A Thousand Words - Một Nghìn Từ

Chương 9: Nơi không thể quay đầu lại


Bạn đang đọc A Thousand Words – Một Nghìn Từ: Chương 9: Nơi không thể quay đầu lại

Chương 9: Nơi không thể quay đầu lại
Hermione hít thật sâu. Cảm giác mềm mượt như lụa của chiếc Áo khoác Tàng hình đưa cô trở lại với thực tế về việc mình sắp làm.
Không biết mình có thể làm điều này không, cô thoáng nghĩ. Đôi mắt to của cô phản chiếu trong gương đong đầy sự sợ hãi không chắc chắn.
‘Sao mình lại đề nghị điều đó nhỉ?’ Hermione lầm bầm với chính mình, liếc nhìn lá thư của Shadow một lần nữa: lá thư có thời gian và địa điểm của cuộc gặp. Nó được dính trên tấm gương và cô đã nhìn nó suốt hai tiếng dù thuộc lòng từng từ trong đó.
Tiếng gõ cửa đột ngột kéo Hermione ra khỏi suy nghĩ của mình. Hermione vội vàng nhét Áo khoác Tàng hình dưới tấm chăn trước khi nói to, ‘Mời vào.’
Là Ginny. Hermione thở dài nhẹ nhõm, ngồi xuống giường, cẩn thận để không xê dịch tấm ra trải giường khiến Ginny nhìn thấy tấm áo choàng.
‘Ngồi đi,’ Hermione nói, ra hiệu phía bên cạnh mình. Cô cười lo lắng, thầm mong Ginny không nhận ra sự hoang mang của cô.
Và như mọi lần, Ginny nhận ra. Điều đầu tiên cô nói khi ngồi xuống cạnh Hermione là ‘Chị đang định làm gì vậy?’
‘Không gì cả,’ Hermione đáp, có lẽ hơi hấp tấp quá. ‘Chị tưởng em là Ron.’
‘Và tại sao chị lại không muốn gặp Ron?’ Ginny nói, đôi mắt nâu lấp lánh sự hoài nghi và thích thú. ‘Thôi nào Hermione, chị đang giấu giếm chuyện gì đó. Kể em nghe chuyện chị không muốn em biết đi!’
‘Đừng ngớ ngẩn thế Ginny,’ Hermione đáp lời cùng một nụ cười căng thẳng, ‘Chị chẳng giấu giếm gì cả.’ Cô kiểm tra đồng hồ khi nói câu ấy. 6.50 tối. Cô có 5 phút để giải quyết với Ginny và Độn Thổ đến công viên.
Ginny đang nói gì đó và Hermione vừa kịp quay lại để nghe câu ‘…. khác anh ấy sẽ kể với Harry và chị không muốn Harry dính dáng đến chuyện này.’
‘Ừ,’ Hermione lơ đễnh đáp. Cô nhìn đồng hồ lần nữa. 6.51. ‘Nghe này Ginny,’ cô nói, giọng hơi cao hơn bình thường, ‘Chị xin lỗi nhưng chị có việc phải đi ra đây bây giờ.’
‘Đi ra đây?’ Ginny nhắc lại. Cô nhướn một bên lông mày. ‘Ở đâu?’
‘Gặp mặt’, Hermione nói nhanh. ‘Chị phải thay quần áo, gặp em sau nhé.’
Ginny từ từ đứng dậy. ‘Sau là khi nào?’ cô hỏi. Rõ ràng cô không có ý định rời phòng Hermione ngay.
‘Một hoặc hai tiếng nữa,’ Hermione đáp. Cô đẩy nhẹ vai Ginny. ‘Xin em đấy Ginny, chị thực sự phải đi mà!’
Ginny cho phép mình bị dẫn ra khỏi phòng. Ngay trước khi Hermione đóng sập cửa, cô nói với vào, ‘Tốt nhất chị nên kể cho em chị đi đâu sau khi về nhà, hoặc Ron sẽ biết điều này đấy!’
Cuối cùng cũng được ở một mình, Hermione vội vã đi vào phòng kiểm tra đồng hồ. 6.54.
Không chậm trễ, cô vồ lấy chiếc Áo khoác Tàng hình dưới chăn và khoác lên mình.
Hermione hít sâu lần cuối, thầm cầu nguyện rồi nhắm mắt lại, trong chớp mắt biến mất khỏi gác mái của Hang Sóc với một tiếng pop bé xíu. Cô không hề biết rằng giây phút phòng ngủ của cô hóa thành màn đêm cũng là lúc cô lao vào vô vàn những sự kiện khiến cô không thể quay đầu.

*~~*~*~*~*~o0o~*~*~*~*~*
~Hermione run rẩy khi đến gần công viên Sherwood. Tấm Áo khoác Tàng hình cô cuốn chặt quanh mình không giúp ích được gì trong việc bảo vệ cô khỏi cơn gió mùa đông lạnh lẽo.
Không mất quá lâu để Hermione nhận ra mình đang ở đâu. May thay cô đã Độn Thổ đến một điểm không quá xa cái hồ và đi bộ đến đó cũng không quá 5 phút.
Khi đã quen dần với cái lạnh, Hermione nhìn quanh, cố lấy lại phương hướng.
Shadow nói gặp anh ở cạnh hồ, tức là ở phía bắc công viên.
Hermione đi qua cánh cổng, dọc theo con đường rải sỏi uốn quanh những hàng cây bụi cỏ. Vội vàng sải bước, cô cố gắng hết sức lờ đi cảm giác nặng trĩu trong dạ dày.
Đây rồi. Nơi không thể quay đầu lại. Sau khi gặp mặt Shadow, anh ấy sẽ không chỉ là một cái tên, một lá thư, những lời nói an ủi. Anh ấy có thực.
Càng đến gần hồ, sự lo lắng trong Hermione càng thắt chặt lại. Điều gì sẽ xảy ra khi hai người họ gặp nhau? Và anh ấy cải trang như thế nào? Nhỡ anh ấy không ở đó thì sao?
Cố xóa bỏ những ý nghĩ lo âu khỏi tâm trí, Hermione đi tiếp, bước chân không hề nao núng. Dường như chưa đầy một phút sau, cô đến hồ.
Không có chút khó khăn nào để tìm ra Shadow. Trong công viên không còn ai khác – người có một nửa trí não cũng không dám lang thang trong thời tiết gió rét này – sự chú ý của Hermione ngay lập tức bị thu hút bởi dáng người cô độc đứng dưới cây liễu. Anh xoay lưng về phía cô vậy nên tất cả những gì cô có thể thấy là chiếc áo choàng đen.
Trái tim Hermione đập điên cuồng trong lồng ngực. Một lúc lâu sau cô vẫn đứng nguyên tại chỗ, nhìn chăm chăm vào anh. Đầu cô nhẹ bẫng hơn những gì cô nhớ.
Cô có dám đến gần anh ấy không?
Chân cô đã trả lời câu hỏi đó. Không thể kiềm chế bản thân, Hermione tiến một bước, rồi một bước nữa, và một bước nữa, cho đến khi cô vững vàng tiến đến bóng người mặc áo choàng kia. Đến gần, cô để ý thấy mái tóc và đôi găng tay anh đeo đều mang màu đen hắc ín như chiếc áo choàng.
Cuối cùng, Hermione đã đứng ngay đằng sau anh. Đây rồi. Hít một hơi thật sau, cô nâng bàn tay run run và khẽ chạm vào bên vai trái.
Đôi vai Shadow cứng đờ lại. Chầm chậm, anh quay lại đối diện với Hermione, và khi anh làm vậy, cô chỉ có thể khẽ há hốc miệng.
Anh đeo một chiếc mặt nạ trắng che gần hết khuôn mặt. Thứ duy nhất Hermione có thể nhìn thấy là đôi mắt xám nhạt, đôi môi và cái cằm.
Hermione lần mò dưới tấm áo choàng đến khi những ngón tay nắm vào tay cầm đũa phép. Nâng lên, cô chạm nó vào cổ mình và nghĩ, Dissimulo vocis. Rồi nhắm chặt mắt, cô thì thầm bằng giọng thấp hơn bình thường, ‘Xin chào.’
*~~*~*~*~*~o0o~*~*~*~*~*
~Thật khó chịu, Draco không thể không chú ý, khi nghe một giọng nói trò chuyện với mình trong hư không. Anh không chắc phải nhìn vào đâu, nên anh quyết định giữ mắt thẳng hướng trước mặt, nhẹ nhàng đáp lại, ‘Xin chào, Starlight.’
Có tiếng sột soạt nho nhỏ; rồi cô khẽ nói, ‘Lại đây ngồi xuống với tôi.’
Draco lần theo tiếng bước chân đến băng ghế gần đó. Không chắc phải ngồi đâu, anh để cô chạm vào cánh tay mình và dẫn anh đến bên ghế trống. Ngay khi ngồi xuống cạnh cô, anh quay lại, cầu mong cô không nhận ra mình dưới lớp mặt nạ.

Anh phải thừa nhận ý tưởng àn cải trang này đến từ thời gian anh làm Tử thần Thực Tử. Nhưng thay vì mặc áo trùm đầu, anh đổi màu sắc và độ dài của tóc với một câu thần chú đơn giản. Mặt nạ của anh cũng khác của bọn chúng: thay vì hình bán đầu lâu, nó giống mặt nạ mà khách khứa hay đeo trong vũ hội hóa trang hơn.
‘Starlight,’ anh nói nhỏ, cẩn thận giữ giọng mình trầm và nhẹ nhàng hơn để không lộ thân phận. Anh không sử dụng thần chú thay đổi giọng nói đơn giản vì anh thích nói bằng giọng của chính mình hơn.
‘Tôi xin lỗi vì bắt bạn ra ngoài thế này –‘
‘Không sao,’ Draco nhanh chóng trấn an, cắt lời cô. ‘Dù sao tôi cũng muốn nói chuyện trực tiếp với bạn.’
‘Tôi cũng vậy.’ Cô dừng trước khi thêm vào, ‘Tôi không nghĩ mình có thể hiểu hết lá thư của bạn chỉ với vài dòng chữ.’
Draco gật. Anh lo lắng chỉnh lại mặt nạ, khẽ khàng nói, ‘Tôi đã viết gì vậy?’
‘Ý bạn là sao?’ cô ngạc nhiên hỏi.
Draco nuốt khan, nhận ra câu nói của mình nghe tệ đến mức nào. ‘Tôi – tôi không chú ý lắm,’ anh giải thích, không muốn để lộ lí do tại sao anh không nhớ nổi, ‘Tôi hơi rối trí lúc viết nó.’
Starlight im lặng một lúc trước khi nhẹ nhàng nói, ‘Ra vậy.’
Draco quay đầu nhìn mặt hồ đóng băng. Dù anh không biết chính xác Starlight đang nhìn gì, nhưng anh có thể cảm thấy cô đang chằm chằm quan sát mình theo cách làm anh thấy như một con thú đang được trưng bày vậy.
Một lúc sau, Starlight lại nói: ‘Bạn nhờ tôi giúp đỡ. Bạn nói rằng gần đây bạn đã khác, rằng bạn muốn nỗ lực thay đổi và trở thành người mà không ai né tránh hay nghi ngờ.’
Ngay khi những câu nói ập đến Draco, cảm giác kinh hãi dâng trào trong anh. Anh không định tỏ ra yếu ớt như vậy, trải lòng mình ra như vậy. Nghiến răng, anh cố giữ im lặng để Starlight tiếp tục kể về những lời cầu xin anh đã viết.
‘Bạn ổn chứ?’
Draco lạnh lùng gật đầu, cảm thấy gò má nóng lên trước sự quan tâm trong giọng nói Starlight. ‘Tôi xin lỗi, tôi đã ngủ gật. Tôi – đó không phải những gì tôi định viết, thế thôi.’
Một sự im lặng kéo dài. Draco thấy cơn gió mùa đông lạnh buốt vờn xung quanh mình, nhưng anh không để ý tới nhiệt độ ngoài trời dần tụt xuống; thay vào đó, anh đang nát óc nghĩ chủ đề để tiếp tục cuộc trò chuyện. Starlight có càng ít thời gian nhìn chằm chằm anh càng tốt.
‘Bạn làm việc trong sở nào vậy?’ cuối cùng anh cũng hỏi, câu nói lúng túng thoát ra khỏi đôi môi lạnh giá.
‘Tôi không nói cho bạn được đúng không?’ Starlight trêu chọc đáp. Draco ngạc nhiên trước sự khác biệt của một thoáng đùa vui trong giọng nói ngọt ngào nhưng không-hề-nghiêm-nghị của cô.
‘Có lí,’ anh đồng ý cùng một nụ cười nhẹ. ‘Vậy bạn muốn nói về chuyện gì?’
Starlight thở dài thành tiếng. ‘Tôi nghĩ có lẽ chúng ta nên nói về… bạn.’
Draco nhăn mặt. Anh biết điều này sẽ xảy ra, nhưng vẫn không thể ngăn mình cảm thấy như có một cục đá trôi xuống họng khi cô cuối cùng cũng thốt lên điều đó. ‘Còn gì để kể chứ?’

‘Tôi…’ Giọng cô hơi ngập ngừng. ‘Tôi đoán tất cả những gì tôi có thể nói là tôi ở đây vì bạn, đúng chứ?’
‘Đúng.’
‘Nhưng bạn hỏi tôi làm thế nào để trở thành một người dễ chịu hơn. Tôi nghĩ có lẽ… có lẽ nếu chúng ta gặp nhau thường xuyên, bạn có thể thoải mái hơn khi nói chuyện với những người khác.’
Draco cau mày, ghét tình trạng bản thân bị miêu tả thảm hại như vậy. ‘Có lẽ,’anh nói ngờ vực.
‘Chỉ là một gợi ý thôi; Xin lỗi, tôi diễn đạt tệ quá.’
‘Không sao,’ Draco đáp, ước gì anh có thể vươn tay chạm vào vai cô. Điều đó làm anh biết có gì đó hữu hình trước mặt mình.
‘Tôi làm lành với anh ấy rồi,’ Starlight đột nhiên lẩm bẩm.
‘Gì cơ?’
‘Bạn trai tôi.’
‘Ồ… vậy sao?’ Draco ép mình tỏ ra vui mừng cho cô.
‘Ừm,’ cô đáp bằng giọng Draco không thể đọc ra. ‘Xin lỗi, tôi đã thử điều bạn nói nhưng nó không hiệu quả. Tôi không thể tránh xa anh ấy, và cũng gần Giáng Sinh…’
‘Tất nhiên,’ Draco nói nhanh, không muốn Starlight biết anh hơi thất vọng vì cô không làm theo lời khuyên của mình. ‘Tôi mừng vì bạn đã làm theo những gì bạn cho là tốt nhất.’
‘Tôi không biết nữa.’ Cô thở dài. ‘Tôi không nên quá bực dọc vì chuyện như vậy; vẫn còn nhiều thứ đáng lo hơn. Có lẽ bạn cũng biết rồi, nhưng Edna Malkin, chủ cửa hàng Madam Malkin’s, được phát hiện chết trong tiệm mình tối qua. Không ai biết ai giết bà ấy hoặc tại sao, nhưng gã pháp sư để lại Dấu Hiệu Hắc Ám lơ lửng trên xác bà ấy, và… ừm, nhiều năm rồi Dấu Hiệu đó không xuất hiện…’
Draco lo lắng kéo tay áo trái xuống thấp hơn một chút, điều này đã trở thành thói quen vô thức của anh. Anh thoáng băn khoăn không biết Starlight sẽ nghĩ gì khi thấy hình đầu lâu lưỡi rắn được tìm thấy lơ lưng trên xác của Edna Malkin in dấu trên cánh tay trái anh.
‘… giao nhiệm vụ, đương nhiên bởi cuộc tìm kiếm tôi đang đảm nhận chẳng dẫn đến đâu,’ Starlight đang nói khi Draco tập trung trở lại. ‘Tôi phải đến đó điều tra vào sáng sớm mai trước khi Nhật báo Tiên tri đánh hơi được tin này.’
Draco cười thầm trong bụng, quyết định không chỉ ra Starlight vừa tự phá quy tắc bản thân bằng cách gián tiếp nói anh biết cô làm trong Sở Thi hành Luật Pháp thuật, sở duy nhất ở Bộ giải quyết các vụ bắt bớ Pháp sư Hắc ám và điều tra vụ án. Thay vào đó, anh khẽ nói, ‘Tôi rất tiếc công việc của bạn lại chiếm nhiều thời gian đến vậy. Bạn có thể rời đi bất cứ lúc nào nếu bạn cần ngủ thêm để tỉnh táo vào sáng mai.’
‘Cảm ơn,’ Starlight nói giọng biết ơn, ‘nhưng không cần đâu. Tôi bắt đầu quen ngủ ít buổi đêm rồi. Tôi thường ngủ bù vào buổi sáng, thỉnh thoảng còn trong giờ làm việc của những ngày chán nản ấy.’ Cô khẽ cười, Draco nhanh chóng quyết định cô nên làm vậy thường xuyên hơn bởi cô có tiếng cười rất hay, không quá khàn đục hay không quá khúc khích.
‘Công việc của bạn chắc phải tất bật lắm,’ Draco nhận xét, ước rằng đôi găng ít nhất có thể bảo vệ những ngón tay dần cứng lại vì lạnh của anh.
‘Đôi lúc đúng là vậy,’ cô thừa nhận, ‘nhưng tôi không muốn nó thay đổi. Kì lạ là tôi thích lịch trình bận rộn và sự căng thẳng chất chồng lên mình. Đó là việc tôi muốn, làm việc không ngừng nghỉ. Vấn dề duy nhất là vị trí trong sở của tôi phải hoạt động khá nhiều, mà tôi thì thích ngồi sau bàn làm việc giấy tờ hơn.’
‘Ra vậy.’
‘Tôi làm bạn thấy chán đúng không?’
‘Không một chút nào. Chuyện về tôi chẳng có gì khiến bạn hứng thú được lâu cả, tôi thích nghe bạn nói hơn.
Có tiếng sột soạt nho nhỏ mà Draco đoán là do Starlight lắc đầu. ‘Không đâu,’ cô nói, ‘Hãy kể về bản thân bạn đi.’
‘Thật ra tôi đã giải thích tất cả trong lá thư đầu tiên rồi,’ Draco nhăn nhó nói. Anh không thêm vào anh là một cựu Tử thần Thực tử hay nói niềm đam mê bí mật của mình là điều chế độc dược.

‘Không thể là tất cả về bạn được.’
Draco mím môi, không trả lời câu hỏi của cô. Anh biết mình đang tỏ ra thô lỗ nhưng anh cũng không cố xin lỗi mà thay vào đó, chuyển chủ đề. ‘Tôi ngạc nhiên cuộc trò chuyện lại diễn ra suôn sẻ như thế. Tôi cứ nghĩ việc chúng ta biết quá ít về nhau sẽ cản trở việc chuyện trò tự nhiên cơ đấy.’
‘Tôi cũng nghĩ thế,’ Starlight khẽ đáp.
Một khoảng lặng dài, trong lúc đó Draco kinh ngạc khi thấy bông hoa héo tự nâng mình lên khỏi nền đất đóng băng lơ lửng trước mũi mình. Rồi anh nhớ ra Starlight đang mặc Áo khoác Tàng Hình – anh gần như quên béng điều đó và tự trách vì để bản thân chấp nhận thực tế anh đang nói chuyện với không khí – và ngầm hiểu có lẽ cô ấy đang nhặt nó lên.
Draco cau mày trước những cánh hoa tàn rũ xuống. ‘Thật buồn khi mọi thứ đều chết khi sương giá tràn đến.’
‘Nhưng tất cả đều tiếp tục sinh sôi phát triển khi xuân về mà đúng không?’
‘Không phải tất cả mọi thứ.’
Lại một khoảng lặng nữa, lần này dài hơn lần trước. Rồi Starlight lên tiếng, ‘Và mầm sống mới lại vươn lên từ những gì còn sót lại của những thứ đã chết đi, như lá khô ấy. Việc ấy làm mọi thứ đáng giá hơn rất nhiều, bạn có nghĩ thế không?’
Draco nhún vai, điều chỉnh chiếc mặt nạ lần nữa. ‘Còn tùy thuộc vào cách nhìn nhận của bạn. Bạn có nghĩ cuộc sống mới tốt đẹp hơn cuộc đời cũ không?’
‘Đương nhiên tốt hơn rồi. Tiến hóa đòi hỏi sự cải thiện giữa các thế hệ mà.’
‘Tiến hóa? Tôi sợ rằng mình không đủ tập trung trong lớp Lịch sử Pháp thuật khi nó được nhắc đến…’
Starlight lại cười, sự ấm áp dịu dàng chạy dọc sống lưng Draco. ‘Đừng ngốc thế,’ cô trách, ‘tiến hóa không phải lịch sử; nó là lí do – logic – khoa học.’
‘Ra thế,’ Draco đáp, mặc dù anh không hiểu lắm. Đoán rằng đó là thứ Starlight được học khi lớn lên trong thế giới Muggle, anh đổi chủ đề lần nữa. ‘Có lẽ bạn nên về… Gần 9 giờ rồi và tôi nghĩ gia đình đang đợi bạn đấy.’
‘Ồ!’ Starlight nói to, bật dậy. Bàn tay cô sượt qua vai Draco, sự tiếp xúc đầu tiên kể từ khi họ gặp nhau.
Draco cũng đứng dậy, nhưng chỉ sau khi nhặt bông hoa Starlight vội vàng làm rơi.
Anh nhét nó vào túi áo rồi nói, ‘Tôi sẽ sớm viết thư cho bạn.’
‘Hi vọng thế,’ giọng Starlight vang lên đâu đó bên trái anh. Cô có vẻ chần chừ khi nói câu tiếp theo. ‘Tôi – tôi trước khi đi còn một câu hỏi nữa.’
‘Là gì vậy?’
‘Bạn bao nhiêu tuổi?’
Draco nhướn một bên lông mày, hành động mà Starlight không thể thấy bởi chiếc mặt nạ che gần hết khuôn mặt Draco. ‘Có thể nói tôi là bạn thuở bé… người quen của Harry Potter.’
Starlight thoáng im lặng. Draco đợi, mong cô nói tuổi của mình, nhưng một lúc lâu sau có tiếng pop nhỏ, và anh biết mình lại ở một mình.
Để chắc chắn, Draco mò mẫm trong không khí trước mặt mình. Không có gì rắn chắc cả. Thở dài nhẹ nhõm, anh không chờ mà chĩa đũa phép vào chiếc mặt nạ và lẩm bẩm, ‘Emoveo’. Chiếc mặt nạ không còn bị giữ bởi phép thuật, lập tức rơi xuống tay anh.
Draco im lặng nhìn xung quanh một lần nữa. Anh nhét đũa phép và mặt nạ vào túi, tập trung vào căn phòng khách trong căn hộ của mình rồi Độn Thổ về nhà.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.