A Tử Ở Bạch Đà Sơn

Chương 22


Đọc truyện A Tử Ở Bạch Đà Sơn – Chương 22

Edit: Anh Thơ.

Từ khi Hoàng Nhan Hồng Liệt trở về Vương phủ liền đóng cửa không ra ngoài, công văn xếp thành một chồng lớn, đồ ăn được đưa vào rồi lại bị bê ra. Tất cả mọi người trong Vương phủ đều biết Vương gia vô cùng tức giận, làm việc gì cũng phải cẩn thận.

Ngày hôm nay, Linh Trí Thượng Nhân và Sa Thông Thiên cùng những người khác đến tìm Âu Dương Khắc, thương lượng kế hoạch cứu vãn Vương gia.

“Không phải chỉ là một người phụ nữ thôi sao! Năm đó lão tử luyện công lấy âm bổ dương, gặp không biết bao nhiêu phụ nữ, đều giống nhau mà thôi. Chúng ta ngàn dặm xa xôi tới đây chẳng lẽ còn không quan trọng bằng một người phụ nữ?!” Người nói lời này là Lương Tử Ông.

Sa Thông Thiên vuốt ve hai sợ ria mép: “Theo ta thấy, tâm bệnh phải có tâm dược.”

Hầu Thông Hải nóng giận đập bàn: “Tâm dược? Bao Tích Ngược kia cũng đã chết rồi, đi đâu tìm tâm dược?”

“Ta thấy Vương gia cũng chỉ là nhất thời luẩn quẩn trong lòng, chúng ta tìm một người phụ nữ khác tới, thoải mái một hồi thì trong lòng cũng được giải tỏa, sẽ không có chuyện gì rồi.” Linh Trí Thượng Nhân vừa dứt lời thì nhìn Âu Dương Khắc: “Âu Dương công tử là người lành nghề trong phương diện này, nghĩ thế nào?”

Âu Dương Khắc phe phẩy cây quạt chậm rãi uống trà: “Thượng Nhân khen lầm rồi, tại hạ quả thực không có biện pháp nào.”

Đợi đến khi cô gái kia bị Hoàng Nhan Hồng Liệt vung kiếm đuổi ra ngoài, Âu Dương Khắc trùng hợp phe phẩy quạt đi qua.

Vương gia phẫn nộ gào thét chấn động tâm can mọi người: “Cút!! Ai cho các ngươi vào?! Tích Nhược là không thể thay thế!!”

Linh Trí Thượng Nhân và Lương Tử Ông đưa mắt nhìn nhau, Sa Thông Thiên là Hầu Thông Hải lắc đầu thở dài, Bành Liên Hổ giậm chân rời đi.

Âu Dương Khắc mỉm cười, đẩy cửa vào, cung kính hành lễ: “Tại hạ đến chào từ biệt với Vương gia.”

Hoàng Nhan Hồng Liệt ngẩng đầu nhìn thiếu niên trẻ tuổi khí thế hùng hôn này: “Chào từ biệt?”

“Tại hạ vốn tưởng rằng Vương gia là anh hùng có hùng tâm tráng chí, tính đi theo Vương gia kiến công lập nghiệp. Nhưng không ngờ Vương gia lại vì một người phụ nữ mà không gượng dậy nổi. Xem ra tại hạ đến nhầm nơi rồi.”

Hoàng Nhan Hồng Liệt cười lạnh một tiếng: “Người trẻ tuổi, phép khích tướng của ngươi không có tác dụng với bản vương đâu. Hiện tại bản vương lòng đau như cắt… ngươi biết tư vị lòng đau như cắt sao?”

“Tại hạ không biết. Cho tớ bây giờ, tại hạ chỉ khiến cho kẻ địch biết thế nào là lòng đau như cắt.”

“Kẻ địch?”

“Vương gia, tại hạ vẫn nói một câu kia. Người chết thì ngừng, người sống thì đuổi.”

“Khang nhi?”


“Nỗi đau của Vương gia bắt nguồn từ sự phản bội của Vương phi và Tiểu vương gia. Vương gia không hận sao?”

“Bản vương…. Hận.”

“Vương gia không muốn báo thù sao?”

“Báo thù?”

“Một người trong tâm không có ngài thì không có cách nào làm thương tổn tâm của hắn.”

“… Làm thế nào để trong tâm Khang nhi có ta?”

“Thực ra lần trước Tiểu vương gia đã đồng ý theo tại hạ trở về, chỉ là về sau xảy ra chuyện của Vương phi… Tại hạ sẵn lòng xuống phía nam mời Tiểu vương gia trở về trung đô.”

“Âu Dương công tử, nếu như công tử có thể đưa Khang nhi về, bản vương chắc chắn sẽ hậu tạ.”

Âu Dương Khắc trở lại phòng của mình thu thập hành trang, bảo với người hầu đi bên cạnh: “Đi đến viện bên cạnh nói với A Tử cô nương thu thập hành trang, chúng ta phải ra ngoài.”

“Công tử, cô nương muốn tiểu nhắn lại là cô nương ấy muốn đi tìm tỷ phu của mình, xin công tử không cần… không cần đi theo giống như cái đuôi.”

Giống như…. cái…. đuôi…..

Âu Dương Khắc liếc mắt nhìn một cái, người hậu vội vàng rời đi.

Âu Dương thiếu chủ rất thất vọng, bản thân đường đường là thiếu chủ Bạch Đà Sơn, sao lại có thể trở thành cái đuôi…

Thì ra nàng vừa trở về đã thu thập hành lý, nha đầu kia, cậy mình có gia sản, có ảnh vệ, có quản gia cho nên không cần dựa vào chỗ dựa là hắn nữa sao?

Gia sản hiện tại của nàng, có ngựa tốt nào không mua nổi chứ, chỉ sợ muốn đuổi kịp cũng không dễ như vậy.

Âu Dương Khắc lấy tấm lụa trắng viết Lăng ba vi bộ từ trong ngực ra, hối hận tại sao mình do dự lâu như vậy vẫn chưa xem.

Mặc dù đến bây giờ hắn vẫn không biết tại sao bản thân không luyên Lăng ba vi bộ.

Hắn chỉ nhớ rõ, ngày ấy trong phòng tối của Thiên Long Tự ở Đại Lý, hắn nói, nếu như cô nương đổi ý, lấy thân báo đáp thì thế nào?

Dương Khang sẽ phải trở về Ngưu Gia Thôn an táng cha mẹ của hắn trước, mà Quách Tĩnh và  Hoàng Dung sẽ đi đâu?


Chỉ có thể vừa đi vừa hỏi thăm rồi.

Đi được hai ngày, có người của hắn đến báo, nghe được tin tức của A Tử rồi.

Trong tiệm cơm, tiểu nhị ôm gương mặt đầy vết lở loét, vẻ mặt ủy khuất: “Cô nương kia ra tay rất nặng, gọi rất nhiều đồ ăn và rượu, tiểu nhân chỉ nói một câu là nhiều rượu như vậy sao cô nương có thể uống hết, đã bị nàng đánh thành như vậy… Cũng kỳ lạ, tay của cô nương kia giống như có gai vậy, tát một cái đã đập nát mặt người ta…”

Âu Dương Khắc lẳng lặng nghe: “Nàng đi đâu rồi?”

“Cô nương kia hình như vội vàng tìm người, chỉ biết là muốn đi về hướng nam.”

Âu Dương Khắc bảo đám cơ nhân cho hắn bạc lại cho hắn thuốc giải độc, lên ngựa, một đường chạy về hướng nam.

Đến thị trấn tiếp theo cuối cùng cũng tìm được khách điếm mà A Tử ở lại. Âu Dương thiếu chủ cực kỳ vừa lòng với hiệu suất làm việc của cơ nhân, mỉm cười một cái sau đó giải tán bọn họ.

“Công tử, vị khách ở phòng chữ thiên số 1 nói không gặp ai cả.” Tiểu nhị của khách điểm này có dáng vẻ to béo, đứng trước cửa giống như môn thần vậy.

Âu Dương Khắc cười cười: “Ta là ca ca của nàng.”

Thịt trên gương mặt của tiểu nhị vô cùng chuyên nghiệp rung rung: “Ca ca cũng không được.”

“Vậy sao?” Âu Dương Khắc khẽ vỗ lên vai hắn một cái: “Ta muốn gặp nàng, còn không đến lượt ngươi đến quản.”

Tiểu nhị kia bị điểm huyệt không thể động đậy, miệng vẫn không phục: “Công tử, người đi qua cánh cửa này cũng chưa chắc đã gặp được cô nương nhà ta.”

“Cô nương nhà ngươi?” Nghe khẩu khí này, thì ra là không phải tiểu nhị của khách điếm này? Âu Dương Khắc cẩn thận đánh giá cách ăn mặc của vị môn thần này: “Ngươi từ Đại Lý đến?”

Môn thần vô cùng hiên ngang trả lời: “Đúng vậy.”

Âu Dương Khắc cười to: “Thủ hạ của Cao tướng quốc sao lại kém cỏi như vậy?”

“Ta chỉ là người dắt ngựa cho Hạ quản gia, nhưng nếu như công tử muốn bắt nạt cô nương nhà ta, ta tuyệt đối sẽ không cho phép!”

Ngay cả một quản gia cũng có người dắt ngựa sao? Âu Dương Khắc cảm thán, thanh thế của quản gia này cũng không nhỏ. Hắn vỗ bả vai của tên người hầu kia: “Ta sẽ chăm sóc cô nương nhà ngươi thật tốt, ngươi không cần quan tâm.”

Khách điếm này cũng rất sâu, qua cánh cửa thứ nhất còn có cách cửa thứ hai, trước cửa đứng bốn người mặc đồ đen, xem ra quả thực là ảnh vệ của Cao gia rồi. Lúc ấy ở phủ Thành Đô cướp A Tử đã từng hợp tác với bọn họ, thân thủ cũng không tệ lắm.


Người dẫn đầu xem như khách khí, tiến lên chào hỏi: “Âu Dương công tử, cô nương nhà ta không gặp người ngoài, xin trở về đi.”

“Người ngoài? Bản công tử không phải người ngoài.” Quạt sắt trên tay Âu Dương Khắc lượn quanh một vòng, đánh thành một đoàn với bốn ảnh vệ.

Hồi lâu, Âu Dương Khắc cuối cùng cũng đánh bại bốn người: “Nhớ cho kỹ, về sau thấy bản công tử không cần lại ngăn đón!”

“A Tử, khi nào học được không từ mà biệt rồi hả?” Âu Dương Khắc đẩy cửa vào, nhìn thấy bóng lưng một người ngồi dưới đất, nhìn qua giống như đang luyện công, “Sao vậy, nhìn thấy vi huynh, ngay cả để ý cũng không thèm sao?”

Thấy A Tử vẫn ngồi yên không nhúc nhích, Âu Dương Khắc đi qua vỗ vỗ vai nàng: “A Tử?”

Không ngờ một cái vỗ nhẹ này lại khiễn cho nàng ngã xuống đất. Âu Dương Khắc vội đỡ người dậy mới nhìn thấy gương mặt từ trước đến giờ luôn trắng nõn giờ đã biến thành màu xanh tím.

Bên trong Thần Mộc Vương Đỉnh nằm ở bên cạnh là băng tằm đã chết.

Âu Dương Khắc vội vàng truyền một chút nội lực cho nàng, cuối cùng nàng cũng tỉnh lại.

“Tại sao lại là ngươi?”

“Không phải ta chẳng lẽ là tỷ phu trong mộng kia của ngươi sao?” Âu Dương Khắc ôm nàng lên giường đặt, cẩn thận nhìn lại mới phát hiện mới có mấy ngày mà nàng đã gầy đi rất nhiều. Hắn triệt để hối hận rồi, đúng là không nên đưa Thần Mộc Vương Đỉnh cho nàng!!!

“Ngươi lại tới làm gì… Ta không phải đã nói đừng có đi theo ta…. như cái đuôi vậy…. Âu Dương thiếu chủ ngươi không phiền, ta cũng phiền…”

“Những người ngoài cửa đều biết Âu Dương Khắc ta không phải người ngoài, ngươi việc gì phải khách khí như vậy chứ?”

“Âu Dương Khắc, ngươi cho rằng nữ nhân khắp thiên hạ đều thích vây quanh ngươi giống như ruồi bọ sao? Bản cô nương… Bản cô nương nhìn thấy ngươi đã muốn nôn, ngươi thức thời cút xa một chút… Nếu không ta…”

“Nếu không ngươi bảo những ảnh vệ kia giết ta?” Âu Dương Khắc cười cười, “Hiện tại bọn họ nhìn thấy dáng vẻ này của ngươi, khẳng định sẽ coi ta là ân nhân cứu mạng của ngươi, cảm kích ta còn không kịp.”

“Ngươi….”

“Ngươi chán ghét ta như vậy sao? Âu Dương Khắc ta chọc giận ngươi chỗ nào mà lại chán ghét ta như vậy?”

“Dù sao… Dù sao chính là chán ghét ngươi.” A Tử nói xong, sắc mặt lại tái nhợt, ôm ngực, đau đến mức cả người đều đổ mồ hôi.

“Băng tằm của ngươi tại sao lại chết rồi hả?”

“Ai biết tại sao nó lại chết… Rõ rằng là ta nuôi rất tốt… Gần đây lại không có trùng độc nào độc hơn, hại độc trong cơ thể ta phát tác…”

Âu Dương Khắc lấy một viên thuốc ra: “Uống cái này trước đi.”

“Đây là thứ gì?”


“Tuy không thể trừ tận gốc độc tính trong cơ thể ngươi nhưng ít ra có thể ổn định độc tính.”

“Ta không uống! Ngươi vẫn là đi tìm một con trùng độc độc hơn tới đây để nó cắn ta!”

“Là lỗi của ta, ta không nên cho ngươi đi luyện Hóa Công Đại Pháp kia. Từ giờ trở đi ta muốn thu hồi Thần Mộc Vương Đỉnh. Ngươi ngoan ngoãn uống thuốc, ta lập tức sẽ tìm cách giải độc.” Âu Dương Khắc nói xong, tách miệng A Tử ra, bỏ viên thuốc vào.

A Tử lập tức phun viên thuốc ra: “Ta không uống, ta không uống!”

Âu Dương Khắc thấy nàng lộn xộn, tay chân cũng vung loạn thì đành phải dùng cả tay lẫn chân để đè nàng lại, cưỡng ép nàng uống thuốc.

Đôi mắt A Tử đỏ lên, còn đỏ hơn cả sắc mặt của nàng: “Ngươi cút ngay!” Nói xong thì dùng sức đạp một cước, Âu Dương Khắc trực tiếp bị đạp xuống mặt đất, lại còn lăn một vòng.

A Tử uống thuốc xong có một chút sức lực, từ trên giường đứng dậy, rút dao găm luôn mang bên người ta chỉ vào yết hầu của Âu Dương Khắc: “Âu Dương Khắc, ngươi còn dám chạm vào ta một lần nữa ta liền thiến ngươi, khiến cho đám nữ nhân của ngươi đều thành quả phụ hết.”

Âu Dương Khắc ngồi dưới đất cười ha hả: “Lần trước ngươi nói muốn phế võ công của ta, chặt đứt chân tay của ta, lần này còn nói muốn thiến ta, ta biết trong lòng ngươi không nỡ, phải không?”

Dao găm trên tay A Tử cắt qua da thịt trên gáy Âu Dương Khắc: “Ngươi nói như vậy là muốn thử xem dao của bản cô nương nhanh đến đâu sao?”

Âu Dương Khắc nhẹ nhàng gạt dao găm ra: “Vừa được ta cứu mạng liền muốn giết ta sao?” Vừa rồi hắn cũng không biết tại sao lại nói câu kia, nói xong lại không dám chịu đựng đến cùng, thì ra bản thân hắn cũng không tự tin để cược dao găm của nàng có cắt vào sâu hơn không.

A Tử thu dao găm lại, khi quay đầu lại thì đã đổi thành một gương mặt tươi cười: “Vậy, lần này ca ca tới, là muốn thay chủ tử của người mời đứa con phản bội của ông ta trở về sao?”

“Nha đầu, ngươi trở mặt đúng là nhanh.” Âu Dương Khắc muốn vỗ đầu nàng, tay giơ lên không trung rồi lại lúng túng dừng lại, đành phải lật tay sờ cây quạt của mình: “Ông ta không tính là chủ tử của ta, mọi người hợp tác với nhau mà thôi. Có thể làm chủ tử của Âu Dương Khắc ta, chỉ có muội muội là nàng thôi.”

“Ta thấy cái tên Tiểu vương gia kia cũng chỉ là cái gối thêu hoa mà thôi, muốn dỗ hắn trở về, với ngươi mà nói hẳn là dễ như trở bàn tay đi?”

“Muội muội khích lệ, vi huynh thật sự vui mừng.”

A Tử rót một chén trà đặt trước mặt Âu Dương Khắc, cười rực rỡ như hoa đào: “Ta muốn mượn người này đến dùng một chút, không biết ca ca có thể giúp ta hay không?”

Âu Dương Khắc nhận lấy chén trà, uống vào: “Ngươi tìm lâu như vậy vẫn chưa tìm được tên ngốc kia?”

A Tử buồn bực chống cằm: “Cho nên mới muốn dùng cái tên Dương Khang kia để dẫn hắn tới, tìm người quá mệt mỏi, ta không muốn tìm nữa.”

“Chuyện này….” Âu Dương Khắc chậm rãi nhíu mày: “Cũng có thể.”

“Thật sao?”

“Nhưng mà ngươi phải đáp ứng một điều kiện của ta.”

“Ngươi nói, ngươi nói đi!”

“Về sau hứa không luyện Hóa Công Đại Pháp nữa, ta tìm cách giải độc cho ngươi, ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.