Đọc truyện A Tử Ở Bạch Đà Sơn – Chương 16
Võ công của Lương Tử Ông vốn đã cao hơn A Tử, trong nháy mắt đã có thể khống chế được mạch môn của nàng: “Tiểu cô nương, lẽ nào Bạch Đà Sơn của các ngươi cũng cùng một nhóm với đám trộm này?”
Trong lúc nhất thời, cánh tay A Tử tê dại không thể động đậy, nhịn đau nói: “Cái gì mà kẻ trộm, cái gì mà cùng một nhóm với không cùng một nhóm? Ta thấy người này ngơ ngác ngốc nghếch rất thú vị, muốn mang hắn về vui đùa một chút, như vậy đi, ông thả tôi ra trước… Chờ đến khi ông uống cạn máu của hắn thì giao xác cho ta là được.”
“Buông nàng ra!”
“Tĩnh ca ca!”
Âu Dương Khắc và Hoàng Dung gần như chạy tới cùng một lúc, khi giọng nói của Âu Dương Khắc truyền đến thì hắn cũng đã đoạt được A Tử từ tay Lương Tử Ông.
“Lương lão tiên sinh, xá muội ham chơi, lời nàng nói, ông đừng tưởng thật.”
Lương Tử Ông nói: “Âu Dương công tử, ta thấy quan hệ của lệnh muội và tên tiểu tử này rất không bình thường, nếu công tử muốn chứng minh các người và bọn họ không phải cùng một nhóm thì bắt họ giao cho Vương gia xử lý đi!” Vừa nói, cánh tay vừa chỉ vào hai người Quách – Hoàng.
Âu Dương Khắc bảo vệ A Tử phía sau lưng, thổi một cái tiêu nhỏ, ngay lập tức, tám nữ tử áo trắng không biết từ đâu xuất hiện. Âu Dương Khắc điểm huyệt đạo của A Tử rồi dặn dò tám nữ tử áo trắng này: “Bảo vệ muội muội của ta.” Tám nữ tử này lập tức đứng thành vòng tròn, nhốt A Tử ở bên trong.
Âu Dương Khắc liên thủ với Lương Tử Ông đối phó với hai người Quách – Hoàng. Quách Tĩnh uống được máu quý của rắn hổ mang, nội lực tăng cao, nhiều lần may mắn tránh thoát được những chiêu thức đoạt mạng của Lương Tử Ông. Mà bên phía Âu Dương Khắc và Hoàng Dung, cũng coi như là ngươi đánh ta né, mê hoặc mọi người.
Hoàng Dung biết mình không thể đánh lại Âu Dương Khắc liền ôn nhu nói: “Âu Dương công tử, vừa nãy chúng ta đánh cược, công tử đã thua rồi, nói sẽ thả ta đi, sao giờ lại đổi ý rồi?”
Âu Dương Khắc ghé sát vào tai nàng, nhẹ giọng nói: “Cô nương, nếu như ta thả cô thì sẽ lập tức phải liên thủ với Lương Tử Ông đối phó với tên tiểu tử ngốc kia đó.”
Hoàng Dung không hề nhiều lời, thay đổi vô số chiêu thức. Âu Dương Khắc gặp chiêu phá chiêu, nói: “Cô nương, chiêu Lan Hoa Phất Huyệt Thủ này, cô đã dùng hai lần rồi.”
“Bớt nói nhảm đi!” Hai tay Hoàng Dung đánh ra, là Nam Sơn chưởng pháp của Quách Tĩnh.
Âu Dương Khắc vừa đánh cược với Hoàng Dung, nếu như trong vòng trăm chiêu mà không thể đoán được môn phái của nàng thì sẽ phải thả nàng đi, lúc này thấy nàng lặp lại chiêu cũ thì cũng biết là chiêu thức của nàng cũng không biến hóa quá nhiều. Muốn nàng sử dụng võ công thực sự của môn phái thì nhất định phải dùng chiêu thức đoạt mạng mới được.
“Cô nương cẩn thận nhé.” Âu Dương Khắc nói xong, chưởng phong đã đánh đến sau lưng Hoàng Dung. Hoàng Dung không kịp trốn, Âu Dương Khắc đánh trúng lưng cua nàng thế nhưng tay hắn lại bị thương.
“Nhuyễn Vị Giáp?”
Đám cơ nhân bên cạnh thấy chủ tử nhà mình bị thương thì không khỏi hô lên khe khẽ.
Âu Dương Khắc nhìn vết thương trên tay lại cười: “Thì ra cô nương là…”
“Nói bậy! Xem chiêu đây!”
A Tử đứng ở bên cạnh nhìn cũng nóng ruột, võ công của Quách Tĩnh kém Lương Tử Ông kia rất nhiều, một lúc nữa nhất định sẽ bị đánh bại, nếu như tiểu tử này chết rồi thì phải đi đâu tìm người giống tỷ phu chứ?
“Giải huyệt cho ta.” A Tử nói với cơ nhân bên cạnh: “Nhanh giải huyệt cho ta, thiếu chủ của các ngươi bị thương, ta phải đi giúp hắn.”
Mấy cơ nhân kia biết với võ công của họ thì không thể giúp được thiếu chủ nhưng lại không dám chống lại mệnh lệnh của thiếu chủ: “Cô nương, thiếu chủ muốn chúng ta bảo vệ người, chúng ta không dám kháng lệnh.”
“Ca ca của ta không phải là không đánh lại cô nương kia, chỉ là để ý vẻ đẹp của nàng ta nên không nỡ ra tay, cứ tiếp tục đánh như vậy hắn nhất định sẽ phải chịu thiệt thỏi. Hơn nữa, nếu như cô nương này không chết thì nhất định sẽ bái ca ca ta làm sư phụ, các ngươi ngấm lại xem, nếu như nàng ta lên Bạch Đà Sơn thì bên cạnh ca ca ta còn có chỗ cho các ngươi sao?”
Lời này vừa nói ra thì mấy cơ nhân lập tức nhìn về phía Hoàng Dung, bất luận là về dung mạo hay võ công thì đều hơn các nàng rất nhiều.
Lúc này một cơ nhân nói: “Thiếu chủ đã bị tiểu yêu nữ này (ý nói A Tử) câu mất một nửa hồn, nếu như bây giờ lại thêm một tiểu yêu nữ nữa (ý nói Hoàng Dung) thì chẳng phải là càng không tốt sao?”
A Tử tận dụng thời cơ nói: “Ta lén đi đâm nàng một châm, đến lúc đó thiếu chủ của các ngươi giận ta, nhất định sẽ không để ý đến ta nữa.”
Đám cơ nhân thấy lời này có lý liền giải huyệt cho A Tử.
A Tử lặng lẽ trốn sau bụi cây, nhặt mấy hòn đá ném về phía Lương Tử Ông.
Mấy huyệt đạo quan trọng của Lương Tử Ông đồng thời bị đánh trúng, không khỏi mắng: “Là tên khốn kiếp nào phóng ám khí?”
Quách Tĩnh lợi dụng sơ hở, nhanh chân chạy trốn.
Lương Tử Ông không hề quay đầu, lập tức đuổi theo.
Hoàng Dung và Âu Dương Khắc cũng đuổi theo phía sau, đuổi đến rừng trúc bên cạnh, tất cả mọi người đều dừng lại.
Chỉ thấy Hầu Thông Hải, Sa Thông Thiên và Linh Trí Thượng Nhân đều ở đó, đang bao vây cha con Mục gia và Vương phi, Hoàng Nhan Hồng Liệt và Hoàng Nhan Khang đứng ở bên cạnh.
Quách Tĩnh hô to một tiếng “Mục đại thúc!” rồi phi thân qua, chắn trước người cha con Mục gia. Hoàng Dung cũng chạy tới, mọi người vây quanh, quả là đông đúc.
A Tử lặng lẽ đứng ở bên người Âu Dương Khắc: “Ca ca, xem ra rất náo nhiệt nha.”
Âu Dương Khắc nói: “Đừng nói lung tung.”
Vương phi vừa khóc vừa nói với Hoàng Nhan Khang: “Khang nhi, những gì nương (mẹ) nói đều là sự thật, con là người Tống, con tên là Dương Khang mà không phải là Hoàng Nhan Khang, ông ấy mới là cha ruột của con!”
Thì ra khi Vương phi biết con của mình nhốt cha con Mục gia thì liền thả họ ra, ở trong phòng giam đó đã nhận ra Mục Dịch chính là Dương Thiết Tâm, lúc này Hoàng Nhan Khang được người ta báo là nương của mình muốn thả người thì cũng chạy đến, thế nhưng lại thấy nương của mình và gã nam tử người Hán kia ôm nhau mà khóc.
“Nương, chuyện này rốt cuộc là thế nào? Người nói phụ vương không phải là phụ thân của con, người này mới thực sự là phụ thân của con?” Hoàng Nhan Khang chỉ vào Dương Thiết Tâm, lại nhìn Hoàng Nhan Hồng Liệt: “Phụ vương, người nói đi, rốt cuộc chuyện này là thế nào?!”
“Khang nhi, con đừng nghe nương con nói bừa.” Hoàng Nhan Hồng Liệt nói: “Tích Nhược, nàng mệt mỏi rồi, mau về phòng nghỉ ngơi đi.” Sau đó nói với mọi người: “Bắt mấy tên trộm đó lại cho ta!”
“Đợi đã!” Hoàng Nhan Khang điên cuồng quát to: “Phụ vương, người nói cho ta biết nương nói không phải là sự thực…”
“Khang đệ!” Từ lúc Quách Tĩnh ra khỏi đại mạc thì đã phụng lệnh mẫu thân tìm một người nghĩa đệ tên là Dương Khang, lúc này nghe thấy Hoàng Nhan Khang chính là Dương Khang thì vô cùng vui mừng: “Đệ chính là Dương Khang! Sao đệ lại không chịu thừa nhận chứ?”
“Không! Ta không phải là Dương Khang!”
Một tiếng gào này khiến cho hắn khàn cả giọng, lại nghe thấy xa xa có một tiếng gầm: “Ai là Dương Khang?”
Một bóng đen phi tới, bóp chặt cuống họng của Hoàng Nhan Khang: “Ngươi là Dương Khang?”
“Sư… Sư phụ, là con…”
“Tại sao lại là ngươi?” Bóng đen kia thả Hoàng Nhan Khang ra, quát về phía xung quanh: “Ai là Dương Khang?!”
Tất cả mọi người đều kinh ngạc. Nữ nhân tóc ta bù xù, mắt bị mù này chính là một trong Hắc Phong Song Sát, Thiết Thi – Mai Siêu Phong. Vừa nãy, tay trái của nàng bóp cổ Hoàng Nhan Khang, tay phải đã chuẩn bị sử dụng Cửu âm bạch cốt trảo. Chồng của nàng là Trần Huyền Phong, nhiều năm trước ở đại mạn bị Quách Tĩnh 6 tuổi giết chết, dùng thanh dao găm có khắc 2 chữ Dương Khang. Mai Siêu Phong chỉ cho đó là tên của kẻ thù, do đó khi ở hang núi đằng sau hậu viện luyện công, nghe được hai chữ Dương Khang thì lập tức phi tới.
A Tử lúng túng nói: “Hóa ra là một người mù.”
Âu Dương Khắc vội vàng bịt miệng nàng lại: “Đừng có nói lung tung.”
A Tử nghĩ đến Liễu Trần chết bởi Tồi Tâm Chưởng, chính là tuyệt kỹ của Hắc Phong Song Sát thì liền la lớn: “Bà là Mai Siêu Phong? Tháng trước bà có từng tới Đại lý không?”
Tuy mắt Mai Siêu Phong bị mù nhưng bản lĩnh nghe âm thanh đoán vị trí đã được luyện thành từ lâu, trong nháy mắt đã tới trước mặt A Tử: “Tiểu cô nương, là ngươi vừa gọi ta là người mù sao?” Vừa dứt lời thì tay phải đã đánh về phía đỉnh đầu của A Tử.
Âu Dương Khắc thấy tình hình không ổn thì nhanh chóng bảo vệ A Tử ở phía sau, dùng quạt sắt ngăn cản Cửu âm bạch cốt trảo của Mai Siêu Phong, chỉ nghe thấy một tiếng vỡ nát, trên quạt lập tức quất hiện năm lỗ thủng.
Mai Siêu Phong cười nhạo nói: “Trẻ con từ đâu tới, dám cản ta?”
“Tiền bỗi thứ tội!” Âu Dương Khắc ổn định thân hình lại: “Tại hạ Âu Dương Khắc ở Bạch Đà Sơn. Xá muội không hiểu chuyện, mạo phạm tiền bối, xin tiền bối tha cho nàng một mạng.”
“Hóa ra là công tử nhà Tây Độc.” Mai Siêu Phong nói: “Nha đầu, hôm nay ta không rảnh tính toán với ngươi, sau này tự quản miệng mình cho tốt đi! Còn nữa, ta không đi qua Đại Lý, nhưng mà có đi qua đại mạc.” Mai Siêu Phong xoay người nói: “Khang nhi, nơi này có một người tên là Dương Khang, là kẻ thù của sư phụ, con nhanh bắt hắn đến cho ta đi!”
Hoàng Nhan Khang ngã trên mặt đất, đôi mắt vô hồn, không trả lời.
“Mai Siêu Phong! Người giết chồng ngươi chính là Quách Tĩnh ta, không cần tìm Khang đệ gây phiền phức!”
Mai Siêu Phong như ma quỷ bay tới trước người Quách Tĩnh, trầm giọng hỏi: “Ngươi từ đại mạc đến đây?”
“Đúng.”
“Giang Nam Thất Quái là sư phụ của ngươi?”
“Đúng.”
“Ha ha ha…” Mai Siêu Phong ngửa mặt lên trời cười lớn: “Tặc hán tử(*), ông trời có mắt, rốt cuộc ta cũng có thể báo thù cho chàng!” Nói xong, một tay bóp chặt cuống họng của Quách Tĩnh, một tay đánh về phía đỉnh đầu của hắn.
(*) Tặc hán tử: Là cách Mai Siêu Phong gọi chồng của mình. Thực ra đôi vợ chồng này cũng là một đôi đáng giận mà đáng thương.
“Mai Nhược Hoa, dừng tay!”
Mai Siêu Phong nghe thấy một tiểu cô nương đang gọi khuê danh(*) của mình, không khỏi kinh hãi: “Ngươi là ai?”
(*) Khuê danh: tên thật hoặc tên thời con gái.
Hoàng Dung nói: “Đào hoa ảnh lạc phi thần kiếm. Bích hải triều sinh án ngọc tiêu (*) Ta họ Hoàng.”
(*) Bên trên là 2 câu thơ do Hoàng Dược Sư làm để tả về võ công của mình, trong đó có nhắc đến Đào hoa đảo và 3 tuyệt kỹ của ông gồm có Lạc Anh thần kiếm, Ngọc Tiêu kiếm pháp và Bích hải triều sinh khúc.
A Tử nói với Âu Dương Khắc: “Ca, Hoàng Dược Sư, một trong tứ đại cao thủ đương thời mà huynh nói chính là cha của nàng phải không?”
“Thông minh.”
A Tử thở dài: “Ta thấy vị Hoàng cô nương này đối xử rất tốt với tên tiểu tử Quách Tĩnh kia, chỉ sợ là huynh không có cơ hội rồi.”
“Tiểu tử ngốc kia cũng đối xử với Hoàng cô nương không tồi, chỉ sợ tấm lòng của muội cũng trôi theo dòng nước rồi.”
“Ta và huynh không giống nhau nha, ta cũng không thích hắn, chỉ là coi trong vẻ ngoài của hắn thôi. Ca ca thì khác, từ khi Hoàng cô nương nhà người ta bước vào phủ, đôi mắt của huynh chưa từng rời khỏi người ta, khó trách Lão quái vật kia nói huynh cùng một phe với bọn họ.”
Âu Dương Khác thấp giọng nói: “Muội ghen, ca ca rất vui mừng.”
“Mơ mộng hão huyền!” A Tử nghiêng đầu sang chỗ khác, không để ý đến hắn nữa.
Bên kia, Hoàng Dung bảo Mai Siêu Phong thả Quách Tĩnh ra, Mai Siêu Phong không chịu: “Tiểu sư muội, muội bắt ta làm gì cũng được, chỉ có thả tiểu tử này là không được!”
“Mai sư tỷ, tỷ còn nhớ mình là người của Đào Hoa đảo sao? Cha muội ở ngay gần đây, chỉ cần muội phát tín hiệu là có thể tới đây, mối thù của tỷ tất có người làm chủ.”
Mọi người vừa nghe có Hoàng Dược Sư ở gần đây thì cũng không dám manh động, Mai Siêu Phong lẩm bẩm nói: “Sư phụ? Sư phụ người đến rồi?”
“Chỉ cần tỷ giúp chúng ta chạy ra khỏi vương phủ này, muội đảm bảo cha sẽ thu tỷ làm đồ đệ một lần nữa, Mai sư tỷ, tỷ thấy thế nào?”
Mai Nhược Hoa hét lớn một tiếng, thả Quách Tĩnh ra, nói với mọi người bên ngoài: “Các ngươi từng người lên một hay là cùng tiến lên?”
Dương Thiết Tâm thấy Quách Tĩnh vừa báo tên ra thì đã biết hắn là con trai của nghĩa huynh Quách Kiếu Thiên của mình, vô cùng vui mừng, lại nhìn Hoàng Nhan Khang ngã trên mặt đất, không khỏi bi thương.
Mục Niệm Từ nhìn ra tâm sự của nghĩa phụ, tiến lên nói với Dương Khang: “Dương Khang, ngươi nhanh rời khỏi vương phủ cùng nghĩa phụ và nghĩa mẫu đi!”
Dương Khang kinh ngạc nhìn Mục Niệm Từ, đột nhiên rống ro: “Ngươi là cái gì của ta chứ? Dám quản chuyện của ta?!”
Mục Niệm Từ có lòng tốt khuyên nhủ nhưng không ngờ Dương Khang lại quát nàng như vậy, vành mắt đỏ lên, mấy giọt nước mắt rơi xuống.
“Niệm Từ!” Dương Thiết Tâm quát lên: “Trở về!”
“Khang nhi, mặc kệ con có thừa nhận hay không, máu chảy trong cơ thể con đều là máu người Tống.” Bao Tích Nhược lau nước mắt, giọng điệu trở nên bình tĩnh: “Con nghe cho kỹ đây, năm đó, người hại chúng ta nhà rách người vong chính là Hoàng Nhan Hồng Liệt. Vương phủ này, nương không thể ở lại nữa, con đi cùng nương hay là ở lại đây nhận giặc làm cha?!”
Hoàng Nhan Hồng Liệt thấy Hoàng Nhan Khang dao động thì đi qua đỡ hắn, nói: “Khang nhi, con thực sự không để tâm công ơn nuôi dưỡng suốt mười tám năm của phụ vương sao? Không để để tâm tiền đồ sáng lạn, muốn bỏ đi cùng tên nông dân sơn dã này sao?”
Hoàng Nhan Khang không lên tiếng nhưng lại đẩy tay Hoàng Nhan Hồng Liệt ra.
“Ca, huynh xem Vương phi này nhìn qua thì thực mềm yếu nhưng làm việc đúng là tuyệt tình.” A Tử cười nói: “Ôi, hai người cha đều muốn cướp, Tiểu vương gia này có gì tốt chứ?”
Lời này lại đâm trúng chỗ đau của Âu Dương Khắc, hắn nhìn A Tử một chút, cô nương này cũng bị cha mẹ vứt bỏ từ nhỏ, sao có thể nó ra những lời châm chọc nhẹ như mây gió thế này?
Hoàng Nhan Khang đỡ Vương phi, đoàn người chậm rãi đi ra ngoài, mọi người thấy Vương gia không lên tiếng cũng không dám tùy tiện động thủ.
Hoàng Nhan Hồng Liệt nắm chặt nắm đấm, nhíu chặt mày lại: “Tất cả đều tránh ra! Thả bọn họ đi!”
Mọi chuyện kết thúc, mọi người đều trở về phòng.
Chờ người hầu ra ngoài hết, Âu Dương Khắc bắt đầu giáo huấn A Tử: “Sau này nói chuyện phải biết nặng nhẹ, vừa rồi, nếu không phải ta kịp thời đỡ được thì mạng của cô đã sớm mất vì Cửu âm bạch cốt trảo rồi!”
A Tử chống hai tay bên hông, trừng mắt, ngửa đầu lên nói: “Âu Dương công tử, ngươi đừng tưởng lúc trước ta gọi ngươi một tiếng ca ca mà cho tằng mình thực sự có thể giáo huấn ta!”
“Được được được.” Âu Dương Khắc nuốt lời nói trở về: “Vậy ta nghiêm túc nói cho cô biết, cô muốn giúp tên tiểu tử họ Quách kia thì cũng không cần trắng trợn như thế. Làm như vậy không phải là cho người khác biết chúng ta đến vương phủ làm gian tế sao?!”