Bạn đang đọc Abo Teamo – Vkook – Chương 49: 𝟜𝟡
Một tuần êm đềm trôi qua, Ahn Kyungsoo vốn chẳng muốn đả động gì đến chuyện hợp tác, thế nhưng lão già bên kia cứ mãi hối y phải mau ký đơn hợp tác với cái công ty què quặt mới nổi nào đấy. Hừ, y không rảnh thời gian chỉ để xin hợp tác không đâu.
“Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng… tút tút tút…”
“Mẹ kiếp!” Ahn Kyungsoo nghiến răng, đập tay xuống bàn. Im Chamin thế mà dám chặn số y.
Ahn Kyungsoo kiên trì gọi lại lần nữa, tư thế bắt đầu chuyển sang vắt cả hai chân lên bàn, đạp rơi cả bảng tên giám đốc.
“Số quý khách vừa gọi…”
“Mẹ nó!”
Choang một tiếng khiến vị thư ký đứng tuổi bên ngoài cũng giật thót, run tay đẩy cửa vào, phát hiện dưới chân mình là chiếc điện thoại đời mới vỡ toang.
“Thưa giám đốc.”
“Chuyện gì?”
“Hôm nay chúng ta có hẹn đi ăn với bên JinHit ạ.”
“Không đi.” Ahn Kyungsoo phất tay, dứt khoát xoay lưng lại, biểu thị vẻ bài xích.
“Nhưng giám đốc đã vắng mặt ba buổi, nếu hôm nay lại vắng, e là họ sẽ không hợp tác nữa…”
“Thì làm sao?”
“V-Vâng?”
“Không hợp tác thì thôi. Chúng ta cũng đâu thiếu tiền đến mức đấy?”
Thư ký Kang phận thư ký chẳng dám cãi, chỉ đành cúi đầu, trở về vị trí bên ngoài phòng sếp.
Oái oăm làm sao mấy ông sếp thời nay tính khí khó chiều, y hệt con trời, cứ muốn là phải làm cho được, còn không muốn thì có ép cũng chẳng thấm vào đâu.
Lão Kang lau mồ hôi đổ đầy trên trán, cầu mong sao về hưu cho sớm để còn an dưỡng tuổi già.
“JinHit xin nghe đây ạ.”
“À, cậu Chamin đúng không?”
“Vâng, đúng rồi ạ.”
“Ừm cái này, thật ngại quá khi phải gọi riêng cho cậu, nhưng giám đốc Ahn hôm nay vẫn không thể góp mặt, không biết giám đốc Kim có thấy phiền hà gì không?”
Đầu dây im ắng hơn một lúc, lão Kang nhíu mày, chỉ nghe loáng thoáng gì đấy về dời buổi hẹn.
“Bác Kang còn ở đó không ạ?”
“À đây, vẫn còn.”
“Giám đốc Kim rất mong được một lần gặp mặt giám đốc Ahn, vậy nên buổi hẹn tối nay có thể dời không ạ? Thời gian, địa điểm sẽ do bên KS chọn ạ.”
Giọng nói ngọt ngào của cậu nhóc đầu dây, phần nào lại khiến tâm trạng lão Kang thêm tệ. Quệt đi những giọt mồ hôi lạnh trên vầng trán, miệng lão cứng đờ, cứ run run vì không ghép được chữ.
“Buổi hẹn hôm nay dời lên một tiếng nữa đi. Nói sếp của cậu chuẩn bị cho tốt vào.” Ahn Kyungsoo chẳng biết từ đâu đã giành lấy điện thoại của vị thư ký già, kiêu căng ra lệnh.
Đầu dây tút tút hai tiếng, Ahn Kyungsoo cũng vừa vặn tắt máy, quăng nó lại cho vị thư ký đáng tuổi cha chú mình.
Im Chamin cầm mớ giấy lộn trong tay, từ lúc cúp máy đến giờ vẫn cứ thơ thẫn như kẻ mất hồn.
“Về nhà chọn một bộ đồ đẹp đi, cho cậu nửa tiếng để chuẩn bị, đúng hai giờ ba mươi phải có mặt ở công ty.”
Kim Taehyung giành lấy xấp hồ sơ mà y cầm mãi không xong, cúi xuống nhặt thêm vài tờ rơi bừa dưới đất rồi ôm nó đi mất.
Nếu là Im Chamin của trước kia, chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội tóm gọn lấy hắn.
Thế nhưng bây giờ y chỉ cười, nhấn gọi dãy số quen thuộc, giọng nói tự lúc nào đã nghẹn lại.
“Tôi nghe đây.”
“Anh Jungkook.”
“Vẫn còn chưa hết thời gian, cậu thành công rồi?”
“Không đâu ạ. Em muốn xin lỗi. Em xin lỗi vì mọi thứ, đáng ra em không nên làm như vậy…”
Đầu dây im ắng một lúc, Chamin mới nghe tiếng thở dài của Jungkook.
“Nếu không phải vì cậu mang thai thì tôi sẽ không bỏ qua đâu đấy. Được rồi, tranh thủ hôm nào gặp nhau đi, tôi đã hứa sẽ cùng cậu đi shopping mà.”
♥︎
JinHit nổi tiếng là tập đoàn sở hữu vô số nhân tài, kèm theo đó cũng sở hữu vô số những ông trời con với tính tình khó chịu.
Và Kim Taehyung đứng đầu trong số đó.
Hắn là chúa ghét kiểu người trễ nải, vậy nên biết bao thư ký trước kia đều được xin thôi việc. Cũng may thay Jungkook và Dan nằm ở phạm trù khác, nếu không thì số phận có vẻ sẽ còn hẩm hiu hơn nữa.
Im Chamin gần đây cũng học được tính đúng giờ từ hắn, nói một là một, hai là hai, nên đã hạn chế được kha khá lần khiến sếp lớn phải nhíu mày.
“Một tiếng rồi vẫn chưa đến, hay để em liên lạc…”
“Cứ đợi đi đã.” Ghét thì ghét thế, nhưng hắn vẫn là một người kiên nhẫn, cực kì, cực kì cao.
“Ô giám đốc Kim đến rồi đấy à?” Ahn Kyungsoo lúc này mới xuất hiện với phong thái vô cùng thản nhiên, cứ như thể đang tận hưởng từng phút giây dày vò sự kiên nhẫn của đối phương.
Kim Taehyung nhoẻn miệng cười trừ: “Hoá ra phong thái của giám đốc Ahn là thế này, cũng không khác mọi ngày cho lắm.”
Vừa vào đã đả kích người ta, Chamin tái mặt, chẳng biết làm sao lại cảm thấy nóng như đang đứng cạnh lò lửa.
Ahn Kyungsoo bị chặn họng từ những giây đầu chạm mặt, khoé môi khẽ giật lên vài cái, sau đó lại trở về dáng vẻ sảng khoái như chẳng hề hấn gì.
“Ha ha giám đốc Kim quả là vui tính! Còn nhận ra được phong thái mọi ngày của tôi đúng là tài ba xuất chúng, không ai so bì được!”
“Giám đốc Ahn quá lời rồi.”
Ôi cái không khí u ám gì đây chứ? Im Chamin đánh mắt nhìn lão Kang, lão cũng vì thế đánh mắt lại, cả hai không hiểu rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì giữa hai sếp mà vừa gặp mặt đã công kích nhau, chỉ đành mím môi im lặng, trách phận thư ký dám nói năng gì.
Mặc dù vừa vào đã thiếu điều choảng nhau, thế nhưng tác phong làm việc thì vô cùng nghiêm chỉnh nên chuyện hợp tác cuối cùng cũng kết thúc tốt đẹp.
“Phía JinHit rất mong công trình sẽ sớm được đưa vào thi công thuận lợi. Cảm ơn cậu, giám đốc Ahn.”
“Giám đốc Kim khách sáo rồi.” Ahn Kyungsoo chỉ cười qua loa với hắn, cũng bởi ánh mắt y hiện giờ, chẳng lúc nào rời khỏi Im Chamin.
Tranh thủ thời điểm Taehyung không để ý, Ahn Kyungsoo liền hướng đến Im Chamin đứng cạnh, mấp máy môi: “Tối nay, chỗ cũ.”
Gương mặt vốn đã trắng nay càng tái xanh, Chamin run cả chân, miễn cưỡng gật nhẹ đầu.
Y không muốn đi, nhưng lại chẳng có cách nào từ chối được. Vì Im Chamin rõ biết Ahn Kyungsoo sẽ tìm mọi cách để ép y phải gặp riêng, bao gồm cả việc đe doạ đến đứa nhỏ.
“Lại sắp có trò hay rồi đây.”
Giật thót khi nghe giọng nói quen thuộc kế bên, Chamin xoay người, phát hiện Ahn Kyungsoo vẫn đứng đây, cạnh y, ngay lúc này đang miết tay vào eo y.
“Giám đốc Ahn xin hãy tự trọng.”
Bìa hồ sơ vừa được đưa lên lại bị gạt phăng xuống, Ahn Kyungsoo đá văng nó ra mặt đường, tuỳ tiện để xe cán qua, tay vẫn vuốt dọc lưng y, mỉa mai cười.
Im Chamin ở bên người này đủ lâu để hiểu điệu cười này mang hàm ý gì, đôi đồng tử bàng hoàng mở lớn, mạnh tay đẩy y rồi lao thẳng qua đường.
“Kim Taehyung chạy đi!”
Xe tải mất lái tông sầm vào chiếc xe con chỉ vừa đỗ bên đường, Im Chamin vừa kịp lao tới liền bị hất văng ra, ngất lịm, giữa hai chân chảy xuống dòng máu đỏ thẫm.
Cú va chạm mạnh khiến chiếc Hyundai đen bị tông nát hơn nửa, tài xế đầu rỉ đầy máu, nằm gục giữa đống kính bị vỡ. Mẩu thuỷ tinh trực tiếp găm vào ngực trái, đã hoàn toàn ngưng tim.
Ahn Kyungsoo hốt hoảng chạy đến, thế nhưng lại chẳng phải vị trí xảy ra tai nạn, mà lệch một chút là vị trí của Im Chamin.
“Chamin. Chamin à. Mở mắt nhìn anh đi. Chamin! Chamin!!!!”
Lão Kang thất thần chạy khỏi xe, lão nhớ chỉ mới nãy thôi, lão còn thấy giám đốc đứng cạnh cậu Chamin rất vui vẻ. Tại sao sau khi lão đi lấy xe với giám đốc Kim xong, mọi thứ lại thành ra thế này?
“Giám… Giám đốc, đã có chuyện gì rồi? Cậu Chamin…”
“Cấp cứu! Gọi cấp cứu đi!” Ahn Kyungsoo kích động gào lớn, vòng tay vẫn ôm chặt Im Chamin vào lòng, nước mắt chẳng biết hay từ khi nào đã ồ ạt chảy xuống, thấm ướt cả vạt áo bết máu.
Vị thư ký đứng tuổi cứ run lẩy bẩy, mãi mới lấy được chiếc điện thoại ra, cũng vừa vặn là lúc xe cảnh sát xuất hiện.
Lão Kang hoảng loạn chưa kịp phản ứng, đã lập tức ngã ra sau khi tận mắt chứng kiến ngài cảnh sát trưởng lao đến còng tay Ahn Kyungsoo, dứt khoát đè cả gương mặt cau có ấy xuống đường.
“Ahn Kyungsoo, cậu đã bị bắt vì tội giết người, xin mời theo chúng tôi về đồn để điều tra.”
Và đây là câu cuối cùng mà lão nghe được trước khi bất tỉnh.
Hiện trường hỗn loạn bị bao vây bởi cảnh sát, trùng hợp làm sao lại xảy ra kế bên đài truyền hình, vậy nên tình trạng phóng viên lũ lượt kéo ra chụp hình xung quanh ngài cảnh sát trưởng và nghi phạm cũng là điều dễ hiểu.
Đồng thời, trang đầu đưa tin về vụ tai nạn thảm khốc của hai nhân viên tập đoàn JinHit cũng thu được món hời không ít khi liên tiếp nhiều giờ giữ vững ngôi vị quán quân.
Cả Đại Hàn biết chuyện chỉ sau hai giờ đăng tin, Jeon Jungkook cũng vì thế mà ngất xỉu trong vòng tay Seokjin.
– Yu –
👩💻: aigo cái kết đang đến rất gần rồiiii
« chương 49 »