Bạn đang đọc [abo|edit] Tình Địch Em Ấy Vừa Đẹp Vừa Ngọt – Thiển Vô Tâm – Chương 14: Mang Về, Rất Thích
Hạ Tây Châu nói hết câu, Trần Kim hãy còn sững sờ. Anh nhớ tới lúc trước Thẩm Tư Phi chống cự, chuẩn bị điều đình.
Thẩm Tư Phi lại một mặt hờ hững, ngồi vào ghế sau.
Trần Kim: “…”
Gu thẩm mỹ của Trần Kim không tốt, vì vậy muốn đưa Thẩm Tư Phi đi, Thẩm Tư Phi khá có gu thẩm mỹ.
Trung tâm gia dụng rất lớn, trên dưới bốn tầng, cửa hàng ghế sô pha rất to, Trần Kim được nhân viên hướng dẫn giới thiệu, bối rối.
Thẩm Tư Phi chưa từng xem nhà mới của họ, chỉ nhìn ảnh, Ôn Nhã thích đơn giản, cần thiết chọn hình thức và màu sắc.
“Anh xem ghế sô pha kiểu Âu này, đại đa số gia đình lựa chọn kiểu này, màu sắc thanh tân tao nhã, hoa văn đơn giản, phòng khách kiểu cách nào cũng hợp.”
Trần Kim nhìn hồi lâu: “Có to quá không?”
Thẩm Tư Phi nói: “Độ mềm mại thế nào? Chất liệu gì?”
Nhân viên vội vàng nói: “Anh có thể ngồi lên trải nghiệm thử xem, tuyệt đối thoải mái, chất liệu mềm mại, hơn nữa còn co giãn mười phần. Nếu như cần loại ghế sô pha nhỏ, chúng tôi cũng có thể làm riêng cho anh. Nhưng cần một khoảng thời gian sau mới lấy được.”
Trần Kim lắc đầu một cái. Đừng nói hiện tại đã cần dùng, ghế sô pha làm riêng, nhất định tương đối đắt.
Toàn bộ cửa hàng toàn là ghế sô pha, hai người họ xem từng cái ghế sô pha một, Trần Kim chụp vài cái ghế sô pha phù hợp gửi cho Ôn Nhã. Thẩm Tư Phi không nói gì thêm, cầm cốc nước, nhìn Hạ Tây Châu đứng bên cạnh cơ hồ giữ im lặng.
Hạ Tây Châu đưa hai người họ đến rồi vẫn theo sau, có lúc sẽ nói mấy câu, phần lớn thời gian còn lại rất trầm mặc.
Chủ tịch Hạ luôn là người trầm mặc ít nói, đặc biệt là lúc đứng trong đám đông, vóc dáng lại cao, vẻ ngoài cũng xuất chúng, phối hợp với dung nhan tuấn mỹ, quả thực có thể thoát ly phàm trần tại chỗ, mọc cánh thành tiên.
Nhân viên lấy cốc nước, đưa cho người đàn ông khí thế hơn người đó: “Tiên sinh, uống cốc nước đi.”
Thẩm Tư Phi mỉm cười.
Hạ Tây Châu lạnh như băng liếc qua, “Cảm ơn, không cần.”
Cô gái còn trẻ, nhìn thấy người đàn ông chín chắn lại vô cùng đẹp trai, hai mắt sáng ngời, vì vậy sinh ra tâm tư muốn đến gần. Nhưng cô không ngờ lại lúng túng như vậy, cô tỏ vẻ oan ức bối rối, cầm cốc nước quay về.
Hạ Tây Châu cắm tay vào trong túi, nhìn thấy người nào đó dùng khẩu hình nói với hắn: “Không hiểu phong tình.”
Thẩm Tư Phi theo Trần Kim xem ghế sô pha tầng trên tầng dưới, đi đến khi chân tê mỏi mới cười ôn hòa hỏi: “Có thể cho tôi ngồi ghế salon một lát không?”
Dung mạo của cậu cũng là xuất chúng, lúc nói chuyện lạnh tanh xa cách, lại bị nụ cười dịu dàng nhẵn nhụi như gió xuân hòa tan trong nháy mắt, mặt mày cũng sống động hơn, cặp mắt đào hoa đẹp đẽ cong cong, nhìn qua đều là phong lưu.
Mắt cô gái sáng bừng lên, cô không ngừng gật đầu: “Mời anh ngồi!”
“Cảm ơn.”
Thẩm Tư Phi vắt chéo chân chơi điện thoại di động.
Cô gái kia điên cuồng nhắn WeChat cho chị em cây khế: Tớ gặp hai cực phẩm! Cực phẩm đẹp trai! Đẹp trai kinh thiên động địa, tớ chụp ảnh cho cậu xem!
Chẳng qua là khi cô cầm điện thoại di động lên nỗ lực chụp trộm, người đàn ông mặc tây trang lúc trước từ chối cô chuyển ánh mắt lên người cô, ánh mắt kia vượt ra khỏi phạm trù băng lãnh, trái lại có cảm giác đẫm máu, rõ ràng đang cảnh cáo cô, khiến cô bỏ luôn ý niệm này đi.
Thẩm Tư Phi chơi điện thoại di động một lát, thấy Trần Kim vẫn chưa trở lại, đi WC, lúc quay lại lần nữa đã thấy vị trí vốn là của cậu đã bị Hạ Tây Châu ngồi.
Hạ Tây Châu cầm cốc giấy uống nước của cậu.
Thẩm Tư Phi có chút ưa sạch, nhìn môi Hạ Tây Châu dán vào thành cốc, cảm thấy rất không thoải mái.
Thẩm Tư Phi nhanh chân đi lên, muốn chất vấn đối phương không vệ sinh, không lịch sự, nhưng tốc độ nhanh nên vấp chân.
Dưới ghế sô pha trải một tầng thảm trải sàn lông xù, Thẩm Tư Phi khẽ nâng cằm, mắt chỉ nhìn người đàn ông kia cho nên đi quá nhanh không chú ý, một chân bị thảm len ngáng chân một cái, trước ghế salon chỉ có cái bàn trà trống rỗng, Thẩm Tư Phi không có chỗ chống tay nên nhào cả người vào Hạ Tây Châu.
Cốc giấy rớt xuống, văng hết nước ra, Hạ Tây Châu cảm giác từ bụng đến quần mình trong nháy mắt lạnh thấu.
Sau đó bị người va vào, làm hắn cơ hồ nhe răng nhếch miệng.
Một cánh tay Thẩm Tư Phi víu lưng ghế sô pha, một tay đè lên cơ bụng cứng rắn của người này, miễn cưỡng duy trì không nhào thẳng vào trong ngực, nửa thân dưới cậu lại không có sức, toàn bộ đè lên người hắn.
Da thịt dán vào nhau, nhiệt độ nóng bỏng xuyên thấu qua vải vóc mỏng manh truyền tới.
Thẩm Tư Phi nhất thời nổ tung cả da đầu, mặt nóng lên, lập tức muốn leo xuống.
Nhưng mà cánh tay cậu không thể dùng sức, cậu mới hơi nhúc nhích chân, Hạ Tây Châu lại ôm eo cậu, giọng kìm nén: “Đừng nhúc nhích.” (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Thẩm Tư Phi không nhịn được ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt thâm thúy của hắn.
Mặt mày Hạ Tây Châu nhìn gần cũng thấy sắc bén, lông mi rất dài, trong mắt dường như có vực thẳm, thâm trầm như cơn mưa rào trước biển sâu, cộng thêm sống mũi cao thẳng, môi rất nhạt, nhìn qua cảm thấy không có nhiệt độ, tướng mạo chuẩn kiểu bạc tình.
Cậu tinh tường cảm nhận được nhiệt độ chân thực tồn tại cách vải vóc, hơi thở đè nén, thậm chí là pheromone Alpha như có như không, cơ hồ làm cả người cậu phải thần phục. Đó là thần phục thiên tính của Omega với Alpha, huống chi Thẩm Tư Phi trước đây không lâu vừa mới bị người này đánh dấu.
Hạ Tây Châu thấp giọng nói: “Dời tay đi chút.”
Thẩm Tư Phi ngẩn người, vội nhường chỗ cho hắn, Hạ Tây Châu đẩy người lên, nhường chân của mình, để Thẩm Tư Phi dùng chân đỡ ghế sô pha đứng dậy.
Sắc mặt Hạ Tây Châu khó coi, thậm chí cực kỳ quái lạ. Thẩm Tư Phi cúi đầu ảo não, lần này đúng là trách cậu kích động, cậu đành nhắm mắt áy náy nói: “Xin lỗi, chủ tịch Hạ.”
Hạ Tây Châu nhíu mày.
Hắn cho là Thẩm Tư Phi vĩnh viễn sẽ không xin lỗi, bởi vì người này cột sống vĩnh viễn sẽ không cong, nhìn như khiêm tốn kín đáo, trên thực tế thanh cao ngạo khí hơn bất kì ai, cậu vĩnh viễn sẽ không cúi đầu. Ngay cả lúc trước bắt nạt hắn, đối phương cũng không xin lỗi.
Câu xin lỗi này rất chân thành, Hạ Tây Châu miễn cưỡng tiếp thu, hắn nhặt cốc giấy trên đất lên, dùng ngữ khí bình tĩnh hỏi: “Nói đi, cậu thần kinh cái gì?”
Thẩm Tư Phi chất vấn hắn, “Chủ tịch Hạ dùng cốc giấy tôi uống, không cảm thấy mất vệ sinh hả?”
“Cho nên cậu muốn qua ngăn tôi lại, thế nhưng không cẩn thận ngã lên người tôi?” Hạ Tây Châu chẳng yếu thế chút nào nhìn cậu, “Như vậy thầy Thẩm vì sao lại tự cho là như thế, cho rằng cái cốc này là cậu đã dùng qua?”
Thẩm Tư Phi ngẩn ra.
Hạ Tây Châu ném cốc giấy vào thùng rác, nơi đó đã có một cái. Hắn không lên tiếng, cởi áo khoác ẩm ướt đặt trong khuỷu tay, vừa vặn có thể che khuất vết tích. Cũng may trời ấm áp, sẽ không bị cảm lạnh.
Thẩm Tư Phi nói không nên lời. Chuyện này đúng là trách cậu lỗ mãng không sai được.
Trần Kim chọn được ghế sô pha, đến bắt chuyện với họ: “Tư Phi, chủ tịch Hạ, cuối cùng cũng tìm được rồi, đi thôi.” (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Thẩm Tư Phi xoay người, bỗng nhiên chú ý tới người đứng sau Trần Kim.
Bởi vì vấn đề góc độ, cậu và Hạ Tây Châu không phát hiện.
Người kia mặt lộ vẻ kỳ quái, hai tay cắm trong túi, ánh mắt xoay chuyển giữa hai người họ vài vòng, cuối cùng rơi vào người Thẩm Tư Phi: “Anh.”
Lớp 12 hiếm khi được nghỉ một lần, Thẩm Hoa Hạo cùng bạn học đi chơi, nửa đường muốn đi WC, tới chỗ này, kết quả vừa vặn nhìn thấy người anh trai luôn luôn nghiêm cẩn đoan chính bỗng nhiên nhào vào lòng một người đàn ông.
Thẩm Hoa Hạo là Alpha, tất nhiên cảm nhận được đối phương cũng là Alpha. Đối phương có vẻ lạnh lùng, tướng mạo vô cùng đẹp, nhìn qua là biết người có lai lịch, nhiều tiền lại còn đẹp trai, khó tránh khỏi khiến người có tâm tư.
Trước đó tuy rằng hắn không thân với anh trai, quan hệ thậm chí là lạnh nhạt, mà trong đáy lòng hắn vẫn cảm thấy đối phương là Omega khác với tất cả mọi người, vĩnh viễn lý trí tỉnh táo, không bị bản năng và Alpha chi phối, hắn vẫn vô cùng kính trọng anh mình.
Kết quả vào hôm nay hắn nhìn thấy đối phương không trang nhã như vậy, thậm chí còn có ý quyến rũ nhào lên người một Alpha, hình tượng trước kia trong nháy mắt sụp đổ.
Thẩm Hoa Hạo cũng từng vì mẹ mình làm ra hành động trơ trẽn với ba Thẩm mà hổ thẹn, mẹ hắn là Omega, bây giờ nhìn lại, anh hắn Thẩm Tư Phi cũng chẳng cao thượng gì, thấp kém chẳng ra sao, cũng là phóng đãng tùy tiện như thế.
Thẩm Hoa Hạo nghe Thẩm Tư Phi gọi tên hắn, xoay người, kéo bạn học đi.
Bạn học đó reo lên: “Thẩm Hoa Hạo, ông làm gì thế? Không phải nói đi ké WC hả? Ông đi đâu thế? Đấy không phải là anh ông hả?”
Thẩm Hoa Hạo quát nhẹ: “Ông im miệng đi! Đừng nói đến người kia, tôi cảm thấy buồn nôn.”
Giọng hắn không lớn, nhưng bởi vì bốn phía yên tĩnh nên rất rõ ràng.
Thẩm Tư Phi cau mày, Trần Kim cả giận: “Thằng nhóc thối tha kia, đang nói gì đấy.”
Thẩm Tư Phi trầm mặt, không nói cũng không giải thích.
Thẩm Tư Phi cũng không ngờ cảnh vừa nãy bị Thẩm Hoa Hạo nhìn thấy, đồng thời bởi vậy mà hiểu lầm. Nhưng Thẩm Hoa Hạo không nói về người anh trai này trước mặt người khác, cậu cũng không thèm để ý.
Bọn họ ra cửa, Ôn Nhã hết bận chạy tới, “Cảm ơn thầy Thẩm và chủ tịch Hạ, vừa nãy tôi có việc, không rảnh theo anh Trần. Chúng tôi phải đến siêu thị mua đồ dùng hàng ngày, thầy Thẩm đi cùng không?”
Thẩm Tư Phi khẽ gật đầu, “Vừa vặn tôi cũng cần mua đồ dùng hàng ngày.”
Trên đường đi siêu thị qua cửa hàng trẻ con, Ôn Nhã rất hứng thú với mấy con gấu bông, đám người vào đi dạo. Nhân viên nhìn một hàng trai xinh gái đẹp, im lặng không biết nói gì.
Thẩm Tư Phi nhìn xung quanh, thừa dịp đám Trần Kim không chú ý, không nhịn được cầm con chó Shiba vò vò, cảm giác vô cùng mềm mại, biểu tình chó Shiba trông rất ngốc, hình thể không nhỏ, rất thích hợp buổi tối ngủ ôm vào trong ngực.
Hạ Tây Châu đứng cạnh cái giá, liếc chéo nhìn cậu đang say sưa, như trẻ con ấu trĩ.
Thẩm Tư Phi tựa hồ không nỡ, lưu luyến buông đồ xuống, đi sang chỗ Trần Kim cùng Ôn Nhã, hai người đang chọn đồ.
Thẩm Tư Phi nhìn giá hàng cao nhất nói: “Con gấu ôm trên cao nhất kia nhìn rất đáng yêu. Nếu như tương lai có con cũng rất phù hợp.”
Trần Kim vui vẻ, cầm đưa cho Ôn Nhã, Ôn Nhã nói: “Sờ cũng mềm, cái này nhé, mắt thầy Thẩm tinh thật đấy.” (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Thẩm Tư Phi cười đi trả tiền với họ, ở lối ra chủ tịch Hạ tay trái ôm một con chó Shiba, tay phải một con Husky, đang đứng chờ họ.
Trần Kim sợ ngây người: “Chủ tịch Hạ, anh đây là làm gì thế?”
Hạ Tây Châu nói: “Mua mang về, rất thích.”
Tác giả có lời muốn nói:
Anh Trần (chậm rãi viết ra một dấu hỏi chấm) :… ?