Bạn đang đọc Abo Teamo – Vkook – Chương 37: 𝟛𝟟
“Ổn cả rồi, may là ngã trên đất mềm nên không ảnh hưởng mạnh đến cái thai. Nhưng sau này nhớ phải cẩn thận một chút, không phải ai cũng ở bên canh chừng em được đâu.” Yoongi xoa bụng cho cậu, lấy trong túi áo blouse ra hai hộp sữa, đặt lên bàn: “Một hộp cho Jungkook, hộp còn lại cho Đậu Đậu. Sau này đầy tháng nhớ phải mời anh.”
Jungkook cong mắt nhìn anh, tủm tỉm: “Bụng còn chưa lớn, anh nói đầy tháng gì chứ.”
“Thì kiểu gì cũng sẽ sinh thôi, nói trước cho chắc, hôm đấy mày mà quên thì anh đến đòi quà.” Chỉnh dây truyền nước biển cho cậu, anh thẳng thắn.
“Quà gì ạ?” Jungkook tròn mắt.
“Cái này.” Yoongi đặt tay trên hai hộp sữa, vỗ nhè nhẹ: “Và cả đống sữa chuối mà mỗi lần gặp mặt đều bắt anh mua. Không mời anh lấy lại hết.”
Jungkook nghe xong, hai mắt liền long lanh. Yoongi thấy sắp có điềm không lành, bèn thở dài trong lòng, cắn răng nói tiếp: “Nói chứ, nếu không thương thì khỏi mời cũng được.”
Vừa dứt câu, đôi con ngươi kia càng long lanh dữ dội.
“Anh nói đùa. Jungkook, anh nói đùa thôi.” Miệng anh méo đi, lo lắng xoa đầu cậu.
Cái đầu tròn ủm thế mà được một tay Min doc bắt trọn, đang dụi vào tay anh, thoải mái để anh vuốt tóc lại.
“Anh Jungkook.” Ahn Kyungsoo đứng bên ngoài chứng kiến đã quá đủ, lập tức xông cửa vào, chạy đến giường bệnh.
Người mang thai tính tình vô cùng nhạy cảm, huống chi những ngày gần đây quan hệ giữa cả hai thật sự không tốt, Jungkook vừa nhìn thấy y đã nhanh tay kéo chăn trùm kín đầu.
“Anh Jungkook…” Ahn Kyungsoo chẳng chút để tâm đến vị bác sĩ đứng đối diện, y bước đến, ngỏ ý muốn giở chăn.
Min Yoongi nhìn qua cũng đủ hiểu Jungkook bài xích thế nào với cậu trai trẻ này. Vươn tay che cho cậu, tay còn lại anh giữ chặt lấy cổ tay đối phương: “Cậu là ai? Tự tiện xông vào phòng hồi sức của thai phụ như vậy là không hợp phép tắc của khoa sản đâu, thưa cậu Alpha.”
Một chữ Alpha như một đòn giáng, đánh thẳng vào gáy kẻ đối diện.
Đồng thời đánh vào tim Jungkook.
Quả nhiên đã lừa cậu trắng trợn đến vậy.
Ahn Kyungsoo tái mặt, lắp bắp: “K-Không phải. Tôi là Omega. Anh… Anh đừng nói bậy!”
Yoongi nghe xong chỉ thấy não nề, không biết nên đấm cho tên Alpha này bao nhiêu đấm mới đủ. Người ta đã hành nghề ở khoa sản hơn chục năm nay rồi chứ ít ỏi gì mà nói xạo hay nói bậy? Người khác không dám đánh, nhưng anh thì dám đấy.
“Vậy chiết xuất đi. Cậu dám không?”
“Chiết… Chiết xuất gì chứ? Anh không biết pheromone của Omega là hiếm lắm à?”
“Ồ. Vậy ra là không dám rồi.” Yoongi cười trừ: “Với cả chuyện pheromone của Omega là hiếm, cái này là tuyệt mật mà nhỉ? Chỉ có Alpha mới biết thôi, đúng không?”
Cảm thấy bản thân càng nói, lại càng dễ lộ tẩy hơn, miệng y gần như cứng đơ, hất tay anh: “Làm gì có chứ? Tại sao Omega lại không được biết? Anh bớt nói nhăng nói cuội đi.”
“À, thế Jungkook biết không? Về chuyện pheromone của Omega là hiếm?” Yoongi chẳng thèm đoái hoài đến y nữa, cúi xuống hé chăn, lập tức phần chăn mỏng lộ ra mái tóc đen đang lắc nguầy nguậy.
“Jungkook là Omega nhưng lại không biết, phải chăng cậu đây học nhầm trường rồi?”
Nhìn nét cười quỷ dị của anh, Ahn Kyungsoo từ run cho đến run lẩy bẩy. Y đã nói rồi, y không thể mất cậu được.
“Tôi mua sách bên ngoài để đọc thêm được chưa?”
“Để mua được sách tham khảo chuyên sâu về Omega thì cần phải xuất trình chứng minh thư. Và cậu biết rồi đấy, chứng minh thư ghi rõ cậu thuộc hệ nào mà.”
Mác nguỵ Omega của Ahn Kyungsoo bấy lâu nay, chỉ với vài câu nói của Min doc mà bị vạch trần toàn bộ.
Y lý giải không được đành ôm trái đắng bỏ đi. Trong lúc bực tức liền gọi Im Chamin để hỏi thăm về tình hình của công ty đối thủ.
“Tình hình thế nào rồi?”
“Anh hỏi ai vậy?”
Giọng nói người kia chẳng còn dịu ngọt với y, Ahn Kyungsoo gần như bùng nổ, nghiến răng ken két: “Với cậu chứ còn ai?!”
“Ồ.” Không biết hôm nay đã nghe qua bao chữ cảm thán thế này, tâm tình Ahn Kyungsoo càng thêm tệ.
“Không biết.”
“Cái gì mà không biết?!” Y rít qua kẽ răng.
“Thì không biết chính là không biết. Ahn Kyungsoo anh đừng cứ hở ra là quát tôi như vậy, không hay lắm đâu.
“Mẹ nó chứ, không hay cái đếch gì? Chạm vào là không hay, bước đến cũng không hay, nói ra cũng không hay mà hỏi cũng không hay. Cậu bị thần kinh à? Hôm nay ăn dính cái gì thế?!” Y giận dữ quát lớn, đến cả những chủ xe bên cạnh cũng phải nhìn về phía y, người đang ngồi bên trong xe đóng kính cửa cái nhìn đầy e ngại.
“Nhìn cái đéo gì? Lo nhìn đường đi! Chết tiệt.” Rít qua kẽ răng, Ahn Kyungsoo bấm gọi lại vào số đầu dây vừa ngắt máy, chân ấn ga lao vun vút trên đường Quốc Lộ.
“Lại cái gì nữa đây?”
“Nói. Cậu giận cái gì? Thái độ vừa nãy là sao?” Ahn Kyungsoo chẳng bao giờ coi trọng Im Chamin, vậy nên y luôn dễ nổi nóng với đối phương.
Đầu dây im ắng, dường như chỉ vọng lại bằng tiếng cười ngặt nghẽo. Ahn Kyungsoo nhíu mày, thở hắt ra: “Được rồi, tôi xin lỗi.”
Đối phương vẫn không đáp, thậm chí còn cười lớn hơn.
Màn hình chạy số ngày càng giảm, y tấp xe vào lề, nhấn yêu cầu video.
Đối phương thế mà ngay lập tức mở, nhưng màn hình lại xuất hiện thêm một người giấu mặt, chỉ lộ mỗi tấm lưng.
“Ahn Kyungsoo, chúng ta chia tay thôi.”
– Yu –
« chương 37 »