A Tử Ở Bạch Đà Sơn

Chương 8


Đọc truyện A Tử Ở Bạch Đà Sơn – Chương 8

“Tệ tự đãi khách không chu toàn, mong Âu Dương công tử thứ lỗi.” Liễu Trần chắp tay trước ngực tạ lỗi với Âu Dương Khắc rồi quay lại nói với Cao Viễn: “Cao tướng quân, vị này chính là Âu Dương công tử từ Bạch Đà Sơn của Tây Vực, đến bản tự để nghe giảng về phật pháp.”

Âu Dương Khắc khí vũ hiên ngang nhìn Cao Viễn, Cao Viễn đi vòng quanh, quan sát một vòng: “Nghe giảng về phật pháp? Nói cho bản tướng quân nghe, ngươi nghe được những gì?”

Âu Dương Khắc lắc quạt: “Tướng quân thực sự muốn nghe?”

“Ít nói nhảm, tên tiểu bạch kiểm(*) nhà ngươi, nếu không nói được thì chính là đồng phạm của yêu nữ!”

(*)Bạch kiểm nghĩa là gương mặt trắng, cụm từ tiểu bạch kiểm ý chỉ loại đàn ông mặt trắng nõn, thư sinh, yếu đuối.

“Phật dạy, thị chư chúng sanh vô phục ngã tướng, nhân tướng, chúng sanh tướng, thọ giả tướng, không có pháp tướng cũng không có phi pháp tướng. Vì cớ sao? Thị chư chúng sanh, nhược tâm thủ tướng tắc vi trước ngã, nhân, chúng sanh, thọ giả(*).)

(*)Đoạn kinh phật này nằm trong đoạn thứ 6 của Kim Cang Kinh, nếu mình không nhầm thì đại ý hẳn là không nên trông mặt mà bắt hình dong. Bạn nào muốn tìm hiểu thêm thì có thể tìm hiểu ở đây ~> http://.thientongvietnam.net/kinhsach-thike/dirs/kinhkimcang/unicode/p4.html

Âu Dương Khắc nói xong thì chỉ cười không nói, thấy vẻ mặt của Cao Viễn vô cùng tức giận thì nói thêm: “Xem ra thường ngày Cao Tướng quân không đọc kinh phật, ý của những lời này là chúng sinh vốn không có tướng mạo. Trong lòng tướng quân nhận định tại là là đồng phạm của yêu nữ gì đó chỉ là suy đoán trong lòng tướng quân mà thôi. Yêu nữ-thần nữ-dân nữ, mặt trắng- mặt đen- mặt vàng, tướng quân- hòa thượng và tại hạ, vốn không khác gì nhau.”

“Cái tên tiểu bạch kiểm nhà ngươi nói gì, lão tử nghe không hiểu!” Cao Viễn nhảy lên ngựa, nói: “Lão hòa thượng, hôm nay tha cho ngươi!”

Sau khi Ngự Lâm Quân đi hết, Liễu Trần mới cười nói với Âu Dương Khắc: “Thì ra Âu Dương công tử còn tinh thông phật pháp.”

“Tại hạ dám ở trước mặt đại sư múa rìu qua mắt thợ, khiến đại sư chê cười rồi.” Âu Dương Khắc đi ra ngoài được vài bước lại quay đầu lại: “Đại sư, đêm lạnh sương giá, có thể cho tại hạ mượn một cái chăn bông hay không?”

Liễu Trần nói: “A di đà phật, nếu Âu Dương công tử không chê thì mời ở lại phòng khách của tệ tự đi.”

“Cũng được, đỡ phải quấy rầy công chúa của ngài nghỉ ngơi.”

Sau đó Âu Dương Khắc liền danh chính ngôn thuận ở lại Thiên Long Tự nghe bàn phật pháp.

Liễu Trần dặn dò những vũ tăng canh giữ Tàng Kinh Các, từ ông ta và Âu Dương công tử ra thì không cho phép ai vào bên trong.

Mấy ngày nay Âu Dương Khắc đi lại ở bên ngoài đã nghe được câu đồng dao kia: “Tử khí tây lai chúng thị đoạn, Kim Thành nhất cố mạc tu Cao.” Trở về chùa nói cho Liễu Trần nghe: “Đại sư, đây không phải là do ông thả tiếng gió ra ngoài chứ?”

Liễu Trần nói: “Âu Dương công tử dù sao cũng nhàn rỗi, không bằng đi giảng một chút phật pháp cho công chúa đi.”

Âu Dương Khắc suy nghĩ một chút còn nói: “Việc này nhất định không phải do đại sư truyền ra ngoài…. Có điều đồng dao cũng chỉ là đồng dao mà thôi, đại sư không nên để trong lòng. Tại hạ… vậy thì đi giảng kinh cho công chúa vậy.”


Đồng dao này đương nhiên không phải do Liễu Trần truyền ra ngoài.

Liễu Trần quỳ gối trước mặt phật tổ, lẩm bẩm: “Đức phật từ bi, chẳng lẽ thực sự là người phái Kim Thành công chúa đến để diệt trừ kẻ gian, cứu vớt Đại Lý của chúng ta.”

“A Tử cô nương, Liễu Trần đại sư bảo tại hạ tới giảng kinh cho cô nương, cô nương muốn nghe Kim Cang Kinh, Đại Tàng Kinh hay là Quan Âm Kinh?”

“Cút xa một chút!” A Tử nhìn thấy Âu Dương Khắc liền tức giận, càng đáng giận là Âu Dương Khắc là người duy nhất mà nàng có thể nhìn thấy. Năm đó ở vương phủ ở Liêu Quốc, mỗi ngày đều có một đám người dỗ dành, chơi đùa với nàng, không hề thấy buồn chán. Nhưng mấy ngày này ở trong cái căn phòng nhỏ tối tăm không thấy mặt trời, nàng cũng sắp buồn chán đến sinh bệnh rồi.

“Cô nương vẫn tức giận về chuyện Nhuyễn Cân Tán sao?” Âu Dương Khắc ôn nhu nói: “Hôm nay, ở trên đường ta nghe được một câu đồng dao: Tử khí tây lai chúng thị đoạn, Kim Thành nhất cố mạc tu Cao. Cô nương, cái này nói về cô đó.”

“Liên quan gì đến ta!”

“Tướng quốc của Đại Lý Cao A Dục nắm giữ triều chính, cái hòa thượng Liễu Trần kia vẫn luôn muốn diệt trừ hắn, lúc này Liễu Trần đã nhận định cô nương là khắc tinh của Cao tướng quốc, khẳng định sẽ không dễ dàng thả cô nương đi. Coi như ông ta có thả thì cô nghĩ Cao tướng quốc sẽ buông tha cho cô sao?”

Lời này nói cũng có lý, A Tử nghe xong cũng không nói được gì.

Rèn thép khi còn nóng, Âu Dương Khắc tiếp tục nói: “Nếu như cô nương muốn đi, chỉ cần đáp ứng một điều kiện của tại hạ.”

“Điều kiện gì?”

“Cô nương truyền lại Lăng Ba Vi Bộ cho tại hạ.”

“Ta cũng không biết Lăng Ba Vi Bộ!”

“Liễu Trần biết nha, có một ngày ông ta sẽ truyền cho cô nương, cô nương truyền lại cho ta là được.”

“Âu Dương công tử, tính toán này của công tử sợ là sẽ vô ích rồi, Liễu Trần sẽ không truyền lại cho ta đâu. Ta thấy ngươi nên đi tìm Đoàn Dự ca ca để học đi.”

“Cô nương chỉ cần nói, đồng ý hay không đồng ý?”

“Ngươi thực sự có thể giúp ta ra khỏi nơi này?”

“Tại hạ đã lừa cô nương bao giờ chưa?”

Trong lòng A Tử thần nói, dù sao cũng là chuyện xa tận chân trời, đồng ý với hắn cũng không sao: “Vậy thì được rồi, ta đồng ý với ngươi.”


“Vậy, nếu đến lúc đó cô nương đổi ý thì sao?”

“Âu Dương Khắc, bản cô nương đường đường là công chúa Đại Lý, sẽ nói không giữ lời sao? Nếu không chẳng lẽ còn muốn ta thề, nếu như ta đổi ý thì bị thiên lôi đánh, vĩnh viễn không được siêu sinh sao?” Trong lòng A Tử thầm nói, lời thề độc mình nói ra mà có thể ứng nghiệm thì mình đã sớm bị thiên lôi đánh mấy trăm lần rồi.

“Cô nương quá lời.” Âu Dương Khắc cười đến mức mặt mày hớn hở: “Nếu như cô nương đổi ý thì lấy thân báo đáp, thế nào?”

“Tiểu dâm tặc! Ngươi thật to gan!” A Tử giơ tay lên nhưng không có sức đánh qua đó.

“Cô nương còn chưa nói là đồng ý hay không đồng ý?”

“Tiểu dâm tặc, nếu như ngươi dám lừa ta, ta sẽ móc mắt ngươi!”

“Ha ha ha, cô nương nói như vậy, ta coi như cô nương đã đồng ý rồi.” Âu Dương Khắc lấy một cái đệm hương bồ ngồi ở bên giường A Tử, lấy từ trong lòng ra một quyển Kim Cang Kinh. “Thiên Long Tự là cổ tự trăm năm, cô nương và tại hạ có thể thanh tu ở nơi này cũng là duyên phận. Tại hạ đọc cho cô nương nghe một đoạn Kim Cang Kinh, được không?”

“…..”

Trời tối người yên, ám vệ nằm vùng canh gác của phủ tướng quốc cũng đều đã trở về, Âu Dương Khắc nhân lúc tối trời lẻn vào phòng thiền của Liễu Trần.

Liễu Trần đang ngồi thiền đọc kinh, nheo mắt nói: “Rốt cuộc Âu Dương thiếu chủ cũng đã tới.”

“Đại sư đã biết trước, đúng là cao nhân.” Âu Dương Khắc cũng không khách khí, tự rót một ly trà để uống.

“Lúc này công tử tới đây là để đòi Lăng Ba Vi Bộ sao?”

“Lăng Ba Vi Bộ này, đại sư cứ giữ một mình đi. Âu Dương Khắc ta, thời điểm phải chạy trốn không nhiều, có học cũng khó tránh khỏi bị lãng phí.”

“Nói như vậy, công tử cũng không đồng ý đi giết Cao A Dục phải không?” Liễu Trần nói, lông mày đã nhíu chặt.

Âu Dương Khắc không tỏ rõ ý kiến, nhấp một ngụm trà: “Đại sư, nghe nói ngày mai Cao tướng quốc muốn tới Thiên Long Tự dâng hương, sợ là lai giả bất thiện.”

“Công tử định giúp tệ tự sao?”

“Ngày ngày nay được đại sư chăm sóc chu đáo, tại hạ vô cùng cảm kích. Nếu như Cao tướng quốc muốn đến thì nhất định đã biết Kim Thành công chúa ở trong tự, đến lúc đó, nếu như lại lục soát một lượt, e rằng toàn bộ vũ tăng trong chùa cũng không bảo vệ được Tàng Kinh Các.”


“Ý của công tử là?”

“Kế sách trước mắt, chỉ có thể đưa công chúa ra ngoài, sau đó mới định tiếp.”

“Nhưng mà… đâu đâu cũng có tai mắt của phủ tướng quốc, rất khó có thể làm được không có sơ hở nào.”

“Đại sư ghé tai lại đây.”

Âu Dương Khắc cứ như vậy rỉ tai nói thầm với Liễu Trần một lúc, Liễu Trần cười nói: “Qủa nhiên là diệu kế, bần tăng sẽ đi sắp xếp. Chỉ là tuy bản tự nhiều tăng nhân nhưng lại không có nữ nhân nha…”

“Việc này đại sư không cần bận tâm, tại hạ tự có biện pháp.” Bên người Âu Dương Khắc không thiếu nhất chính là nữ nhân, hơn nữa còn là loại nữ nhân nói gì nghe đấy.”

Nguyệt hắc phong cao(*) trước trước sau sau, có bảy đội người ngựa xuất phát từ Thiên Long Tự, vội vàng tản đi khắp nơi. Sắp xếp đều giống nhau, đều là bốn hòa thượng khiêng một cái kiệu, bên trong có một cô nương mặc y phục màu tím. Chỉ có điều trong số bảy vị cô nương này, có đến sáu vị là do hòa thượng cải trang.

(*) Nguyệt hắc phong cao là chỉ đêm không trăng, gió lớn, thích hợp làm chuyện xấu.

Sau hai canh giờ, các hòa thượng lục tục trở về, đa số đều có những vết thương nhỏ, cũng may là không thiếu ai.

Là lúc nửa đêm nên số Ngự Lâm Quân mai phục khá ít, lại còn phải chia thành bảy đường, căn bản không phải là đối thủ của những vũ tăng này.

Liễu Trần kiểm kê số người, nói với đệ tử dẫn đầu: “Vị cô nương kia đã bị cướp đi rồi?”

“Đệ tử tuân theo lời dặn dò của sư phụ, chỉ đánh mấy hiệp với Ngự Lâm Quân rồi bỏ chạy.”

Âu Dương Khắc cười cười: “Sắc trời đã muộn, tại hạ đi nghỉ ngơi trước, ngày mai lại tìm đại sư đánh cờ.”

Ngày hôm sau trời quang, gió nhẹ lướt qua, vạn dặm không nây, Hoàng Lich viết nên xuất hành, không nên cưới gả.

Tướng quốc đương triều giá lâm đến Thiên Long Tự, toàn tự trên dưới dưới sự dẫn dắt của Liễu Trần cùng nhau ra cổng chùa nghênh đón từ xa.

Thấy Cao A Dục xuống khỏi xe kéo, Liễu Trần tiến lên cười xòa nói: “Trụ trì của tệ tự đang lúc bế quan, không thể cung nghênh tướng quốc, xin tướng quốc thứ tội.”

“Đại sư nói quá lời, điều động nhiều người như thế này, bản quan cũng không yên lòng.”

“Tại sao tướng quốc lại còn trẻ như vậy?” Trong đám hòa thượng, A Tử một thân áo trắng đứng bên cạnh Âu Dương Khắc, nam trang trên người cũng không thể che được thần thái nữ tử.

“Xuỵt.” Âu Dương Khắc nói: “Cúi đầu, ngậm miệng.”

Âu Dương Khắc cũng thầm kinh ngạc, vốn tưởng rằng tướng quốc này là một lão già gần đất xa trời, không ngờ lại còn trẻ như vậy, giữa lông mày là mười phần anh khí, nhìn thế nào cũng không giống kẻ đại gian thần cướp nước, chỉ như một thư sinh.


A Tử cúi đầu nhỏ giọng nói: “Tướng quốc này thật giống ngươi, vẻ ngoài trắng nõn nà giống người tốt.”

Cao A Dục đi xuyên qua đám hòa thượng, A Tử không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn một chút, không ngờ lại vừa vặn đối mắt với Cao A Dục, vội vàng cúi đầu.

Cao A Dục đứng lại, đi đến bên cạnh Âu Dương Khắc nói: “Âu Dương công tử của Bạch Đà Sơn, quả nhiên danh bất hư truyền.”

“Tướng quốc quá khen.” Âu Dương Khắc nói: “Tướng quốc tài trí mưu lược kiệt xuất, tại hạ vô cùng khâm phục.”

“Âu Dương công tử đường xa tới đây, có rảnh rỗi thì đến phủ tướng quốc ngồi một chút.”

“Vâng.”

Lúc tướng quốc dâng hương, cả đám người đều chờ ở ngoài điện.

A Tử cười hì hì trêu chọc Âu Dương Khắc: “Tướng quốc này bảo ngươi tới phủ ngồi một chút là có ý gì? Lẽ nào tướng quốc tuấn tú này nhìn trúng nam nhân phong tao như ngươi?”

“Không phải nhìn trúng ta, là nhìn trúng cô nương.”

“Không phải là ngươi nói giúp cháu trai nhà ta diệt trừ hắn sao? Ngươi đi phủ tướng quốc, thuận tay hạ cái độc gì đó, không phải là được rồi sao.”

“Hắn ra ngoài, xuỵt.”

Kỳ quái là tướng quốc thực sự chỉ thắp một nén nhang, không phí lời nửa câu đã rời đi.

Trước khi đi sai người nói lại với Âu Dương Khắc: “Đêm nay phủ tướng quốc có yến tiệc, xin mời Âu Dương công tử đến tham dự.”

Vốn Âu Dương Khắc bảo cơ thiếp giả trang A Tử kia, vào lúc thẩm vấn phải nói là đồng phạm của Liễu Trần, câu đồng dao đó là do Liễu Trần truyền ra để quấy nhiễu dân tâm. Nếu như vậy, hôm nay Liễu Trần đương nhiên sẽ bị bắt, đến khi ông ta bị dồn đến bước đường cùng thì mình lại cứu ông ta ra, trước khi ông ta tắt thở thì đem Lăng Ba Vi Bộ truyền cho A Tử.

Không ngờ tướng quốc này vẫn giữ được bình tĩnh.

“Âu Dương công tử, người nói lúc dâng hương hôm nay chính là giờ chết của Cao A Dục, bây giờ hương cũng đã dâng xong, không phải là hắn ta vẫn còn sống sao?!” Liễu Trần cầm que hương đã cháy được một nửa. “Âu Dương công tử nói hương này có thể đẩy Cao A Dục vào chỗ chết, sao lại không có hiệu nghiệm hả?! Hay là công tử có ý tha cho hắn một lần, lừa gạt bần tăng?”

“Đại sư đừng vội, tại hạ đúng là đã bôi kịch độc vào đầu hương, lúc vừa thắp hương lên ngửi phải sẽ chết ngay lập tức… không phải như thế này nha….” Âu Dương Khắc cau mày, lát sau, bỗng nhiên tỉnh ngộ nói: “Đại sư, trong điện có gỗ nhãn sao?”

“Bàn thờ phật chính là được làm từ gỗ nhãn, có chuyện gì?”

Âu Dương Khắc thở dài một tiếng: “Độc này có tên gọi là Diêm La Thủy Tiên, gặp phải gỗ nhãn thì sẽ bị giải…. Ôi, là sơ sót của tại hạ, đại sư thứ lỗi. Đêm nay tại hạ đến phủ tướng quốc dự tiệc, tùy cơ ứng biến là được.”

Tức giận trong lòng Liễu Trần hơi giảm xuống: “Âu Dương công tử, nếu như việc này thành công thì công tử có gì dặn dò, bần tăng cũng quyết không từ nan.”

“Ai, hòa thượng, ngươi làm gì phải hạ thấp mình nói chuyện với nam nhân phong tao này như vậy? Thật đúng là mất mặt Đoàn gia chúng ta.” A Tử đi tới vỗ vỗ vai Liễu Trần: “Ngày hôm nay ta cũng đi đến phủ tướng quốc, chuyện này cứ giao cho ta đi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.