Đọc truyện A Tử Ở Bạch Đà Sơn – Chương 23
“Nếu như ngươi giúp ta bắt được Quách Tĩnh thì ta sẽ không luyện Hóa Công Đại Pháp nữa.” A Tử chậm rãi đi một vòng quanh gian phòng: “Nói cách khác, cho dù ngươi lấy đi Thần Mộc Vương Đỉnh thì ta cũng có cách lấy lại.”
Quách Tĩnh, lại là Quách Tĩnh!
“Ngươi muốn bắt tên ngốc kia làm gì?”
“Cái này thì không liên quan gì đến ngươi.”
“Được, ta nghĩ cách bắt Quách Tĩnh cho ngươi. Từ hôm nay trở đi ngươi ngoan ngoãn uống thuốc cho ta!” Âu Dương Khắc dứt lời liền sập cửa ra ngoài.
A Tử ôm cánh tay lẩm bầm: “Đang nói chuyện tự nhiên tức giận cái gì chứ?”
Mấy ảnh vệ đứng trước cửa vẫn cứng ngắc, Âu Dương Khắc cũng không thèm liếc mắt nhìn bọn họ một cái, lập tức đi qua.
“Huynh đệ, tại sao Âu Dương công tử không giải huyệt cho chúng ta?”
“Xem ra là bị cô nương làm cho tức giận, ngươi xem đi, mặt cũng đã tái mét rồi.”
“Có cần bẩm báo quản gia hay không?”
“Quản gia không phải đã nói chỉ cần bảo vệ cô nương an toàn là được sao. Loại vợ chồng son ghen tuông này, chúng ta vẫn là không nên xen vào.”
“Vợ chồng son? Không phải là quản gia nói phải tôn trọng cô nương như Tướng quốc phu nhân sao?”
“Tướng quốc cũng đã không còn, còn phu nhân cái rắm.”
“Nếu như để cho quản gia nghe thấy những lời này, nhất định ngươi sẽ bị phạt.”
“Nghe thấy thì nghe thấy. Ta thấy Tướng quốc chỉ coi cô nương là muội muội, là chính quản gia suy nghĩ nhiều. Hơn nữa không phải lúc trước Tướng quốc để cho cô nương đi tìm Âu Dương công tử sao?”
Đang nói thì thấy Hạ quản gia đẩy cửa bước vào. “Tại sao bốn người các ngươi lại thế này? Cũng bị Âu Dương công tử kia điểm huyệt sao? Cô nương đâu?”
Hạ quản gia vừa giải huyệt cho mấy người vừa nói.
Một ảnh vệ biện hộ: “Cô nương ở bên trong, hẳn là không có chuyện gì. Quản gia, người đi hơn nửa ngày, hẳn là bắt được rắn rồi?”
Quản gia vuốt chòm râu bạc: “Các ngươi canh giữ ở ngoài này trước, ta vào xem cô nương.”
“Cô nương, lão hủ đã nhìn qua tất cả rắn độc trong tay thương nhân ở trấn này, con này chính là độc nhất.”
Hạ quản gia đưa giỏ trúc trên tay ra, bên trong là một con rắn toàn thân trắng muốt đang thè lưỡi.
A Tử nhìn, vừa ý cười: “Quản gia, ông vất vả rồi. Nhưng mà nhất định không được để cho tên Âu Dương kia biết, hiểu chưa?”
Quản gia gật đầu: “Cô nương đã dặn, lão hủ nhất định sẽ tuân theo.”
“Nghe nói chúng ta cũng kinh doanh đồ gỗ?”
Âu Dương Khắc ở phòng bên cạnh phòng của A Tử, để cho đám cơ nhân tiếp tục tìm kiếm Dương Khang.
Không lâu sau nhận được tin tức Dương Khang đang ở giữa chợ mãi nghệ, bên cạnh hắn còn có một cô nương mặc áo đỏ.
Khi Âu Dương Khắc đuổi tới chợ thì mọi người đã tản đi, Dương Khang và Mục Niệm Từ đang nhặt những đồng tiên trên mặt đất.
Một nén bạc cực lớn xuất hiện trước mặt, Dương Khang ngẩng đầu lên nói: “Cảm ơn…”
Âu Dương Khắc cười vô cùng cung kính: “Dương công tử, đã lâu không gặp, thương pháp thật lợi hại, thật hăng hái.”
Dương Khang thấy là Âu Dương Khắc, kéo Mục Niệm Từ đi. Âu Dương Khắc bảo đám cơ nhân tiếp tục đi theo còn hắn thì thì lại đi dạo các hiệu thuốc một vòng. Trở về khách điếm điều phối thuốc xong thì giao cho mấy ảnh vệ ngoài cửa: “Đây là thuốc giảm đau bụng của cô nương nha các ngươi, nhanh đi sắc cho nàng uống.”
Thấy mấy người kia đưa mắt nhìn nhau, Âu Dương Khắc nói: “Nếu không các ngươi có thể đi xin chỉ thị của cô nương nhà các ngươi trước, xem cô nương nhà các ngươi có uống thuốc này hay không.”
Dứt lời lập tức trở về phòng của mình, tự viết một bức thư cho Hoàng Nhan Hồng Liệt, sai người đưa đến Vương phủ.
A Tử đang nghiên cứu xem nên dùng con rắn độc kia thế nào thì ảnh vệ báo lại: “Âu Dương công tử đưa thuốc đến, nói là để giảm đau bụng cho cô nương, xin hỏi cô nương….”
“Ném hết đi cho ta!”
“Dạ.”
Ảnh vệ vừa mới xoay người đi lại bị A Tử gọi lại: “Quay lại!”
“Cô nương còn gì sai bảo?”
“Lấy ra ta nhìn một chút.” A Tử mở bọc giấy ra, thấy mấy vị thuốc quả thực đều là để giảm đau bụng liền để cho ảnh vệ đi sắc.
A Tử biết độc của mình không phải chỉ dựa vào mấy vị thuốc là có thể giải được, đại khái Âu Dương Khắc là muốn ổn định độc tính trước, đợi trở lại Bạch Đà Sơn sẽ lại tìm cách giải độc.
“Họ Âu Dương kia, ngươi dựa vào cái gì cho rằng bản cô nương sẽ trở về Bạch Đà Sơn với ngươi?” A Tử nắm chặt tay, không ngờ vừa mới tức giận cổ họng đã nóng lên, một ngụm máu đỏ sậm phun ra.
Lúc nàng vận công điều hòa lại thì ảnh vệ đưa thuốc tới, thấy bên miệng A Tử có vết máu liền lén lui ra ngoài.
Hạ quản gia đã đi về phía nan để thu mua đồ gỗ, mấy ảnh vệ thương lượng xong, cảm thấy chuyện này nên bẩm báo cho Âu Dương công tử.
“Cái gì? Thổ huyết rồi sao?”
Âu Dương Khắc đang viết chữ, giọt mực rơi xuống lan ra trang giấy.
Đến khi Âu Dương Khắc đến phòng A Tử thì nàng đang bịt mũi uống thuốc. “Mùi vị thuốc này thật kì lạ, Âu Dương Khắc, ngươi tới giám sát ta uống thuốc sao?”
Âu Dương Khắc đưa mứt quả trong tay ra: “Ta sợ nàng ngại đắng nên đưa mứt quả đến cho nàng.”
A Tử khinh thường nói: “Ta không phải trẻ con, ăn cái kia làm gì.”
Âu Dương Khắc cười: “Đến đây, để ta bắt mạch thử.”
A Tử vô cùng miễn cưỡng vươn tay, khi Âu Dương Khắc đưa ngón tay áp vào mạch của nàng, nàng không khỏi rùng mình.
Âu Dương Khắc nói: “Sao vậy?”
“Sao sao cái gì, có người ngón tay lạnh như người chết, còn không cho người khác rùng mình một cái sao?”
Bắt mạch xong, Âu Dương Khắc nói: “Ta đã tìm được Dương Khang rồi, qua vài ngày sẽ cho nàng câu trả lời thích đáng, trước đó nàng phải nghe lời, nhớ không được nổi giận, không cần thiết thì đừng ra ngoài đi lung tung, muốn đi đâu đều phải nói một tiếng với ta.”
Khi Âu Dương Khắc nói những lời đó thì nhìn A Tử chằm chằm, không rời mắt, giọng điệu lại vô cùng dịu dàng, A Tử ngoan ngoãn gật đầu: “Biết rồi.”
Âu Dương Khắc trở về phòng của mình, kéo tiểu nhị đưa nước qua, cầm lấy tay hắn: “Tay ta có lạnh không? Tay ta có lạnh không?”
Tiểu nhịn run rẩy: “Công, công tử…. Tiểu nhân chỉ bán sức không bán thân…. Nếu như người có khẩu vị này thì xuống lầu rẽ trái chính là Xuân Phong Lâu….”
Mục Niệm Từ thấy Âu Dương Khắc xuất hiện, sợ Dương Khang lại trở về Vương phủ vì vậy nhanh chóng giục Dương Khang chạy đi.
Hôm nay hai người mãi nghệ trên đường, chuẩn bị đủ lộ phí thì sẽ đi, ai ngờ vừa mới bày đao thương ra liền bị một đám quan binh bắt lại.
Trên công đường thẩm vấn qua loa, huyện lệnh nhốt hai người vào đại lao.
Trong hậu đường phủ huyện lệnh, Âu Dương Khắc uống trà từ từ nói: “Vài ngày nữa Vương gia nhà ta sẽ đến, đến lúc đó nhất định sẽ cảm tạ huyện lệnh đại nhân.”
Huyện lệnh khom người cười theo: “Đến lúc đó, còn nhờ Âu Dương công tử nói tốt vài câu trước mặt Vương gia, hạ quan vô cùng cảm kích!”
“Cái này thì dễ nói. Dương công tử bị nhốt ở chỗ của đại nhân, đại nhân có thể để cho hắn chịu chút khổ cực nhưng không thể làm tổn thương đến tính mạng của hắn.”
“Hiểu rồi, hạ quan đã hiểu.”
Ngày thứ ba Dương Khang bị nhốt trong đại lao, Âu Dương Khắc cầm lệnh bài của Vương phủ đến nha môn dẫn người ra.
Khi Dương Khang từ đại lao ra ngoài thì đã mình đầy thường tích, Âu Dương Khắc giao lệnh bài của Vương phủ cho hắn: “Đây là một chút tâm ý của Vương gia, xin Dương công tử nhận lấy.”
“Nực cười! Ta ở trên đất Đại Tống, lại còn cần lệnh bài của nước Kim này bảo vệ sao?!”
“Dương công tử, người không phân biệt tốt xấu bắt ngài quả thực là người Tống, mà cứu được ngài ra cũng là nhờ vào khối lệnh bài của nước Kim này.”
“Ta không cần!”
“Cô tử việc gì phải cự tuyệt một người cha từ ái chứ? Tại hạ thực sự không đành lòng cầm lệnh bài về khiến Vương gia tổn thương. Lệnh bài ở đây mặc công tử xử lý thế nào cũng được. Vương gia vẫn nói một câu kia, cửa Vương phủ vĩnh viễn mở ra với công tử.”
Âu Dương Khắc để lệnh bài lại trở về khách điến.
Dương Khang do dự cất lệnh bài đi, cầm Dương Gia Thương đi đại lao cướp người.
“Vương gia nói tại hạ phải bảo vệ Tiểu vương gia chu toàn, còn Mục cô nương, tại hạ không quản được nhiều như vậy.”
Dương Khang nhớ tới biểu tình đáng đánh đòn của Âu Dương Khắc khi nói những lời này liền hận đến nghiến răng nghiến lợi.
“Niệm Từ, ta đến cứu nàng đây!” Âu Dương Khắc một đường giết thẳng vào đại lao cứu Mục Niệm Từ ra ngoài, hai người làm bị ngươi mấy tên cai ngục, không màng thương tích cưỡi ngựa thẳng về hướng Ngưu gia thôn.
“Nghe nói ngươi thả tên Dương Khang kia ra?!”
Âu Dương Khắc vừa trở lại khách điếm, A Tử đã đến nơi hỏi tội.
Âu Dương Khắc không nhanh không chậm bày một bầu rượu ra, rót hai chén: “Muội muội đến đây sao? Cùng vi huynh uống hai chén đi.”
A Tử đi qua hất ly rượu xuống đất: “Không phải là ngươi nói bắt Dương Khang kia cho ta sao? Tại sao lại thả hắn ta rồi hả?!”
Âu Dương Khắc ấn A Tử ngồi xuống ghế: “Đã nói không nên tức giận, sao lại không nghe lời rồi?”
A Tử vỗ bàn: “Ngươi lật lọng như vậy, ta có thể không nổi giận sao?!”
Âu Dương Khắc uống một ngụm rượu: “Cái này gọi là lạt mềm buộc chặt. Hiện tại tin tức Dương Khang cướp ngục đang bị truy nã đã truyền khắp nơi, Quách Tĩnh kia nhìn thấy lệnh truy nã đương nhiên sẽ đến tiếp ứng cho Dương Khang. Hắn biết Dương Khang sẽ đi Ngưu gia thôn cho nên cũng ta thì cần canh giữ đến đường đến Ngưu gia thôn thì nhất định có thể bắt được tên kia.”
“Nếu như hắn không đến thì sao?”
“Nếu như hắn không đến ta sẽ tự mình đi bắt hắn cho ngươi, thế nào?”
Một mặt Âu Dương Khắc cùng A Tử khởi hành đi Ngưu gia thôn, mặt khác dùng bồ câu đưa tin cho Hoàng Nhan Hồng Liệt, để cho ông ta đi Ngưu gia thôn diễn một tuồng kịch.
Đi được hai ngày, A Tử nhận được tin tức của ảnh vệ, phát hiện ra tung tích của Quách Tĩnh và Hoàng Dung ở gần Khánh Phủ.
“Xem ra vẫn là người của mình làm việc đáng tin hơn. Ta muốn đi tìm Quách Tĩnh, ngươi từ từ giúp chủ tử của ngươi đi.”
“A Tử, có thể đợi ta thêm 2 ngày nữa không?” Hoàng Nhan Hồng Liệt tới đây là hắn có thể báo cáo kết quả rồi.
“Không đợi được.”
“Được, vậy nàng đợi ta 2 canh giờ hẳn là được chứ?”
Âu Dương Khắc viết thư cho Hoàng Nhan Hồng Liệt, nói đã liên hệ với quan phủ tới bắt Dương Khang, Vương gia chỉ cần xuất hiện ở thời điểm mấu chốt, cứu Dương Khang một mạng, nhất định có thể khiến cho hắn ta hồi tâm chuyển ý. Hắn còn nói mình nhận được tin tức người Tống muốn cướp đoạt Võ Mục Di Thư vì thế đến Lâm An trước.
Thêm vào đó còn bảo nhóm cơ nhân giám sát chặt chẽ nhất cử nhất động của Dương Khang, tùy lúc liên hệ với người của Vương phủ.
Sắp xếp tất cả xong cuôi, Âu Dương Khắc cùng A Tử đi Khánh Phủ trước.
Ngày hôm sau đến một rừng tùng, lúc nghỉ chân, Âu Dương Khắc nói chuyện với A Tử: “Nghe nói muội muội thích rắn, vi huynh cho người bắt vài con tới, muội muốn chơi như thế nào thì chơi.” Nói xong thì một ngón tay chỉ về phương xa, chỉ thấy hơn một ngàn con rắn lúc nhúc di chuyển giữa rừng, mấy cơ nhân đang thổi tiêu giữa đám rắn. Những con rắn này lay trái lay phải theo tiếng tiêu, vô cùng chỉnh tề.
“Ai nói ta thích rắn hà? Ta mới không thích thứ khó coi như vậy.” A Tử nghiêng đầu sang chỗ khác, không nhìn những con rắn này nữa. Tuy nàng sống ở Tinh Túc Hải từ nhỏ, thấy nhiều sâu bọ rắn rết nhưng mà nhiều rắn cùng nhau xuất hiện như vậy, không khỏi khiến cho người ra nổi da gà.
Âu Dương Khắc thấy nàng không dám nhìn, cố ý trêu đùa: “Bạch Đà Sơn chúng ta là nơi nuôi rắn giỏi nhất thiên hạ, hiện tại nàng không làm quen, tương lai phải làm sao đây?”
“Bạch Đà Sơn của các ngươi thế nào, bản cô nương không có hứng thú.” A Tử biết chuyện mình sai người tìm rắn độc nhất định đã bị Âu Dương Khắc biết, xem ra muốn luyện lai Hóa Công Đại Pháp cũng không đơn giản như vậy.
“Những con rắn này đã rất lâu không ra ngoài hoạt động, đều sắp buồn chết rồi. Qua cánh rừng này ta sẽ bảo bọn họ đuổi rắn đi, thế nào?”
A Tử không lên tiếng, đứng lên tiếp tục đi về phía trước.
Âi Dương Khắc để cho xà trận đi ở phía trước, bản thân hắn thì giữ chặt A Tử đi theo phía sau, đưa cho nàng một viên thuốc: “Ăn cái này rồi thì những con rắn đó sẽ không dám lại gần nàng.”
Đi không bao lâu, bỗng nhiên xà trận phía trước có hơi hỗn loạn, nhóm cơ nhân dường như đang bắt đầu đánh với người nào đó.
Âu Dương Khắc vội vàng bước nhanh xuyên qua xả trận, đi đến phía trước, thì ra là Quách Tĩnh và Hoàng Dung, lại còn có một lão già ăn mặc như ăn mày. Mấy chục con rắn đứng ở đầu trận đã chết, ba cơ nhân bị thương lui về giữa xà trận.
Âu Dương Khắc tiền lên thi lễ nõi: “Hạ nhân vô tri, mạo phạm lão tiền bối, vãn bối ở đây tạ tội với tiền bối.” Sau đó quay lại nói với Hoàng Dung: “Thì ra cô nương cũng ở đây, tại hạ tìm cô nương thật cực khổ.