A Little Love Tình Yêu Bé Nhỏ

Chương 8


Bạn đang đọc A Little Love Tình Yêu Bé Nhỏ – Chương 8 :

Tôi cười gượng,hắn cũng cười.
_Đúng là tôi có hơi mệt….ọ …ọ…-hắn ho mà chẳng giống ho.
_Lát nữa cô Thu đi chợ,cô có thể ở đây đến khi cô ấy về được không?
Tôi được dịp ,bèn cao giọng:
_Sao tôi lại phải ở đây..nhất là với cậu…?
_Sao…với tôi không được..hay cô sợ ,tôi làm gì cô…-từng câu từng chữ của hắn nghe thật chói tai- vả lại đúng là cô đang ở đây..với tôi mà…
_Ừm….-tôi bất giác thốt lên.
Hắn cười (rất thích cười nhỉ),ngạo mạn :
Cô đánh giá ình quá chăng ( cả hai đều giống nhau cả thôi)…,tôi với cô…không thể-hắn làm ra vẻ ngạc nhiên -chỉ là…tôi muốn có người nói chuyện..
Rất tốt,đối đáp rất chuẩn,miệng lưỡi này mà không làm luật sư thì thật phí phạm nhân tài rồi.
Cho tôi một phút tưởng tượng ( cứ tự nhiên )
Bị cáo đứng trước vành móng ngựa,gương mặt tái mét
_Cô Nguyễn Thị Ngọc Lan ,cô còn gì để nói không –gương mặt tên luật sư điển trai đang nhìn chằm chằm vào tôi,hắn,luật sư bên nguyên,cười điệu cười xảo trá,gương mặt đó dần lộ rõ sau ánh sáng lóa mắt,là tên Phong !!!
_Tôi…tôi …tôi –tôi có vùng vẫy một cách yếu ớt ,tôi đang thấy mình bị một đám người lôi đi,sắp bị thịt rồi,tôi sắp khóc –còn hắn -..ha ha ha…tôi còn nghe thấy rất rõ tiếng cười đắc chí oang oang(không phải vang vang hả? ).
Sặc máu,sặc máu!!!Đúng là lúc này tôi chỉ muốn nghiền cho nát cái mặt hắn ra mà nấu cho heo ăn ( dã man tợn )
_Hừm,cậu nghĩ thế nào nếu tôi nói không ?-tôi đang cố căng hết da mặt ra .
_Chính cậu nói cậu đã làm tôi ốm mà.

Tôi nhìn hắn ,sao cái điệu bộ này đáng ghét thế không biết.
_Ừ thì..tôi nói đấy (cố mà cãi chứ ),nhưng chính cậu đã phủ nhận kia mà.
_Thật sự thì tôi ở nhà một mình rất buồn,muốn có người tâm sự.
Giọng điệu này của hắn ,sắp làm tôi nổi da gà rồi.Hắn đặc biệt giống tắc kè,vừa mới chanh chua chan chát cãi tôi nhan nhát bây giờ lại chuyển tư thế người đáng thương là sao?
_Cậu chỉ cần ở lại một chút cũng được …
Nhưng tôi nhìn vào mắt hắn,đúng là không giống tên lừa lọc.Đôi mắt hắn rất buồn.
_Thôi được,tôi sẽ ở lại đến khi cô Thu về,được chưa?
Rõ là hắn đang cười,mà cố nhịn để không cười,âm mưu gì đây?Có phải tôi bị vẻ tội nghiệp của hắn lừa rồi không?
_Vậy thì chơi game nhé.
_Ok – tôi hào hứng.Đằng nào chả nhận lời rồi,chơi gì cũng được.
Bằng bằng chíu chíu.Tuy người ta nói con gái không nên chơi mấy trò bạo lực thế này nhưng không ai nói là cấm cả.
May mắn là tôi cũng hay luyện trò này cùng nhỏ Ngân,vì nhỏ cứ rủ tôi hoài nên cuối cùng cũng phải lâm trận,mà lâm trận rồi thấy nó cũng không đến nỗi ,tuy nhìn bọn con trai đâm chém máu me thấy gớm nhưng chơi mới biết cũng có những trò hay mà không hề máu me.
_Cậu nhường tôi đấy à ?
_Tôi không biết nhường ai bao giờ?
_Tôi tưởng cậu chỉ coi tôi là một đứa con gái yếu đuối?
Cả hai chúng tôi vẫn chăm chú vào màn hình.
_Hừ,cậu mà là con gái ấy à?
_Tôi không phải con gái thì chắc cậu là con gái ấy nhỉ?
_Là con gái nhưng không phải loại con gái yếu đuối,tôi không nhường.
_Vậy thì tôi yên tâm rồi,hóa ra cậu cũng không cao tay là mấy..hì hì
Hình như tôi thoáng thấy hắn cười,chỉ là nhanh quá,tôi không rõ lắm.
_Chà….kết thúc rồi .Cả hai chúng tôi nhìn vào kết quả,không chênh nhau là mấy nhưng là tôi thắng!!!
YEAH…YEAH !!!! tôi vui mừng vì chiến công lẫy lừng của mình.Lần này có còn lên mặt nữa không,tôi nhìn hắn,muốn thấy bộ mặt thảm hại lúc này,vậy mà hắn lại không những không ỉu xìu ,như con Ngân khi bị chiến thua,mà ngược lại ,hắn cười rất thỏa mãn…khó hiểu quá.(rõ ngốc )
Game cũng chơi xong rồi,mà sao chưa thấy cô Thu về nhỉ?
_Xem phim đi – hắn rũ rê.
_Phim gì?
_Phim ma….!!! –hắn cười gian xảo.
_Không…,tôi không xem đâu….-tôi lúng túng,hắn bắt được điểm yếu của tôi rồi chăng?
_Sao..sợ à?
_Tôi..tôi mà sợ ma á?

_Không sợ sao lại không xem?-nhìn hắn.thật quỷ quyệt !!!
_Đi xem phim ma nào !!!
Hic,hắn đang kéo tôi đi,phim ma ư,bộ định dọa chết tôi à.Hắn vừa
cho tôi niềm vui khải hoàn xong giờ định đưa tôi xuống địa ngục để giày vò , đúng là tên nham hiểm. Sau đó hắn liền dẫn tôi tới một căn phòng khác.
_ngồi đó,tôi đi một chút.
Căn phòng chỉ có một chút ánh sáng mập mờ,nhìn cũng đủ sợ
,tôi run người tiến lại chỗ bộ ghế salon,hình như phòng này dành riêng cho xem phim thì phải.Trước mặt có một màn hình rất lớn,hai bên chỉ thấy một quạt thông gió.
Hắn vừa quay lại,cầm chiếc điều khiển,đưa cho tôi ít bỏng ngô.
_Trong này cũng có bỏng ngô nữa sao?
_Ừ.
_Giống rạp thật quá nhỉ?
_Ừ,xem đi.-Hắn không nhìn tôi,nhìn mỗi cái màn hình,tay cầm điều khiển,không biết định cho tôi xem phim gì đây?hức,tôi sắp phải đối mặt với cái tôi sợ nhất : bóng tôi và những con ma!!!
Cái màn hình tối bỗng nhiên lóe sáng,không có bất cứ một thứ gì rồi đột nhiên bật đâu ra một con ma gớm ghiếc,ngay lúc đó tôi cũng
bật người ra sau,sợ xanh mặt.Như hiểu ý tôi ,hắn ngồi xích lại,bảo:
_Đừng sợ,tôi còn ngồi đây,sợ gì nào? – kèm theo là một nụ cười nửa miệng đầy hắc ám.
Chính hắn dụ mình xem phim ma,rồi cũng chính hắn đang giễu cợt mình,sao hôm nay mình xui xẻo thế.
Từ giâu phút tôi gặp hắn,tôi đã biết rằng ánh sáng của hắn sẽ là…bóng tối của đời tôi,đồ đáng ghét,xui xẻo ,ma quỷ độc ác…Tôi vừa rủa hắn vừa ôm cái gối mới vớ được,thu mình lại,đỡ sợ hơn.Đột nhiên,hắn giật cái gối từ trong tay tôi,lại lên giọng:
_Bộ cô là con nít hay sao?-hắn dữ dằn..
Âm thanh rùng rợn nổi lên,những oan hồn biết đi,đang cào xé nhau rũ lên những tiếng rất dễ sợ..tôi nhắm mắt mà cũng cảm nhận được cái đáng sợ ấy,tôi cảm giác như có những linh hồn đang bay quanh mình.Không biết tự lúc nào tôi đã ôm chặt lấy cánh tay của hắn.
_Phim hết rồi kìa,sao không bỏ tay ra?
Tôi còn đang nhắm tịt mắt thì nghe tiếng của hắn.Lúc này tôi mới dám mở ti hí,màn hình tv đã đen lại,ha ha,hết phim rồi.Như phản xạ có điều kiện,tôi bỏ tay ra.

_Cô có xem phim không đấy?
_Tôi…-tôi ấp úng- tôi xem hết rồi đấy thôi
Hắn lại cười,điệu nửa miệng vẫn thường thấy:
_Tôi thì thấy cô chỉ ngồi ôm ghì lấy tay tôi thôi..
Tôi chưa kịp nghĩ lý do phản bác,hắn đã chặn họng tôi với cái điệu bộ kinh kỉnh:
_Cô ghì chặt đến nỗi tay tôi tê cứng hết cả rồi nè.-hắn cúi sát mặt tôi- bộ định lợi dụng tình thế hả?
Oái,trán tôi vừa nhăn lại.Hắn nghĩ hắn là ai cơ chứ,thiên kim tiểu thư xinh đẹp là tôi đây mà phải thừa nước đục thả câu để được ôm …một cánh tay của hắn ư? (cái này cũng là tự sướng )
Lí do thực sự là tôi sợ nên mới thế,nói thẳng với hắn hắn sẽ có cơ để trêu chọc tôi,thế còn tức hơn.Thôi thì “một điều nhịn chín điều lành”,tôi lập tức cười giả lả rồi đi ra khỏi phòng,mặc hắn đứng đó,cho hắn ở một mình,thích cười thì cười thích nói thì nói,chả ai ngăn cản ,sướng!!!
Tôi ngó xuống phòng khách,không thấy ai bèn nhẹ nhàng lẻn qua chỗ bếp nhưng chỉ dám đứng từ ngoài nhìn,ui thơm quá,mùi thơm lay động lòng người,ọc ọc…sao bụng mày lại sôi đúng lúc này hả?
Tôi thấy có một chú tuổi trung niên đang nấu ăn,bao nhiêu là món,khói bốc lên ngùn ngụt.Chú ấy nhìn về hướng tôi,cười :
_Chào cô ,xin cô đợi một chút nữa,thức ăn sẽ được dọn lên.
_cháu..cháu ạ? – tôi ngạc nhiên,không tin là chú ấy đang nói chuyện với mình.
_Vâng,mời cô ra phòng ăn ạ .
Chú ấy vẫn tiếp tục công việc của mình.À,cô Thu từ nơi nào đó tự nhiên chạy ra,đẩy tôi đến một căn phòng
_Cô đã về vậy thì cháu xin phép- tôi lí nhí,sức đâu mà nói cho to.Từ trưa tới giờ đâu đã ăn cơm.
_Không được,cô đã dọn ra rồi,cháu phải ăn đã chứ.
_Không,cháu phải về rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.