phù chính, chưa được lệnh phong, lại lấy danh nghĩa hầu phu nhân giao tế với các mệnh phụ trong kinh thành, vượt quá giới hạn, cần phải giáng tội.

– Thần tán thành.

Hưng Khánh Đế liếc mắt nhìn người nãy giờ vẫn chưa mở miệng nói chuyện, cúi đầu đứng im trong đám quan viên, cao giọng hỏi:


– Tiếu ái khanh, Thần Sách hầu rốt cuộc cũng là thân phụ của ngươi. Đối với việc này, ngươi nghĩ như thế nào?

– Khởi bẩm hoàng thượng.

Tiếu Túc bước ra khỏi hàng, quỳ xuống đất, cởi xuống mũ quan trên đầu đặt ở trước mặt, dập đầu nói:

– Dù Tiếu Túc từ mười lăm năm trước, lúc còn tuổi nhỏ đã bị phụ thân đuổi ra gia môn cũng trục xuất khỏi tông tộc, nhưng dù sao vẫn là người ban cho thần sinh mệnh, tuy lúc này tội lỗi chồng chất, cũng không phải là tội ác tày trời. Thần biết rõ thiên tử phạm pháp cũng như thứ dân, nhưng thân phụ tuổi đã cao, thần nguyện lấy thân chịu tội thay thân phụ, cũng coi như báo đáp ân sinh dưỡng, thỉnh hoàng thượng ân chuẩn.

Sau đó liền quỳ sấp trên mặt đất, không nói gì nữa.

Lời này rõ ràng là hiếu tử mới nói ra được, dù bị thân phụ sủng thiếp diệt thê, khai trừ tông tộc, đuổi khỏi phủ, cũng không oán hận, vẫn giữ hiếu đạo.

Nếu cẩn thận suy nghĩ lại những lời hắn nói, sẽ phát hiện hắn rõ ràng không hề có ý tứ biện giải dùm phụ thân, mà hắn đem những lời buộc tội của ngự sử đều thừa nhận hết.

Nếu Tiếu Thiên Hạc ở đây, nghe hắn nói những lời này, chỉ sợ sẽ tức giận đến phun huyết.

Đứng trong đám quan viên Bạch Tể Viễn lại vểnh môi, vừa lòng mỉm cười.

Lấy lui làm tiến, hôm nay ở trước mặt văn võ đại thần nói như thế, làm như thế, coi như đã phân rõ quan hệ với Tiếu gia. Hoàng thượng nhất định sẽ không ban tội cho hắn, ngược lại còn giúp đỡ hắn đạt được mục đích.

Tiếu Tử Truyền, cũng thật giảo hoạt.

Lễ bộ thượng thư Hiệu đại nhân thở dài xen vào:

– Sinh mà không dưỡng không phải từ phụ, An Nhạc hầu thuở nhỏ nhận mọi khổ sở, cuối cùng còn lưu lạc tha hương hơn mười năm mới có thể trở lại kinh thành, lại ngại phụ thân bị thị thiếp khó xữ, cũng không được gia tộc tiếp nhận, vậy mà không oán hận vẫn hiếu kính thân phụ, quả thật hiếu tử! Nhưng mà, người nào làm người nấy chịu, lão thần nghĩ, Thần Sách hầu phạm tội, không liên quan đến An Nhạc hầu, không thể thế hệ sau chịu tội thay.

Hưng Khánh Đế gật gật đầu, vừa muốn nói chuyện, bên dưới lại có người nói tiếp:


– Hiệu đại nhân nói rất hữu lý. Hổ dữ cũng không ăn thịt con, Thần Sách hầu sủng thiếp diệt thê, ngay cả đích tử nối dòng duy nhất cũng đuổi khỏi gia môn, trục xuất tông tộc, nếu vị thiếp thị kia muốn làm hoàng hậu, chẳng phải Thần Sách hầu sẽ làm ra chuyện mưu đồ soán vị sao? Nhớ năm đó lão Thần Sách hầu còn sống trên đời, Thần Sách hầu thế tử còn trẻ tuổi cũng là đệ nhất quân thần, đánh chiến hơn trăm trận, cũng bách chiến bách thắng. Ai ngờ sau khi nạp thiếp thị vào cửa, lại lưu lạc đến bước này. Lão thần nghĩ, Tống thị này chính là yêu cơ hại nước hại dân, tuyệt đối không thể lưu. Khẩn cầu hoàng thượng hạ chỉ ban thưởng tử cho Tống thị, không còn hậu hoạn, không chừng không có người này, Thần Sách hầu phủ còn có mấy ngày an bình.

Nói mấy câu, Tống thị đã trở thành yêu cơ hại nước hại dân.

Người Tống gia muốn mở mồm phản bác, chỉ có một mình Tống thị cũng thôi, nhưng nếu để chuyện này lan truyền ra ngoài, sẽ ảnh hưởng đến thanh danh nữ tử trong tộc.

Nhưng đối mặt với những lời chỉ trích, bọn họ cũng không thể nói gì chống đỡ. Bởi vì người ta nói đều là sự thật.

Cầm giữ Thần Sách hầu, ngay cả đích tử nối dòng, là nhi tử của công chúa cũng dám đuổi ra tông tộc, mưu toan phá hư hôn sự do hoàng thượng tứ hôn.

Tính kế trưởng công chúa, ra tay mưu hại người trong hoàng thất, thiếu chút nữa bóp chết hoàng tỷ của hoàng thượng.

Tội lỗi chồng chất, những chuyện này liên tưởng đến mưu đồ soán vị, cũng chẳng có gì lạ.

Nghĩ đến đây, sắc mặt quan viên gia tộc Tống thị tái nhợt, làm sao còn dám cãi lại.

Hưng Khánh đ ế cũng không nhiều lời nữa, cũng không đề cập tới chuyện xử lý, trực tiếp tuyên bố bãi triều, rời khỏi đại điện.

Quan viên nhìn nhau, có chút phản ứng không kịp, lại nhìn Tiếu Túc vẫn quỳ trên mặt đất.

Nghĩ đến chuyện hoàng thượng rất tín nhiệm cùng sủng ái người này, lại cảm thấy, có lẽ là vì hắn, hoàng thượng mới muốn thả cho Thần Sách hầu một con ngựa.

Đến buổi trưa, trong cung truyền thái giám đến Thần Sách hầu phủ tuyên chỉ.

Giáng chức Thần Sách hầu Tiếu Thiên Hạc làm tướng quân, thu hồi Thần Sách hầu phủ cùng tấm biển “Quân thần”.

Sắc phong thiếp thị Tống thị làm tướng quân phu nhân, ban thưởng [ nữ tắc ],[ nữ giới ]…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.