Đọc truyện A Tử Ở Bạch Đà Sơn – Chương 7
Liễu Trần tuy là thứ huynh của Hoàng đế Đại Lý hiện nay nhưng từ nhỏ đã say mê phật học, hơn 20 tuổi đã từ bỏ tước vị, xuất gia ở Thiên Long Tự, chuyên môn thu dọn sách cổ của các đời, đương nhiên đã đọc không ít sách. Nhưng cái loại chuyện như trăm tuổi vẫn giữ được thanh xuân thì vẫn là lần đầu nghe được. Nhưng mà vị cô nương trước mặt này, không chỉ có dáng vẻ cực kỳ giống hơn nữa giọng nói lại mười phần ngạo nghễ, dường như không giống đang nói láo. Liễu Trần đành phải cười mỉa nói: “Xin thứ cho tại hạ kiến thức nông cạn, cô nương nói mình là Kim Thành công chúa, có bằng chứng gì không?”
“Hòa thượng nhà ngươi thật buồn cười. Là tự ngươi bắt ta đến đây, ta cũng không thèm khát cái danh hiệu Kim Thành công chúa này. Mặc kệ ngươi có tin hay không, ta có việc phải làm, đi trước đây.”
A Tử nói xong liền lập tức muốn bỏ đi, Liễu Trần tiến lên ngăn cản: “Cô nương là một khâm phạm, không bằng nán lại tệ tự tạm lánh mấy ngày, thế nào?”
A Tử quan sát hòa thượng trước mặt, phát hiện giữa lông mày của hắn có một tia rất giống Đoàn Dự, nếu năm đó Đoàn Dự dán râu mép, vẽ nếp nhăn lên, hẳn cũng là dáng vẻ như thế này: “Thấy dung mạo của ngươi có phần giống ca ca ta, vậy bản cô nương chấp nhận ở lại đây vài ngày. Có điều, ngươi tự mình thu nhận một người con gái, hơn nữa còn là khâm phạm… Hòa thượng, thanh quy giới luật của Thiên Long Tự của các ngươi không quan trọng sao?”
“Cô nương yên tâm, trụ trì của bản tự lòng dạ từ bi, sẽ không làm khó cô nương.” Liễu Trần nói: “Xin hỏi cô nương, tại sao lại lén xông vào hoàng cung?”
A Tử ngồi lại xuống ghế tre: “Muốn đi vào nhìn xem chứ sao.”
“Cô nương muốn tìm người nào sao?”
“Đúng vậy nha. Nhưng mà bây giờ không cần tìm nữa, không phải ngươi đã ở đây rồi sao.”
“Cô nương… muốn tìm bần tăng sao?”
“Ta chỉ muốn đi xem con cháu của ca ca dung mạo ra sao, ngươi rất giống huynh ấy, rất tốt.” A Tử nói, nở một nụ cười vô cùng rực rỡ: “Ta nói này hòa thượng, Lăng Ba Vi Bộ của ngươi học từ ai vậy?”
“Không giấu cô nương… Lăng Ba Vi Bộ của bần tăng chính là do đích thân tổ phụ(*) truyền thụ. Bộ pháp này thất truyền đã lâu, đến đời này ngoài bần tăng ra thì không có ai học được, chẳng lẽ cô nương đúng là Kim Thành công chúa hiển linh?”
(*) Tổ phụ: ông nội.
“Hiển linh? Hiển linh cái gì? Bà cô của ngươi là ta còn chưa có chết!” A Tử thầm nghĩ, hòa thượng này cổ hủ đến nước này, vậy bà nội hắn nhất định là Vương Ngữ Yên ngây ngô rồi.
“Nói cho ta nghe một chút, tổ phụ ngươi chết khi nào? Thọ bao nhiêu tuổi? Cuộc sống có yên bình không? Hắn có một huynh đệ kết nghĩa tên là Hư Trúc, sau này thế nào rồi?”
“Bốn mươi năm trước, tổ phụ đã cưỡi hạc về trời, hưởng thọ 105 tuổi. Thời gian tổ phụ trị vì đất nước thanh bình, bách tính an cư lạc nghiệp, sau đó ngài xuất gia ở Thiên Long Tự, chuyên tâm niệm phật. Vị Hư Trúc tiên sinh kia ở lại Linh Thứu cung, nghe nói cũng mất cùng một năm với tổ phụ.”
“À..” A Tử gật gù, những chuyện này hình như cũng không có quan hệ gì với mình. “Hòa thượng, ngươi tin ta nói thật sao?”
Liễu Trần vô cùng cung kính nói: “Nếu công chúa không ngại, có thể nói tại sao đã qua trăm năm mà dung mạo người chưa hề thay đổi?”
“À…” A Tử cười cười: “Thực ra ngày đó ta nhảy từ Nhạn Môn Quan xuống, sau đó ở dưới đáy vực được cao nhân trợ giúp, hắn truyền cho ta một phương thuốc, ăn vào có thể trường sinh bất lão, hòa thượng, ngươi có muốn thở không?”
“Bần tăng chính là người xuất gia, vạn sự đều là không, cũng không cầu được trường sinh, đa tạ ý tốt của công chúa. Sắc trời đã tối, công chúa nghỉ ngơi sớm đi, bần tăng cáo từ.”
“Được rồi được rồi, ta cũng mệt rồi, cháu ngoan, đi ra ngoài đi.”
“Nơi này là thiên phòng của Tàng Kinh Các, công chúa yên tâm ở lại đây, mọi sự đều có bần tăng.”
Liễu Trần trở lại phòng thiền, dặn dò gác đêm tăng cường canh phòng Tàng Kinh Các, bất kì ai cũng không được vào.
Trời tối, người yên lặng, chân nến trên bàn thờ Phật vẫn cháy sáng.
Sau khi Liễu Trần từ trong cung trở về vẫn luôn lo lắng. Tướng quốc Cao A Dục chuyên quyền, hoàng quyền suy yếu, Cao gia đã phách lối hơn trăm năm, thâm căn cố đế, muốn diệt trừ thì không dễ tí nào.
Nghe nói Cao tướng quốc vô cùng tin vào thần tiên, nếu như A Tử có thể dùng chính bản thân để giáo dục, thuyết phục người khác, để cho hắn ta say mê với thuật trường sinh thì đây chính là một cơ hội tốt để lật đổ Cao gia.
“Lăng Ba Vi Bộ của đại sư quả nhiên có một không hai, tuyệt không thể tả.”
Liễu Trần nhìn bốn phía, không thấy một bóng người: “Các hạ đã đến, sao không hiện thân?”
Vừa dứt lời thì một bóng người mặc bạch y đã tới trước cửa: “Hiện giờ trong tay đại sư có một Kim Thành công chúa, coi như có được thiên quân vạn mã nha.”
Bàn tay Liễu Trần âm thầm đặt vào nhuyễn kiếm ở bên hông: “Các hạ không giống người của Tướng quốc, vì sao lại đến Thiên Long Tự của ta?”
“Đại sư muốn hỏi thăm thuật trường sinh từ công chúa sao? Kế này thật là hay nhưng sợ là không thể được.”
Liễu Trần thấy công tử áo trắng này, mi thanh mục tú, tinh thần phần chấn, từ trong lời nói tản ra một loại khí chất thản nhiên, nhất định không phải là thuộc hạ của Cao A Dục liền chắp tay nói: “Xin mời công tử vào phòng nói chuyện.”
“Xin hỏi cao tính đại danh của công tử? Công tử có gì chỉ giáo?”
Công tử áo trắng lắc quạt mỉm cười: “Đại sư có nghe qua Bạch Đà Sơn chưa?”
“Hóa ra là Âu Dương công tử, lệnh thúc danh chấn thiên hạ, công tử quả nhiên là một nhân tài.” Liễu Trần rót một ấm trà: “Công tử đêm khuya đến thăm, bần tăng chỉ có một bình trà xanh, để cho khách quý chê cười rồi.”
“Đại sư vốn là cao tăng đắc đạo, hà tất phải câu nệ lễ tiết. Có trà rất tốt.” Âu Dương Khắc nói: “Tại hạ đi trên đường, không cẩn thận nghe được lời nói của đại sư và vị cô nương kia, đại sư không trách chứ?”
Trong lòng Liễu Trần thầm nói, đi trên đường, coi như có lượn 18 vòng thì cũng không vào được đến Thiên Long Tự, không cẩn thận nghe được? Sợ là lai giả bất thiện(*).
(*)Lai giả bất thiện: người đến thì không có việc gì tốt.
“Công tử nói đùa rồi, đương nhiên là không dám trách. Công tử có kiến thức bất phàm, không biết có gì chỉ giáo?”
Âu Dương Khắc nhấp một ngụm trà: “Không giấu đại sư, Kim Thành công chúa này vốn là từ Bạch Đà Sơn tới đây.”
“Hả?”
“Thứ cho tại hạ nói thẳng, công chúa điêu ngoa tùy hứng như vậy, sao có thể nghe lời đại sư?”
“Chuyện này….”
“Đại sư cầu xin nàng ấy, không bằng cầu xin Âu Dương Khắc ta.”
“Công tử?”
“Đoàn thị ở Đại Lý có Nhất Dương Chỉ và Lục Mạch Thần Kiếm danh chấn thiên hạ nhưng nếu nói đến chuyện ám sát thì vẫn là độc dược của Bạch Đà Sơn chúng ta tốt hơn.”
Âu Dương Khắc nghiêng người, chống quạt trên bàn, nhẹ giọng nói: “Nghe nói phủ Tướng quốc của Đại Lý phòng vệ nghiêm ngặt nhưng ta dùng độc có lại có thể thần không biết quỷ không hay. Chỉ cần đại sư có thể nói một tiếng, ta liền có thể lấy tính mạng của tướng quốc, đại sư nghĩ sao?”
“Chuyện này…” Liễu Trần vuốt vuốt râu mép: “Công tử đồng ý giúp đỡ, bần tăng không biết nên lấy gì báo đáp?”
“Đại sư chỉ cần truyền Lăng Ba Vi Bộ cho ta là được.”
“Lăng Ba Vi Bộ chính là thần công truyền lại cho đời sau của Đoàn thị ta, sao có thể truyền cho người ngoài?!” Liễu Trần đập bàn đứng dậy: “Công tử không cần nói nữa, xin mời đi đi.”
Âu Dương Khắc chậm rãi đứng dậy, khẽ mỉm cười: “Nếu đã như vậy, tại hạ cáo từ.” Lúc đi tới cửa thì xoay người nói: “Đại sư có cảm giác hai huyệt Thiên Trung, Thần Phong nóng như lửa đốt?”
Liễu Trần đỡ bàn, mồ hôi lạnh tuôn ra to như hạt đậu: “Ngươi… Ngươi hạ độc?”
Âu Dương Khắc ném một viên thuốc qua: “Đây là thuốc giải, uống vào rồi điều tức một chút thì sẽ không có việc gì, tại hạ chỉ muốn chứng minh với đại sư, bản thân có thể giết được Cao A Dục. Đại sư nghỉ ngơi đi, tại hạ cáo từ trước.”
Từ phòng thiền của Liễu Trần đi ra, Âu Dương Khắc đi thẳng tới Tàng Kinh Các.
Tàng Kinh Các của Thiên Long Tự chứa đựng tám phần võ học trong thiên hạ, tuy rằng thần công truyền cho đời sau nhất định sẽ không để ở nơi mà người khác có thể tùy tiện lấy đi, nhưng mà, lỡ như để sót thì sao?
Âu Dương Khắc nhẹ nhàng đi vào một căn phòng tối của Tàng Thư Các.
A Tử đang ngủ say, một gương mặt tươi đẹp như hoa đào ở dưới ánh nến lại càng thêm lung linh. Yên tĩnh an bình khiến cho người ta quên hết âu lo.
Âu Dương Khắc nhìn nàng một lúc rồi cần nến đến căn phòng tối khác.
Lúc này Thiên Long tự căn căn phòng nghiêm ngặt, yên tĩnh thanh tịnh, thực sự thoải mái hơn bất kì khách điểm nào.
Liễu Trần lại không thể nào ngủ được. Âu Dương Khắc này không biết là địch hay bạn, rõ ràng là muốn đoạt Lăng Ba Vi Bộ. Tổ phụ nói yêu cầu của Lăng Ba Vi Bộ đối với thân hình, tư chất đều rất cao, đến cuối cùng chỉ truyền cho một mình mình, nếu như Âu Dương Khắc trở lại chỉ sợ là khó thoát khỏi độc thủ của hắn ta.”
Trước mắt, việc cấp bách là phải tìm được hậu sinh ở Đoàn thị, truyền lại môn tuyệt thế thần công này.
Tìm ai đây?
Liễu Trần lấy gia phả Đoàn thị ra, tính của quận vương và vương tôn công tử thì có hơn 20 người, muốn chọn được một người thích hợp để truyền lại thì thực sự phải phí một chút tâm tư.
Đang sầu não thì bên ngoài có tiếng động. Một tiểu hòa thượng vội vã chạy tới báo: “Sư phụ, không tốt rồi, Ngự Lâm Quân đến đây!”
“Ngự Lâm Quân?”
“Nói là ngài che giấu khâm phạm, muốn vào trong tự bắt người!”
Liễu Trần đập bàn một cái: “Ta đi xem xem.”
Bên ngoài cửa chùa, mấy vũ tăng đang giằng co với Ngự Lâm Quân.
Liễu Trần chắp tay trước ngực nói: “A di đà phật, Cao tướng quân đêm khuya tới chơi, không biết là vì chuyện gì?”
Cầm đầu là thống lĩnh Ngự Lâm Quân, Cao Viễn, hắn ta ngồi trên lưng ngựa quát to: “Gọi trụ trì của các ngươi ra gặp ta!”
“Trụ trì của tệ tự đang bế quan, mọi chuyện trong chùa tạm thời do bần tăng xử lý, tướng quân nói với bần tăng cũng được.”
“Bản tướng quân phụng lệnh tướng quốc đại nhân, tới bắt khâm phạm, ngươi mau bảo những hòa thượng này nhường đường!”
“Tướng quân, Thiên Long Tự của ta từ trước đến giờ không hỏi việc triều đình, sao có thể che giấu khâm phạm chứ? Kính xin tướng quân báo lại với tướng quốc, điều tra làm rõ lại rồi quyết định….”
“Nói nhảm nhiều như vậy làm gì! Mệnh lệnh của tướng quốc mà ngươi cũng dám cãi lời? Lão hòa thượng, mau tránh ra, bằng không ta cho người đốt Thiên Long Tự của ngươi.
Liễu Trần thấy thanh thế của Ngự Lâm Quân lớn như vậy, không dám lấy cứng đối cứng, chỉ có thể để cho bọn họ vào trong lục soát. Chỉ mong bọn họ sẽ không phát hiện ra căn phòng trong Tàng Kinh Các.
Trong lúc Ngự Lâm Quân lục soát thì Liễu Trần mời Cao Viễn tới phòng thiền uống trà.
“Không biết khâm phạm mà tướng quân muốn tìm dung mạo thế nào? Bần tăng sẽ bảo người trong tự để ý hơn, có phát hiện gì sẽ lập tức báo với tướng quân.”
“Lão hòa thượng, có người nhìn thấy ngươi cướp yêu nữ này từ đại lao ra, ngươi còn hỏi ta!”
Liễu Trần cười nói: “Yêu nữ? Tướng quân nói đùa rồi, bần tăng cả ngày ở trong chùa đọc kinh, chỉ có lúc Hoàng thượng triệu kiến thì mới tiến cung, làm sao có thể đến đại lao.”
“Hừ, chờ lục soát ra thì không phải là ngươi sẽ biết dáng vẻ của yêu nữ này sao?”
“Không biết yêu nữ này có lai lịch thế nào, tại sao tướng quốc phải điều động Ngự Lâm Quân rầm rộ truy bắt?”
“Nghe nói là một kẻ điên lén xông vào hoàng cung, còn về lai lịch thì bản tướng quân cũng không biết! Ngươi hỏi nhiều như vậy, có phải là đồng phạm với yêu nữ này không?”
“Tướng quân hiểu lầm rồi, bần tăng chỉ muốn biết tướng quốc một ngày bận trăm công ngàn việc, sao lại để tâm đến một kẻ điên như vậy… Huống hồ tướng quân vốn là đại tướng có công mở rộng bờ cõi, đêm hôm nay lại tới bắt một tiểu yêu nữ, thực sự khiến người ta không tưởng tượng nổi.”
“Nghe nói tiểu yêu nữ này nói một câu đồng dao, tướng quốc vì vậy mới có động thái lớn thế này.”
“Đồng dao?”
Lúc này có binh sĩ tới báo: “Báo cáo tướng quân, trong Tàng Kinh Các phát hiện một căn phòng, người ở bên trong đã được mang tới đây!”
Liễu Trần nhìn Âu Dương Khắc bị người ta áp giải đến, trái tim vừa mới nhảy lên liền an tĩnh lại.
Chỉ thấy Âu Dương Khắc phất tay áo, giả vờ giận dữ nói: “Liễu Trần đại sư, đây là lễ đãi khách của Thiên Long Tự sao?”