A Thousand Words - Một Nghìn Từ

Chương 8: Vẻ đẹp của những mơ ước bí mật


Bạn đang đọc A Thousand Words – Một Nghìn Từ: Chương 8: Vẻ đẹp của những mơ ước bí mật

A/N: Rút lại lời nói ở chap 1 là Draco không có em nào theo.
Chương 8: Vẻ đẹp của những mơ ước bí mật
Sáng hôm sau Draco tỉnh dậy nhờ ánh mặt trời chói lọi rọi vào mắt. Điều đầu tiên thôi thúc Draco là ôm lấy đầu, lăn sang cạnh giường và nôn thốc ra; tuy nhiên, cơn đau đầu như búa bổ không cho phép anh làm bất cứ điều gì ngoài than vãn khổ sở.
‘Lydig,’ anh rên rỉ, không thể cất giọng hơn một tiếng thì thầm.
May mắn thay phép thuật trói buộc con gia tinh vào Draco đảm bảo rằng nó sẽ nghe thấy Draco bất kể xa gần; và tất nhiên, Lydig xuất hiện tức thì cạnh giường Draco với một tiếng tách.
‘Chủ Nhân cho gọi ạ?’ Lydig the thé, cẩn thận liếc nhìn Draco cáu bẳn.
‘Tìm gì đó làm cơn đau đầu của ta biến mất,’ Draco lầm bầm vào gối, ‘và kéo cái rèm chết tiệt lại; chỗ này sáng đến nỗi làm cả một thị trấn tỉnh ngủ đấy.’
Draco nghe tiếng bước chân gấp gáp của Lydig chạy đi làm việc ông chủ sai bảo.
Khi cái rèm cuối cùng đã khép lại, Draco mở một mắt chờ đợi, chỉ vào trán và lẩm bẩm, ‘Giờ làm gì đó với cái này đi.’
‘Lydig – Lydig sợ là mình không biết làm thế nào thưa ngài –‘ Draco trừng mắt nhìn Lydig. Đôi tai quá khổ của con gia tinh rũ xuống, vẻ kinh hãi tột độ hiện lên trong đôi mắt lớn.
Draco cũng không có tâm trạng để trách mắng nó, nên thay vào đó, anh nói vẻ cam chịu, ‘Vậy đi làm bữa sáng cho ta, sau đó ta sẽ cố điều chế gì đó để làm cơn đau đầu này chấm dứt.’
‘Vâng thưa Chủ Nhân,’ Lydig nhanh nhảu đáp, nghe nhẹ nhõm thấy rõ. Cúi thấp đầu, nó vội vàng ra khỏi phòng ngủ Draco.
Trong khi Draco chờ Lydig quay lại, anh ngây người nhìn chăm chú trần nhà đầy bụi. Anh cố gắng nhớ lại cái gì đã ám mình mua – và uống – một chai Cơn Phẫn Nộ Của Địa Ngục, nhưng anh không thể nghĩ ra bất cứ lí do gì để bào chữa cho hành động bốc đồng và ngu xuẩn ấy.
Một lúc sau, Draco bị xao nhãng bởi tiếng sột soạt cuối phòng ngủ. Nhấc đầu khỏi gối tầm ¼ inch (*), anh nhìn quanh và thấy, trong sự bối rối tột độ của bản thân, một con cú tuyết đang ngồi trong chiếc lồng bằng đồng trên nóc tủ quần áo.
‘Cái quái –?’
Kí ức về cuộc ghé thăm Viện Cú hôm trước ùa về trong óc Draco, cắt ngang câu nói. Anh kiềm lại tiếng kêu bực bội khi nhận ra giờ đây anh bị mắc kẹt với con cú anh không hề muốn.
Con cú – tên nó là gì nhỉ? Latera, lão bán hàng nói vậy đúng không? – chớp chớp mắt với Draco. Draco trừng mắt nhìn lại.

‘Được rồi!’ anh nói to. Với tay đến bàn gần giường ngủ, các ngón tay nắm hờ tay cầm đũa phép, hướng về cái lồng chim (anh còn chẳng đủ sức mà nâng nó lên), và nghĩ, Alohomora!
Cánh cửa lồng bật mở cùng một tiếng lanh lảnh làm Draco áp chặt hai tay vào tai và rên rỉ đau đớn. Tuy nhiên, tiếng ồn không làm phiền anh nhiều bằng việc, sau khi cuối cùng đã được thả ra khỏi lồng, Latera lập tức bay đến ông chủ của mình, đáp lên đầu anh, ấn những móng vuốt sắc nhọn vào má anh để đứng vững hơn.
‘A!’ Draco thét, khua tay loạn xạ đuổi con cú ra khỏi mặt. ‘Cút đi, con quái vật chết tiệt!’
Latera chỉ nhìn chăm chăm vào Draco, đôi mắt tròn màu hổ phách không đổi.
Sau một hồi, Draco ngừng chống cự. Anh mệt mỏi, đau đầu hơn bao giờ hết và đói bụng, Lydig vẫn chưa mang bữa sáng lên. Thở dài, anh vùi mặt vào gối, cáu kỉnh lầm bầm, ‘Tốt nhất ngày hôm nay nên tuyệt hảo để bù đắp những chuyện này…’
*~~*~*~*~*~o0o~*~*~*~*~*
~Và hóa ra hôm đó quả thật trôi qua yên bình đến độ mọi suy nghĩ về buổi sáng khó chịu đều bay biến khỏi đầu Draco khi tối đến. Chỉ có một lí do cho việc này: thư của Starlight.
Đó là thứ đầu tiên Draco thấy khi bước vào văn phòng mình. Ai đó đã để nó trên bàn khi anh ra ngoài.
Draco băng qua căn phòng trong hai bước dài, hăm hở cầm lấy lá thư. Anh lật nó lên và nhìn vào dòng địa chỉ: không có gì ngoài chữ ‘Shadow’ giản dị viết bằng mực xanh lá. Anh bèn lật lại và phá dấu sáp niêm phong, háo hức muốn xem Starlight viết gì.
Sâu thẳm bên trong có gì đó nhức nhối khó chịu khi Draco mở tờ giấy da và vuốt phẳng nó. Anh biết sự bất an này đến từ những gì anh viết cho cô hôm trước; điều này làm anh lo lắng từ lúc thức dậy. Đáng tiếc là anh không nhớ nổi mình đã viết những thứ tồi tệ gì, và vì thế, anh lo sợ đọc hồi âm của Starlight.
Mất vài lần đọc thư trước khi Draco có thể hiểu đoạn cuối: Cô ấy muốn gặp anh.
Trực tiếp.
Dạ dày anh hẫng xuống trước ý nghĩ này. Cô gợi ý anh cải trang để cả hai không biết nhau, nhưng vẫn… anh nôn nao chỉ với việc cô ấy sẽ nghĩ gì khi tìm ra anh là ai.
Sợ hãi chạy trốn? Nhìn anh với ánh mắt kinh tởm?
‘Mình phải nói không,’ anh lẩm bẩm dữ dội với chính mình, bật đứng dậy và bắt đầu đi tới lui dọc văn phòng. ‘Mình không thể gặp cô ấy. Không sớm thế này. Không, mình không làm được…’
Và dù anh lầm bầm những câu từ chối, Draco không thể không tưởng tượng sẽ thế nào nếu họ đơn giản ngồi xuống trò chuyện… trò chuyện với ai đó sẽ lắng nghe…
Chống lại mong muốn đó, Draco trở về bàn làm việc, nặng nề ngồi xuống ghế. Anh chăm chăm nhìn vào lá thư của Starlight vài phút, cố gắng trong vô vọng xem mình sẽ làm gì. Anh có nên đồng ý với yêu cầu của cô, đồng ý gặp cô và mạo hiểm tình bạn mong manh giữa họ? Hay anh nên chọn con đường anh toàn hơn, cô độc hơn và từ chối, một lựa chọn giúp anh trốn tránh đằng sau những trang giấy mãi mãi?

Mày có thể đánh liều yêu một ai đó, giọng nói quỷ quyệt trong đầu Draco nhắc.
‘Đừng nực cười như vậy!’ Draco nói to thành tiếng. Anh trừng mắt giận dữ nhìn dấu sáp hình rái cá. ‘Cô ấy có thể là một mụ phù thủy già 40 tuổi, lưng còng, da dẻ nhăn nheo!’
Sao lại nông cạn như vậy? giọng nói quở trách. Tự nhìn khuôn mặt mình đi…
‘Để ta yên,’ Draco gầm gừ. Anh day day thái dương, cố tránh cơn đau đầu đang dần trở lại.
Tốt thôi… nếu không phải tình yêu, thì ít nhất tình bạn sâu sắc cũng làm mày không thể chịu đựng việc cô ta không biết thân phận mình…
‘Điều ấy sẽ không xảy ra,’ Draco kiên quyết khẳng định, ước rằng anh cũng chắc chắn về lời tuyên bố này như anh nói, ‘Ta sẽ không để nó xảy ra. Đến giờ bọn ta đã viết thư cho nhau được 2 tuần và chúng ta chỉ là bạn qua thư.’
Nếu chỉ vậy, giọng nói lầm bầm vẻ thích thú, sao mày lại sợ sẽ làm cô ta hoảng hốt?
‘Ta nói để ta được yên!’ Draco nói to, siết chặt mép bàn đến nỗi khớp xương trắng bệch. ‘Ta sẽ làm việc đó!’
Câu nói bật khỏi miệng Draco trước khi anh có cơ hội cân nhắc chúng. Nhịp tim anh tăng lên nhanh chóng khi anh nhận ra rằng, một khi đã nói to điều này, anh không cách nào quay đầu và suy nghĩ lại về quyết định của mình.
‘Chỉ là một buổi gặp mặt thôi,’ anh tự trấn an bản thân bằng giọng trầm thấp, mở nắp lọ mực và nhúng đầu bút lông vào đó. ‘Chỉ là một buổi gặp mặt…’ anh khẽ lặp lại trước khi rút ra một mảnh giấy da mới tinh và nguệch ngoạc vài câu:
Starlight thân mến,
Gặp tôi tối mai cạnh hồ ở công viên Sherwood. Không muộn quá 7 giờ. Mặc áo khoác và gõ nhẹ vào vai trái tôi khi bạn đến.
Chân thành, Shadow
Không muốn nghi ngờ thêm quyết định của mình, Draco vội vàng gấp lá thư lại ngay khi anh viết xong và nhét vào phong bì ghi ‘Starlight’. Rồi Draco đứng dậy, tiến tới chỗ con cú của Bộ anh luôn giữ trong văn phòng.
Tuy nhiên, lúc anh chuẩn bị buộc thư vào chân con cú, anh nghe thấy một tiếng rúc trầm trầm đằng sau mình. Quay lại, anh thấy Latera trong lồng bằng đồng chằm chằm nhìn mình đầy trách móc. Thở dài, anh bỏ con cú của Bộ lại, đến chỗ Latera.
‘Tốt nhất mày nên tìm cô ấy nhanh lên,’ anh cằn nhằn, trừng mắt nhìn con cú của mình. Cái đầu nó nhấp nhô lên xuống như cam đoan với anh rằng nó sẽ làm vậy.

Khi bức thư đã được buộc chắc vào chân Latera, Draco ôm nó đến gần cửa sổ.
Ngay lúc anh chuẩn bị tung con cú lên trời, anh dừng lại, nghiêm khắc nói, ‘Ta mong mày sớm trở về với thư hồi âm của cô ấy.’
Latera mất kiên nhẫn xù lông và nhấp nhô cái đầu một lần nữa. Và rồi bay đi.
Draco nhìn Latera dần biến mất. Ngay khi con cú khuất bóng, anh thở dài đóng cửa sổ, băn khoăn không biết liệu việc đồng ý gặp mặt bạn qua thư của mình có phải điều đúng đắn không.
*~~*~*~*~*~o0o~*~*~*~*~*
~Không kể mối bận tâm về việc chấp thuận gặp mặt Starlight, Draco cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều khi đọc thư của cô. Khi bước ra khỏi văn phòng riêng để ăn trưa, anh thậm chí còn nhếch mép cười ẩn ý với một nữ Pháp sư Thủ Tiêu, làm cô này mặt đỏ bừng quay đi.
Ngay lúc Draco chuẩn bị đẩy cánh cửa dẫn ra phía ngoài văn phòng, anh thấy một bàn tay đặt trên cánh tay mình. Nhìn xuống, anh ngạc nhiên thấy bàn tay đó thuộc về Kay. Cô mỉm cười tươi tắn với anh và có vẻ đang rất muốn hỏi anh điều gì. ‘Gì vậy?’ anh ôn tồn nói, kiểm tra đồng hồ để ra hiệu rõ rằng anh đang trên đường đi đâu đó.
Kay cũng chú ý điều ấy và cô nhanh chóng thả cánh tay Draco. Tuy nhiên nụ cười rạng rỡ vẫn giữ nguyên trên khuôn mặt tròn, cô nói vui vẻ, ‘Ngài Shacklebolt vừa bảo tôi đảm nhận vị trí trợ lý của ngài từ ngày mai ạ!’
Lông mày Draco nhướn lên. ‘Gì cơ?’
‘Tôi sẽ –’
‘Tôi biết cô vừa nói gì,’ Draco cáu kỉnh, cắt ngang câu trả lời của Kay. Anh thấy vẻ tổn thương lướt qua khuôn mặt cô, và anh hối hận vì giọng nói gắt gỏng của mình; tuy nhiên, anh đang quá bận rộn với tin tức đột ngột kia để để tâm xin lỗi cô.
Anh xin một trợ lý từ bao giờ vậy? Draco tức giận nghĩ. Anh cẩn thận liếc nhìn Kay.
Anh không ghét bỏ gì cô phù thủy trẻ; cô ấy, anh phải nói, sáng dạ hơn nửa số đồng nghiệp trong sở của anh. Tuy nhiên, Kingsley biết là Draco thích làm việc một mình. Bên cạnh đó, vị trí của anh hầu như không phải làm gì: ngồi trong văn phòng và ra lệnh cho các Pháp sư Thủ tiêu cấp dưới không phải công việc cần hơn một người thực hiện.
‘Ừm…’ Draco cuối cùng cũng cất tiếng. Anh vẫn không chắc mình phải nói gì.
‘Ừm… để tôi trao đổi với Shacklebolt về điều này được chứ Jamison?’
Kay trông hơi ỉu xìu trước câu trả lời của Draco, nhưng cô nhanh chóng bình tĩnh lại và đáp chắc chắn. ‘Vâng thưa ngài. Tôi không cản đường ngài nữa.’
‘Cảm ơn,’ Draco khuôn sáo nói. Anh nhìn Kay biến mất sau những dãy cubin trước khi quay lại và rời văn phòng.
Shacklebolt đang nghĩ gì vậy, giao mình một trợ lý mà không nói với mình một tiếng, Draco giận dữ nghĩ khi bước đến thang máy của Bộ. Mình thậm chí còn không có việc cho cô ấy làm…
Draco tiếp tục tức tối về sự bổ nhiệm này khi anh ra khỏi cửa thang máy ở tầng một, rời Bộ, băng qua con phố đến một tiệm trà nhỏ tên ‘Brown’s’.
Bước vào tòa nhà be bé, bàn chân anh tự động hướng tới bàn của mình: cái bàn ở góc xa nhất của tiệm; nơi anh ngồi ăn trưa mỗi ngày. Ngồi xuống, Draco không phải đợi quá vài giây trước khi nữ phục vụ hớt hải chạy về phía anh.

‘Vẫn như thường lệ chứ, ngài Malfoy?’ cô bồi bàn hăng hái hỏi.
Draco gật và người phục vụ lại chạy đi.
Trong khi Draco đợi bữa ăn của mình, anh hờ hững nhìn các khách hàng trong tiệm trà. Anh để ý vài phù thủy và pháp sư thường xuyên ăn trưa ở đây, cùng giờ với anh, hôm nay không có mặt. Điều này khá khó chịu bởi Draco đã quen nhìn họ ở những chiếc bàn quen thuộc.
Tuy nhiêu điều khiến Draco ngạc nhiên hơn nữa là sự hiện diện của hai khách hàng mới: Hermione Granger và Ron Weasley. Họ đang ngồi cách không xa anh lắm, trò chuyện nghiêm túc trong khi ăn bữa trưa của mình.
Sự tò mò nổi lên, Draco nheo mắt quan sát họ. Ron vô thức cầm tay Hermione, hào hứng kể lể gì đó, bàn tay còn lại khua khoắng để mô tả lời nói của mình. Hermione ngả người về phía trước, lắng nghe Ron nói, vẻ mê mệt hiện trên khuôn mặt.
Draco không thể không thấy chút bất mãn rằng Ron Weasley đang ngồi đối diện Hermione mà không phải người nào xứng đáng hơn. Hermione – người có trí thông minh mà anh đã học cách chấp nhận khi bản thân nhận ra cuộc đời không chỉ xoay quanh điểm số – luôn để lại ấn tượng với anh là một người chọn lựa những người quan trọng của mình với cùng sự cẩn trọng và suy xét cô có khi cân đo các nguyên liệu của một độc dược phức tạp hoặc nghiên cứu tài liệu ột bài luận. Theo ý kiến của Draco thì Ron không phải gã đàn ông thông minh thành đạt đáng ra phải ở chỗ ấy.
‘Xin lỗi, ngài Malfoy. Tôi mang đồ uống cho ngài.’
Draco thoát ra khỏi suy nghĩ của mình bởi sự trở lại của cô bồi bàn.
Cô đang cầm cái khay có tách trà mâm xôi dại đầy đến miệng và miếng bánh trái cây lớn. Draco sẵn lòng nhận ly trà nhưng anh không gọi bánh trái cây, anh chọn cách không động vào nó mà nhìn đầy nghi ngờ.
‘Quà tặng của bà Brown,’ cô bồi bàn tươi cười giải thích. Cô một lần nữa chìa khay ra trước mặt Draco.
Nhún vai, Draco lấy miếng bánh trái cây và cảm ơn cô bồi bàn. Nhưng ngay khi cô lại biến mất sau quầy hàng, anh đẩy đĩa bánh trái cây ra xa.
Chế thêm đường và sữa vào trà, Draco nâng tách trà lên, nhấp thử một ngụm.
Hoàn hảo. Anh mỉm cười, thích thú khi chất lỏng nóng rẫy làm ấm mình.
Nhấp thêm một ngụm, anh lại quan sát Hermione và Ron. Hermione dường như đã quên mất bữa trưa của mình trong khi ngược lại, Ron đang ngấu nghiến thức ăn xuống cái dạ dày không đáy của hắn. Draco cong môi vẻ kinh tởm trước cảnh đó, và một lần nữa, anh không thể không nghĩ thoáng qua rằng Hermione phải là một người phụ nữ cực kì dũng cảm và tốt bụng mới hẹn hò với một tên đần độn như Ron.
Càng quan sát cặp đôi, sự cô đơn trong Draco càng nhức nhối hơn. Dù anh chán ghét cả Hermione và Ron, nhưng anh ghen tị cách đôi mắt của họ sáng lên khi trò chuyện với nhau, cách họ cười âu yếm với nhau. Sự vui vẻ và nồng nhiệt ấy xa lạ với Draco; anh chưa bao giờ cảm thấy hay nhận được nó. Tất nhiên anh không hề để lộ ra điều đó, bởi trước đây rất lâu anh đã học được từ cha mình rằng tình yêu là một điểm yếu mà cha anh chưa bao giờ hoàn toàn giải thích lí do. Bất chấp điều này, Draco thầm mong muốn có cơ hội yêu và được yêu; và có lẽ sự khao khát này đã thu hút anh đến Starlight.
Ngay khi uống hết tách trà của mình, anh đặt nó xuống miếng lót ly và đứng dậy.
Anh ném vài đồng Sickle bạc xuống bàn, nhanh chóng ra cửa tiệm trà. Ngang qua bàn Hermione và Ron, anh kiên quyết tránh nhìn hướng họ, thầm mong họ không chú ý mình.
Bước ra bên ngoài, anh liếc qua vai nhìn tiệm trà lần cuối cùng. Ánh mắt anh đụng phải đôi mắt nâu tò mò. Cau có, Draco lại quay đi. Tuy nhiên, khi anh rời vỉa hè băng qua con phố, anh vẫn cảm thấy cái nhìn chăm chú của Hermione dõi theo anh.
(*) Nửa centimet ==”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.