Bạn đang đọc A Thousand Words – Một Nghìn Từ: Chương 5: Nghệ Thuật Hắc Ám và Độc Dược
A/N: Cuối cùng hai anh chị cũng gặp mặt nhau lần hai. Khổ đợi mãi.
Chương 5: Nghệ Thuật Hắc Ám và Độc Dược
Những ngày tiếp theo bình bình trôi qua với Hermione. Shadow dường như quên bẵng cô, và sau một tuần, cô vẫn chưa nhận được hồi âm của lá thư trước.
Việc này khiến Hermione lo lắng. Từ lúc gửi thư, cô đã phân vân rằng liệu mình có quá sốt sắng không. Có lẽ việc nhắc đến câu nói ‘Trái cực thì hút nhau’ là hơi quá. Có lẽ cô không nên nói rằng cô sẽ luôn ở bên anh… dù sao thì họ cũng đâu quen biết nhau…
‘Hermione, em không sao chứ?’
Hermione ho sặc sụa, ngồi thẳng dậy. ‘Vâng, Ron, em ổn,’ cô lo lắng nói, mỉm cười với bạn trai đang ngồi đối diện bên kia bàn ăn.
Ron ném cho Hermione một cái nhìn ngờ vực. ‘Em chắc chứ? Dạo này em có vẻ lơ đễnh lắm.’
‘Em –‘
‘Anh ấy đúng đấy,’ Ginny ngắt lời. Cô đặt bát đậu mình vừa cầm xuống và cười hối lỗi với Hermione. ‘Em xin lỗi, đúng là vậy thật. Gần đây chị đang lo nghĩ gì thế?’
‘Không… không có gì cả…’
‘Đừng vớ vẩn thế Hermione, em hiểu chị rõ hơn bất cứ ai mà,’ Ginny nói vẻ trách móc. ‘Liệu có liên quan đến anh chàng nào không?’
‘Không!’ Hermione hét cùng lúc Ron đỏ mặt gào lên, ‘Cái gì?!’
Ginny nhún vai. ‘Nhưng em lại thấy thế,’ cô lẩm bẩm, xúc một thìa đầy khoai tây nghiền vào miệng.
‘Em nghĩ về một thằng khác sao?’ Ron gặng hỏi. Anh nhìn chăm chăm vào Hermione như muốn tìm ra xem đây có phải là Hermione mà anh từng quen biết không.
‘Tất nhiên là không!’ Hermione ấp úng. Cô hít một hơi thật sâu, thư giãn và nói với giọng bớt phẫn nộ hơn, ‘Chỉ là những thứ liên quan đến thử thách qua thư thôi.’
‘Ồ…’ Giọng Ginny nhỏ dần khi cô ăn thêm một miếng khoai tây nghiền. Và rồi, mắt cô sáng lên, cô nói (sau khi nuốt xuống một cách khó khăn), ‘Bạn qua thư của chị là một anh chàng đúng không?’
‘Tại sao, đúng, nhưng – ‘
‘VẬY ĐÚNG LÀ CÓ MỘT THẰNG KHÁC!’ Ron gầm lên khiến Hermione nhảy dựng khỏi ghế vì kinh hãi. Anh điên tiết, và ngay cả Harry cũng ngẩn người trước phản ứng của anh.
‘Đừng nực cười thế Ron!’ Hermione gào, đặt cốc nước xuống, khoanh tay và trừng mắt nhìn Ron. ‘Bọn em không hề có bất cứ mối quan hệ thân mật nào hết! Nếu anh để em nói hết câu…’
‘Đúng đó… để chị ấy nói hết đi đã!’ Ginny nói. Cô hăng hái ngả về phía trước. ‘Vậy Hermione, kể đi. Điều gì khiến người bạn qua thư đó đặc biệt thế?’
‘Không có gì,’ Hermione đáp chắc chắn, ‘không có gì cả. Chỉ là đã một tuần mà chị chưa nhận được hồi âm của anh ta, và chị băn khoăn không biết chuyện gì đã xảy ra với anh ấy.’
Rõ ràng là, sự nghi ngờ của Ron không được thỏa mãn bởi lời giải thích này, mắt nheo lại, anh gay gắt, “Vậy là em và gã đó đã liên lạc qua thư, đúng không?”
‘Tất nhiên là thế rồi Ron,’ Hermione đáp với sự kiên nhẫn không tương ứng với cơn giận sôi sục bên trong, ‘đó là mục đích của việc có bạn qua thư. Hai người viết thư cho nhau.’
‘Lần cuối cùng em có bạn qua thư, đó là Vikky,’ Ron buồn rầu lẩm bẩm. Anh liếc Harry như tìm sự giúp đỡ, nhưng Harry đang nhìn thẳng vào một điểm đâu đó trên đầu Ginny.
‘Em không biết phải nói với anh bao nhiêu lần để nó xuyên qua được cái sọ dày của anh nữa,’ Hermione nói qua hàm răng nghiến chặt, ‘nhưng em và Viktor chỉ làbạn thôi.’
‘Ờ đúng…’
‘Được rồi!’ Hermione bật dậy giận dữ, bàn tay siết lại. Cử động đột ngột của cô làm cốc nước đổ lênh láng ướt sũng khăn trải bàn, nhưng cô không định dọn nó. ‘Nếu anh thấy tin lời em khó thế thì không ích gì nói chuyện với anh tối nay! Nếu anh quyết định ghé qua, thì em ở trong phòng riêng.’
Harry và Ginny cùng há hốc miệng lúc Hermione đẩy ghế ra sau và lao ra khỏi phòng ăn. Cô dừng lại ở chân cầu thang và lạnh lùng nói thêm, ‘Tiện thể, khi những người khác trở về, Harry, bảo bác Weasley là mình đã giặt và gấp đồ cho bác rồi.’
Và chỉ như vậy, Hermion quay phắt lại chạy lên lầu, chỉ dừng lại để rút chân ra khỏi cái lỗ của bậc cầu thang bị thiếu mà cô quên béng mất trong cơn giận.
*~~*~*~*~*~o0o~*~*~*~*~*
~Shadow thân mến,
Tôi mong là mình không quá sốt sắng khi viết cho bạn một lá thư nữa mà không đợi bạn trả lời. Tôi phải thừa nhận, tôi khá lo khi không nhận được hồi âm của bạn ngay. Tôi đã hi vọng mình sẽ nhận được nó và… ừm, thôi đừng bận tâm.
Hermione dừng lại, đầu bút lông vẫn ấn trên giấy da, nhăn mặt. Ba dòng đầu tiên nghe đã quá tha thiết và lúng túng rồi. Dù còn chần chừ, nhưng Hermione thấy giọng nói khe khẽ trong đầu thúc giục cô viết tiếp sẽ không chịu lùi bước. Nên cô tiếp tục.
Đúng là tôi đang có vài vấn đề đè nén trong đầu. Mới vài phút trước, tôi có một trận cãi vã khá nảy lửa với bạn trai, và bây giờ tôi không biết mình sẽ làm gì nữa. Anh ấy buộc tôi tôi – điều này nói ra khá xấu hổ – ngoại tình với… ờ, với bạn.
Tôi biết, nghe thật nực cười, nhưng đó là một chứng cứ của việc anh ấy bảo vệ tôi quá mức. Đến độ không thể tin tưởng tôi! Nếu anh ấy tức giận vì tôi tham gia vào thử thách Bộ yêu cầu chúng ta, tôi không thể không cảm thấy thất vọng. Chúng tôi luôn vượt qua những thử thách phát sinh trong mối quan hệ; nhưng tôi không chắc lần này giống với những lần trước. Tôi đã quen với việc chúng tôi cãi nhau về một vấn đề cụ thể, nhưng giờ đây, dường như tất cả những bất đồng của chúng tôi chẳng đến từ thứ gì rõ ràng. Có lẽ là đòi hỏi quá đáng, nhưng có khi bạn cho tôi được lời khuyên nào chăng?
Dù sao tôi rất xin lỗi vì đã làm phiền bạn. Chỉ là những suy nghĩ cứ quấy nhiễu tôi và còn ai thích hợp hơn để tôi giãi bày nỗi lòng ngoài bạn, bạn tâm thư của tôi? Dù gì thì đó cũng là mục đích của thử thách này – hiểu rõ hơn về người mà bạn thường không nói chuyện cùng.
Tôi vừa nhận ra là mình vẫn còn phải kiểm tra vài hồ sơ nữa. Tôi mong sớm nhận được hồi âm của bạn.
Chân thành, Starlight.
Hermione đặt bút lông xuống và đọc qua bức thư của mình. Ngắn gọn và khôngquá nài nỉ.
Tốt, cô rầu rĩ thầm nghĩ, gấp lá thư lại, nhỏ vài giọt sáp nóng rồi đóng con dấu lên.Mình cũng không muốn dọa anh ấy sợ chết khiếp.
Ngay khi Hermione nhét lá thư vào túi áo và ghi nhớ trong đầu sẽ gửi nó cùng một trong số những con cú của Bộ vào hôm sau, cô rút ra một tập giấy đầy những đặc điểm nhận dạng, hiện trường vụ án và những báo cáo mới nhất về các Pháp sư Hắc ám mà cô được chỉ định theo dõi và bắt đầu đọc chúng.
*~~*~*~*~*~o0o~*~*~*~*~*
~‘Ít ra thì em có thể không nói gì mà!’
Ginny giơ tay đầu hàng. ‘Em xin lỗi, Hermione, nhưng em tò mò quá! Em không nghĩ tên ngốc đó lại phản ứng như vậy!’
Thở dài, Hermione dừng bước để nhìn tấm poster dính trên cánh cửa cáu bẩn của cửa hiệu quần áo. Cô đọc dòng quảng cáo in trên đó (‘Mặc áo chùng để có mọi dáng người mong muốn!’) và nhăn mũi chán ghét trước khi quay lại Ginny.
‘Mà anh ấy làm sao vậy?’ Hermione phàn nàn khi hai người họ tiếp tục thong thả chậm rãi bước đi. ‘Sao một người có thể ngu ngốc đến độ nghĩ rằng bạn gái mình sẽ yêu người mà cô ta chỉ cùng trao đổi thư từ chứ?’
‘Ờ, Ron mà lại,’ Ginny cẩn thận đáp. Cô liếc vào cửa sổ một cửa hàng kế mình rồi nói thêm, ‘Chị nghĩ ở đây có gì?’
‘Một lô đất trống không,’ Hermione đáp mà chả buồn nhìn. ‘Harry bảo chị rằng Seamus đang cân nhắc mua nó và biến nó thành một chi nhánh của hàng Quidditch Quickly ở Hẻm Xéo. Nhưng đó không phải chuyện chính nên dừng việc đổi chủ đề đi.
‘Không tin được là Harry chưa bao giờ kể với em điều đó,’ Ginny lầm bầm giận dữ.
‘Và em không đổi chủ đề,’ cô nhanh chóng nói thêm khi nhận được cái nhìn trách móc của Hermione. ‘Em chỉ tò mò thôi.’
Một luồng gió lạnh thổi qua lúc ấy, cắt ngang câu đáp trả của Hermione. Hai người bạn đều rùng mình và lấy tay giữ rịt lấy quần áo bao quanh mình.
“Sao chúng ta không vào tiệm Flourish và Blotts rồi đợi đến khi hết tuyết nhỉ?’
Hermione gợi ý, da diết ngó vào bên trong vui vẻ rộn ràng của hiệu sách, mọi suy nghĩ về Ron được thay thế bởi mong muốn thoát khỏi cái lạnh.
‘Ý hay đấy,’ Ginny đồng ý qua hàm răng đánh lập cập.
Ngay khi bước vào cửa hàng sáng sủa, sự ấp áp ngay lập tức quét qua Hermione. Cô thở ra một hơi nhẹ nhõm, hạ mũ trùm của chiếc áo choàng dày mùa đông xuống, và lắc cho những bông tuyết rơi khỏi tóc. Rồi cô tiếp tục tháo găng tay, trìu mến nhìn những giá sách xung quanh.
‘Này, nhìn xem ai kìa,’ Ginny đột nhiên rít lên bên cạnh Hermione.
Hermione nhìn quanh, không nhận ra người nào hết. ‘Ai cơ?’ cô hỏi to.
‘Shh! Đằng này!’ Ginny thúc cùi chỏ vào Hermione và nghiêng đầu sang trái.
Hermione hướng mắt theo cử chỉ của Ginny, và với một cái hẫng không mấy dễ chịu trong dạ dày, cô nhìn thấy Draco Malfoy đứng cạnh một giá sách, quay lưng về phía cô và Ginny.
‘Anh ta đang làm gì ở đây thế?’ Hermione thầm thì tức giận như thể Draco đã vi phạm pháp luật vì ở trong cùng một cửa hiệu với cô.
‘Tìm sách, em nghĩ thế,’ Ginny hứng thú đáp. ‘Sao chị không ra đó và chào anh ta?’
Hermione ném cho Ginny một cái nhìn đầy nghi ngờ tựa như cô vừa gợi ý
Hermione thử cưỡi lên lưng rồng vậy. ‘Không đời nào chị tự nguyện đến gần anh ta!’
Ginny nhún vai. ‘Tùy chị thôi,’ cô thờ ơ nói.
Tuy nhiên, Hermione quá thông minh để bị lừa bởi sự lãnh đạm của cô bạn. Đôi mắt sắc sảo không bỏ qua tia tinh quái lấp lánh trong mắt Ginny cũng như không quên chú ý nụ cười giật giật nơi khóe miệng cô.
‘Em đang nghĩ gì thế?’ Hermione đề phòng hỏi, ánh mắt phóng qua thân hình của Draco trước khi trở lại khuôn mặt Ginny.
‘Không có gì,’ Ginny ngây thơ nói. Cô ngó qua vai. ‘Harry nhờ em mua giùm cuốn Tự Truyện của Oliver Wood; em thấy nó đằng kia thì phải. Gặp lại chị sau nhé Hermione!’
Rồi cô hấp tấp rời đi, bỏ Hermione lại một mình, bối rối.
Một lúc sau, khi thấy có vẻ Ginny sẽ không quay trở lại (cô đang nói chuyện với một người đàn ông cao, và khá – Hermione không thể không để ý – đẹp trai), Hermione thở dài, lùa tay vào mớ tóc rối.
Mình cũng nên mua quyển sách độc dược mà mình tìm hôm trước, cô thầm nghĩ, nhìn quanh tìm kiếm người bán hàng có thể chỉ giúp cô vị trí cuốn sách. Chẳng có một ai, Hermione bắt đầu đi dọc cửa hàng, nhìn lướt các giá sách để tìm phần ‘Độc Dược’.
Sau vài phút, Hermione chắc chắn khu vực mà cô tránh – nơi Draco đang đứng – là nơi có cuốn sách mà cô cần. Cau có, cô dừng lại đằng sau kệ sách điều chế để thận trọng quan sát Draco.
Tất nhiên, hàng chữ đậm trên đầu giá sách trước mặt Draco ghi ‘Độc Dược’.
Nghiến răng, Hermione khoanh tay, cân nhắc xem mình nên làm gì.
Cô không muốn có thêm một cuộc gặp gỡ lúng túng nữa với anh ta, đó là điều chắc chắn. Hơn nữa, nếu cô đến thẳng chỗ đó, anh ta có thể nghĩ rằng cô đang bám đuôi anh ta. Dù sao thì số lần đụng mặt nhau của hai người họ trong tuần qua còn nhiều hơn số lần họ gặp nhau suốt năm năm vừa rồi.
Nhưng… nhưng Draco dường như vẫn vô cùng chăm chú vào cuốn sách đang mở trên tay mình. Có lẽ nếu Hermione nhẹ nhàng lén đến bên cạnh, chộp lấy quyển sách của cô và nhanh chóng chuồn đi, cô sẽ không bị phát hiện.
Quyết định bám lấy lựa chọn sau cùng, Hermione lặng lẽ rút ngắn khoảng cách giữa cô và Draco. Cô đứng ngay đằng sau anh, vội vàng lướt mắt qua giá tìm tiêu đề cuốn sách cô cần. K… M… N… Đây rồi: Nghệ Thuật Hắc Ám và Độc Dược.
Chầm chậm, cẩn thận, Hermione vươn một cánh tay ra… thêm vài centimet nữa thôi…
‘Cô có thể bảo tôi lấy nó giúp cô,’ giọng nói bình tĩnh lạnh lùng của Draco vang lên.
Hermione giật nảy người sợ hãi. Trái tim đập điên cuồng, cô rút cánh tay lại và thầm rủa đôi mắt sau gáy của Draco.
‘Cuốn Nghệ Thuật Hắc Ám và Độc Dược đúng chứ?’
‘Đ-đúng,’ Hermione lắp bắp. Cô nhìn Draco chậm rãi lấy cuốn sách kẹp giữa hai cuốn khác, đưa nó ra sau vai mà không buồn quay đầu lại.
‘Vậy tại sao cô phải lén lút đến gần tôi như thế?’ anh hỏi, đôi mắt vẫn tập trung vào quyển sách.
Trấn tĩnh lại, Hermione đáp, ‘Tôi không muốn làm phiền anh.’
Draco cuối cùng cũng ngước mắt nhìn Hermione. Lông mày anh hơi nhướn lên, nhưng ngoài việc đó ra, khuôn mặt sẹo của anh không để lộ bất kì cảm xúc gì. Sau một hồi không nói lời nào; anh lầm bầm nho nhỏ ‘Tôi hiểu rồi’ và trở lại đọc sách.
‘Dù sao thì tôi cũng đi bây giờ đây,’ Hermione nói lớn. Cô hắng giọng, rồi miễn cưỡng thêm vào, ‘Cảm ơn vì đã lấy sách giùm tôi.’
‘Chờ đã.’ Thong thả, Draco gấp sách vào và đặt nó lại lên giá. Sau đó, anh quay hẳn người đối mặt với Hermione. ‘Hai sở của chúng ta sẽ họp mặt vào thứ ba này.’
Hermione chớp chớp mắt. ‘Tôi biết.’ Cô dừng lại, nhưng có vẻ Draco không nói
thêm gì vì anh đã lại lấy cuốn sách và tiếp tục đọc.
‘Ngày lành,’ Draco mỉa mai, dường như nhận ra Hermione đang đợi câu nói của mình.
Hermione đảo mắt. ‘Gặp lại anh vào thứ ba.’
Và sau đó, cô quay lại, bắt đầu đi tìm Ginny.