[abo|edit] Tình Địch Em Ấy Vừa Đẹp Vừa Ngọt - Thiển Vô Tâm

Chương 13: Cực Kỳ Mềm Mại Lại Ấm Áp


Bạn đang đọc [abo|edit] Tình Địch Em Ấy Vừa Đẹp Vừa Ngọt – Thiển Vô Tâm – Chương 13: Cực Kỳ Mềm Mại Lại Ấm Áp

Hạ Tây Châu mặc đồ Tây, như là mới ra từ trong hội nghị chính thức của công ty, tóc tai được chải vuốt cẩn thận tỉ mỉ, mặt mày anh tuấn, có lẽ bởi vì ánh tà dương mờ nhạt, hắn vô cùng hiền hòa, không còn lạnh băng băng như dĩ vãng nữa.

Trêu chọc người này lặp đi lặp lại nhiều lần, chẳng qua là vì hắn cảm thấy thú vị.

Thẩm Tư Phi chết lặng, lại không từ chối hắn lấy lòng, lên xe. Cậu không phải người không biết nhìn sắc mặt, dù sao Hạ Tây Châu muốn làm gì cậu ở thành phố S, nhà họ Thẩm cũng không ngăn được.

Thẩm Tư Phi nói: “Lần trước chủ tịch Hạ giúp tôi, tôi vẫn chưa báo đáp, bây giờ anh lại cố ý tới đón tôi, sao tôi tiếp thu được?”

Biểu tình của Hạ Tây Châu nhàn nhạt: “Tan tầm sớm, dễ như trở bàn tay.”

Tập đoàn Hạ thị đi đến bây giờ, hệ thống hoạt động đã rất thành thục. Hạ Tây Châu làm boss tổng, vô số người dưới tay, bày mưu tính kế càng nhiều, quả thật không cần quá bận tâm.

Sếp không cần tan tầm, họ có thể rời đi bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu.

Hạ Tây Châu nói: “Thầy Thẩm muốn trả ân tình, giờ tôi có một ý.”

Thẩm Tư Phi nghiêng đầu nhìn hắn, “Hả?”

Ánh mắt Hạ Tây Châu khẽ động: “Ăn cơm tối với tôi, thế nào?”

Thẩm Tư Phi suy tư một chút, cảm thấy cách này cũng không tệ, cậu lấy điện thoại ra, “Cũng được, tôi mời khách, để tôi chọn một quán cơm.”

Hạ Tây Châu dừng một chút, đột nhiên cảm thấy không công bằng: “Thầy Thẩm, như vậy không có thành ý lắm đúng không?”

Thẩm Tư Phi bật cười: “Chủ tịch Hạ, anh bảo tôi nấu cơm cho anh ăn mới là có thành ý sao?”

Lời vừa ra khỏi miệng, Thẩm Tư Phi ngây ngẩn cả người.

Một là cậu và Hạ Tây Châu lúc nào mà có bầu không khí hài hòa nói chuyện như vậy, hai là cậu từng thề son sắt trước mặt Trần Kim: Thẩm Tư Phi cậu, vĩnh viễn sẽ không cùng ăn cơm trên một bàn với Hạ Tây Châu.

Trừ phi Trần Kim hẹn hò với cậu, Thẩm Tư Phi vô cùng rộng lượng chia sẻ niềm vui.

Hạ Tây Châu không suy nghĩ đã đáp: “Như vậy cũng không tồi, cơm nước cũng sạch sẽ. Tôi biết gần đây có chợ rau. Thầy Thẩm có cần đi mua không?”


Thẩm Tư Phi: “…”

Trong lòng cậu bỗng nhiên có một loại cảm giác hoang đường, như thể bây giờ không phải là hiện thực, mà là cậu mơ giấc mộng ly kỳ vẫn chưa tỉnh. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Thẩm Tư Phi hoàn toàn tự tin với tài nấu nướng của mình, nhưng cậu không bảo đảm mình có thể kiềm chế không hạ độc trong cơm của Hạ Tây Châu.

Thẩm Tư Phi lộ vẻ khó xử: “Chủ tịch Hạ, thế cũng không thỏa đáng lắm.”

Hạ Tây Châu hỏi: “Thầy Thẩm không có lòng tin với tài nấu nướng của mình?”

Thẩm Tư Phi lắc đầu.

Hạ Tây Châu dừng xe, quay đầu nhìn cậu: “Vậy còn có vấn đề gì?”

Thẩm Tư Phi nhìn mặt mày và ánh mắt nghiêm túc của hắn, bỗng nghẹn lời, đúng là không có gì xấu. Mà chuyện này phát sinh ở trên người Hạ Tây Châu và cậu, nói đúng là không có quái lạ gì. Họ rõ ràng, trước đó vẫn là tình địch…

Không sai, là trước đó. Bây giờ không phải.

Hạ Tây Châu tiếp tục đặt câu hỏi: “Thầy Thẩm trên đầu môi thiên ân vạn tạ với tôi, nhưng ngay cả nấu cơm cho tôi cũng không muốn, thầy Thẩm trả ơn rẻ rúng dối trá quá nhỉ?”

Thẩm Tư Phi vẫn cần sĩ diện, không thể nói không giữ lời. Cậu đẩy cửa xe ra, Hạ Tây Châu cũng khóa xe, hai người một trước một sau đi dạo chợ rau.

Thẩm Tư Phi biết mua thức ăn, thậm chí lúc bắt đầu sống một mình sinh hoạt rất túng quẫn, bản lĩnh chọn đồ ăn trả giá siêu lợi hại, làm những người bán hàng không chiếm được lời của cậu.

Hạ Tây Châu nhìn mặt mày cậu nghiêm túc, bỗng nhiên cảm thấy trên người đối phương có một loại khí chất nào đó khác biệt, sinh hoạt thân thiết, như là một mặt cực kỳ mềm mại lại ấm áp.

Hạ Tây Châu nói: “Trần Kim từng đi mua đồ ăn với cậu chưa?”

Thẩm Tư Phi sửng sốt, nhét cây củ cải trắng vào túi cho chủ tịch Hạ cầm, hơi nghi hoặc hỏi: “Anh nói gì cơ? Anh Trần đi làm bận lắm, làm gì có thời gian, chúng tôi hay đi ra ngoài ăn.”

Đến khu vực thuỷ sản, Thẩm Tư Phi tựa hồ hơi sốt ruột, trượt chân một cái, nhờ có Hạ Tây Châu đỡ từ phía sau mới không ngã.


Pheromone Alpha nhàn nhạt từ sau lưng phả ra, rõ ràng làm cho không ai có thể lơ là, Thẩm Tư Phi có thể tinh tường cảm nhận được bàn tay kề sát sau lưng cậu kia, chỗ da đó ngay lập tức nóng lên. Cả người Thẩm Tư Phi có chút cứng ngắc.

Thiếu chút nữa, cậu dựa cả người vào trong ngực Hạ Tây Châu.

Mà cậu không nhịn được, muốn tiếp cận Alpha này.

“Cẩn thận một chút.” giọng Hạ Tây Châu trầm thấp từ sau tai truyền tới.

Thẩm Tư Phi vội đứng vững, ngoài ý muốn không xù lông, có lẽ là nguyên nhân đánh dấu tạm thời, Omega đối với Alpha có loại phục tùng và ỷ lại trời sinh.

Trở lại nhà trọ, Thẩm Tư Phi tìm đôi dép lê ra.

Thẩm Tư Phi thuê nhà trọ nhỏ, phòng khách không lớn, nhưng cũng đầy đủ, nhìn rất sạch sẽ, dường như có một loại hơi thở sinh hoạt ấm áp. Hạ Tây Châu nhìn xung quanh vài lần, trên bàn trà phòng khách còn có đồ ăn vặt và mì, trên ghế salon có gối ôm, trên ban công còn có quần áo. Rất rõ ràng chủ nhà thường ở đây.

Thẩm Tư Phi vào nhà bếp, lớn tiếng nói: “Chủ tịch Hạ, không cần ngại, trong tủ lạnh có đồ uống, anh lấy ra uống đi, tôi không tiếp anh.”

Hạ Tây Châu mở tủ lạnh ra, bên trong chỉ có một ít thực phẩm thức ăn nhanh, không thấy có rau dưa thịt. Thẩm Tư Phi ngày thường không nấu cơm.

Hắn ngồi trên ghế salon xác nhận hai bản hợp đồng online, Thẩm Tư Phi cũng chuẩn bị cơm tối xong.

Mặt của cậu bởi vì hơi nước hấp hơi có chút hồng hào, một bên tóc mai hơi ướt, hiển nhiên do làm việc lâu. Tạp dề còn là màu phấn hồng cực đáng yêu, làm Hạ Tây Châu cảm thấy rất mới mẻ.

Tay nghề Thẩm Tư Phi không giảm, mùi thơm nức mũi, đồ ăn nhìn cũng rất đẹp mắt.

Hạ Tây Châu nếm thử, chân tâm thành ý ca ngợi: “Mùi vị cũng không tồi.”

Thẩm Tư Phi giờ khắc này cũng không muốn khiêm tốn, tự hào nói: “Cảm ơn. Lúc đại học tôi từng học nấu ăn một đoạn thời gian, sau đó sư phụ của tôi hết lần này tới lần khác hỏi tôi có muốn cùng ông ấy làm đầu bếp không. Chỉ cần tôi muốn, ông ấy có thể chuyển nhượng cổ phần nhà hàng cho tôi.”

Hạ Tây Châu: “Sau đó cậu từ chối?”

Thẩm Tư Phi nói: “Tất nhiên. Tôi đi làm đầu bếp làm gì.”


Hạ Tây Châu: “Vậy sao bỗng dưng cậu lại đi làm giáo viên cấp ba? Trước kia nguyện vọng 1 của cậu là tài chính, đúng không?” (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Nụ cười trên khóe miệng Thẩm Tư Phi hơi thu lại, cậu không tiếp lời.

Cậu hiếm khi đề cập đến việc tư của mình, đặc biệt là với người chẳng hề thân thiết. Thẩm Tư Phi nhàn nhạt hỏi ngược lại: “Đây là việc tư, có phải là chủ tịch Hạ hỏi nhiều quá rồi không?”

Hạ Tây Châu khẽ gật đầu, “Tôi vốn muốn giúp thầy Thẩm một hồi, thầy Thẩm có thể nhận tôi làm bạn.”

“Đùa gì thế, chúng ta vẫn là tình địch.” Thẩm Tư Phi lạnh lùng nghiêm túc nói, “Tôi và chủ tịch Hạ là kẻ thù không đội trời chung, chúng ta bây giờ, chỉ là xã giao. Đơn giản.”

Sắc mặt Hạ Tây Châu hờ hững, không tỏ rõ ý kiến. Động tác ăn cơm của hắn rất tao nhã, không nhanh không chậm, như là trong xương đã có huyết mạch cao quý, thậm chí sẽ cố ý tránh làm người khác lúng túng, cực kỳ galant lễ phép.

Thẩm Tư Phi vốn trước kia ăn cơm còn xem điện thoại di động, hiện tại bởi vì bên cạnh có một vị đại Phật, cậu không thể làm gì khác hơn là ngồi nghiêm chỉnh, trầm mặc không nói.

Hạ Tây Châu ngày thường là người trầm mặc ít nói, hôm nay lại còn nói nhiều hơn ngày hôm qua.

Cơm nước ngon miệng, làm cho Hạ Tây Châu kinh ngạc là, hắn phát hiện Thẩm Tư Phi không làm món hắn không thích ăn hoặc là thêm gia vị mà hắn không thích ăn.

Hắn ăn cơm kén chọn, hành gừng tỏi không động vào, rau thơm tuyệt đối cấm, không ăn nội tạng động vật không ăn cà không ăn cà rốt không ăn quá mềm không ăn cà chua vân vân, mà không giẫm bom ở chỗ Thẩm Tư Phi.

Có lẽ chỉ là trùng hợp, nhưng vẫn làm tâm tình của hắn rất sung sướng.

Vì vậy ăn cơm tối xong, Hạ Tây Châu đại độ nói: “Thầy Thẩm, ngày mai Trần Kim đính hôn, tôi tiện đường, đón cậu cùng đi.”

Thẩm Tư Phi ngơ ngác, cười giả lả: “Chủ tịch Hạ, tôi có thỉnh cầu nhỏ mà thấp kém, nếu như anh vừa lòng, mời anh mau mau giơ đôi chân cao quý, về nhà của anh được không? Tôi không muốn làm lỡ dở thời gian của anh.”

Lần đầu tiên cậu nói về nhà lễ phép hàm súc như vậy, cũng có ý từ đây về sau ân oán giữa hai người thanh toán xong, chết cũng không qua lại.

Hạ Tây Châu ngừng lại, “Vậy thì không làm phiền nữa.”

Khi Thẩm Tư Phi thu dọn xong, lại quét dọn phòng sạch sẽ, đã là chín giờ tối.

Cậu và Hạ Tây Châu dây dưa nhiều năm như vậy, tới hôm nay cũng coi như dùng một kết cục mỹ mãn để kết thúc. Ngày mai Trần Kim và Ôn Nhã đính hôn, cậu cũng sẽ triệt để cáo biệt thời đại thiếu niên phức tạp kia.

Trần Kim và Ôn Nhã đính hôn trong một khách sạn, bởi vì không phải kết hôn chính thức, cho nên trên căn bản chỉ mời cha mẹ song phương và mấy vị họ hàng tương đối thân thiết. Trần Kim không mời các anh em trong viện mồ côi ngày xưa, lại mời Thẩm Tư Phi.


Thẩm Tư Phi đến từ sớm, Trần Kim chào hỏi khách khứa, ba Trần cười híp mắt ngồi ở bàn chủ.

Viện trưởng viện mồ côi ba Trần là người trung niên hòa ái, thân hình hơi mập, đầy mặt vui sướng, cười híp mắt nhìn vô cùng thân thiết, ông vẫy tay nói: “Tư Phi, lại đây, tới chỗ của chú ngồi.”

Thẩm Tư Phi đi tới hỏi thăm.

Hạ Tây Châu bởi vì nguyên nhân thân phận, chỉ vào lúc tan cuộc cuối cùng mới đứng ra chúc phúc một câu.

Một cuộc liên hoan nhỏ.

Ba mẹ nhà họ Ôn ai cũng thông tình đạt lý, trước đó cũng đắn đo liệu thời gian gấp quá hay không, mà lại nghĩ đến hai đứa con ở đại học đã rất quen thân, chẳng qua là lúc đó bận bịu học tập công tác, không có dự định yêu đương.

Hiện tại cũng coi như viên mãn.

Trao đổi nhẫn kết hôn và tín vật, hai nhà thảo luận thời gian kết hôn, cùng với công việc tương quan.

Sau khi kết thúc Trần Kim lại gọi Thẩm Tư Phi lại, nói: “Tư Phi, buổi chiều em có rảnh không?”

Thẩm Tư Phi nói: “Em rảnh, làm sao thế?”

Trần Kim vò đầu: “Ôn Nhã bị ba mẹ của em ấy gọi đi rồi, anh muốn nhờ em đi chọn cho anh cái sofa, anh mua nhà mới.”

Thẩm Tư Phi ngẩn ra, sau đó cười vui mừng: “Anh mua nhà mới? Ở đâu? Tiền nong đủ chưa, sao không tìm em vay?”

Trần Kim nói: “Không sao, ba mẹ cho anh không ít, nhà Ôn Nhã cũng bỏ ra một nửa. Đã đủ rồi.”

Đối với bối cảnh nhà họ Trần, muốn mua nhà tốt không dễ, nhưng anh không làm phiền Thẩm Tư Phi, cũng là sợ Thẩm Tư Phi khó xử. Nhờ có Hạ Tây Châu hỗ trợ trong bóng tối anh mới mua được căn nhà này, cũng bởi vì chủ nhà cần dùng tiền gấp nên giá cả cũng không đắt.

Trần Kim vỗ vỗ bờ vai cậu, “Đi, cửa hàng gia dụng khá xa, chúng ta ngồi taxi đi được không?”

Hạ Tây Châu từ phía sau đuổi theo, khí thế hơn người đứng trước mặt họ, “Tôi đưa hai người đi.”

Tác giả có lời muốn nói:

Hạ: Không yên lòng


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.