Bạn đang đọc A Little Love Tình Yêu Bé Nhỏ – Chương 7 :Biệt thự của thiếu gia..
Bây giờ là tiết bốn,giờ cô chủ nhiệm.
_À,lớp trưởng,hôm nay Phong ốm,em thay mặt lớp đi thăm bạn-cô nói với vẻ mặt nghiêm túc.
Thật không trật khỏi dự đoán của tôi,ốm rồi.Mà sao nghe tin này tôi lại thấy xót ruột.
_Thưa cô,cuối giờ em có cuộc họp,cô có thể sắp xếp cho bạn khác đi được không ạ- cô bạn lớp trưởng lên tiếng,cắt ngang mớ cảm xúc hỗn động của tôi.
_Thưa cô –tôi bỗng giơ cao tay – em có thể đi thay bạn ấy được không ạ ?-đến tôi cũng thấy ngạc nhiên vì hành động bộc phát này.Cả lớp ồ lên.Dễ hiểu thôi,như kiểu tôi đang trực tiếp bày tỏ tình cảm của mình vậy.Mà họ thích hiểu thế nào thì mặc họ,tôi trong sáng,tôi biết là được rồi (giọng điệu này quen quen )
Cô giáo vui vẻ nhận lời,dẫu sao “có méo mó hơn không”.Tôi không mấy bận tâm chuyện cả lớp đưa chuyện này ra săm soi bàn tán nhưng mong là tôi sẽ không trở thành bất cứ nhân vật tiểu thuyết nào là được (???)
_Rõ ràng là thích nhau ra mặt rồi-cô bạn bàn trên thủ thỉ,tôi có thể nghe thấy
Cô bạn kia gật đầu lia lịa ,hiểu í nhau thật.
Tôi chỉ nhìn họ,cười như vẫn thường cười cho dù mặt hơi méo ,chính tôi cũng thấy ngại ngùng thay cho hai bà cô buôn chuyện,có nói cũng xin nhỏ tiếng chút đi,buôn chuyện người ta mà blo bla thế sao được….(đúng là lắm chuyện )
Để tìm được số nhà ghi trên địa chỉ,không hề dễ dàng chút nào.Người lạ nên nhà cũng rõ lạ,nắm ở xó xỉnh nào không biết.
_À ,đây rồi!
Trước mặt tôi có lẽ không phải là nhà,mà là một ngôi biệt thự,một ngôi biệt thự màu trắng sữa.Từ cổng tôi có thể nhìn rõ ,mọi thứ chỉ có thể nói : lớn,đẹp,lộng lẫy!!!.Phải công nhận,nó i như một tòa lâu đài nguy nga vậy.
Run run bàn tay,tôi cứ do dự,nên bấm chuông hay không,đã đến tận đây,chẳng lẽ không vào.Vào thì nói gì,mà không vào thì lại thấy áy náy.Ma xui quỷ khiến thế nào mà cuối cùng tôi cũng chạm lên cái chuông của.
_Òa,đến cái chuông cũng hiện đại (hiện đại lắm thì hại điện nhiều).
Kính coong.
_Cháu tìm ai thế?
Cứ như trên tv ấy nhỉ,có tiếng nói vọng ra từ ô vuông góc cạnh ngay cửa.(sao nhâ vật của tôi quê vậy trời )
_Cháu là bạn Phong –tôi nuốt nước bọt – ngồi cùng bàn ạ…-tôi cảm nhận được tim mình đang đập nhanh hơn bình thường –cháu đến thăm cậu ấy.
_Vậy à..,cháu đợi một lát,để cô thưa với cậu chủ.
_Dạ cô….
Tôi ngó đi ngó lại mấy lần,ngôi nhà trông sang thật.Hóa ra tên Phong ấy lại có phước phận làm thiếu gia cơ đấy.Đang loay hoay với mớ đồ nặng trịch,tôi nghe tiếng của cô lúc nãy
_Cháu vào đi.
Tôi ngơ ngác,nhà thì kín cổng cao tường,cô không ra mở cổng,sao cháu vào được.
À,trong phim thường thấy,nhà thế này,cửa dễ tự động lắm.Quả là xem phim cũng có ích,tôi vừa bước tới cổng đã mở dang ra.Đúng là thời đại số,giờ tôi mới biết tôi đã trở thành con người lạc hậu tự lúc nào.(muộn lắm rồi)
Ha ha,tôi tưởng mình là cô bé lọ lem,đang bước đi trên con đường dẫn đến lâu đài xinh đẹp,trên đường,lát gạch trắng trông rất sạch sẽ,hai bên được trồng những loại hoa rực rỡ sắc màu…Òa…hơn cả tưởng tượng..chỉ có điều trong lâu đài không có hoàng tử mà là tên thiếu gia phá phách kia..
_chào cô.
Có một cô ra mở cổng giúp rôi,có lẽ là cô giúp việc tốt bụng khi nãy,cô ấy mỉm cười ,nhưng nếp nhăn xô vào nhau,trông rất nhân từ.
_Cháu ngồi đó nha,cô đi gọi thiếu gia. _Oa…-tôi đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác,phải căng thật to mắt lên mà nhìn.Có phải là tôi đang mơ không.Những chùm đèn trên trần,sáng lấp lánh như ánh pha lê,từng chùm to,rất to được đính khéo léo lên trần tựa như cả dải ngân hà treo lơ lửng dưới một màu vàng ấm áp hết sức lãng mạn.Căn biệt thự vừa sang trọng vừa cổ kính.Mọi vật dụng từ cái bàn ,bộ ghế salon đến tử kính,tường cũng được trang trí hết sức độc đáo ,rõ ràng chủ nhà phải là người hết sức tinh tế.
_Cậu Phong bảo mệt,cháu lên đó được không?
Đến cô giúp việc mà cũng lịch sự như vậy.Tôi cười cũng đáp lại
_Dạ,phòng cậu ấy ở đâu ạ?
_Để cô dẫn cháu đi ,lối này.
Cô ấy dẫn tôi đi dọc hành lang,đến một căn phòng.
_cộc cộc cộc..
Tôi chỉ nghe thấy một tiếng nói vọng ra
_Vào đi…
_Cháu vào đi,cô phải đi làm việc đây
Tôi dạ,cúi đầu chào cô.Tôi cầm lấy tay nắm,đẩy cửa,bước vào.
Một cái bóng cao cao và gầy,dưới chùm sáng yếu ớt,tôi cảm nhận đó là một vóc dáng buồn ,có vẻ rất cô đơn.Người con trai mình dựa vào chiếc ghế bành,tay chống cằm ,cái vẻ trầm tư ấy,rất thu hút.Cậu ấy vẫn nhắm mắt,để lộ hàng mi dài.Tôi đang làm gì đây ?
_Cậu đang ngắm tôi à?-cậu ta mở đôi mắt thăm thăm hun hút nhìn tôi.
_Đâu,tôi nhìn cậu hồi nào đâu – tôi chống chế.
_Không phải ai cũng có thể nhìn tôi đâu ( sao chảnh vậy trời ???)
Hắn cười,điệu cười nhếch một chút.Trông rất lãng tử.
Tôi lấy lại trạng thái cân bằng
_Cô giáo bảo tôi đến thăm cậu …
Hắn vẫn giữ nguyên bộ mặt
_Cậu đâu phải cán bộ lớp? Muốn nhìn thấy tôi thì cứ nói ra đi.Đâu cần vòng vo làm gì .
Chậc chậc,ốm nhưng vẫn chảnh (ai nói ốm là không chảnh?? ).Đúng là tự tin quá đáng.Mà sao mỗi một lời đều mang giọng tra khảo thế này ?
_Hừm hừm –tư thế cũ kiêu sa của tôi đâu,tôi đang cố lôi nó về -ờ thì tại tôi mà cậu bị cảm….
_À….ra thế -hắn ngồi thẳng,không còn dựa vào ghế .
Cái vẻ dửng dưng ấy khiến tôi lúng túng,tôi chưa nói thêm được câu nào thì hắn đã chêm vào
_Tôi có bảo là ốm vì cậu sao? –hắn nói vẻ bất cần.
_Ừ..thì
_Chẳng qua là hôm nay tôi không muốn đi học nên mới viện cớ nghỉ học.
Đúng là chẳng thể nói lí lẽ với con người này ( cô mà có lí lẽ à ?)
Trong tâm mình thấy áy náy mới đến thăm,vậy mà hắn,bộ không làm mình bẽ mặt thì chẳng ngủ ngon được hay sao ?
_Vậy thì tôi về đây – tôi cũng chẳng cần đôi co gì nhiều nữa.người ta bảo đừng cố nói với những người cố tình không hiểu.(Ai nói ấy nhỉ? )
-Khoan !!! – Hắn bỗng đứng dậy khỏi chỗ ngồi,tiến lại gần tôi,còn cố tình ghé thật sát .
Bây giờ,tôi giống như một tên tội phạm đang đứng trước vành móng ngựa. Cái khoảng cách này gần quá,khiến tôi khó thở,tôi cố điều hòa nhịp thở cho đều,không thì sẽ đột quỵ mất.Có lẽ là do phải nhìn khuôn mặt đáng ghét này ở cự ly gần như vậy.