Đọc truyện Abo Hướng Tới Bình Minh – Chương 12: Tiệc Chúc Mừng
Edit: Michyo
Beta: Đậu
Vào lúc Arthur hủy thi diệt tích, thì một bữa tiệc long trọng đang được tổ chức trong hoàng cung của Đế Quốc tại Trác Nhã Tinh.
Chủ nhân buổi tiệc là hoàng tử duy nhất của hoàng đế Muller – điện hạ Repin Muller tôn quý, nhân vật chính của buổi tiệc vừa hay chính là những sĩ quan cao cấp do nguyên soái Francois đứng đầu, nguyên nhân ăn mừng là vì bọn họ lại đánh bại quân Liên Bang lần nữa trong trận chiến vừa rồi, chiếm được bảy tinh hệ lớn trong chòm sao Trường Xà, trong đó bao gồm cả mười lăm hành tinh có dân chúng sinh sống và mười tám hành tinh chứa tài nguyên, khiến bản đồ Đế Quốc càng thêm bành trướng, đồng thời cũng có được toàn bộ khoáng sản phong phú của chòm sao Trường Xà.
Cung điện nguy nga lộng lẫy, được xây dựng theo phong cách Hy Lạp cổ đại, xa hoa mà không kém phần trang nhã, hương thơm ngan ngát của hoa hồng tràn ngập không khí, tiếng đàn piano nhẹ nhàng thanh thoát vấn vít khắp đại điện.
Bóng tóc vấn hương nồng, rượu thơm ngon như rừng, đặc biệt là khi đứng giữa cả dàn người đẹp, thật khiến người ta vương vấn say lòng.
Hoàng tộc, quý tộc, quan quân cấp cao cùng tụ lại một nơi, nhìn thì có vẻ là cảnh tượng cực kỳ hài hòa.
“Nào, chúng ta hãy cùng nâng ly vì những anh hùng của Đế Quốc! Ta xin thay mặt hoàng đế bệ hạ, chào mừng những anh hùng chiến thắng trở về!”
Người nâng ly nói câu này chính là điện hạ Repin Muller, tính tới thời điểm này, gã cũng là hoàng tử duy nhất của hoàng đế Đế Quốc.
Gã mặc chiếc áo vest đuôi tôm màu trắng thuần mang phong cách hoàng gia, trước ngực cài một bông hoa trà nở rộ màu hồng nhạt, cả người toát lên khí chất nho nhã cao quý.
Mái tóc màu vàng chói mắt, đôi mắt màu lam lạnh như băng, gương mặt đẹp đẽ không chút dư thừa, tất cả những điều này đều nói lên gã mang trong mình huyết thống tôn quý thuần khiết nhất.
Tuy bản thân là Alpha, thân phận dưới một người trên vạn người, nhưng hoàng tử điện hạ chẳng chút hống hách ngạo mạn nào, trái lại, nụ cười của gã cực kỳ dịu dàng, ánh mắt chân thành, khiến người ta có cảm giác như được đắm mình trong gió xuân, dễ dàng có thiện cảm với gã, gương mặt đẹp trai, phong độ hoàn hảo, quả thực không hổ là chính trị gia bẩm sinh.
“Đồ hai mặt, khẩu phật tâm xà!”
Thượng tướng Houllier đứng bên cạnh nguyên soái thấp giọng mắng một câu, trên gương mặt thô kệch là vẻ chán ghét không hề che giấu, Houllier đang tính mắng tiếp thì bị ánh mắt cảnh cáo của nguyên soái Francois ngăn lại.
Francois Riegel – người đã từng là thống soái Liên Bang, hiện giờ là nguyên soái Đế Quốc, cuộc đời của hắn quả thực chẳng khác gì truyền thuyết, khiến vô vàn người điên cuồng sùng bái, cũng khiến vô số người hận đến nghiến răng.
Có điều, cho dù là người ủng hộ hắn hay căm hận hắn đều không thể không thừa nhận, Francois tựa như vị quân thần có một không hai trên đời này.
Từ khi hắn bắt đầu ra chiến trường, từng chỉ huy cả thảy mấy ngàn chiến dịch lớn nhỏ, nhưng hắn chưa bao giờ bại trận! Có thể đảm nhiệm chức vị tối cao trong bộ máy quân sự của cả hai quốc gia đối địch, quả thực là thành tựu ít trước giờ chưa từng có.
Vị trí mà hắn đang đứng, cao tới mức không ai với tới.
Vị Quân thần trong truyền thuyết này, mặc trên mình bộ quân trang màu đen thống nhất như tất cả các quan quân Đế Quốc khác, quân hàm với năm ngôi sao vàng kim sáng lấp lánh trên vai nói lên địa vị không thể lung lay của hắn, quân phục phẳng phiu không có lấy một nếp nhăn, ôm trọn lấy thân hình mạnh mẽ khỏe khoắn.
Hắn sở hữu mái tóc hơi xoăn màu nâu, gương mặt góc cạnh hoàn hảo như được tỉ mỉ điêu khắc, đôi con ngươi màu lam sắc bén mà sâu xa, dáng người trên dưới một mét chín, cao lớn rắn rỏi, khí thế bức người.
Nếu nói hoàng tử Repin khiến người ta có cảm giác như được đắm mình trong gió xuân, nhã nhặn mê người thì nguyên soái Francois thuộc kiểu người không giận mà uy, làm người ta có cảm giác tôn kính từ tận đáy lòng.
Dưới ánh mắt chăm chăm của bao người, nguyên soái Francois hơi gật đầu, chầm chậm nâng ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch, tỏ ý đáp lại thịnh tình của hoàng tử.
Tiếp sau đó, quan quân cấp dưới của hắn cũng lần lượt làm theo động tác của nguyên soái, uống cạn rượu trong ly.
Francois đã đáp lại lời mời rượu, đáng lý hoàng tử Repin nên cảm thấy hài lòng, nhưng nhìn thấy hành động răm rắp nghe lời Francois của các quan quân Đế Quốc, động tác đồng đều chẳng chút sai lệch, đôi mắt hoàng tử Repin lóe lên tia không cam lòng, có điều chỉ một giây sau, nó được thay bằng nụ cười rạng rỡ ban đầu, gã tiếp tục chuyện trò vui vẻ với những quan quân và quý tộc bên cạnh.
Ở phía đối diện hoàng tử Repin, cảnh tượng lại hoàn toàn đối lập, nguyên soái Francois vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng, mặc dù không từ chối lời mời rượu của những quý tộc khác, nhưng cả người y tỏa ra khí thế lạnh lẽo nghiêm túc.
Đối với điều này, cho dù là cấp dưới của nguyên soái hay là quý tộc trong hoàng cung đều quá quen thuộc rồi.
Quân thần Francois, sở hữu một gương mặt soái ca có thể sánh ngang với minh tinh màn bạc, nếu hắn cười một cái, e là mị lực của hắn đủ để soán vị Justine – siêu sao thần tượng nổi tiếng bậc nhất hệ ngân hà.
Cơ mà điều đáng tiếc là biểu cảm trên mặt nguyên soái cực ít, cứ như mặt liệt bẩm sinh vậy, mọi người cũng đã chấp nhận điều này từ lâu nên không ai có ý kiến gì hết.
Dù sao thì, người ta là lãnh đạo đó, nghiêm túc một chút thì có gì không tốt chứ? Nếu cả ngày cười đùa cợt nhả thì còn đâu uy nghi của bậc nguyên soái nữa hả?
Gương mặt băng sơn viết rõ mấy chữ “đừng tới gần tôi” như vậy đều khiến những mỹ nhân muốn tiếp cận hắn chùn bước, đây cũng là lý do tại sao Francois là một trong những Alpha có quyền thế nhất Đế Quốc, năm nay đã một trăm linh tám có lẻ, thuộc hàng ngũ “có tuổi” rồi mà vẫn cô đơn lẻ bóng.
Có điều những quan quân khác thì lại khác sếp của họ.
Tục ngữ có câu “Đi lính ba năm, heo nái cũng hóa Điêu Thuyền”, trong quân quanh năm trống vắng thiếu thốn, tuy bọn họ đều là sĩ quan cao cấp, có điều rượu đã qua ba tuần, dưới ánh mắt lả lướt quyến rũ của những mỹ nhân Omega, cộng thêm sự kích thích từ tức tố ngọt ngào của bọn họ, đám quan quân Alpha cũng khó tránh khỏi trạng thái rục rịch.
Thực ra Francois cũng không phải người không hiểu phong tình, mặc dù hắn không tham gia, nhưng lại ngầm đồng ý cho hành vi của cấp dưới.
Sau khi kết thúc trận chiến vốn nên thư giãn đôi chút, cũng chẳng ảnh hưởng gì lớn lắm.
Vì vậy, quan quân Đế Quốc lần lượt nhận lời mời của mỹ nhân, bắt cặp khiêu vũ trên sản nhảy giữa đại sảnh.
Francois giơ tay xem đồng hồ, mười giờ đúng, hắn đứng dậy, nói với hoàng tử Repin một cách lịch sự:
“Điện hạ, cảm ơn thịnh tình của ngài.
Không còn sớm nữa, sáng mai tôi còn phải gặp bệ hạ, xin phép cáo từ trước.”
Francois đã lấy việc hoàng đế triệu kiến làm lý do, đương nhiên hoàng tử Repin cũng không tiện ngăn cản hắn, giữ nguyên nụ cười chân thành, tiễn nguyên soái tới cửa cung điện.
Trung úy Brand – vệ sĩ thiếp thân của Francois đã đứng ngoài cửa đợi tự bao giờ, thấy Francois đi ra, Brand lái chiếc phi hành xe có tên “Lời Nói Của Gió” tới trước mặt hắn rồi bước xuống xe, vòng qua đầu xe, mở cửa xe rồi cung kính nói:
“Nguyên soái, mời lên xe.”
“Lời Nói Của Gió” nhanh chóng tăng tốc chỉ trong vòng 0.5 giây, lao vút lên bầu trời đêm như tên lửa, hòa vào đường dành riêng cho phi hành xe.
Brand nhanh chóng điều khiển chiếc phi hành xe lướt băng băng trên đường, tiện thể quan sát vẻ mặt của nguyên soái thông qua kính chiếu hậu.
Tuy trong mắt người ngoài, trước giờ nguyên soái Francois đều trưng ra gương mặt chẳng chút biểu cảm, nhưng là vệ sĩ thiếp thân, Brand đã quen với từng hành động cử chỉ của nguyên soái, vì vậy Brand vẫn có thể dựa vào những thay đổi rất nhỏ trên gương mặt nguyên soái để phỏng đoán tâm trạng của ngài.
Ví dụ như bây giờ đây, nguyên soái khép hờ mắt, dựa lưng lên thành ghế, trán khẽ nhăn bày tỏ sự chán ghét vô cùng.
Đúng vậy, là chán ghét, đối với Francois mà nói, tham gia loại yến tiệc cung đình đầy xa hoa mà dối trá này chỉ tổ lãng phí thời gian; nhưng nó lại thuộc hàng lễ tiết cần có, hắn không thể không tham gia, uống rượu xã giao, lá mặt lá trái với những kẻ khác, đây cũng là một trong những công việc hàng ngày của nguyên soái.
Mấy phút sau, “Lời Nói Của Gió” đã đáp xuống phủ nguyên soái ở vùng ngoại ô.
Francois rất bận, phần lớn thời gian đều là nam chinh bắc chiến, cả năm về nhà chẳng được mấy ngày, phủ nguyên soái xa hoa này là do hoàng đế đích thân ban thưởng cho hắn, thời gian hắn ở đây còn chẳng bằng một phần mười phòng nghỉ đa năng của mình ở quân bộ.
Cho dù vậy, quản gia Thomas vẫn tận rất tận chức tận trách, quản lý phủ nguyên soái vô cùng cẩn thận gọn gàng.
Thomas tuổi đã cao, đầu đầy tóc bạc, tuy vậy, ông vẫn còn rất khỏe mạnh, cũng rất nhanh nhẹn.
Không ai biết rõ lai lịch của ông, ông cũng giữ bí mật về thân phận của mình, chỉ nói rằng mình đã từng chịu ơn nguyên soái, vì trả ơn nên chủ động tới phủ nguyên soái làm quản gia, mới đó mà đã ba mươi năm trôi qua.
Brand dừng xe, quản gia Thomas đã đứng đợi trước cửa từ lúc nào, cung kính cúi người chào rồi nói:
“Nguyên soái, chào mừng trở về.”
Francois khẽ gật đầu, ra hiệu Thomas không cần quá chú trọng lễ tiết, sải bước về phía cửa lớn, Brand theo sát phía sau hắn.
Lúc này, Thomas cũng tiến về phía hắn, ghé sát tai thấp giọng nói:
“Nguyên soái, bệ hạ lại cho người đưa thứ kia tới.” Dứt lời, ông đưa một tấm thẻ từ cho Francois.
Francois nhận lấy thẻ từ, đôi mày anh tuấn hơi nhướn lên, Brand không những có thể nhận ra tâm trạng nguyên soái không tốt, mà còn thêm chút mất kiên nhẫn nữa.
Tuy Brand không biết hoàng đế đưa cho Francois thứ gì, nhưng chuyện có thể khiến vẻ mặt nguyên soái trông như này cực kỳ hiếm, chắc hẳn là chuyện gì đó khoai lắm đây…!
Francois cầm thẻ từ, trực tiếp sải bước về phía thư phòng, Brand hơi hơi do dự, rồi quyết đoán đi theo luôn! Theo sát trưởng quan hai tư trên hai tư giờ, không rời nửa bước vốn là chức trách của vệ sĩ thiếp thân, tuy thực lực vị trưởng quan này đã mạnh tới mức không cần vệ sĩ đi theo bảo vệ.
Nhưng thân là một quân nhân tận tâm với chức trách, dù biết rằng tiếp đó sẽ nhận được một cái lườm sắc lẻm của nguyên soái, Brand vẫn nhắm mắt đưa chân đi theo hắn.
Thật dũng cảm! Không những dám đối mặt với chiến trường máu me ác liệt, mà còn dám đối mặt với cả ánh mắt sắc lẻm của nguyên soái luôn! Dù gì thì, Brand có chết cũng không nhận mình đi theo để hóng chuyện đâu!
Francois tiến vào thư phòng, quay đầu lại liếc Brand một cái rồi nói một cách lạnh nhạt:
“Đóng cửa vào.”
Khi Brand quay lại đóng cửa, Francois đã khởi động quang não, đưa chiếc thẻ từ kia vào, ngay lập tức, trên màn hình 3D siêu nét xuất hiện những video sống động y như thật.
Brand trợn mắt há hốc miệng nhìn mười mấy mỹ nhân quyến rũ xinh đẹp, loại nào cũng có, cao thấp mập gầy, nam nữ đủ cả trên màn hình 3D, điểm chung duy nhất của bọn họ là đều xuất thân từ những gia đình quyền quý, mang trong mình huyết thống Omega thuần khiết.
Tuyệt vời hơn cả là, kỹ thuật siêu đẳng của quang não chẳng những mô phỏng người trên màn hình sống động như thật, thậm chí còn mô phỏng cả mùi hương trên người họ.
Mỗi khi video của Omega nào đó được phát lên thì tức tố của người nọ cũng sẽ ngập tràn khoang mũi, điều này quả thực là kích thích trí mạng với những Alpha chưa có đối tượng kết hợp.
Brand bưng chặt mũi, chật vật lui về sau vài bước, gương mặt màu lúa mạch đỏ bừng bừng, may mà Brand đã từng trải qua khóa huấn luyện kháng tức tố; vì vậy, sau khi rung động ban đầu qua đi, Brand tỉnh táo trở lại.
Còn vị nguyên soái của chúng ta thì từ đầu đến cuối chỉ trưng ra gương mặt liệt chẳng chút biểu cảm, nhìn cả loạt người đẹp sống động trước mắt với vẻ hờ hững, tức tố Omega ngọt ngào vấn vít trong không khí dường như chẳng khiến hắn rung động dù chỉ trong giây lát.
Có đôi khi, Brand nghi ngờ trưởng quan nhà mình rốt cuộc có phải là một Alpha có chức năng sinh lý bình thường không nhỉ? Nhưng Francois không chỉ có thể lực vượt trội, mà cả người đều tỏa ra tức tố Alpha rất mạnh nữa, thế nên lời giải thích duy nhất và hợp lý nhất cho việc này là bởi năng lực chống lại tức tố Omega của nguyên soái mạnh mẽ lạ thường.
“Nguyên soái…”
Brand nói với vẻ cẩn trọng: “Hình như bệ hạ vẫn chưa từ bỏ chuyện tìm bạn đời giúp ngài.”
Francois hừ lạnh một tiếng, nhấn “bụp” một cái, tắt đám video kia đi.
“Hay là…”
Brand nhìn Francois, cố gắng nói nốt câu dưới ánh mắt lạnh lẽo sắc bén của y: “Thuộc hạ cho rằng, ngài nên suy nghĩ một chút về chuyện này, dù sao đây cũng là tấm lòng của bệ hạ; nếu ngài lại từ chối ý tốt của bệ hạ lần nữa, e là sẽ khiến bệ hạ bất mãn.”
Phải biết rằng, chuyện hôm nay chẳng phải là lần đầu tiên, hoàng đế bệ hạ của Đế Quốc hình như rất quan tâm tới hạnh phúc hôn nhân của nguyên soái, giới thiệu hết đối tượng này tới đối tượng khác cho hắn, có cảm giác chỉ cần hắn chưa tìm thấy bạn đời thì quyết không buông tha vậy.
Nhưng mà cho dù đối phương là Omega xinh đẹp thế nào, có xuất thân cao quý ra sao, Francois vẫn chưa một lần rung động, từ chối bệ hạ hết lần này tới lần khác.
“Chẳng sao cả, dù sao ta cũng nổi tiếng với cái danh “sát thủ Omega” mà, sợ gì mấy cái thứ đó?!” Francois nói với vẻ tự giễu.
Nguyên soái đại nhân lên sàn >v.