A Tử Ở Bạch Đà Sơn

Chương 17


Đọc truyện A Tử Ở Bạch Đà Sơn – Chương 17

“Gian tế thì sao chứ? Ta cũng không muốn ở đây! Chẳng phải là ngươi chỉ cần nói tên gian tế là ta đây không có chút quan hệ nào với Âu Dương công tử nhà ngươi là được rồi sao?”

“Nàng…” Âu Dương Khắc muốn nói lại thôi, nhíu chặt mày nhìn đôi mắt như đang khiêu khích hắn, trái lại, trên mặt lại xuất hiện nụ cười thong dong thường ngày: “Không có chút quan hệ nào? Câu nói như thế này, sao ta có thể cam lòng nói ra chứ?”

Câu này nửa thật nửa giả, phối hợp với vẻ mặt bất cần của hắn, nghe thế nào cũng giống như trêu đùa.

“Âu Dương công tử.” A Tử kề sát vào bên tai hắn, nhẹ nhàng nói: “Mỗi ngày ngươi đều nói câu này với những nữ nhân khác nhau, không cảm thấy rất buồn nôn sao?”

Âu Dương Khắc cười cười, thổi khí bên tai A Tử: “Còn có lời càng buồn nôn hơn, nàng có muốn nghe không?”

A Tử bị hắn thổi đến mức căm tức, nâng tay muốn đánh hắn nhưng lại bị hắn cản lại.

Âu Dương Khắc nắm cổ tay nàng: “Vừa nãy ta nói hơi nhỏ, lần sau sẽ nói lớn hơn, đừng nóng giận, được không?”

A Tử tránh khỏi tay của hắn, tức giận nói: “Không cho phép ngươi nói chuyện với ta như vậy!”

Âu Dương Khắc nhìn gương mặt ửng hồng của nàng, nhịn cười nói: “Ta biết rồi, sau này sẽ không bao giờ nặng lời với nàng nữa.”

“Ta không phải nói đến chuyện này.”

“Vậy nàng nói chuyện gì?”

“Ta là nói… Ta là nói…” Gương mặt A Tử ngày càng đỏ rực: “Ngươi nói chuyện không được ở gần ta như vậy!”

Âu Dương Khắc ngoan ngoãn lùi về sau hai bước, vẫn cười nhẹ nhàng nhìn nàng: “Được, vậy thì cách xa một chút.”

“Còn nữa… Giọng nói… Giọng nói đừng có kì quái khiến người ta nổi da gà như vậy!”

Âu Dương Khắc giả vờ trần tư: “Chuyện này… Nổi da gà? Sao có thể?”

“Còn nữa, ở trước mặt ta thì thu cái bộ dạng nói chuyện với những nữ nhân khác lại cho ta.” Đỏ ửng trên gương mặt của ATử cuối cùng cũng rút đi.

“Đó là đương nhiên. Các nàng đều không sánh bằng một đầu ngón tay của nàng. Sao ta có thể đánh đồng các nàng ấy với nàng chứ?”

“Thật sao?” A Tử cười nhạo một tiếng: “Vậy vị Hoàng cô nương mà ngươi đuổi theo suốt một tối thì sao?”

“Nàng ấy? Đương nhiên là cũng không sánh bằng một đầu ngón tay của nàng.”

“Tốt lắm, ngày mai ta sẽ tìm vị Hoàng cô nương kia, nói lời này của ngươi cho nàng ấy biết.” A Tử nói xong, cười khẽ đi ra ngoài, đến lúc đi đến cửa thì quay đầu lại, nói: “Liên quan đến vấn đề gian tế, sau này ở trong vương phủ ta sẽ chú ý hơn.”


Âu Dương Khắc nhớ tới vị Hoàng cô nương mà hắn đuổi theo suốt một tối kia, khóe miệng không khỏi cong lên. Nàng ấy giống nàng, mà lại không giống nàng.

Đêm đã khuya, Âu Dương Khắc đứng ở cửa một lúc sau đó đóng cửa lại, gọi người hầu nói muốn một cây đèn, chậm rãi cầm đèn đi đến gian nhà đèn đuốc sáng rực kia.

“Vương gia, còn chưa ngủ sao?”

Đôi mắt của Hoàng Nhan Hồng Liệt nhìn về phía cửa, cười nhạt một tiếng, lập tức đặt ly rượu trong tay xuống: “Âu Dương công tử, hôm nay tâm tình bản vương không tốt, có việc gì thì sáng mai rồi nói đi.”

Công tử áo trắng cầm đèn đứng ở cửa cười nhạt một tiếng: “Tại hạ cả gan muốn uống vài ly rượu với Vương gia, không biết có đượ không?”

“Nếu đã như vậy, Âu Dương công tử vào đi.”

Sau khi Âu Dương Khắc ngồi xuống, rót một ly rượu nhưng chưa uống, mở miệng ra liền đâm thẳng vào tâm bệnh của Hoàng Nhan Hồng Liệt: “Tại hạ cho rằng Vương phi bỏ đi là tâm ý đã quyết, nhưng Tiểu vương gia thì chưa chắc đã là cam tâm tình nguyện.”

Hoàng Nhan Hồng Liệt ngẩng đầu lên, trong mắt lóe ra tia sáng nhưng nhanh chóng ảm đạm đi. “Khang nhi nó luôn luôn nghe lời mẫu thân nó nhất, cho dù nó không cam tâm tình nguyện thì cũng sẽ không rời khỏi mẫu thân mà trở về bên cạnh ta.”

Âu Dương Khắc cười nói: “Vậy nếu như Vương phi mất đi thì sao?”

Hoàng Nhan Hồng Liệt nhìn thẳng vào Âu Dương Khắc, sau đó bỗng nhiên lật tung bàn, rút bội kiếm chỉ vào Âu Dương Khắc: “Ngươi dám bảo bản vương giết Tích Nhược?!”

Âu Dương Khắc rũ mặt, khiêm tốn nói: “Người chết ra đi, người sống hồi tưởng. Vương gia cần gì phải cố chấp vì một nữ nhân mà mình nhất định không có được.”

“Nhất định không có được…” Hoàng Nhan Khang rút kiếm lại, thất vọng than thở: “Ngươi nói rất đúng, mười tám năm, thứ bản vương bảo vệ chỉ là một giấc mộng mãi mãi không có được.”

“Nếu như không có được, vậy dùng tính mạng của nàng để Vương gia sử dụng thì có gì là không thể?”

Hoàng Nhan Hồng Liệt lại nhìn Âu Dương Khắc, ánh mắt có hơi lạnh lẽo: “Âu Dương công tử nói xem, làm thế nào để bản vương sử dụng?”

“Vương gia không cần tự mình động thủ giết Vương phi, đến lúc đó Tiểu vương gia không còn mẫu thân, nếu như Vương gia kịp thời đến cứu viện lúc Tiểu vương gia gặp nguy nan thì đương nhiên Vương gia sẽ là người duy nhất mà hắn có thể dựa vào trên đời này.”

Hoàng Nhan Hồng Liệt chậm rãi nhắm mắt lại, thở dài một tiếng: “Coi như ta không có được Tích Nhược nhưng cũng không nỡ để nàng chết đi. Âu Dương công tử, người rất thông minh, nhưng trong Vương phủ này, thông minh quá cũng không phải chuyện tốt.”

“Nếu đã vậy, tại hạ cáo từ.”

“Âu Dương công tử.” Hoàng Nhan Hồng Liệt đứng dậy gọi Âu Dương Khắc: “Câu nói vừa rồi của bản vương chỉ muốn nhắc nhở công tử, trong Vương phủ này, khắp nơi đều ẩn dấu sát cơ, mọi chuyện đều phải cẩn trọng. Còn có chuyện muốn thỉnh cầu công tử đi làm.”

Âu Dương Khắc cúi đầu chắp tay vái lạy: “Tại hạ nhớ rõ. Xin hỏi Vương gia có gì dặn dò?”

“Bản vương muốn mời công tử đi làm người thuyết phục.”


“Thuyết phục Vương phi và Tiểu Vương gia trở về sao? Tại hạ cũng không nắm chắc tuyệt đối.”

“Ngươi cũng nói lần này Khang nhi rời đi không phải là cam tâm tình nguyện. Ta nghĩ bằng vào tầm nhìn và sự thông minh của Âu Dương công tử, cho dù Tích Nhược không chết thì cũng có thể khuyên con ta trở về. Xin công tử cứ làm hết sức, cho dù tay trắn trở về, bản vương cũng sẽ không trách công tử.”

“Vậy được, sáng mai tại hạ sẽ khởi hàng.”

Âu Dương trở lại phòng của mình, không khỏi nở nụ cười tự giễu.

Tuy nói bây giờ mình không phải người dưới của Vương phủ, những chuyện như thế này đúng là mình không nên quản. Là mình quá nóng vội muốn có được lòng tín nhiệm của Hoàng Nhan Hồng Liệt hay là không nhịn được muốn giúp người cha bị tổn thương này?

Tại sao có người có thể coi con của người khác như bảo vật, lại có người lại coi cốt nhục thân sinh của mình như không tồn tại. (Đoạn này ÂDK hẳn là muốn nhắc đến mẹ mình, mẹ ÂDK không quan tâm đến anh cho lắm.”

Âu Dương Khắc đoán đoàn người Dương gia sẽ không đi quá xa, trời vừa sáng liền cưỡi ngựa đuổi một mạch về phía nam, ngày hôm sau đã hỏi thăm được tung tích của họ ở một trấn nhỏ.

Mỗi người đều có khúc mắc, mặc dù người một nhà đi cùng nhau nhưng cuối cùng vẫn khó đoàn tụ. Dương Khang đang giận dỗi phụ thân của mình, bỏ đến một quán rượu: “Tiểu nhỉ, đem Lê Hoa Xuân tốt nhất lên đây.”

Tiểu nhị thấy quần áo của hắn cũ nát liền tiến lên phía trước nói: “Khách quan, tiểu điếm làm ăn nhỏ, làm phiền ngài giao tiền trước.”

“Ý ngươi là bản công tử không trả tiền nổi sao?” Dương Khang khinh thường liếc nhìn tiểu nhị một chút, đưa tay đi mò túi tiền nhưng chợt nhớ tới thân phận hôm nay đã không giống trước kia, tiền trong túi còn chưa đủ uống một ly rượu.

“Không có tiền? Không có tiền còn đòi uống rượu gì chứ? Còn là Lê Hoa Xuân tốt nhất?”

“Ngươi nói cái gì?!” Dương Khang vốn nghẹn một hơi, nghe thấy lời này thì xách cổ áo tiểu nhị lên, hàm răng nghiến chặt, gằn từng chữ: “Ngươi lặp lại lần nữa!”

“Tiểu nhị, Lê Hoa Xuân của vị công tử này, ta sẽ mời.” Âu Dương Khắc thả một đĩnh bạc trên bàn: “Còn không mau đem rượu đến!”

Dương Khang nhẹ buông tay, tiểu nhị cầm bạc, nét mặt tái nhợt vì sợ hãi, bỏ đi lấy rượu.

“Khách quan từ từ uống.”

Dương Khang không chào hỏi Âu Dương Khắc, tự rót tự uống hết nửa vò.

“Tiền này, ngày khác ta sẽ trả cho ngươi. Nếu như ngươi muốn khuyên ta trở về thì không cần tốn nước miếng nữa.”

“Có thể mời Tiểu vương gia uống rượu là vinh hạnh của tại hạ, Tiểu vương gia không cần khách khí.”

“Ở đây không có Tiểu vương gia.” Dương Khang lại cầm ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch.


“Vậy, Dương công tử, cứ coi tại hạ là bằng hữu bèo nước gặp nhau, cùng uống một chén, thế nào?” Âu Dương Khắc nâng chén lên, nói: “Vì một nhà Dương công tử đoàn tụ, gương vỡ lại lành, cạn!”

Dương Khang không lên tiếng, càng uống càng buồn.

“Dường như Dương công tử cũng sống không được như ý?”

“Liên quan gì đến ngươi?”

“Tại hạ đồng bệnh tương liên(*) với Dương công tử, có chút cảm thán mà thôi.

(*) Đồng bệnh tương liên: có cùng hoàn cảnh nên có cảm xúc giống nhau.

Âu Dương Khắc thấy Dương Khang lườm hắn một cái thì tiếp tục nói: “Thực ra tại hạ cũng luôn hoài nghi thân thế của mình. Thế như thấy được hiện trạng của Dương công tử, tại hạ quyết định không đi tìm chân tướng nữa.”

“Ta không có hứng thú với thân thế của ngươi.”

“Sự kích động nhất thời thì không thể chống lại thực tế tàn khốc.”

“Ngươi có ý gì?”

“Tại hạ vẫn cho rằng Dương công tử không phải là người bạc tình. Lẽ nào công ơn nuôi dương suốt mười tám năm của Vương gia cũng không bằng cái gã phụ thân đột nhiên nhảy ra kia? Vương gia chăm sóc và bảo vệ Dương công tử như vậy, ngay cả người ngoài như ta nhìn vào cũng phải cảm động, chẳng lẽ trái tim Dương công tử làm bằng sắt đá? Càng không nói đến chuyện Vương gia và vị Dương đại hiệp kia khác nhau một trời một vực như thế nào. Không cần nói cũng biết Dương công tử thấu hiểu Vương gia thế nào, kính trọng vương ta thế nào.”

Dương Khang đứng dậy bỏ đi, Âu Dương Khắc đi sau lưng hắn nói: “Vương gia nói, bất luận Tiểu vương gia họ Hoàng Nhan hay họ Dương đều là người thân duy nhất của ông. Tiểu vương gia lúc nào cũng phải ghi nhớ, đã từng có người cha như ngài.”

“Ngươi là người thuyết phục tệ nhất mà ta từng thấy.”

Dương Khang nắm chặt nắm đấm, tập tễnh ra khỏi quán rượu.

Âu Dương Khắc lắc quạt, bên môi xuất hiện nụ cười đẹp đẽ.

“Ta thấy Hoàng Nhan Hồng Liệt không nói được những lời buồn nôn như thế đâu, là ngươi tự bịa ra chứ gì?” A Tử không biết ở đâu đột nhiên xuất hiện, nhướng mày nhìn Âu Dương Khắc: “Không phải là ngươi đã vô số lần mơ thấy thúc phụ của ngươi nói với ngươi những lời này chứ?”

“Thật là miệng lưỡi lợi hại, sao nàng không ở Vương phủ mà lại chạy đến đây?”

“Ở lại vưởng phủ kia cũng không có gì thú vị, chẳng bằng đến giúp ngươi một tay.” A Tử nói xong thì đi qua nói với tiểu nhị: “Lấy cho ta mười cân rượu, hai cân thịt trâu, một con gà béo.”

Âu Dương Khắc nghe vậy thì trực tiếp cười lớn: “Khẩu vị thật lớn, nàng ăn hết được sao?”

“Ngươi quản được ta sao? Ta không ăn hết có thể tặng người mà. Làm sao, ca ca không muốn trả tiền sao?”

“Ca ca đương nhiên sẽ trả tiền. Có điều xin hỏi muội muội muốn tặng người nào?”

A Tử ngẩng đầu lên: “Tặng Quách Tĩnh, không được sao?”

“Đương nhiên là được.” Âu Dương Khắc dặn dò tiểu nhị “Gói thức ăn và rượu lại, chúng ta muốn đem đi.”


Âu Dương Khắc sai người đưa rượu thịt đến nhà tranh mà bọn Quách Tĩnh và Dương Khang ở, nói với A Tử: “Nàng muốn đi tìm tên tiểu tử ngốc kia, ta sẽ không đi theo, miễn cho thấy lại thương tâm.”

“Cái gì mà thương tâm chứ? Ngươi còn có thể gặp Hoàng cô nương của ngươi một chút, còn có Mục cô nương kia cũng là đại mỹ nhân đó.”

Âu Dương Khắc cười nói: “Gặp nàng rồi sẽ không muốn nhìn thấy các nàng ấy nữa.”

A Tử bĩu môi, tự mình ra khỏi quán rượu.

Lúc A Tử đến nhà tranh, thấy Quách Tĩnh đang ngăn tên tiểu nhị đưa thức ăn ở ngoài liền tiến lên phía trước nói: “Chỗ rượu thịt này là ta tặng cho ngươi đó, mau ăn đi.”

“Cô nương, sao ta có thể nhận đồ của cô nương chứ.” Quách Tĩnh liên tục từ chối: “Mẫu thân ta dặn, không có công gì thì không thể nhận đồ vật của người ta.”

Con mắt A Tử lay động: “Vậy, ngươi giúp ta một việc, coi như trả tiền cơm.”

Quách Tĩnh gãi đầu một cái: “Giúp cái gì?”

“Ăn hết toàn bộ những thứ này đi.”

“Tĩnh nhi, có khách đến sao?”

A Tử nhìn theo tiếng nói, người vừa đi từ trong nhà ra chính là vị Vương phi kia, Bao Tích Nhược.

Quách Tĩnh chỉ vào A Tử: “Dương thẩm thẩm, vị này chính là A Tử cô nương, nàng nói muốn tặng chỗ rượu thịt này cho chúng ta ăn.”

A Tử nói tiếp lời của hắn: “Là tặng cho ngươi, chứ không phải cho bọn họ.”

Bao Tích Nhược thấy cô nương này thông minh ngoan ngoãn, dường như đã gặp ở đâu liền nói: “A Tử cô nương, trước tiên vào nhà nói chuyện đi.”

A Tử bảo tiểu nhị để rượu thịt trên bàn, nở nụ cười với Quách Tĩnh: “Ngươi ăn luôn đi, ta muốn nhìn ngươi ăn.”

Quách Tĩnh nhìn Bao Tích Nhược, lại nhìn A Tử: “Dung nhi và Mục cô nương đi mua thức ăn, Dương đại thúc và Khang đệ cũng chưa về, ta… vẫn là chờ mọi người về rồi cùng ăn đi.”

“Cái tên này sao lại dài dòng như vậy! Ta chính là muốn nhìn một mình ngươi ăn! Uống ngụm rượu lớn, cắn miếng thịt lớn!”

“Nếu như vậy, Tĩnh như, con ăn trước đi.” Bao Tích Nhược thấy vị cô nương này kỳ quái như vậy, cũng không nói nhiều, bưng một ly trà lên, trở về phòng mình.

“Vậy… Vậy cũng được.” Quách Tĩnh cầm một cái đùi gà lên, ăn mà cũng không dễ chịu.

A Tử ở bên cạnh, chống cằm nhìn: “Như vậy mới đúng chứ.” Lúc trước nàng từ Tiểu Kính Hồ theo tỷ phu ra ngoài, đi tới một quán ăn, tỷ phu đã ăn những thứ này. Tuy rằng tiểu tử này không sánh bằng tỷ phu nhưng tướng ăn vẫn rất giống tỷ phu.

“Uống rượu, uống rượu.” A Tử rót cho Quách Tĩnh một ly rượu: “Uống cạn chén này đi!”

“Uống cạn?” Quách Tĩnh bị làm khó: “Cô nương, nhiều rượu như vậy…. Làm sao một mình ta có thể uống cạn đây?”

“Này, ngươi là ai, dám ở đây làm khó dễ Tĩnh ca ca của ta?!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.