Bạn đang đọc [abo|edit] Tình Địch Em Ấy Vừa Đẹp Vừa Ngọt – Thiển Vô Tâm – Chương 16: Khắp Toàn Thân Từ Trên Xuống Dưới, Duy Nhất Một Chút Vị Ngọt
Thẩm Khiết tuy rằng chưa từng tận mắt nhìn thấy người, mà cũng biết sự tồn tại của nhà họ Hạ.
Thẩm Lương Bình cũng từng đưa cô và Thẩm Hoa Hạo đến những bữa tiệc xa hoa, từng gặp không ít người tai to mặt lớn trong xã hội thượng lưu, nhưng đó chỉ là trong vòng thành phố S, không thể so sánh được với bên ngoài. Hạ Tây Châu được nhà họ Hạ nhận về, quanh năm ở nước ngoài, vòng giao lưu cũng là nước ngoài.
Quản lý phía sau thấy cô sững sờ, tiến lên giục cô: “Cô ở phòng nào? Đứng ở đây làm gì?”
Thẩm Khiết ôm chặt đồ trong ngực, vội xin lỗi: “Xin lỗi xin lỗi, tôi là thực tập sinh, tôi đi đóng dấu.”
Quản lý cau mày nói: “Đóng dấu còn không mau đi, lần mà lần mần, thực tập sinh chẳng biết gì cả, làm chút chuyện thì chịu khó chút đi.”
Thẩm Khiết bị mắng một trận, cắn răng nhịn xuống, cúi người chào, quay đầu chạy đi.
Cô không tốt nghiệp đại học danh tiếng giống như Thẩm Tư Phi, sức cạnh tranh chuyên ngành cũng không mạnh, từ nhỏ lớn lên ở hoàn cảnh gia đình hậu đãi như nhà họ Thẩm, an nhàn lại thoải mái, cho nên không chịu nỗ lực. Nhóm chị em chơi với cô cũng là bởi vì gia thế của cô.
Nhưng cô vẫn cho rằng đây là chuyện đương nhiên. Cô là con gái duy nhất của nhà họ Thẩm, không cần nỗ lực học tập kế thừa gia sản, chỉ cần lớn lên trong sủng ái, sau đó tìm một nhà khá giả gả đi là được.
Hạ Tây Châu thỏa mãn tất cả ảo tưởng với đàn ông của cô.
Đẹp trai lắm tiền, quan trọng hơn là gia thế tốt.
Nghĩ tới đây, ở đây thực tập lại khắp nơi bị khinh bỉ chịu sai khiến làm cho Thẩm Khiết cảm giác hết thảy đều có thể nhịn xuống. Bởi vì cô có thể nghĩ cách tiếp xúc Hạ Tây Châu.
…
Nhà họ Hạ năm đó bởi vì Hạ lão gia cần nơi chữa bệnh tốt hơn mà chuyển ra khỏi Hoa Quốc, doanh nghiệp gia tộc ở Trung Quốc cũng trường kỳ nằm ở trạng thái hoang phế, dựa vào tiếng tăm ở nước ngoài chống đỡ, Hạ Tây Châu ở nước ngoài thăng bằng căn cơ mới quay lại xử lý mớ hỗn loạn trong nước.
Nhà họ Hạ muốn quyết định mấy vụ thu mua, truyền huyết dịch mới vào cho doanh nghiệp, Hạ Tây Châu liên tiếp bận rộn mấy ngày, ngay cả nghỉ ngơi cũng không có.
Trợ lý Beta bưng cà phê đến cho hắn, Hạ Tây Châu thả hợp đồng xuống, mặt lộ vẻ uể oải: “Ngày hôm nay tan tầm sớm một chút.”
Trợ lý Tôn Vi Giai đầy kinh ngạc vì cô luôn cảm thấy đối phương là người cuồng công việc không cần nghỉ ngơi, nhưng vẫn mỉm cười: “Vâng, tôi đi gọi tài xế cho ngài.”
“Không cần, tự tôi về.”
Khi cô lại vào văn phòng chủ tịch, Hạ Tây Châu đã đứng trước cửa sổ thủy tinh sát đất, hai chân thon dài thẳng tắp, âu phục giày da, tóc cũng chỉnh tề gọn ghẽ, khắp toàn thân chẳng có chút hơi người nào, như là một cái máy hoàn mỹ.
Thời gian Tôn Vi Giai theo Hạ Tây Châu khá lâu, cô thoáng nghe qua một ít chuyện xấu xa trong giới thượng lưu. Hạ Tây Châu có thể thoát ra khỏi vũng bùn bẩn và khói thuốc súng kia, có thể thấy được thủ đoạn và bản lĩnh đã tu luyện đến trình độ cao thâm. Càng làm cho Tôn Vi Giai không thể không tin là, đối phương ở một số lĩnh vực thương mại có đầu óc thiên tài. Nói đúng hơn, đối phương có thiên phú tài chính cực cao, cùng với sự ưu tú do được bồi dưỡng. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Hạ Tây Châu ở nước ngoài, từng được truyền là thiên tài Wall Street, con cưng của Thượng Đế.
Nhưng hắn không hứng thú với cái đẹp, mỹ nhân muốn tiếp cận hắn thì vô số, mà không thấy hắn đáp lại bất kỳ ai.
Ai cũng đồn đại chủ tịch Hạ có một cô vợ nuôi từ bé ở Trung Quốc, chỉ chờ quay lại kết hôn thành gia, cho nên giữ mình trong sạch gần như cứng nhắc lạnh nhạt.
Hạ Tây Châu nhìn đồng hồ đeo tay, cầm âu phục trên ghế, nhàn nhạt bàn giao, “Tôi tan làm trước. Đúng rồi, cô chuyển lời cho giám đốc Dư, bánh ngọt ngành giải trí, tôi sẽ đích thân chia một nửa.”
Dã tâm của hắn rất lớn, dù cho đứng trên một tòa thành thị đèn đuốc huy hoàng, cô độc vô biên, mà đập vào mắt vẫn là đế quốc thương mại của hắn.
Chủ tịch Hạ dã tâm bừng bừng khiêm tốn vào hầm gara để xe, lại khiêm tốn lái xe về khu chung cư.
Về nhà hắn lại khó chịu nằm trên ghế salon, một tay đặt trên bụng, sắc mặt trắng bệch, ngay cả trán cũng chảy mồ hôi, sự kiêu ngạo bễ nghễ vừa nãy cũng biến mất không còn.
Hắn luôn luôn nhẫn nhịn kìm nén đến mức tận cùng, phong độ ở ngoài, không sai phạm.
Hắn bị đau dạ dày, do trường kỳ ăn uống không quy luật tạo thành, cũng không phải đặc biệt nghiêm trọng. Nhưng có lúc vất vả ba bữa loạn thành một, nội tạng bãi công còn nhanh hơn hắn.
Hạ Tây Châu ngồi trên ghế salon khó chịu hoài nghi nhân sinh, ngày tháng bị lừa bán khó chịu tuyệt vọng hắn cũng có thể vượt qua lại bị cái đau này đánh bại triệt để. Có lẽ là tuổi tác dần lớn, thân thể không thể chống đỡ được bằng khi còn trẻ, cũng có lẽ hắn có lúc cảm nhận được cảm giác khuyết thiếu trống vắng cực độ nào đó.
Người ngoài đồn đại hắn lạnh lùng kiêu căng, ngông cuồng tự đại, duy ngã độc tôn, đời này sẽ không yêu người nào, mặc dù kết hôn cũng nhất định là có chỗ tốt với lợi ích của gia tộc.
Đây cũng là lý do mà Hạ lão gia một tay nâng đỡ hắn, mong muốn bồi dưỡng hắn thành người thừa kế.
Trong mắt Hạ Tây Châu dường như không có ánh sáng.
Mà cũng không có nghĩa là hắn thỏa hiệp.
Rốt cục khi hắn không thể chịu đựng được nữa, một luồng mùi sữa thơm cực kỳ nhạt lại trấn an dạ dày đang quặn đau. Hạ Tây Châu mới nhớ ra, đánh dấu tạm thời Omega mặc dù là Alpha cắn tuyến thể đối phương, mà đánh dấu là song hướng, đối phương cũng lưu lại pheromone nhàn nhạt trên người hắn.
Khắp toàn thân từ trên xuống dưới, chỉ duy nhất một chút vị ngọt.
…
Thẩm Tư Phi mỏi mệt trở lại nhà trọ.
Trên cổ tay gầy nhỏ có một vết đỏ sẫm, sau đó cậu vén ống tay áo sơ mi dài lên, lộ ra vết đỏ sâu hơn trên cánh tay.
Cậu nói lời đại nghịch bất đạo làm Thẩm Lương Bình tức điên, không biết móc thắt lưng từ đâu ra quất cậu, hai mắt ông đỏ chót giống như bị điên, làm tất cả mọi người nhà họ Thẩm không dám cản.
Thẩm Tư Phi bị đánh hai roi, giật lấy thắt lưng ném sang một bên, sau đó rời đi.
Thẩm Lương Bình nói cậu láo toét, nói cậu bất hiếu, muốn đoạn tuyệt quan hệ cha con với cậu. Những câu nói này, trước sau cậu lên đại học đã nghe vô số lần. Lúc ban đầu Thẩm Lương Bình kiêng kỵ cậu nhỏ tuổi, không dám nói quá nặng lời, lớn rồi thì không kiêng kỵ nữa, cũng không để ý đứa con trai này ở trước mặt người ngoài có cần mặt mũi không.
Nuôi một đứa con trai, đương nhiên phải mưu cầu lợi ích lớn nhất từ trên người nó.
Thẩm Tư Phi tất nhiên cũng tình nguyện báo đáp công ơn nuôi dưỡng, nhưng cậu sẽ không bởi vậy mà chạm đến giới hạn của mình, đó lại còn là chuyện sẽ phá huỷ cả đời cậu.
Cậu là một người ích kỷ, mặc dù gia đình sẽ phá sản, nhà họ Thẩm phải lưu lạc đầu đường, nhưng cậu cũng không muốn chịu khổ cả đời. Vị đại thiếu gia nhà họ Dư kia, nhìn đã thấy không giống như người đứng đắn gì.
Thẩm Tư Phi đứng dậy lấy tủ thuốc trong nhà ra, đã để ở nhà nhiều năm, lại hiếm khi đem ra dùng. Cậu thoa thuốc mỡ trầy da lên.
Áo sơ mi tuột xuống bờ vai, trên tuyến thể Omega còn có vết răng, bắp thịt trên vai mỏng manh, thon gầy mà trắng nõn, chỉ có một vết đỏ chói mắt cực kỳ.
Cậu cau mày tự bôi thuốc cho mình, xúc cảm mát mẻ giảm bớt nhói đau, cảm giác tốt hơn, tinh thần lại càng ngày càng uể oải.
Sau khi Trần Kim đính hôn thì càng ngày càng bận rộn, Thẩm Tư Phi không có lý do gì cũng không có thời gian đi tìm anh, rất nhiều tâm tư riêng tư lúc trước cậu không nói ra được, hiện tại càng khó nói. Anh em ngày xưa đã lập gia đình, không thể phiền lòng vì người ngoài như cậu nữa.
Mà lật hết danh bạ, cũng không có ai nói được.
Cậu quen Hạ Tây Châu nhiều năm như vậy mà cũng không có phương thức liên lạc gì, không có số điện thoại, không có WeChat, chỉ có một cái avatar cánh cụt lúc nào cũng xám xịt, còn là trong nhóm chat viện mồ côi năm đó.
Thú vị là, mỗi một lần gặp mặt lại như không hẹn mà gặp.
…
“Các thầy cô giáo tôn kính, các em học sinh thân mến, chào buổi sáng. Trước khi phát biểu trước quốc kỳ lần này, tôi muốn bày tỏ sự kính trọng và lời cảm ơn tới các thầy cô giáo được nhận bằng khen cấp tỉnh của Bộ Giáo dục. Danh sách giáo viên được khen thưởng như sau, mời năm thầy cô giáo lên bục nhận thưởng…”
“Thầy Thẩm, sao thầy vẫn ngồi đây, mau lên bục đi!”
Thẩm Tư Phi nghe tên mà ngẩn người, lập tức quay người cười với giáo viên chủ nhiệm, bước nhanh lên bục lĩnh thưởng. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Có thể nhận được giải giáo viên xuất sắc cấp tỉnh, đúng là ngoài ý muốn, đừng nói trước nhiều giáo viên cấp ba toàn tỉnh như vậy, chỉ tính riêng trường cậu dạy đã có hơn trăm người, hơn nữa cậu lại còn trẻ, kinh nghiệm ít.
Có một tờ giấy chứng nhận thành tích, Thẩm Tư Phi không thể không mở ra để trước ngực, như là nâng một thứ đồ gì nặng trịch.
Hiệu trưởng đang nói lời trao giải dài dòng, trường Trung học phổ thông số 1 mới ra chơi giữa giờ, hiện tại đã gần mười giờ, mặt trời đã lên thật cao, ánh nắng chói mắt, cũng thật ấm áp.
Một người đàn ông xa lạ bỗng nhiên đi tới giữa đám học sinh, khí chất của hắn xuất chúng, nghiêm túc thận trọng, tướng mạo anh tuấn đường hoàng, không phải người tai to mặt lớn thì cũng là lãnh đạo không trêu chọc nổi.
Hắn đứng lại, nhếch môi mỏng, lãnh đạm.
Học sinh phía dưới túm tụm lại, tán gẫu như chim sẻ ríu rít. Cán bộ môn Ngữ văn của lớp là một nữ sinh, bỗng nhiên nói: “Các cậu nhìn khán đài kia, má ơi, thầy Thẩm lớp chúng ta sao lại đẹp trai vậy nhỉ.”
Bình thường giáo viên được khen thưởng đều có tuổi, nghề giáo viên này không ít người hói đầu bụng bia, cũng có giáo viên nam tướng mạo không tệ, lại hiếm khi có thầy giáo trẻ đẹp trai như Thẩm Tư Phi.
Thẩm Tư Phi là kiểu người mặc áo sơ mi trắng cũng đẹp, thân hình hơi gầy mà lại không lùn, là kiểu tương đối cao trong đám Omega, tướng mạo dịu dàng tao nhã tuấn tú, thời điểm không cười thanh tao kiêu căng, lúc cười lên thì như thể gió xuân hiu hắt.
“Không thì sao có danh hiệu thầy Tư Phi chứ?”
“Sắc đẹp thầy Thẩm tớ gặm được cả đời, hiuhiu nghiền ép một đống tiểu thịt tươi á.”
“Danh hiệu thầy Tư Phi không phải là nữ sinh truyền hả?”
Giáo viên chủ nhiệm nghe giọng đám học sinh lớn dần, hơi giận nói: “Đủ rồi, đừng nói chuyện riêng, chú ý kỷ luật dưới quốc kỳ.”
“Sau đây xin mời các thầy cô được khen thưởng phát biểu cảm nghĩ.”
Hiệu trưởng đưa micro tới, Thẩm Tư Phi đứng cuối cùng, hơi nghiêng đầu suy nghĩ nên nói thế nào, ánh sáng xuyên thấu qua sợi tóc, chiếu lên như là trong suốt.
Phát sáng.
Đến phiên Thẩm Tư Phi, cậu ho nhẹ một tiếng mới bắt đầu nói chuyện. Tốc độ nói của cậu chậm, phát âm rõ ràng, giọng như thể dòng suối chảy xuôi, trầm tĩnh mà mạnh mẽ.
Thẩm Tư Phi ban đầu lựa chọn làm giáo viên chỉ là vì trốn tránh, không nghĩ rằng lại nhận được sự tán thành và vinh dự, chuyện này không nghi ngờ gì làm cho cậu cảm thấy kiêu ngạo và tự tin. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Nói không kích động là giả, có thứ gì đó ấm áp luôn luôn chảy trong lòng, mới giúp cho cậu đi thẳng từ ác mộng đến bây giờ.
Khi kết thúc, mọi người rời sân, người đàn ông xa lạ vẫn luôn trầm mặc đột nhiên hỏi nhóm học sinh này: “Các em vừa nói Tư gì?”
Nữ sinh trả lời: “Biệt hiệu của thầy Thẩm, là Tư trong tư niệm, Phi trong Nhất kỵ hồng trần phi tử tiếu, a a a a em không nên nói.”(*)
(tư niệm là nhớ nhung, Nhất kỵ hồng trần phi tử tiếu là câu thơ trong bài Đi qua cung Hoa Thanh của nhà thơ Đỗ Mục, nôm na là người cưỡi ngựa qua, phi tử cười. Từ phi này phát âm giống tên Tư Phi nhưng cách viết khác.)
Hạ Tây Châu thấy buồn cười, danh hiệu này cũng giống tính cách thầy Thẩm thật. Toàn thân toàn là gai, lại còn lập dị không chịu được.