Abo Teamo - Vkook

Chương 15: 𝟙𝟝


Bạn đang đọc Abo Teamo – Vkook – Chương 15: 𝟙𝟝

Kim Seokjin bị lạc, chính thức lạc lối giữa những dãy phòng nhìn đâu cũng như nhau của bệnh viện ven ngoại ô Seoul. Còn Jung Hoseok thì lạc lõng ở bãi đỗ, khi đang loay hoay tìm đường để lên mà không mang tiếng đi sai làn như vị chủ tịch đáng kính.

Cả hai loay hoay nửa tiếng, cuối cùng lại gặp nhau ở khuôn viên chính. Vui mừng khôn xiết, Seokjin lao đến mở đầu.

“Oh, bro~”

Gã cũng không vừa, sảng khoái đập tay: “Yeah, bro~”

“Lâu quá không gặp, em khoẻ chứ?”

“Cảm ơn hyung. Em suýt thì chết ạ.”

“Ha ha còn hyung xém bị bắt đi xét nghiệm đó!”

“Ô, sao thế ạ?”

“Vì hyung vào nhầm khu cách ly ha ha!”

Vừa nói dứt câu, đột nhiên đối phương biến mất. Jung Hoseok lấy trong túi ra chiếc khẩu trang cùng chai xịt sát khuẩn, cách y hơn hai mét nhiệt tình tẩy rửa. Thậm chí còn ái ngại lùi xa hơn.

Kim Seokjin phải nói sốc tận óc, bàn tay cứng đờ thu về. Y nhặt lấy viên sỏi, thẳng tay ném đến: “Anh chỉ nói giỡn mà mày nỡ đối xử vậy đó hả?!”

Gã lập tức cười hi hi chạy tới, tuy nhiên vẫn giữ chiếc khẩu trang trên mặt, chìa đến y chai xịt khuẩn: “Thế hyung xịt miếng?”

“Tháng này trừ lương!”

Kim Seokjin lớn giọng mắng gã giữa khuôn viên bệnh viện A, ngữ điệu lạnh lùng cộng thêm nội dung rùng rợn, sớm đã khiến Hoseok phải đau khổ nhăn mặt.


Và nếu như tin này bị gánh báo lá cải biết được, thì hẳn qua hôm sau sẽ được giật tít thành « chủ tịch JinHit dùng quyền lực để trừ lương nhân viên sốc tới nhập viện, còn chủ tịch thì thản nhiên đứng chống nạnh giữa sân » và hẳn là ai cũng biết điều đó sẽ không tốt tẹo nào.

Cả hai dáo dác nhìn quanh, bất chợt y hét: “Kìa!”

Hoseok lập tức liếc mắt, chớp chớp nhìn theo hướng ngón tay, trong miệng còn chóp chép viên kẹo ngậm.

Ở phía xa, Kim Taehyung mặc trên mình chiếc áo phông cùng quần tây đen, đang thoải mái đi cạnh cậu nhóc mặc nguyên bộ đồ đen, vẻ mặt xem chừng đang vui vẻ lắm.

Đụng khẽ vào vai người nọ, hắn thủ thỉ: “Nhưng anh thích nắm tay.”

Jungkook lại ngượng ngùng né đi, gương mặt đã đỏ gần nửa: “Taehyung, đây là bệnh viện.”

“Thì kệ. Anh muốn nắm.”

Jungkook hất tay: “Không nắm. Anh đừng kì cục.”

Taehyung bĩu môi, vẫn nhất định không chịu thua. Bàn tay lén lút luồn xuống, một chớp bao lấy tay mềm, hắn nghiêng đầu, ân cần thấp giọng: “Vậy giờ thì sao?”

Lập tức chọc cậu sượng nóng mặt. Jungkook bặm môi lườm hắn toé lửa, đôi môi hé ra định nói, lại bất ngờ bị cướp đi.

Và cử chỉ thân mật ấy đã vô tình khiến hai người đang rình trong bụi rậm phải dùng tay che mắt lại.

Kim Seokjin bất mãn, thầm mắng trong họng: “Oh man…”

Hoseok nghe xong cũng ăn theo: “Holly shit…”

Taehyung đan lấy mười ngón, dịu dàng đặt bàn tay nhỏ lên ngực trái mình, nơi có quả tim từng khắc đều đập liên hồi vì cậu. Môi lưỡi dây dưa, chỉ mới vài ngày mà kĩ thuật hôn đã điêu luyện đến vậy rồi.

Cuốn lấy chiếc lưỡi rụt rè, môi mỏng vừa ấn, cánh môi lại mút chặt, tạo ra tiếng lách chách khiến Jungkook phải khó khăn đặt tay còn lại lên vai hắn. Cánh mũi phập phồng bị nhét đầy mùi pheromone, đầu lưỡi cũng bắt đầu tê rần, vậy mà cậu còn nhón chân, thậm chí là chủ động vươn lưỡi cùng hắn âu yếm.

Vuốt lấy vòng eo thon mịn, Taehyung kéo cậu dính sát vào lồng ngực. Dịu dàng hôn lên gò má, hắn ghé tai cậu thủ thỉ: “Vừa nãy anh nói chuyện với mẹ, mẹ đã nói với anh một chuyện.”

Jungkook đang cố điều chỉnh lại nhịp thở, đôi mắt quả hạnh đối diện với hắn, thấp giọng hỏi khẽ: “Mẹ nói gì ạ?”

Lại tham lam hôn lên bầu má mềm, Taehyung khúc khích: “Mẹ muốn mình có con.”

Và chỉ trong vài phút ngắn ngủi, đã khiến cả khuôn mặt cậu đỏ bừng lên vì ngượng. Jungkook bối rối nhìn hắn, con ngươi xôn xao chao đảo liên tục. Cậu mím môi ậm ừ một lúc, người kia liền nhìn thấu ý cậu rồi.

Taehyung đứng thẳng lại, vẫn thản nhiên nắm tay cậu. Hắn thoáng bật cười, miệng thì vu vơ: “Anh biết em không yêu anh nên anh sẽ không ép. Dù gì em cũng chỉ trên danh nghĩa buộc phải ở với anh.”

Một lời nhỏ nhẹ, vậy mà đớn đau không tưởng.

Kim Taehyung ngay từ đầu đã biết cậu không yêu hắn, lời vừa nãy nói ra cũng là đánh liều, lại không ngờ sẽ trật lất.

Cúi mặt khẽ cười, ai đời ngu đần đến mức yêu đơn phương vợ mình chứ? Chắc trên thế gian này chỉ có hắn đần độn đến vậy.


Cả hai không nói lời nào, im lặng trùm lấy, càng thấy lòng mình trĩu nặng.

Jungkook đột nhiên khựng lại, dùng tay khác níu vạt áo hắn, lập tức Taehyung xoay người. Ánh mắt vẫn dịu dàng, hắn nhỏ nhẹ: “Em gọi anh?”

Jungkook bối rối không đối mắt, thậm chí chỉ cúi đầu nhìn chân. Âm giọng ngọt ngào, nhỏ xíu: “Chuyện có con với anh, em từ lâu cũng không bài xích nữa…”

Bất chợt bàn tay nắm chặt run lên, Jungkook vội vã nói tiếp: “Nhưng hiện tại thì chưa phải lúc. Anh cũng phải hiểu ông nội quan trọng với em thế nào.”

Đôi giày đen bất ngờ tiến đến, một lượt đem cậu nhét vào lòng. Taehyung ôm cậu, còn dùng tay ấn mái đầu tròn vào ngực trái mình, hắn cố nén giọng, ngăn bản thân không được khóc oà lên vì vui sướng.

“Chỉ cần em chấp nhận thôi, bao lâu anh cũng đợi.”

Hắn vừa dứt câu, Jungkook chỉ thấy xúc cảm tràn khỏi khoé mắt, lã chã thấm ướt chiếc áo trắng. Cậu vòng tay ôm hắn, nức nở ghì chặt.

Đôi trẻ mới vừa âu yếm, sau lại cùng nhau hôn môi. Quả nhiên làm cho hội người già ở phía xa cũng như trên lầu có những xúc cảm quá đỗi khác biệt.

Seokjin thầm cười, vừa liếc mắt sang gã liền nhận được tín hiệu đồng nhất. Cả hai nhìn nhau, chỉ cười trừ một cái rồi khoác vai cùng về. Người ta đình công để yêu đương rồi thì tại sao y với gã không thể? Trở về thôi, đèn nhà ai nấy rạng, công việc mai hẵng tính.

“Tôi nói đứa trẻ sau này là O!” Phía trên lầu cũng sôi động không kém.

“Không. Là A chứ ạ!” Mẹ Kim vừa nhìn lén, vừa không quên cãi tay đôi với lão già tóc bạc.

“Không không. Chị đừng có cãi tôi. Tôi nói Jungkook là Omega thuần như vậy, chắc chắn đứa trẻ là O!” Ông nội già rồi nên cũng không muốn nhìn lén nhiều, tuy nhiên cãi thì vẫn rất kịch liệt.

“Nhưng Taehyung nhà con cũng là Alpha tinh thuần. Chắc chắn là A!”

“Chị đừng có cãi tay đôi với người lớn tuổi. Tôi bảo O là O!”

“Bác lớn rồi sao lại không nhường kẻ trung niên như con chứ? Con nói là A mà!”

“Là O!”


“Là A!”

“Ta nói O!”

“Con nói là A!”

“Chị đừng có mà ngang ngược!”

“Con-“

Kim phu nhân không dám cãi thêm, bèn ấm ức bật tung cửa sổ, thân ảnh quý bà từ lầu một hét vọng xuống.

“KIM! TAE! HYUNG!”

Lập tức doạ đôi trẻ chột dạ buông tay. Jungkook ái ngại che mặt, còn hắn thì bực dọc ngước lên, còn nhíu mày cằn nhằn, trách sao mẹ phá hỏng chuyện đại sự của hắn.

Nhưng mẹ vốn không để tâm, thậm chí còn lấy hơi hét tiếp: “ĐỨA TRẺ SAU NÀY, CON NÓI, LÀ ALPHA HAY OMEGA?”

Kim Taehyung thoáng cười, cũng không biết lấy dũng khí từ đâu mà lại có đủ can đảm hùng hồn đáp lại: “MỘT ALPHA! MỘT OMEGA!”

– Yu –

👩‍💻: à vâng, hẳn là hai đứa luôn ạ =)))

« chương 15 »


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.