A Thousand Words - Một Nghìn Từ

Chương 6: Bóng tối sâu thẳm tựa Địa ngục


Bạn đang đọc A Thousand Words – Một Nghìn Từ: Chương 6: Bóng tối sâu thẳm tựa Địa ngục

T/N: Hừm, Draco trong này k giàu nứt đố đổ vách nữa à? Làm gì có chuyện bố mẹ tiêu pha kinh khủng đến nỗi khuynh gia bại sản tiền của mười mấy đời như thế? Đã thế phụ nữ nhìn thấy còn tránh xa nữa. Lần sau mình sẽ tìm thêm fic Draco kinh điển mới được, haizz…!! À, đến chap 8 thấy anh vẫn sát gái lắm *tinh thần fangirl dâng trào*
Chương 6: Bóng tối sâu thẳm tựa Địa ngục
Draco không thể ngăn mình hướng nụ cười chế nhạo về phía lưng Hermione lúc cô quay đi. Anh không biết tại sao cô lại đến gần anh, nhưng chắc chắn anh đã làm cô ta khó chịu, và điều đó khiến anh cảm thấy khá hơn một chút – dù không quá nhiều.
Anh đã nhận được một lá thư nữa từ người bạn tâm thư, ngắn gọn hỏi anh tại sao không hồi âm cho cô. Vấn đề là Draco cũng không chắc tại sao. Tuần trước anh rảnh rỗi một cách khác thường nhưng vẫn tránh việc ngồi xuống viết thư trả lời.
Có lẽ bởi cô đã xin anh lời khuyên. Thẳng thắn mà nói, Draco không biết phải làm thế nào. Anh không phải người bị mắc kẹt trong một mối quan hệ rắc rối, mà theo anh chẳng ích lợi gì, và không thể nghĩ ra điều gì hữu ích. Nên thay vì thừa nhận, anh đơn giản đẩy cái thử thách ấy ra khỏi đầu.
Qua đuôi mắt, Draco thấy Hermione đang ngập ngừng nhìn ngó xung quanh, rõ ràng là tìm kiếm một người bạn nào đó. Anh thầm mỉm cười khi thấy cô chần chừ quay lại liếc nhìn mình. Anh không phản ứng gì rằng bản thân chú ý điều đó và tiếp tục màn giả vờ chìm đắm vào cuốn sách trong tay. Thật ra anh không đọc nổi bất cứ chữ nào kể từ khi Hermione đến gần anh.
Một lúc sau, khi Hermione có vẻ không định rời đi, Draco gập sách vào và quay lại lần nữa.
‘Tôi không biết bạn cô ở đâu, nếu đó là lí do cô đợi tôi,’ anh nói, thỏa mãn khi thấy gò má Hermione đỏ lên.
‘Tôi không đợi anh,’ cô nóng nảy đáp. ‘Tôi chỉ… đợi thôi.’
‘Cô có thể đợi ở chỗ khác,’ Draco gợi ý, phảng phất một nụ cười mỉa.
‘Nhưng tôi chọn đợi ở đây,’ Hermione đốp chát. Draco hứng chí khi thấy cô có vẻ lúng túng và lo lắng hơn tính cách điềm tĩnh bình thường.
‘Ổn thôi,’ anh nói, cẩn thận giữ giọng nói đều đều để quái vật tóc xù kia không nghĩ rằng cô ta ảnh hưởng đến anh cũng nhiều như anh tác động đến cô. ‘Vậy thử thách liên bộ của cô thế nào?’
Hermione trừng mắt nghi ngờ nhìn Draco. ‘Anh có khỏe không đấy?’
‘Tuyệt vời, cảm ơn,’ Draco nói nhẹ tênh, ‘nhưng sẽ tốt hơn nếu cô cố bắt chuyện với tôi trong khi đứng đây nhìn tôi đấy.’
‘Tôi thà nói chuyện với sàn nhà còn hơn,’ cô bật lại.
Câu nói đập vào Draco như một chiếc roi bỏng rẫy quất ngang mặt anh. Trước đây anh đã từng nghe chúng nhiều lần – thậm chí dần quen với chúng – nhưng lần này anh đột nhiên cảm thấy cơn giận sục sôi. Cố gắng né tránh sự cáu kỉnh bất ngờ không lí giải nổi, Draco mím môi, lạnh lùng nói, ‘Tốt thôi.’
Mắt Hermione mở lớn. Cô ta, cũng như anh, ngạc nhiên vì sự trả đũa của mình đã thực sự xuyên qua lớp mặt nạ lãnh đạm và thờ ơ của Draco. Cụp mắt xuống, cô bồn chồn cầm cuốn sách Draco đã lấy giúp. Và rồi, sau nhiều phút im lặng khó chịu, cô lầm bầm nho nhỏ, ‘Xin lỗi.’
Trái tim Draco chững lại. Anh không nhớ lần cuối có người nói câu đó với anh là khi nào; thực ra, anh không biết liệu có ai đã từng xin lỗi anh chưa. Tuy nhiên thay vì để lộ phản ứng cảm xúc không-giống-mình này, Draco chỉ quay đi, cứng nhắc nói, ‘Tôi nghĩ bạn cô đến đón rồi đó.’

Đương nhiên Weasley nữ đang đến gần họ. Không muốn kẹt trong tình huống phải chào hỏi cô ta, Draco nhanh chóng chộp lấy cuốn sách trên giá, lướt qua Hermione và đến quầy thanh toán trả tiền.
Draco gõ đầu ngón tay lên bìa cuốn sách trong lúc chờ cô phù thủy trước mặt anh thanh toán một tay đầy những tiểu thuyết lãng mạn. Anh không thể ngăn bản thân liếc về hướng mình vừa đứng xem Hermione và Ginny đang làm gì. Họ nói chuyện rất nhanh, hai cái trán gần đến nỗi dường như sắp đụng vào nhau, và thỉnh thoảng Hermione lại điên cuồng khua tay làm Ginny cười khúc khích.
Draco nheo mắt. Họ đang nói về mình, anh nhận ra, cau có tiến về trước và đưa cuốn sách cho người bán hàng.
‘Hai Galleon mười lăm Sickle thưa ngài,’ giọng nói hoạt bát tươi vui vang lên, cắt ngang suy nghĩ của Draco.
Draco thò tay vào túi và rút ra một nắm xu. Thảy xuống mặt bàn, anh nói cụt lủn với người bán hàng trẻ tuổi, ‘Giữ lấy tiền thừa,’rồi cầm lấy sách và sải bước đến cửa.
Ngay khi vừa ra ngoài, anh nhét tay vào túi áo chùng, khom vai lại vì cơn gió buốt. Đi ngang cửa hàng lớn bán áo khoác cho pháp sư, anh thèm muốn nhìn vào chiếc áo choàng mùa đông dày sặc sỡ họ đang trưng bày. Lắc đầu, anh tiếp tục bước qua nó.
Không phải Draco nghèo, vì anh chắc chắn không nghèo. Tuy nhiên, anh cũng còn xa mới giàu. Cha mẹ anh là người tiêu xài hoang phí, và sau khi họ chết trong chiến tranh, họ gần như không để lại cho Draco bất cứ thứ gì. Đó là một phần lí do anh nhận công việc ở Bộ, vì anh không đủ tiền bắt đầu kinh doanh cũng như không có ham muốn làm điều đó. Tuy nhiên dù Draco nhận được tiền lương đáng kể từ công việc của mình, làm Pháp sư Thủ tiêu cũng không được trả hậu bằng, để xem, công việc bàn giấy ở Gringotts. Điều này dẫn đến sự cự tuyệt với vài thứ đắt đỏ nhất định – như áo choàng mùa đông – và buộc Draco phải kiểm soát chi tiêu của mình.
Cũng không phải là anh chưa từng làm điều đó; không giống cha mẹ mình, anh đã trải nghiệm sự thiếu thốn khi không có gì ngoài đũa phép và vài mảnh quần áo. Vì Draco không mong ước phải trải qua thử thách đó một lần nữa, anh không gặp khó khăn trong việc kiểm soát bản thân chuyện tiền bạc. Và vì anh đã có một chiếc áo choàng rồi (chiếc áo mà không may anh đã quên mặc vào buổi sáng), không cần thiết phải mua cái thứ hai.
Khi Draco thong thả đi qua một đám người mua sắm Giáng Sinh túm tụm vào nhau tránh cái rét, tâm trí anh vẩn vơ nghĩ đến câu nói của Hermione. Đôi tay anh vô thức siết chặt, nhớ lại câu đáp trả nhức nhối của cô.
Mình không phải một người kinh khủng để trò chuyện cùng, anh cay đắng nghĩ.Cô ta chưa bao giờ ình cơ hội; cô ta không hiểu mình; cô ta không có quyền đánh giá nhân cách mình khi tất cả cô ta làm là –
Suy nghĩ của Draco khựng lại. Cô ta đã làm gì anh?
Không gì cả, một giọng nói hối hận vang lên nho nhỏ trong đầu anh. Cô ấy chưa bao giờ làm gì mày cả. Mày là người luôn luôn khiêu khích cô ấy; mày là người gọi cô ấy là –
‘Im đi,’ Draco nói lớn, lắc nhẹ đầu để đuổi giọng nói ra khỏi tâm trí. Một cặp đôi lớn tuổi đi qua, bước chậm lại nhìn anh như thể anh mọc ra cái đầu thứ ba. Draco trừng mắt nhìn bóng lưng xa dần của họ.
Lúc đó Draco mới nhận ra mình đang dừng trước Viện Cú. Thường thường, cùng lắm là anh chỉ đi qua và liếc mắt nhìn nó; tuy nhiên hôm nay, khi anh uể oải nhìn lướt những chiếc lồng, sự chú ý của anh bị thu hút ngay bởi con cú trắng tuyết trong cái lồng bằng đồng treo gần cửa. Cảm thấy bị con cú lôi cuốn một cách kì lạ, Draco đẩy cánh cửa của cửa tiệm tối om và bước vào không chút suy nghĩ.
Ngay phút cánh cửa đóng sầm lại đằng sau Draco, một mùi ẩm mốc không mấy dễ chịu lập tức xộc vào mũi anh. Nhăn mũi lại, anh tiến đến quầy hàng đầy bụi và hắng giọng.
Một pháp sư già gù lưng với bộ râu rối dài ngước lên. ‘Muốn gì hả nhóc?’ lão hỏi giọng trầm đục.
‘Bao nhiêu tiền con này?’ Draco hỏi to, chỉ vào con cú tuyết.

‘Mười bốn Galleon và một Sickle,’ lão pháp sư già khò khè nói, không thèm nhìn theo ngón tay Draco. ‘Thích nó hả?’
Draco chần chừ. Anh muốn con cú này sao? Anh thận trọng liếc nhìn con vật lần nữa. Đôi mắt hổ phách của nó bám chặt lấy anh, và khi anh nhìn hẳn về phía nó, con cú kêu lên buồn thảm như thể van nài anh mang nó về nhà.
‘Đúng.’ Lời lẽ thoát ra khỏi miệng Draco trước khi anh kịp ngăn cản chúng.
‘Vậy trả tiền đi, rồi nhóc có thể mang nó về.’
Nhăn mặt, Draco thò tay vào túi và lấy ra vài đồng Galleon nằng nặng cùng một đồng Sickle bạc. Anh đếm chúng để chắc rằng mình có đủ rồi đưa nó cho lão bán hàng.
Lão cầm mấy đồng tiền, mắt sáng ngời trước khi cúi đầu nửa vời với Draco. ‘Tên nó là Latera,’ lão nói, móm mém nhăn nhở.
‘Được rồi,’ Draco ảm đạm đáp.
Anh quay lại bước về phía khu trưng bày. Anh khó khăn gỡ móc cái lồng bằng đồng khỏi trần nhà. Con cú bồn chồn xù bộ lông trắng khi Draco hạ cái lồng xuống ngang tầm mắt, quan sát nó.
Trông cũng khỏe mạnh đấy, anh nghĩ, vẫn băn khoăn cái gì đã ám mình khiến anh hấp tấp tiêu tốn tiền bạc vào con chim ngu ngốc này.
‘Cảm ơn,’ Draco nói với ra sau vai, cầm chắc cái lồng trong tay, lấy chân đẩy cửa và bước ra con phố ngập tuyết.
Giờ đây không chắc mình có thể đi đâu với cái chuồng chim – và một con cú – trong tay, Draco nhìn quanh. Mắt anh đập ngay vào một nhà nghỉ nhỏ khá mới ven đường. Biển hiệu gỗ với dòng chữ ‘Con Rồng Đỏ’ treo trước cửa, lắc lư dữ dội trong gió. Từ chỗ Draco thấy, quầy bar be bé của nó chật ních những người tìm sự che chở khỏi cái lạnh
Dù bản năng lẩn tránh đám đông thúc giục Draco quay đi, nhưng ý thức của anh từ chối phải lánh xa bất kì sự ấm áp nào. Vì vậy, anh băng qua phố và đi vào quán trọ kia.
Ngay khi cánh cửa vừa đóng lại sau lưng, Draco lập tức nhận được nhiều ánh nhìn tò mò và nhanh chóng chuyển sang sợ sệt khi họ thấy khuôn mặt xấu xí của anh.
Cá là họ chưa bao giờ thấy cặp nào quái đản hơn, anh mỉa mai nghĩ, xuyên qua đám đông và tìm một bàn để mình ngồi xuống. Anh gật đầu cụt lủn với một phù thủy xinh đẹp khoảng hai mươi tuổi khi anh đi qua, rồi cười chua chát khi thấy cô ta sợ hãi lùi lại.
Cuối cùng Draco cũng tìm được một chỗ trống ở quầy bar, anh thở một hơi dài nhẹ nhõm. Cánh tay anh nhức mỏi vì phải mang cái lồng nặng bằng đồng và anh thấy mừng khi có một cái nền vững chắc để đặt tạm nó xuống.
Ngồi thoải mái trên chiếc ghế đẩu nơi quầy bar, Draco chống cằm mệt mỏi và nhắm mắt lại. Anh cảm thấy như bị ai đó chơi đùa và bị giật dây như một con rối suốt mấy giờ qua. Đầu tiên anh không thể kiểm soát cơn nóng giận của mình, rồi quyết định thiếu suy nghĩ mua một con cú… một con cú cơ đấy, vì Chúa!

‘E hèm.’
Draco mở một mắt, nhìn người phục vụ một cách mệt mỏi. ‘Gì vậy?’
‘Cậu định gọi gì không con trai?’
Draco hơi ngồi thẳng dậy. ‘Xin lỗi. Cho tôi một ly Ogden.’
Người phục vụ thận trọng nhìn Draco qua bộ râu muối tiêu trước khi cộc cằn nói,
‘Sẽ xong ngay.’
Ngay khi ông già gắt gỏng quay đi để rót đồ uống, một cơn thúc giục nên thử gì đó mạnh hơn thình lình ập đến Draco. Không nghĩ ngợi, anh gọi to, ‘Đợi đã, đổi thành một chai Cơn Phẫn Nộ Của Địa Ngục.’
Ông lão phục vụ trừng mắt liếc Draco. Sự hoài nghi và vẻ khó tin hiện rõ ràng trên nét mặt khi đôi mắt tối nhìn vào vẻ ngoài xộc xệch của người khách hàng. Draco không trách ông ta – Cơn Phẫn Nộ Của Địa Ngục không những là loại rượu mạnh nhất được mua bán công khai mà còn là loại xa xỉ nhất.
Một lúc lâu sau, ông lão có vẻ quyết định rằng Draco đủ đáng tin cậy. Với tay xuống gầm quầy, ông ta lần mò trước khi lôi ra một chai nhỏ đầy ắp đến miệng chất lỏng màu xám nhàn nhạt. Ông ta liếc nhanh nhìn nó trước khi đưa qua quầy cho Draco.
‘Hai Galleon đấy,’ ông ta nói như sủa, chìa ra bàn tay xương xẩu già nua.
Draco gật, vốc nốt mấy đồng xu cuối trong túi. Anh đếm chúng trước khi ném vào bàn tay lão phục vụ. ‘Đủ rồi đó.’
Lão phục vụ gật. ‘Chúc may mắn,’ lão cười khùng khục.
Draco chế giễu nâng chai kiểu ăn mừng trước khi đặt nó xuống bàn và bật nắp.
Trong một phần giây, sự nghi ngờ lướt qua khuôn mặt anh; rồi anh ngửa đầu ra sau, nốc hết nửa chai.
Vài giây, chưa có gì xảy ra. Cảm thấy tự tin hơn một chút, Draco uống thêm một hớp nữa. Và ngay giữa ngụm thứ hai đó, cổ họng anh thắt lại làm anh phải nhổ phần chất lỏng còn lại trong miệng ra. Đặt mạnh cái chai chỉ còn một phần tư xuống bàn, Draco dùng cả hai tay ép miệng, anh thấy đau quặn và sục sôi, bỏng rát và lạnh căm cùng một lúc. Lửa như chảy tràn qua các tĩnh mạch khiến cả người anh rực cháy.
Thở hổn hển, Draco bóp trán, bấm móng tay vào da mình. Đôi vai anh run rẩy dữ dội khi tác động của rượu tấn công thân hình mảnh khảnh, nhưng anh không mấy để tâm, bởi tầm nhìn của anh mờ mịt, đầu anh choáng váng và những giọng nói dội lại sống động trong tâm trí anh: ‘Thà nói chuyện với sàn nhà’… ‘vẫn làm việc dưới trướng của Bộ’… ‘chào mừng đến cuộc sống của quyền lực vượt xa cả sự hiểu biết, Draco Malfoy…’
Rùng mình, Draco hít sâu. Ngọn lửa lạnh lẽo trong máu anh bắt đầu rút đi, dù họng anh vẫn bỏng rát. Tâm trí anh bỗng nhiên tỉnh táo hơn bao giờ hết và anh biết bản thân phải làm gì để xua tan bóng đêm đã ngự trị quá lâu trong mình.
Draco thò bàn tay run run vào túi áo và rút ra một cây bút lông, vài mảnh giấy da và một lọ mực pha lê. Nhắm chặt mắt, anh đếm đến mười, buộc sự mờ mịt đang quấy nhiễu thị giác anh biến đi.
Khi Draco mở mắt, anh thấy tầm nhìn của mình đã rõ ràng hơn nhiều. Tận dụng điều đó, anh kéo một tấm giấy da về phía mình, nhúng đầu bút lông vào lọ mực và bắt đầu viết thư một cách lộn xộn.
Starlight thân mến,

Tôi xin lỗi vì tuần qua không viết gì cho bạn. Tôi bị mắc kẹt trong công việc và, phải thú nhận, không sẵn lòng viết hồi âm.
Tôi ghét phải tỏ ra vô dụng, nhưng tôi không có mấy lời khuyên dành cho bạn. Tôi sẽ nói rằng bạn nên tách khỏi anh ta một thời gian hoặc thậm chí nên đường ai nấy đi, nhưng tôi không muốn bạn phá vỡ mối quan hệ với anh ta nếu bạn yêu anh ta nhiều như bạn đã khẳng định. Nhưng có lẽ một chút khoảng cách sẽ giúp cho hai người. Hãy đi chơi với bạn bè thay vì đi với anh ta. Hơn nữa, đừng bực bội về sự bảo bọc quá mức ấy. Thay vào đó, cố nhìn nhận từ quan điểm của bạn trai mình.
Nghe thì rập khuôn quá chừng, nhưng đa số đàn ông đều thấy đó là bổn phận của họ khi bảo vệ người mình yêu.
Nếu chuyện này vẫn làm phiền bạn, hãy cho anh ta biết. Nói rõ cảm nhận của bạn.
Việc ấy có thể dẫn đến một cuộc cãi vã khác, nhưng ít ra nó cũng khiến anh ta phải suy nghĩ.
Draco gạt giọt mồ hôi khỏi lông mày, ngón tay vẫn run rẩy không kiểm soát nổi. Anh có thể cảm thấy hậu quả của việc uống Cơn Phẫn Nộ Của Địa Ngục bắt đầu làm mụ mị tâm trí và xáo trộn suy nghĩ của anh, nhưng anh vẫn lẩm bẩm, ‘Granger nhầm rồi…’
Draco bất lực liếc phần còn dư của Cơn Phẫn Nộ Của Địa Ngục. Dù biết hệ quả của việc nốc hết cả chai, trí óc mù mờ lộn xộn của anh vẫn cầu xin được trải nghiệm lại sự minh mẫn mà nó lập tức có được ngay sau hớp rượu đầu tiên. Vì vậy, Draco cầm cái chai, nâng lên môi và đổ phần chất lỏng màu xám nhàn nhạt còn lại xuống họng.
Lần này, cảm giác bỏng rát không kéo dài cũng không mạnh mẽ bằng lần đầu tiên.
Ngay khi ngọn lửa tàn đi, Draco được tưởng thưởng bằng sự sáng suốt mà anh hằng mong muốn. Giây phút đầu anh sáng rõ, anh cầm bút lông, nhúng vào lọ mực và bắt đầu viết một lần nữa.
Giờ đến lượt tôi xin sự giúp đỡ. Lúc này, cuộc sống của tôi – nói nhẹ đi – hỗn loạn và rối rắm hơn những gì tôi muốn. Tôi cảm thấy mình đánh mất sự kiểm soát mà bản thân buồn chán xây nên kể từ lúc tôi hiểu ý nghĩa của từ ‘quyền lực’. Quá khứ ám ảnh tôi hơn bao giờ hết, những lời lẽ sắc nhọn của đồng bạn bắt đầu làm đau tôi. Tôi cảm thấy bản thân như bị một sức mạnh nào đó thao túng mỗi ngày, sống thay cuộc sống của mình.
Tôi… ừm, tôi bị nói rằng tôi là người khó trò chuyện cùng. Tôi không phải kẻ ngốc luôn để lộ cảm xúc ra ngoài; tôi tin rằng điều yếu đuối nhất con người có thể làm là để cảm xúc điều khiển mình. Tuy nhiên, tôi thấy bản thân đôi lúc bị ảnh hưởng bởi sự cáu giận, đặc biệt khi những lời nhận xét đó chạm vào phần nhạy cảm nhất: quá khứ của tôi, bạn cũng có thể đoán được đấy. Thật ra, điều này khiến tôi cư xử khá độc ác với một số người – hoặc ít nhất là đã từng như vậy.
Nhưng tôi mệt mỏi phải làm người mà tất cả xa lánh và ngờ vực.Tôi mệt mỏi mỗi lúc mọi người quay đi khi thấy tôi và trừng mắt nhìn khi họ nói chuyện với tôi.
Starlight, nói tôi biết… làm thế nào để khiến một trái tim băng giá tan chảy?
Chân thành, Shadow.
Không thể viết mạch lạc nữa, Draco nhét lá thư và đống đồ dùng viết lách vào túi.
Đôi mắt anh mệt mỏi tìm kiếm người phục vụ, anh định mở miệng gọi thêm đồ uống nhưng rồi nhận ra mình đã không còn tiền và buộc cái miệng phải ngậm lại lần nữa.
Thở dài chán nản, Draco bỏ chai Cơn Phẫn Nộ Của Địa Ngục rỗng xuống khỏi mặt bàn, xách chuồng chim – bên trong có con cú say ngủ – và lê bước ra khỏi quán trọ.
Bên ngoài, cơn gió lạnh buốt quất vào áo chùng Draco, cắt vào nơi gò má anh. Con cú rít to, tỉnh dậy khỏi giấc ngủ bởi thời tiết gió lốc này.
‘Ta cũng lạnh,’ Draco lẩm bẩm, ghét sự líu ríu và khó hiểu trong câu nói của mình. Rồi với một tiếng pốp nho nhỏ, anh Độn Thổ về nhà.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.